Mới chớp mắt Giang Vân Ý đã về được năm ngày, chẳng bao lâu nữa lại phải
chia xa, giấc ngủ của cậu lại không tốt, Phó Nham Phong cũng mất ngủ, kéo cậu
vào lòng, cúi đầu thầm thì.
Hai người trán chạm trán, cứ thế hết đêm dài.
Sáng hôm sau, Phó Nham Phong không ra cửa hàng mà lên thị trấn thuê chiếc
xe hơi.
Giang Vân Ý sắp đi, vừa lúc mấy hôm nay khí sắc Ngô Văn Hà hồng hào hơn
không ít, có thể đi lại, vì vậy tối hôm qua Phó Nham Phong quyết định một nhà
ba người cùng vào thành phố chơi một chuyến, tiện thể đưa Giang Vân Ý vào
nội thành bắt xe lửa, đỡ mất công cậu về lại phải đổi xe.
Lâu rồi Ngô Văn Hà không ra ngoài, vừa nghe có thể ở bên hai đứa trẻ, hiển
nhiên vui mừng vô cùng, nhưng không quên lo lắng hỏi thêm một câu: “Chuyện
buôn bán trong cửa hàng thì sao?”
Phó Nham Phong: “Có người trông rồi mẹ, vắng mặt hai ngày không sao hết.”
Chiều hôm sau Giang Vân Ý bắt xe lửa, tính cả đêm nay thì bọn họ sẽ qua hai
đêm bên ngoài, vì thế Phó Nham Phong và Ngô Văn Hà sửa sang hành lý đơn
giản rồi xếp hết vào cốp xe, cảm giác như sắp xa nhà.
Buổi trưa ăn cơm xong mới xuất phát, trong lúc Phó Nham Phong xào rau,
Giang Vân Ý lấy ghế ngồi ở phòng bếp, cầm điện thoại chơi xếp hình Tetris.
Chỉ là chưa chơi được bao lâu, cậu đã chạy ra chỗ Phó Nham Phong. Dù sao khi
còn sống với Phó Bình Khôn, cậu còn từng chơi máy tính, điện thoại chỉ có thể
chơi một mình nên đương nhiên thấy chán, chỉ cần có Phó Nham Phong ở bên,
dù cả hai không làm gì thì Giang Vân Ý vĩnh viễn không cảm thấy chán.
Phó Nham Phong lại không nghĩ như Giang Vân Ý, ngại cậu vướng tay vướng
chân nên huých nhẹ khuỷu tay đẩy cậu ra xa.
“Em đi đây!” Giang Vân Ý hùng hổ ra khỏi phòng bếp, như thể cực kỳ tức giận.
Phó Nham Phong thầm đếm trong lòng chưa đến số mười, eo lại bị ôm lấy từ
phía sau, mặt người nọ cọ tới cọ lui cổ anh: “Em về rồi.”
Phó Nham Phong đành giao việc cho cậu, bảo cậu dọn cơm.
Giang Vân Ý lĩnh chỉ, buông eo anh nghe lời đi dọn cơm.
Phó Nham Phong chưa cưới vợ nhưng từng gặp vợ nhà người ta rồi, nhưng anh
chưa thấy ai dính người như Giang Vân Ý.
Đương nhiên câu này không thể để Giang Vân Ý nghe thấy, nếu không lại giận
dỗi nữa.
Buổi chiều chuẩn bị đi, Giang Vân Ý lại đút rau cải cho Đại Hoàng, nhưng buổi
trưa nó ăn cơm no rồi nên bây giờ ngúng nguẩy vẫy đuôi từ chối, Giang Vân Ý
không cam lòng, đuổi theo dỗ nói ăn một miếng.
Cuối cùng Giang Vân Ý bị Phó Nham Phong xách lên xe.
Trong lúc vùng vẫy, Giang Vân Ý hỏi: “Đại Hoàng ở nhà một mình không sao
chứ anh?”
Phó Nham Phong trả lời: “Bình thường có ai trông đâu.”
Sân sau nhà Phó Nham Phong có một lỗ cho Đại Hoàng qua lại, bình thường nó
toàn tự lực cánh sinh, không cần ai quản lý, giống đa số giống chó ta ở nông
thôn.
Sợ Ngô Văn Hà say xe nên bọn họ dành ghế phụ cho bà, Giang Vân Ý vui vẻ
ngồi ghế sau, phía dưới ghế lái, như vậy cho cậu cảm giác gần Phó Nham
Phong hơn một chút.
Không trùng với giờ cao điểm nên đường cái thông thoáng, bọn họ đến nơi
trước giờ cơm tối.
Tuy kế hoạch du lịch là quyết định tức thời nhưng không phải Phó Nham Phong
không tính toán. Trước đó anh từng có thời gian giao hàng vào nội thành, có khi
một ngày phải chạy hai chuyến, tuy không sinh sống ở đây nhưng anh quen
trạng thái sinh hoạt nơi đây.
Tới nơi, bọn họ tìm nhà trọ với vị trí thuận lợi vào ở trước.
Ba người thuê hai phòng đối diện nhau, Ngô Văn Hà một phòng đơn, lúc đầu
tiếp tân xếp cho Phó Nham Phong và Giang Vân Ý một phòng đôi hai giường
đơn, Phó Nham Phong không quá để ý cái này, Giang Vân Ý vào phòng nhìn
thoáng qua, sau đó đỏ mặt chạy ra hỏi có thể đổi thành phòng giường đôi
không.
Tiếp tân tuy thấy hơi khó hiểu nhưng vẫn đổi cho hai người.
Có lẽ đường tới thành phố bằng phẳng, ít đường núi gồ ghề nên Ngô Văn Hà
cảm thấy nhẹ nhàng hơn những lần đi xa trước nhiều, Giang Vân Ý tay trái nắm
tay bà, tay phải nắm Phó Nham Phong, ba người đi song song.
Lúc mới kết hôn với Phó Trung, Ngô Văn Hà từng vào nội thành mấy lần, trong
ấn tượng của bà, thành phố toàn những tòa nhà cao tầng, quảng trường thì rộng
lớn, hiện tại thành phố vẫn giống trong trí nhớ, chẳng qua đường cái rộng hơn,
nhà lầu cao hơn, quảng trường lớn hơn nữa.
Bọn họ tìm một quán ăn cạnh quảng trường, chọn quán lẩu tự phục vụ, mỗi
người một nồi lẩu nhỏ hai mươi tệ, tất cả các món đều tự phục vụ.
Trong số ba người, chỉ có Giang Vân Ý từng ăn loại lẩu này, Ngô Văn Hà liên
tục cảm thán thì ra có cả loại lẩu nhỏ gọn như thế.
Giang Vân Ý chọn món rất tích cực, bưng từng đĩa thức ăn mặn xen với đồ chay
vào.
Ngô Văn Hà chưa từng dùng bữa kiểu này, căng thẳng hỏi lấy nhiều như vậy
vẫn hai mươi tệ sao, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định mới thở phào, dù
đối với bà hai mươi tệ cũng chẳng rẻ, nếu chỉ có một mình, bà nhất định không
tiêu như thế, bao gồm cả thuê trọ, nhưng đi cùng hai đứa con, tâm thế bà khác
hẳn, so với vui vẻ thì tất cả những thứ khác đều không quan trọng.
Phó Nham Phong bóc tôm cho Giang Vân Ý và Ngô Văn Hà, Ngô Văn Hà chỉ
ăn hai con, còn lại gắp cho Giang Vân Ý: “Tiểu Vân đang tuổi lớn, nên ăn nhiều
một chút.”
Phó Nham Phong bóc tôm cho Giang Vân Ý, còn Giang Vân Ý nhúng thịt,
nhúng đồ ăn cho anh.
Khóe miệng Giang Vân Ý dính nước chấm, Phó Nham Phong tiện tay giúp cậu
quẹt đi, không liên quan đến tình yêu, chỉ là theo lẽ thường bọn họ là người một
nhà.
Dường như Giang Vân Ý cũng quen như vậy, Phó Nham Phong rút khăn giấy
đưa qua, Giang Vân Ý tự nhiên dán mặt vào để Phó Nham Phong lau hộ.
Quan hệ giữa hai đứa trẻ hài hòa, Ngô Văn Hà nhìn ra được, cũng thấy đồng hồ
đôi trên tay bọn họ, trong lòng mừng thay cả hai, đồng thời lại dâng lên nỗi lo
mơ hồ.
Dùng bữa xong thì trời đã tối, ánh đèn ở quảng trường sáng như ban ngày, nơi
nơi là đèn lồng đỏ, tạo nên quang cảnh đỏ rực, phối hợp với âm nhạc mừng vui,
mang đúng không khí sắp đến tết.
Trên quảng trường, dòng người đông đúc xô đẩy, có chỗ nhảy múa tập thể, có
chỗ chơi ván trượt, còn có phụ huynh dắt con nhỏ tiêu tiền vào mấy quán hàng
rong…
Có một quầy tô tượng ven đường. Giang Vân Ý kéo Phó Nham Phong và Ngô
Văn Hà tới, bản thân chọn tượng nàng tiên cá, Phó Nham Phong chơi cùng theo
ý cậu, chọn một chiếc máy bay hoạt hình, Ngô Văn Hà ngồi bên cạnh xem hai
người tô tô vẽ vẽ.
Hai hàng ghế xếp hai bên bàn dài, xung quanh đều là trẻ con năm, sáu, bảy, tám
tuổi và người lớn, Giang Vân Ý chắc là bé con lớn tuổi nhất, nhưng lại là cậu
nhóc nhập tâm nhất, cẩn thận tô từng chiếc vảy bằng những màu sắc khác nhau,
cuối cùng, mấy đứa nhỏ bên cạnh đều tròn mắt nhìn.
“Mẹ ơi, nàng tiên cá của anh ấy nhiều màu ghê.”
…
Giang Vân Ý để lại mấy vảy cá để Ngô Văn Hà tô, bà cẩn thận bỏ bớt màu trên
cọ, chọn màu đỏ tươi tương đồng với chiếc khăn quàng cổ bà đang đeo.
Sau khi tô xong, bọn họ đưa cho chủ quán mang đi hong khô.
Tượng hoàn thiện được bỏ vào túi nilong cho khách mang về làm kỉ niệm.
Khác hoàn toàn nàng tiên cá đầy màu sắc của Giang Vân Ý, chiếc máy bay của
Phó Nham Phong ngoài màu lam chỉ có màu sắc, không sáng tạo chút nào.
Ngô Văn Hà yêu quý vuốt ve nàng tiên cá của Giang Vân Ý, nhìn chiếc máy
bay hai màu của Phó Nham Phong, cười nói anh tô quá cứng nhắc, nàng tiên cá
với chiếc đuối bảy màu xinh đẹp hơn.
Nội thành không lạnh như vùng núi, tô tượng xong ba người dạo quảng trường
ngắm đài phun âm nhạc, nước phun lúc cao lúc thấp theo giai điệu, lặp lại có
quy luật và thẩm mỹ, bọn họ không biết đang phát khúc nhạc gì, chỉ cảm thấy
có khí thế, cảm xúc cũng hào hứng hẳn lên.
Xem xong một bài, Ngô Văn Hà chợt buồn lo vô cớ: “Thế này bao nhiêu nước
cho đủ nhỉ.”
Giang Vân Ý giải thích: “Dì đừng lo, nước này được sử dụng tuần hoàn ạ.”
Ngô Văn Hà: “Dì không lo lắng, là phí nước thật, nhưng cũng rất đẹp mắt.”
Xem xong thì đã hơn chín giờ, bình thường đến giờ này Ngô Văn Hà chuẩn bị
nghỉ ngơi, vì vậy Giang Vân Ý và Phó Nham Phong đưa bà về quán trọ trước.
Hai người cùng vào phòng, hỗ trợ bà rửa mặt, chờ bà lên giường mới rời đi.
Hai bức tượng đều ở đặt chỗ Ngô Văn Hà, hai người giữ lại cũng không dùng gì
đến, nghe Ngô Văn Hà bảo muốn nên cất vào hành lý của bà.
Mười giờ, thành phố vẫn đèn đuốc sáng trưng, cuộc sống về đêm mới bắt đầu,
Giang Vân Ý và Phó Nham Phong đi dạo dọc theo bờ sông, xung quanh có
không ít cặp đôi nắm tay nhau.
Nghe Phó Nham Phong hỏi có muốn dắt tay không, Giang Vân Ý hơi bất ngờ,
còn tưởng mình nghe nhầm, Phó Nham Phong bèn duỗi tay, mười ngón tay đan
vào nhau.
Không biết do ánh đèn chỗ này lờ mờ hay dân thành phố không ngại cái này,
phần lớn người trên đường không để ý bọn họ, mọi người đi qua, không lưu
luyến thêm giây nào, vừa xa lạ vừa lịch sự.
Tay Phó Nham Phong to hơn, nắm chặt lấy tay cậu, vừa khô ráo vừa ấm áp.
Phó Nham Phong dắt tay Giang Vân Ý, nhân lúc tới chỗ không có ai, Giang
Vân Ý nhón chân hôn anh dưới tán cây, Phó Nham Phong nắm cằm cậu giành
lại thế chủ động, hôn sâu hơn, Giang Vân Ý đỏ mặt.
Hai người băng qua cầu đến bờ sông, chỗ này có không ít người câu cá đêm,
Giang Vân Ý tìm một bậc đá ngồi xuống, Phó Nham Phong cũng ngồi xuống
nghỉ cùng cậu.
Giang Vân Ý quay đầu nhìn Phó Nham Phong, mỉm cười, vừa như thử vừa như
thuận miệng nói: “Anh xem, sau này tới đây sống được không, chỗ này cách
Phổ Phong không xa.”
Cách Phổ Phong không xa, Ngô Văn Hà có thể đi cùng.
Chỉ cần Phó Nham Phong gật đầu, Giang Vân Ý sẽ không do dự mà điền
nguyện vọng ở thành phố này.
Phó Nham Phong hỏi: “Em thích nơi đây?”
Giang Vân Ý: “Phong cảnh đẹp, không khí thoáng đãng, mùa đông lại không
quá lạnh, không buốt giá như Thượng Hải.”
Phó Nham Phong: “Buốt giá?”
Giang Vân Ý khoang tay ôm lấy mình: “Trong túi hành lý của em có một chiếc
áo khoác lông vũ đấy, anh nói xem có lạnh không?”
Phó Nham Phong: “Lạnh thế à, nếu có cơ hội thì anh sẽ thử trải nghiệm.”
Giang Vân Ý thẳng lưng: “Nhất định có cơ hội.”
Giang Vân Ý thấy tầm mắt Phó Nham Phong dừng lại chỗ mấy người câu cá,
tưởng anh hứng thú với chuyện đi câu, một lát sau cậu mới biết thì ra anh đang
suy tính.
Phó Nham Phong quay đầu nhìn cậu: “Anh làm ở thôn Phổ Phong thêm mấy
năm, chờ em tốt nghiệp đại học, lúc đó xem như tiết kiệm đủ tiền.”
Tiết kiệm đủ tiền sẽ vào thành phố mua cửa hàng, đếm lúc đó xem như thực sự
tiến vào nội thành.
Nhưng cụ thể là thành phố nào thì hiện tại Phó Nham Phong không nói trước
được, lúc trước anh nghĩ chỉ cần thành phố là được, hiện tại phải tính thêm một
Giang Vân Ý nữa.
“Anh đừng thấy áp lực.” Giang Vân Ý kéo tay anh, “Em không thành vấn đề,
anh đừng suy xét đến em, cứ theo tiết tấu nơi anh là được.”
Phó Nham Phong không thích Giang Vân Ý ngoan đến nhường ấy, vì thế bóp
má cậu, nhíu mày: “Sao lại không suy xét đến em? Chỉ cần em trả giá thôi à,
anh thì không cần?”
“Ý em không phải thế.” Giang Vân Ý lắc đầu, mặt nghẹn đến mức đỏ bừng,
“Em không muốn anh quá vất vả.”
Phó Nham Phong bắt đầu lo lắng đến lúc đó Giang Vân Ý sẽ tùy ý điền một
trường đại học gần Phổ Phong.
Anh chưa từng học đại học nhưng vẫn biết điều kiện giáo dục nơi đây lạc hậu,
ai ai cũng muốn thoát ra ngoài, chứ không chần chừ ở chốn này.
Lời này không nói thẳng được, Giang Vân Ý xem sắc mặt Phó Nham Phong
cũng đoán được mấy phần, vội thanh minh: “Em không điền ở đây, nhất định
em sẽ điền nguyện vọng ở thành phố lớn.”
Phó Nham Phong xoa đầu cậu: “Cũng biết nhìn sắc mặt người ta cơ đấy.”
Giang Vân Ý che mặt xấu hổ, Phó Nham Phong vui vẻ, vỗ đầu cậu: “Em nghĩ
anh khen em đấy à?”
Giang Vân Ý có tính toán của mình, cậu hiểu Phó Nham Phong nhất định không
muốn cậu tụt lùi quay lại chỗ này, nhưng dù thế nào cậu vẫn sẽ chọn trường đại
học gần chỗ này, như vậy sau này mới thường xuyên về được, đến khi tốt
nghiệp, Phó Nham Phong đi đâu, cậu sẽ theo đó.
Phó Nham Phong chăm sóc Ngô Văn Hà đã đủ vất vả, sao lại bắt anh đi tìm cậu
nữa.
Trên đường về ngang qua cửa hàng tiện lợi, Giang Vân Ý dừng bước, Phó
Nham Phong liếc cậu, tiến vào mua bao và gel bôi trơn.
Lúc đi ra, Phó Nham Phong đưa túi bảo cậu cầm, mặt cậu càng đỏ hơn.
Nhà trọ có nước ấm dùng thoải mái, hai người tắm rửa sạch sẽ, tắm xong không
mặc quần áo, Phó Nham Phong ôm thiếu niên lên giường.
Nằm trên giường đôi, Phó Nham Phong không có gì gọi là thương hương tiếc
ngọc, Giang Vân Ý sụt sịt cào lưng ai kia.
Không phải lần đầu tiên, hai người đã quen làm, nhưng Giang Vân Ý vẫn đấm
vai anh nhỏ giọng oán giận, mắng anh là lừa à, sao to thế.
Phó Nham Phong ngẩng đầu ôm cậu vào lòng: “Yếu ớt chết đi được.”
Giang Vân Ý hếch mũi lên mặt: “Mau dỗ em đi!”
Khóe miệng Phó Nham Phong cong cong, dán lại gần chạm lên môi: “Vợ à,
đừng giận.”
~Hết chương 39~