Đến mười giờ, phố sinh viên dần thưa thớt, Phó Nham Phong cũng chuẩn bị
đóng cửa hàng, nắm tay Giang Vân Ý bước dưới ngọn đèn đường trở về phòng,
không xa, đi một lát là tới.
Cuối tuần này bắt đầu Quốc Khánh, sinh nhật Giang Vân Ý sắp đến, trên đường
về Phó Nham Phong hỏi cậu Quốc Khánh có dự định gì không.
Giang Vân Ý: “Có phải Quốc Khánh anh vẫn trông cửa hàng không? Em cùng
anh tới cửa hàng.”
Phó Nham Phong: “Không trông, em muốn đi đâu không? Chúng ta đi chơi
cũng được.”
Nếu là bình thường Giang Vân Ý đã cười tươi như hoa, nhưng hiện tại chỉ cau
mày tự hỏi.
Vèo cái đã đến cửa nhà, đứng ở hàng hiên, dưới bóng đèn, Phó Nham Phong
thấy tai của người bên cạnh đã ửng hồng.
Tắm xong, Phó Nham Phong lấy quần áo trong máy giặt ra phơi, Giang Vân Ý
xỏ dép lê bám theo từ WC đến phòng khách rồi ra ban công, muốn nói gì đó
nhưng lại thôi.
Phó Nham Phong liếc cậu: “Có chuyện thì nói.”
Hai mắt Giang Vân Ý nhìn về hướng khác: “Không, không có gì mà.”
“Không có thì đi ngủ.” Phó Nham Phong phơi xong thì kéo cậu vào nhà.
Hôm sau Giang Vân Ý không có tiết, hai người nằm trên giường làm một lần
như bình thường.
Giang Vân Ý nằm dưới thân người ta, nắm chăn đệm, không biết dây thần kinh
nào bị chập mạch mà thốt lên một câu: “Có đàn anh rủ em đi chơi Quốc
Khánh…”
Phó Nham Phong tạm dừng một lát, buông câu “Rồi sao nữa”, sau đó tiếp tục,
nhưng rõ ràng không dịu dàng như trước, hai tay nắm lấy eo cậu, cố định trên
giường không cho nhúc nhích.
Giang Vân Ý cứng người, móng tay cào ngực anh, không trốn được, bị làm đến
nỗi đầu óc trống rỗng như thiếu oxy, không thể nói thêm câu nào.
Phó Nham Phong cúi đầu đối diện vớiGiang Vân Ý, nghĩ thầm giáo dục chưa
đủ, bây giờ nhóc con còn dám đề cập đến người đàn ông khác trên giường.
Đây là lần đầu tiên Giang Vân Ý gặp trường hợp này, sau khi kết thúc mới ấm
ức, chui vào chăn, trùm cả đầu, hai chân lại đá chăn.
Phó Nham Phong ôm cậu, hé chăn tránh cho ai đó nghẹt thở.
Một lát sau, tiếng nước nở truyền ra, Phó Nham Phong vén chăn thì thấy thiếu
niên khóc nước mắt nước mũi tùm lum.
Giang Vân Ý vừa khóc vừa nói: “Anh tức giận…”
Phó Nham Phong rút khăn giấy ở tủ đầu giường lau mặt cho cậu, hỏi lại: “Em
làm gì mà anh tức giận?”
Giang Vân Ý: “Em không biết.”
Đúng là cậu không biết thật.
Phó Nham Phong: “Anh không giận.”
Giang Vân Ý: “Anh có, anh có giận.”
Phó Nham Phong lau khô mặt cho cậu: “Bây giờ anh không giận.”
Giang Vân Ý: “Anh lừa em, anh vẫn giận.”
Chờ Giang Vân Ý bình ổn cảm xúc, Phó Nham Phong mới mở miệng: “Nói
chuyện đàn anh của em trước đã.”
“Em quen anh ấy từ lúc ở Thượng Hải, em từng kể với anh rồi, là người học đến
năm ba rồi thôi học và thi lại ấy, anh ấy cũng tới Nam Châu…”
Trước kia Đới Minh học trường nông nghiệp ở Đông Bắc, hiện tại theo học tài
chính ở trường đại học Z bên cạnh.
Thật ra Phó Nham Phong còn nhớ Đới Minh, đó là người bạn thân nhất của
Giang Vân Ý khi còn ôn thi ở Thượng Hải.
Một nửa do quan tâm, một nửa là trí nhớ tốt, Giang Vân Ý kể về Đới Minh một
lần mà Phó Nham Phong vẫn nhớ rõ.
Chuyện là làng đại học Kỳ Sơn mới khai trương dịch vụ suối nước nóng, hội
Đới Minh rủ mấy người bạn thân đi chơi chung.
Giang Vân Ý nắm chăn, hai mắt rưng rưng: “Anh ấy rủ, em hỏi anh đi cùng
được không, anh ấy bảo được.”
Phó Nham Phong: “Cậu ta biết anh là ai?”
Giang Vân Ý: “Đương nhiên rồi, trước kia em kể với anh ấy rồi.”
Phó Nham Phong: “Em muốn thì chúng ta đi.”
Giang Vân Ý ngồi bật dậy, đỡ mông ngồi quỳ cạnh Phó Nham Phong, khóe mắt
còn vương nước mắt, hàng lông mày đã cong cong: “Anh chắc không, ngày mai
em báo với đàn anh.”
Tiếng “đàn anh” vẫn mang giọng mũi.
“Chắc chắn.” Phó Nham Phong kéo cậu nằm xuống, hai đùi kẹp lấy không cho
lộn xộn.
Phó Nham Phong nhắm mắt, mái tóc bù xù của Giang Vân Ý cọ vào lồng ngực
rồi đến cằm anh: “Anh ngủ rồi à…”
“Sao thế?” Phó Nham Phong đỡ mông xốc cậu lên.
Giang Vân Ý thì thầm: “Em còn muốn nói chuyện với anh.”
Phó Nham Phong mở mắt: “Em nói đi.”
Giang Vân Ý ngơ ngác: “Lúc nãy anh tức giận có phải bởi vì đàn anh không?”
Phó Nham Phong nhắm mắt lại.
Bấy giờ Giang Vân Ý mới ý thức được gì đó, vội nói tiếp: “Anh đừng tức giận,
đàn anh không giống chúng ta đâu, trước kia anh ấy có bạn gái.”
Phó Nham Phong ấn đầu cậu vào lòng rồi xoa lưng: “Biết rồi, em ngủ đi.”
Mặt Giang Vân Ý dán sát lồng ngực anh, vẫn còn lải nhải: “Suối nước nóng
mới khai trương, sẽ có rất nhiều người ghé chơi, đây là cơ hội mở rộng khách
hàng.”
Phó Nham Phong lại mở mắt: “Vì thế em mới muốn đi?”
Giang Vân Ý mệt mỏi, ngọ nguậy tìm tư thế thoải mái, mơ mơ màng màng đáp
lại: “Nếu không thì vì sao.”
…
Đêm trước Quốc Khánh, Giang Vân Ý ở phòng trọ sắp xếp hành lý, quần áo
mùa hè mỏng, lên núi hai ngày không cần mang quá nhiều đồ, vì thế không cần
vali, cậu sắp cho mình và Phó Nham Phong mỗi người một chiếc balo, quần áo
đựng bên trong đều là sản phẩm của cửa hàng, từ khi Phong Vân khai trương,
bọn họ không mua quần áo bên ngoài nữa.
Bọn họ hẹn nhau tập trung ở chân núi, vì thế chiều hôm sau, trong bãi đỗ xe
dưới chân núi Kỳ Sơn, một chiếc xe bán tải phát ra tiếng lạch cạch do linh kiện
cũ kĩ và chiếc Audi Q7 mới tinh đỗ ngay cạnh nhau.
Ba người xuống xe Audi bao gồm Đới Minh và hai bạn cùng phòng.
Giang Vân Ý thấy Đới Minh thì chào: “Đàn anh, anh mới đổi xe à, lúc trước
không phải chiếc này.”
Đới Minh lại gần khoác vai Giang Vân Ý, gần như kéo cậu vào lòng: “Em trai,
đã lâu không gặp, nhớ anh đây không.”
Đới Minh không mặc áo sơ mi kẻ caro như hai bạn cùng phòng, cũng khác “đàn
anh” trong tưởng tượng của Phó Nham Phong. Tuy ở độ tuổi có thể đã tốt
nghiệp đại học, nhưng với mái tóc ngắn, áo blazer màu xám cùng quần sooc,
giày thể thao và tất cao cổ trắng, trông hắn giống một sinh viên thể dục thể thao
hơn là sinh viên tài chính.
Đới Minh chủ động bắt tay với Phó Nham Phong: “Chào anh, anh là Phó Nham
Phong đúng không, trước kia tôi hay nghe Vân Ý nhắc về anh.”
Mấy người làm quen nhau trước, Đới Minh bảo lần này nhóm có khoảng mười
mấy người, phần lớn là các câu lạc bộ giao lưu với nhau, trước mắt còn chưa
thân lắm.
Đới Minh: “Lần một thì lạ, lần hai thì quen, đại học ấy mà, phải kết bạn với
nhiều người, quanh quẩn ở vòng bạn bè nhỏ hẹp không vui.”
Phó Nham Phong quay lại, thấy Đới Minh đứng bên cạnh Giang Vân Ý xoa đầu
cậu, gương mặt nở nụ cười cưng chiều: “Em nói xem có đúng không, Tiểu Vân
Ý.”
~Hết chương 52~