Phó Nham Phong cúi đầu chạm trán Giang Vân Ý, giọng nghèn nghẹn như mắc
nơi yết hầu: “Em có cơ hội đi học, có cơ hội thoát ra thì phải biết quý trọng.”
“Rõ ràng anh biết tâm ý của em…” Giang Vân Ý rưng rưng, “Dù cả đời này
chúng ta không gặp nhau nữa cũng không sao à?”
Phó Nham Phong không đáp lời, Giang Vân Ý ôm anh chặt hơn, nước mắt rơi
hết vào cổ người ta: “Sao anh nhẫn tâm thế, cứ đẩy người ta ra ngoài thôi.”
Ngay sau đó, Giang Vân Ý bám vào vai Phó Nham Phong, nhón chân hôn lên
môi anh.
Gương mặt lành lạnh ươn ướt lại gần, Phó Nham Phong thấy hàng mi run run
của Giang Vân Ý đong đầy nước mắt.
Một nụ hôn khô khốc, hơi ẩm duy nhất đến từ nước mắt mặn chát.
Vài giây sau, Giang Vân Ý rời khỏi môi Phó Nham Phong, nức nở: “Kể cả chỉ
một kỳ nghỉ hè…”
Phó Nham Phong vẫn im lặng.
Giang Vân Ý gian nan nói tiếp: “Em biết rồi, em sẽ về Thượng Hải, sẽ không
làm phiền anh nữa.”
Vừa dứt lời, cằm Giang Vân Ý đã bị giữ chặt, bàn tay Phó Nham Phong ôm lấy
hai má, ép cậu mở miệng.
Giang Vân Ý tròn mắt, nhìn Phó Nham Phong lại gần, còn chưa kịp phản ứng
thì đôi môi khép hờ đã bị đầu lưỡi mềm mại cạy mở, Phó Nham Phong ngậm
lấy môi cậu.
Giang Vân Ý nhắm mắt, cùng Phó Nham Phong đắm chìm trong nụ hôn thật
dài, dưới đáy lòng, những bọt nước hồng phấn không ngừng nổ tanh tách.
“Phó Nham Phong…”
Phó Nham Phong cúi đầu, nhìn đôi môi càng đỏ mọng sau khi hôn của Giang
Vân Ý, trả lời: “Anh đây.”
Giang Vân Ý nói bằng giọng mũi: “Anh thích em không?”
Phó Nham Phong: “Bây giờ mới nhớ ra phải hỏi cái này?”
Giang Vân Ý bĩu môi: “Em tốt như thế, anh không thích em là anh thiệt.”
Phó Nham Phong xoa đầu cậu: “Hôn đã hôn rồi, không thích phải làm sao?”
Giang Vân Ý không để bụng chuyện anh nói lời lưu manh không chịu trách
nhiệm, ôm lại anh, nhón chân thơm cái nữa.
Nếu tương lai không thấy rõ, vậy ít nhất tận hưởng hiện tại.
Tuy Phó Nham Phong không nói thẳng nhưng Giang Vân Ý biết quan hệ của
bọn họ xem như đã định, hôn sâu thêm lần nữa, Giang Vân Ý mới biết thì ra
cảm giác hôn môi là như thế.
Sau khi nói rõ ràng, Giang Vân Ý không giấu giếm nữa, mở balo phình to, bên
trong toàn là quần áo và đồ dùng cá nhân.
Giang Vân Ý lấy quần áo ra xếp vào tủ, đặt cạnh đồ của Phó Nham Phong:
“Quần áo mùa hè mỏng nên mới cất hết vào được.”
Sau đó cậu lấy bàn chải đánh răng, treo cùng với bàn chải của Phó Nham Phong
vào phía sau cánh cửa.
Buổi tối Phó Nham Phong không ra ngoài, nhìn Giang Vân Ý sửa soạn hành lý
thì bất ngờ, nhíu mày nói: “Ngay từ đầu đã muốn ở nhà anh? Nếu hôm nay anh
từ chối thì sao?”
Ý nói lời thổ lộ của Giang Vân Ý.
“Thì em thuê nhà trọ.” Giang Vân Ý không thèm để ý, “Dù sao thì em sẽ không
tới nhà bà nội, họ đã coi như em đi với mẹ và không trở về nữa.”
Phó Nham Phong có ngốc đến đâu thì cũng nên biết lần này Giang Vân Ý về
hoàn toàn là vì anh.
Đồ đạc sắp xếp gần xong, Giang Vân Ý lấy dao cạo râu mới chạy bằng điện ở
dưới cùng balo, muốn tặng cho Phó Nham Phong.
Phó Nham Phong: “Anh có dao cạo râu rồi.”
“Lúc trước em thấy rồi, cái của anh là lưỡi dao bình thường, cái này chuyên
dùng để cạo râu, không hại da.” Giang Vân Ý chủ động bổ sung, “Cái này hai
mươi tệ, em mua bằng tiền mừng tuổi của dì.”
Ngoài dao cạo râu thì còn một lọ kem cạo râu.
Phó Nham Phong ấn cổ tay cậu: “Em nói thật đi, những đồ em mang đến lần
này đều không rẻ đúng không?”
Giang Vân Ý mím môi, một lúc lâu sau mới trả lời: “Có phải em thường xuyên
tặng được đâu, em bảo với mẹ là em về đây thăm bạn, mẹ bảo không thể đến tay
không, phải mang quà đến thăm nhà.”
Dường như muốn đền bù cho Giang Vân Ý, Giang Huệ Thanh cho cậu tiền tiêu
vặt rất hào phóng.
Dù kết quả thi đại học không cao nhưng cũng thi xong rồi, Giang Vân Ý có
chiếc điện thoại đầu tiên trong đời, tới nhà Phó Nham Phong đã vội vã trao đổi
số, mặt đối mặt gọi rất nhiều lần, mỗi lần Phó Nham Phong đều phải bắt máy,
nghe thấy tiếng cậu mới được cúp.
“Lần này về bao lâu?” Phó Nham Phong hỏi.
Giang Vân Ý: “Nếu muốn học lại thì tháng tám em phải về, không học lại thì
tùy ý.”
Thấy Phó Nham Phong nhíu mày, Giang Vân Ý bổ sung ngay: “Em biết rồi,
phải đi học, phải thoát ra ngoài.”
Buổi tối, Giang Vân Ý không dám tắm một mình, hai người cùng tắm như cũ,
khác với lần trước, Giang Vân Ý không lén lút nhìn Phó Nham Phong nữa, mặc
dù mặt đỏ bừng nhưng tầm mắt vẫn cố định trên người anh.
Phó Nham Phong cũng đánh giá cậu, người cậu rất trắng, dù phơi nắng vẫn
không đen, đúng là không giống trẻ con ở nông thôn, nơi đó cũng không to,
kích thước bình thường, không có lông.
Lần đầu tiên ngủ chung sau khi xác nhận quan hệ, vừa mới nằm xuống thì
Giang Vân Ý đã dịch lại gần, nằm nghiêng, một chân gác lên đùi anh, một tay
vòng lấy eo, cả người nhích từng chút một, đầu nhỏ dụi vào lồng ngực Phó
Nham Phong.
So với lần đầu tiên co ro ở một góc, lần này có thể nói là không hề rụt rè.
Sau nụ hôn thoải mái ban nãy, Giang Vân Ý nếm được mùi ngon, trước khi ngủ
ôm chặt lấy eo Phó Nham Phong, quấn lấy người ta đòi hôn chúc ngủ ngon,
dường như hôn bao nhiêu cũng không đủ, hận không thể dán miệng vào nhau
mà ngủ.
Mùa hè thời tiết oi bức, nửa đêm Phó Nham Phong thả Giang Vân Ý xuống
giường, không đến một phút, thiếu niên lại dán vào.
Một chiếc quạt điện cũ đặt phía đầu Giang Vân Ý, quạt thổi kêu o o suốt đêm,
Giang Vân Ý nằm trong lòng Phó Nham Phong ngủ say.
Hôm sau Giang Vân Ý dậy sớm, “giám sát” Phó Nham Phong dùng dao và kem
cạo râu cậu mới mua, sau đó chủ động muốn đi chở hàng cùng anh.
Lúc đầu Phó Nham Phong không cho, Giang Vân Ý giả vờ đáng thương bảo dù
sao ghế phụ còn chỗ, một người như cậu không chiếm nhiều diện tích.
Phó Nham Phong không còn cách nào, đành chiều ý cậu.
Giang Vân Ý theo Phó Nham Phong chạy xe một ngày, nhìn anh chất hàng lên
xe, một lúc vác hai cái kệ cao bằng nửa người, muốn chạy lại giúp một tay mới
nhận ra mình dùng cả hai tay cũng không bê được cái kệ đó.
Giang Vân Ý nhớ những vết sẹo và vết chai mình nhìn thấy trên lưng anh khi
tắm rửa, bên cạnh đó còn có các mảng bạc màu trên áo anh, hiện tại mới biết đó
là dấu vết lưu lại do vác vật nặng trong thời gian dài.
Lúc chuyển đồ đạc, một tấm đệm dài gần hai mét đè nặng trên lưng Phó Nham
Phong, Giang Vân Ý muốn hỗ trợ nhưng chút sức lực ấy chỉ như muối bỏ biển,
không có thang máy, anh phải vác tấm đệm vừa dày vừa nặng lên sáu tầng,
những lúc không có Giang Vân Ý, Phó Nham Phong vẫn một mình mang vác
như thế.
Lần đầu tiên Giang Vân Ý cảm thấy một tấm đệm có thể nặng đến nhường ấy,
có thể đè thấp một Phó Nham Phong với dáng người cao lớn như thế.
Hơn bảy giờ tối còn một đơn nữa, không kịp về nhà dùng bữa, cả hai ở bên
ngoài ăn cơm hộp.
Phó Nham Phong đã quen với cường độ làm việc như vậy, có thể kiếm tiền thì
không tính là mệt, nhưng trên đường về, không hiểu sao lại thấy Giang Vân Ý
ngồi trên ghế phụ với hai mắt ửng đỏ.
~Hết chương 21~