Gió Và Thung Lũng - Hà Khuyết

Chương 23

Buổi sáng, bọn họ tới chợ đầu mối, vẫn là cửa hàng bán áo thun lần trước. Đầu

năm Phó Nham Phong lấy hàng hóa ở đây mang về bán khá chạy nên nhân lúc

trời còn nóng thì buôn thêm hàng, lần này đi nhớ mang cả bao tải để chở về

luôn.

Tiện thể mua giá treo quần áo để trưng bày.

Lần đầu tiên bán quần áo, anh lấy ba mươi kiểu áo thun cơ bản, gây dựng sự

nghiệp luôn ẩn chứa rủi ro, một chiếc mười tệ, bán được thì bán, không bán

được thì cũng không lỗ quá nhiều.

Vừa rời khỏi chợ đầu mối, Phó Nham Phong nhận được đơn hàng từ cửa hàng

gia dụng, yêu cầu vận chuyển bàn ăn tới nhà khách hàng trước giờ cơm trưa.

Bàn ăn làm bằng đá cẩm thạch, phải hai người mới khiêng được, cửa hàng sẽ

cho một nhân viên ra hỗ trợ, Phó Nham Phong chỉ cần lái xe đến chở là được,

nhưng hôm nay Giang Vân Ý theo cùng nên anh phải đưa cậu về nhà trước.

Giang Vân Ý biết ý định của anh thì bảo anh chở mình tới chợ, xuống xe dỡ

quần áo và giá treo xuống.

Phó Nham Phong đoán ra Giang Vân Ý muốn làm gì, không tạo áp lực cho cậu:

“Em liệu mà bán, lãi ít hay nhiều không thành vấn đề, đường cái xe cộ qua lại

đừng chạy lung tung, qua đường nhớ chú ý hai phía.”

Giang Vân Ý xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, cậu nghe ra trọng điểm nằm ở hai ý

cuối cùng, anh vẫn xem cậu là trẻ con kìa!

Phó Nham Phong không quan tâm Giang Vân Ý bán được nhiều hay ít, kết quả

giao hàng xong quay lại, mới một tiếng đồng hồ mà Giang Vân Ý đã bán được

chín cái.

Giang Vân Ý đắc ý ngẩng đầu, nhét một xấp tiền vào tay Phó Nham Phong,

giọng điệu không giấu được kiêu ngạo: “Một trăm tám mươi, anh đếm đi.”

Chín cái bán được một trăm tám, nghĩa là lãi chín mươi.

Giang Vân Ý có đầu óc buôn bán, học cách tiêu thụ của cô bán khăn lụa bên

cạnh, một chiếc ba mươi, mua hai tặng một, hầu hết mọi người đều chọn mua

hai tặng một, một lần bán được ba chiếc, kẻ kiếm lời vẫn là người bán.

Cách bán hàng không khó học nhưng Giang Vân Ý vẫn bán chạy hơn mấy nhà

khác, công lao một phần do cậu có gương mặt xinh xắn trắng nõn khiến người

ta thích, còn lại là do mồm mép.

Lúc bán hàng, miệng Giang Vân Ý ngọt vô cùng, gương mặt đáng yêu tươi

cười, mua ở đâu cũng thế, người mua đương nhiên hướng về phía quầy hàng

hấp dẫn bọn họ.

Chỉ một thời gian ngắn mà kiếm được nhiều như thế, lúc lên xe Giang Vân Ý

còn lẩm bẩm biết thế em ra ngoài buôn bán từ lâu rồi, sau lại bảo nếu không thi

đậu đại học cũng chẳng sao, cùng lắm về nhà bán hàng.

Phó Nham Phong liếc cậu, không nói gì.

Phó Nham Phong nhận một đơn chuyển nhà vào lúc hai giờ chiều, vì thế bữa

trưa hai người ăn bên ngoài. Tâm trạng Giang Vân Ý vui vẻ, lúc chọn đồ ăn,

cậu lựa hai cái đùi gà mà quên chọn rau, Phó Nham Phong chia một nửa rau cho

cậu.

Giang Vân Ý quá đề cao sức ăn của mình, cuối cùng chỉ ăn hết một cái đùi gà,

cái còn lại cắn một miếng rồi không ăn nổi nữa, vì thế Phó Nham Phong giúp

cậu xử lý nốt.

Buổi chiều, Phó Nham Phong chở hàng, Giang Vân Ý bán hàng không còn may

mắn như lúc sáng, không biết tại sao lại thế, khách hàng không dễ tính như ban

sáng, không ít người lựa đến nỗi nhăn hết cả áo mà cuối cùng không chọn cái

nào, có người thử áo giãn cả ra, có người tay cầm đồ ăn quệt vào áo, còn có

người mặc cả hồi lâu, đến lúc trả tiền lại chê đắt không mua nữa.

Cả buổi chiều bán được ba chiếc, còn chưa tính thiệt hai chiếc.

Lúc dọn hàng, Giang Vân Ý im thin thít, Phó Nham Phong cất giá treo, Giang

Vân Ý lẳng lặng xếp từng chiếc áo vào bao tải rồi cùng Phó Nham Phong

khiêng vào thùng xe.

Lên xe, Phó Nham Phong không khởi động ngay, nghiêng người giữ bả vai

Giang Vân Ý, nhìn thẳng cậu: “Buôn bán một nửa dựa vào bản thân, một nửa là

gặp thời, ông trời thưởng cho em thì em kiếm được lời, nhưng nếu ông thu lại,

em đừng oán hận.”

Giang Vân Ý dụi mắt, bị nói mà tủi thân, Phó Nham Phong xoa vành tai cậu,

nói chậm lại: “Kiếm ít hay kiếm nhiều vẫn là kiếm, hôm nay lời một trăm hai

mươi tệ đã là nhiều rồi.”

“Mấy cái bị vò nát, không biết có bán được nữa không, có hai cái cổ áo bị giãn

nữa.” Giang Vân Ý càng nghĩ càng ấm ức, giọng nức nở, “Nếu không bán được,

chúng ta còn phải bù lỗ.”

“Buôn bán lời hay lỗ là bình thường.” Phó Nham Phong an ủi, “Quần áo không

bán được anh mang về xem mẹ sửa được không…”

Giang Vân Ý bật khóc ngắt lời: “Nếu không sửa được thì sao, không ai thích

mua quần áo cũ cả.”

Phó Nham Phong cố ý muốn đổi chủ đề: “Hôm nay em kiếm giúp em một trăm

hai mươi tệ, chia đôi, mỗi người sáu mươi.”

“Em không cần tiền của anh… Nếu không bán được, em còn khiến anh phải bù

lỗ…” Giang Vân Ý càng nghĩ càng đau lòng, che mắt khóc hu hu, “Buôn bán

không ổn chút nào, em… em vẫn nên về đi học thôi.”

Trên đường về, Giang Vân Ý hạ cửa sổ xe xuống một nửa, vẫn đón gió rớt nước

mắt, cuối cùng mệt mỏi, về đến nhà đã nghiêng đầu thiếp đi, trên mặt loang lổ

vệt nước mắt.

Phó Nham Phong duỗi tay vén tóc mai cho cậu, rút khăn giấy lau mặt thiếu

niên.

Anh xem mấy chiếc áo kia rồi, khả năng cao phải để lại tự dùng. Giang Vân Ý

không có kinh nghiệm buôn bán, ngây thơ thành thật cũng tốt, chỉ là dễ bị người

xấu bắt nạt.

Buổi chiều Giang Vân Ý bán quần áo, Phó Nham Phong không ở bên, song vẫn

đoán được đại khái, ngoài người mua khó tính, khả năng cao là đụng độ sự cạnh

tranh ác ý của các chủ thương xung quanh.

Dù sao không trách được bé con nhà mình.

Phó Nham Phong không mang mấy chiếc áo hỏng cho Ngô Văn Hà xem mà

treo thẳng lên móc ở góc phòng.

Buổi tối ở nhà, Giang Vân Ý biến nỗi buồn thành cơn thèm ăn, cậu ăn hai bát

canh trứng to, no đến nỗi đi bộ nửa tiếng vẫn chưa tiêu cơm.

Sẹo cũ quên đau, Phó Nham Phong làm việc xong đi ra sân trước thì lại thấy

thiếu niên đứng ngoài hàng rào cầm que chọc gà.

Có TV, Ngô Văn Hà không ngủ sớm như trước, mỗi bảy giờ tối sẽ ngồi trước

TV xem phim truyền hình tình yêu nông thôn, Giang Vân Ý trêu gà xong cũng

chạy vào xem cùng, Ngô Văn Hà nằm trên ghế dài, Giang Vân Ý ngồi trên băng

ghế bên cạnh.

Phó Nham Phong ngồi xổm ở cửa nhà hút thuốc, quay đầu nhìn khung cảnh bên

trong, quyết định một thời gian nữa sẽ mua chiếc sô pha.

Giang Vân Ý ở nhà Phó Nham Phong ngày thứ ba, trời mưa, mấy hôm sau Ngô

Văn Hà đau khớp gối không đi được, vì vậy Phó Nham Phong ở nhà.

Xe bán tải được phủ bạt, chuồng gà được gia cố, chỉ là mái ngói hỏng chưa có

thời gian sửa, nước mưa nhỏ xuống phải lấy chậu hứng.

Ngoài ra, dưới mái hiên để thùng hứng nước mưa, về sau dùng làm nước sinh

hoạt.

Bên ngoài trời mưa, trong nhà cũng mưa, Phó Nham Phong xử lý củi ướt trong

bếp, không rảnh lo Giang Vân Ý, không biết cậu ngã chổng vó trước cửa nhà.

Nghe phịch một tiếng, rồi đến tiếng chó sủa, Phó Nham Phong chạy ra, thấy

Giang Vân Ý mặt trắng bệch ngồi giữa vũng nước, thùng hứng nước mưa bên

vạnh đổ lăn lóc, Đại Hoàng chạy vòng quanh Giang Vân Ý, thi thoảng gâu gâu

mấy tiếng, thấy Phó Nham Phong thì chạy lại cắn gấu quần anh.

“Có đụng vào đâu không?” Phó Nham Phong đi qua xác nhận, ngồi xổm sờ

kiểm tra khắp người cậu, “Đứng dậy được không?”

May không đụng vào đầu, xương cốt cũng không làm sao.

Giang Vân Ý được anh khéo dậy mới nhớ ra phải khóc, ôm lấy cổ anh, gục đầu

vào vai anh, đau không thở được, nước mắt lau hết vào áo anh.

“Đau thế à?” Phó Nham Phong vỗ lưng cậu, “Đi đất bằng mà còn ngã nữa?”

Tiếng Ngô Văn Hà từ trong nhà vọng ra: “Sao thế, ai ngã? Tiếng gì mà to thế?”

Giang Vân Ý nhịn đau đáp lại: “Dì ơi, con không sao hết, con bất cẩn nên ngã

thôi.”

“Ai dô, nhóc con ngã đau lắm đúng không, xương có bị làm sao không?”

Nghe tiếng sột soạt phát ra từ trong phòng, sợ bà cố gắng xuống giường nên

Phó Nham Phong quay đầu hướng về phía cửa phòng hô to: “Mẹ nằm đi, bên

này mẹ không cần lo, con bôi thuốc cho em ấy.”

Phó Nham Phong nói xong, tiếng dép lê vừa phát ra trong phòng sau mấy giây

chần chờ đã biến mất.

“Ừ, ừ…” Ngô Văn Hà nói, “Tiểu Vân không sao thì tốt, không sao thì tốt, chỉ là

mẹ lo lắng…”

Giang Vân Ý nắm góc áo Phó Nham Phong, mở miệng: “Dì quan tâm em…”

Không nghe thấy đáp lại, Giang Vân Ý ngẩng đầu, thấy nét mặt Phó Nham

Phong căng cứng, sắc mặt âm trầm.

Giang Vân Ý nuốt nước miếng, buông tay che mông, hít mũi: “Sàn quá trơn…

thùng bị đổ…”

Phó Nham Phong nhắm mắt rồi mở ra, mang Giang Vân Ý về phòng.

Đại Hoàng dùng hai chân lật thùng lại, đẩy về chỗ cũ tiếp tục hứng nước mưa

dưới mái hiên.

Quần ướt hết, quần lót cũng phải thay, Giang Vân Ý chỉ mặc quần cộc, ngoan

ngoãn duỗi tay duỗi chân để anh bôi thuốc.

Mông có hai miếng thịt để giảm xóc, khuỷu tay chống đất thì bầm tím hết, Phó

Nham Phong ngồi xổm trước mặt cậu, kéo tay bôi thuốc, Giang Vân Ý cắn

răng, đau đến mức hai mắt rưng rưng.

Nước mưa tí tách đập vào cửa sổ, không khí thì ẩm ướt.

Phó Nham Phong: “Biết sàn trơn, đi đường phải cẩn thận.”

Giang Vân Ý ấp úng: “Chậu đầy nước rồi, em định mang đi đổ.”

“Anh bảo chậu đầy thì gọi anh cơ mà?” Phó Nham Phong ngẩng đầu liếc cậu.

Giang Vân Ý không còn lời nào để nói, giơ tay dụi mắt.

Phó Nham Phong cầm lấy tay cậu: “Tay vừa bôi thuốc.”

Phó Nham Phong vừa nhắc nhở thì Giang Vân Ý thấy mắt hơi cay, chớp liên tục

mấy cái, lông mi còn vương nước mắt, cậu lờ mờ thấy Phó Nham Phong cau

mày.

Một lát sau, Giang Vân Ý nghe Phó Nham Phong nói tiếp: “Nếu hôm nay ngã

xảy ra vấn đề gì, sau này lại nằm trên giường phiền người khác phục vụ.”

Lời này của Phó Nham Phong đúng là không xuôi tai, Giang Vân Ý vốn chỉ

đau, hiện tại nghe vậy lại tủi thân, nước mắt rơi ào ào, rụt tay, hạ giọng: “Em tự

lo cho mình, không làm phiền đến anh.”

~Hết chương 23~
Bình Luận (0)
Comment