Thất tịch kiếm được tiền, ngày đầu tiên của tháng tám, Phó Nham Phong dẫn
Giang Vân Ý tới cửa hàng gia dụng quen thuộc chọn sô pha.
Giang Vân Ý cẩn thận ngồi thử và so sánh giá, cuối cùng chọn một chiếc ngồi
thoái mái mà giá cả chấp nhận được.
Sô pha có giá gốc là một nghìn hai, Phó Nham Phong thường chuyên chở hàng
cho ông chủ nên ông chỉ tính giá gốc cộng thêm chi phí, thu tổng cộng bảy trăm
tệ.
Sau khi vận chuyển sô pha về nhà, Giang Vân Ý mới tươi cười thật lòng, đặt
mông xuống sô pha rồi ngả lưng, hai tay đặt lên bụng, thở phào, cả người nằm
trên đệm mềm mại, thoải mái vô cùng.
Bản thân thoải mái xong thì vào phòng đỡ Ngô Văn Hà ra, sô pha đối diện TV,
TV không bật, cả căn nhà không ai nói chuyện, ba người ngồi trên sô pha màu
xám, như thể bọn họ không cần làm gì hết, chỉ đơn giản ngồi trên chiếc sô pha
này là cuộc sống đã có hy vọng.
Đại Hoàng thong thả bước từ cửa vào, ngẩng đầu nhìn bọn họ rồi đặt mông
xuống đất, hai chân trước gác lên sô pha.
Lúc này Giang Vân Ý cảm thấy Phó Nham Phong nói rất đúng, như bây giờ là
được rồi, không cần nghĩ quá xa.
Hôm nay không cần người đốc thúc, Giang Vân Ý tự giác bổ sung kiến thức, lật
từng quyển sách. Buổi tối Phó Nham Phong về muộn, Giang Vân Ý nhân lúc
anh tắm thì đọc cho anh nghe.
“Một thì gần, bảy thì xa
Đầu tháng một, trái đất tiến vào điểm cận nhật, khi ấy tốc độ quay đạt đỉnh…”
…
“Biến pháp Thương Hưởng nước Tần, thu hồi ruộng đất của giới quý tộc, chia
cho người có công…”
…
Đêm hôm ấy, trước khi ngủ Phó Nham Phong nói với Giang Vân Ý mình chuẩn
bị mở cửa hàng buôn bán.
Chở hàng tuy kiếm được tiền nhưng nguồn thu vào không ổn định, không nhận
đơn thì xe bỏ không, trừ chi phí bảo dưỡng sửa chữa thì không tiết kiệm được
bao nhiêu.
Tự mở cửa hàng, nếu giai đoạn đầu nhập nhiều, về sau kiếm được lãi thì có lời
hơn làm công cho người ta.
Chủ yếu là hiện tại sức khỏe Ngô Văn Hà có chuyển biến tốt, ngày thường tự
chăm sóc bản thân không thành vấn đề nên Phó Nham Phong mới có thể đi lại
thoải mái hơn.
Giang Vân Ý hỏi: “Anh muốn mở cửa hàng gì?”
Phó Nham Phong: “Anh định mở tạp hóa, nguồn cung cấp dễ kiếm.”
Cái này Giang Vân Ý hiểu một chút, những thôn nhỏ thế này mở cửa hàng tạp
hóa khá ổn, vì thế cậu hỏi: “Anh chuẩn bị mở ở đâu?”
Tính đến hiện tại, Phó Nham Phong tiết kiệm được ba vạn tệ, đủ để kinh doanh
nhỏ ở thôn và thị trấn, vừa lúc anh quen người có cửa hàng mặt tiền cho thuê,
hai ngày tới có thể đi xem thử.
Ngày hôm sau, Phó Nham Phong không nhận đơn, ban ngày Giang Vân Ý cùng
anh đi xem cửa hàng.
Cửa hàng nằm cạnh trường tiểu học Phổ Phong, cũng là nơi Phó Nham Phong
từng theo học.
Tuy là trường quê nhưng vị trí không tệ, ngay cạnh đường lớn đi lên thị trấn,
người và xe qua lại đông đúc, có thể buôn bán.
Motor dừng trước cửa hàng, Giang Vân Ý vừa xuống xe đã đối mặt với một
người đàn ông tóc ngắn ngậm điếu thuốc trong miệng, lông mày sắc nét, vẻ mặt
dữ tợn.
Người nọ là bạn cấp hai của Phó Nham Phong, ở thôn bên cạnh, tên là Lưu
Thắng Quân, học hết cấp hai thì nghỉ, mấy năm đầu bán trái cây xuất khẩu kiếm
được mối lớn thì mua nhà, hiện tại Lưu Thắng Quân kiếm tiền từ việc cho thuê
nhà, hưởng thụ cuộc sống về hưu sớm.
Căn Phó Nham Phong dự kiến thuê là cửa hàng ở tầng một trong ngôi nhà Lưu
Thắng Quân tự xây.
Người đàn ông cầm xâu chìa khóa dẫn bọn họ vào: “Lớp trưởng, tôi mới biết
người muốn thuê là cậu, thế thì như này đi, giảm luôn hai mươi phần trăm cho
bạn học cũ, không cần cả tiền thế chấp.”
Giang Vân Ý mới biết thì ra Phó Nham Phong từng có thời gian làm lớp trưởng,
sau đó bởi vì thường xuyên xin nghỉ nên phải từ chức.
Căn nhà tự xây với lối kiến trúc như đa số căn nhà ở nông thôn, tầng một vừa
vặn để kinh doanh.
Lưu Thắng Quân: “Nhà tôi sắp dọn đi, hai tầng trên cũng có người hỏi thuê,
nhưng nếu cậu cần thì tôi cho cậu thuê cả.”
Ban ngày ở tầng dưới buôn bán, buổi tối nghỉ ngơi ở tầng trên thì khá thoải mái,
nhiều người tự xây nhà đều tính toán như thế.
Chỉ là thuê một lúc ba tầng đối với Phó Nham Phong hiện tại hơi khó khăn.
Trên đường tới đây, Phó Nham Phong mua một hộp dâu tây, Lưu Thắng Quân
không nhận, trong lúc xem nhà, Phó Nham Phong bảo Giang Vân Ý rửa dâu tây
để ăn.
Giang Vân Ý ra vòi nước cạnh cửa sau, ngồi xổm rửa được quả nào ăn quả nấy,
ăn được ba quả thì rửa thêm mấy quả cho Phó Nham Phong.
Phó Nham Phong đang nói chuyện với Lưu Thắng Quân, một quả dâu tây bất
ngờ giơ đến bên miệng, anh không nghĩ nhiều, há miệng theo bản năng.
Ăn được mấy quả, Phó Nham Phong mới chú ý đến Giang Vân Ý, quay đầu liếc
cậu, giơ tay quẹt khóe miệng cậu.
Thì ra Giang Vân Ý dính nước dâu vừa nãy ăn.
Giang Vân Ý ngồi ở cửa sau, định rửa hết số dâu còn lại trong hộp, mới rửa
được một nửa thì ánh sáng trên đầu bị chặn lại.
Cậu tưởng là Phó Nham Phong, ngẩng đầu mới thấy là Lưu Thắng Quân.
Lưu Thắng Quân ngồi trước mặt cậu, dùng giọng điệu nói chuyện với trẻ con:
“Bạn nhỏ bao lớn rồi?”
Nghe Phó Nham Phong giới thiệu Giang Vân Ý là “bạn bè” chứ không phải
“người thân”, Lưu Thắng Quân thật sự bất ngờ.
Năm đó Phó Nham Phong ngồi tù ầm ĩ cả thôn, gia đình chân chất đều không
dám dây vào, dù có muốn thì người nhà cũng không cho. Hiện tại hai mươi
mấy, bên cạnh anh xuất hiện một cậu trai xinh xắn trắng trẻo không giống bạn
bè bình thường, Lưu Thắng Quân rất tò mò.
Giang Vân Ý nhíu mày, cảm thấy xưng hô “bạn nhỏ” này hơi kì lạ: “Mười tám.”
Lưu Thắng Quân nhìn cậu thêm mấy lần, hình như đang đánh giá, một lát sau đi
thẳng vào vấn đề: “Cậu và Phó Nham Phong quen nhau thế nào?”
“Chúng tôi cùng thôn.”
Nếu là người khác thì Lưu Thắng Quân không nghĩ nhiều, nhưng trước kia Phó
Nham Phong là nhân vật nổi tiếng trong trường, đẹp trai lại học giỏi, cả trai và
gái lớp khác đều hỏi thăm.
Những người thích Phó Nham Phong không phải không có con trai.
Lưu Thắng Quân có cách đối phó với cậu trai xinh xắn ngoan hiền kiểu này, chỉ
là không quá phúc hậu.
Hắn nói với Giang Vân Ý: “Cậu giống một người từng qua lại với Phó Nham
Phong.”
“Hả?” Giang Vân Ý sửng sốt.
“Là người yêu cũ.” Lưu Hiền Trân khoa tay múa chân trước mặt cậu, “Mặt nhỏ
cằm nhọn, đều rất trắng.”
Chưa cần bàn đến nam hay nữ, quả nhiên Giang Vân Ý cắn câu, vội vàng hỏi
lại: “Cũng là nam?”
Ba từ đã nói rõ ràng, Lưu Thắng Quân hài lòng vỗ vai Giang Vân Ý, cười đáp:
“Đùa thôi, chẳng lẽ cậu không biết hoàn cảnh nhà Phó Nham Phong? Trước kia
cậu ta làm gì có thời gian yêu đương.”
Đúng là con người, Lưu Thắng Quân nghĩ Phó Nham Phong cũng chỉ đến thế,
không khác đàn ông tìm khoái cảm từ những cậu trai trẻ là bao.
~Hết chương 29~