Trong phòng tắm, Giang Vân Ý như động vật thân mềm không đứng nổi, cánh
tay quấn lấy cổ Phó Nham Phong, dán sát vào người anh.
Phó Nham Phong cởi áo trước, rồi đến cởi thắt lưng.
Lúc kết hợp, Giang Vân Ý tỉnh táo một chút, mắt hướng về phía vách tường
trơn bóng, lưng kề ngực anh, thân mình bị cánh tay rắn chắc ôm lấy không thể
động đậy, lên xuống theo nhịp, kêu rên nức nở gọi từng tiếng chồng ơi.
Phó Nham Phong nắm cằm cậu quay sang bên, bóp cằm không hề dịu dàng: “Ai
là chồng em?”
Giang Vân Ý trả lời ngay: “Anh là chồng em.”
Phó Nham Phong buông tay, đáp lại bằng giọng không cảm xúc: “Anh không
phải.”
Giang Vân Ý giơ tay che mắt, cong lưng, cơ thể hơi run rẩy.
Dính rượu nên đầu óc không tỉnh táo lắm, dù vậy cậu vẫn nghiêm túc nghe từng
câu Phó Nham Phong nói, chỉ là sau khi thần kinh tê liệt, toàn phản ứng bằng
bản năng, phân không rõ tốt xấu, mỗi lời nói đều xem là thật, Giang Vân Ý
muốn khóc.
Phó Nham Phong dừng động tác, trước khi cậu khóc đã kịp trao một nụ hôn:
“Nhìn cho rõ, anh có phải chồng em không?”
Giang Vân Ý quay đầu lại nhìn anh, quên mất phải khóc, ý nghĩ bay xa, ngơ
ngác trả lời: “Anh là chồng em.”
Lúc này Phó Nham Phong mới tiếp tục, hai người thay đổi tư thế, mặt đối mặt,
Phó Nham Phong bế Giang Vân Ý, một tay kê sau lưng tránh cho cậu đụng phải
bức tường lạnh băng.
Tư thế này đi vào sâu, Giang Vân Ý không chịu nổi, ôm lấy cổ anh, vừa thừa
nhận vừa xin khoan dung: “Chồng ơi, Vân Muội muốn đi tiểu.”
Phó Nham Phong dỗ dành: “Không phải đang ở WC à?”
Kết quả là Giang Vân Ý bị làm tới mức mất khống chế, bắn lên bụng anh, ngoài
chất lỏng màu trắng còn có ít dịch màu vàng.
Giang Vân Ý cào vai anh, cúi đầu nức nở: “Vân Muội đái dầm rồi.”
Phó Nham Phong kéo tay cậu sờ bụng dưới của mình, nhìn cậu chăm chú: “Vân
Muội lớn thế này còn đái dầm, ngày mai anh gọi mách thầy giáo của em nhé?”
“Đừng mà…” Giang Vân Ý lắc đầu, vành mắt đỏ ửng, “Đừng mà, đừng nói với
thầy…”
Xem ra vẫn chưa tỉnh rượu.
Đưa đẩy thêm trăm cái nữa, Phó Nham Phong mới rút ra bắn bên ngoài.
Sau khi kết thúc, Phó Nham Phong xử lý sạch sẽ cho cả mình và Giang Vân Ý,
rồi lấy khăn tắm quấn cho cậu và ôm ra ngoài.
Làm tình xong, Giang Vân Ý mới không làm loạn nữa, ngoan ngoãn duỗi tay
duỗi chân để Phó Nham Phong mặc quần áo cho, sau đó đắp chăn nghiêng
người ngủ.
Đới Minh không quay về, Phó Nham Phong đề cậu nằm trong, anh nằm giữa,
nửa đêm đến gần sáng, Giang Vân Ý bò lên người anh theo thói quen, anh cứ
ôm cậu như thế mà ngủ tiếp.
Sáng hôm sau, Phó Nham Phong mở mắt đã thấy Giang Vân Ý dậy rồi, cậu nằm
im nghiêng đầu nhìn anh, hai mắt long lanh.
Phó Nham Phong quay đầu nhìn bên kia giường, chăn gối vẫn chỉnh tề không
có dấu hiệu nằm qua, xem ra Đới Minh cả đêm không về.
Anh quay người, xoa đầu Giang Vân Ý: “Tỉnh rồi à?”
Giang Vân Ý mím môi nghiêm túc hỏi: “Có phải hôm qua chúng ta làm tình
không?”
Phó Nham Phong thấy hai mắt cậu sáng lấp lánh, xem ra tỉnh rượu thật, duỗi tay
kéo cậu vào lòng ôm ghì, giọng hơi khàn: “Đúng vậy, em say rượu không biết gì
cả, không nhận ra cả anh, làm tình với anh mà không biết anh là ai.”
Giang Vân Ý bị giọng điệu của anh dọa sợ, đang định trêu đùa tiện thể làm
nũng một chút, hiện tại không dám thở mạnh, một lúc lâu sau mới hồi phục, đẩy
ngực anh: “Anh… Anh lừa em…”
Phó Nham Phong chỉ nhìn cậu, không đáp lời.
Giang Vân Ý dụi mắt, giọng mếu máo: “Em không nhớ hết chuyện tối hôm qua,
nhưng anh bảo em không nhận ra anh, không biết anh là ai, đây là chuyện
không thể nào… Nếu không nhận ra anh, em không thể thân mật với anh…”
Thích Phó Nham Phong đã thành phản xạ có điều kiện của Giang Vân Ý nên
ngay cả khi không có lý trí chống đỡ, nếu đối phương không phải Phó Nham
Phong, dù say khướt thì Giang Vân Ý vẫn không trao thân.
Phó Nham Phong lau nước mắt cho cậu, giọng dịu lại: “Sau này chỉ được uống
rượu trước mặt anh.”
“Anh rút lại những lời vừa rồi đi.” Giang Vân Ý gạt tay anh, đỏ mắt tức giận,
“Anh xin lỗi đi!”
“Rút lại.” Phó Nham Phong nhìn cậu một lát rồi kéo tay hôn vào lòng bàn tay
cậu, “Xin lỗi, anh xin lỗi.”
Phó Nham Phong cảm thấy có lẽ mình vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn nên mới cố ý
chọc Giang Vân Ý khóc.
Dường như không dự đoán được anh sẽ xin lỗi dứt khoát như thế, lát sau Giang
Vân Ý mới ấp úng: “Sau này không có anh ở bên, em sẽ không uống rượu.”
“Ừ.” Phó Nham Phong duỗi tay lấy điện thoại xem thời gian, mới bảy giờ, với
ngày nghỉ thì xem như còn sớm, “Vẫn sớm, ngủ thêm một lát.”
Phó Nham Phong nói thế nào thì là thế đó, Giang Vân Ý không buồn ngủ vẫn
ôm lấy anh ấp ủ cơn buồn ngủ.
Phó Nham Phong hỏi cậu: “Mông có đau không?”
Giang Vân Ý thì thầm: “Chỉ hơi đau, có phải đêm qua làm lâu lắm không, anh
có mệt không? Anh không cần chiều em thế, không tốt cho sức khỏe.”
Thiếu niên luôn nắm sai trọng điểm, nhưng lại chân thành một cách đáng yêu,
khiến người ta không tức giận nổi.
Phó Nham Phong mỉm cười: “Không mệt lắm.”
Sống chung ba ngày thì làm hai lần, Phó Nham Phong chăm chỉ nộp thuế nhưng
Giang Vân Ý không chịu nổi.
“Thật ra em nhớ một ít.” Giang Vân Ý đỏ mặt, “Hình như anh bế em… Còn lại
không nhớ lắm.”
Phó Nham Phong không định nhắc lại chi tiết chuyện tối qua, mất công cậu thẹn
thùng lại làm loạn.
Ngủ thêm một tiếng mới thức giấc, Giang Vân Ý nhớ đến Đới Minh, lăn lóc bò
dậy, tóc rối như tổ chim: “Em quên mất đàn anh ngủ cùng phòng chúng ta.”
Nhìn quanh mấy lần, miệng hỏi “Đàn anh đâu rồi” mà không ý thức được cung
phản xạ của mình quá dài.
Phó Nham Phong rửa mặt xong ra khỏi phòng tắm, tay cầm khăn lông.
Giang Vân Ý dịch ra mép giường theo bản năng, quay về phía anh ngẩng đầu,
hai mắt nhắm lại: “Bọn họ chơi cả đêm thật ạ?”
Một tay Phó Nham Phong đỡ gáy, tay còn lại lau mặt cho cậu: “Em đánh răng
xong thì chúng ta xuống tầng xem thử.”
Phó Nham Phong dùng lực, Giang Vân Ý được lau mặt mà cả người đong đưa
theo, nhưng không oán hận câu nào mà mỉm cười ngây ngô, hai chữ thỏa mãn
hiện rõ trên gương mặt.
Giang Vân Ý rửa mặt xong thì đi theo anh, mãi mới nhớ ra và hỏi: “Tối qua
trước khi đi ngủ em có đánh răng không?”
Phó Nham Phong: “Anh giúp em rồi.”
Nhưng chưa nói Giang Vân Ý tự nuốt hết kem đánh răng xuống bụng.
Giang Vân Ý cười híp mắt: “Cảm ơn chồng.”, hơn nữa không quên hỏi: “Hôm
qua anh trao đổi số điện thoại với mấy người trong câu lạc bộ chưa?”
Phó Nham Phong xoa đầu cậu: “Rồi.”
Trong lúc Giang Vân Ý đánh răng, Phó Nham Phong giặt quần lót hôm qua thay
ra của cả hai, rồi mang ra sân phơi.
Dậy sớm phải ăn sáng, đây là nguyên tắc của Phó Nham Phong, Giang Vân Ý
xuống tầng là vào phòng bếp ngay, bỏ đàn anh ra sau đầu.
Lục tung căn bếp hồi lâu mới thấy bánh mì và bơ.
Phòng khách không có ai, trên bàn và dưới sàn là một đống bừa bộn.
Sau đó có người xuống tầng, bánh mì không đủ chia, nên cậu dứt khoát nhường
phần của mình, cậu cảm thấy đây không phải vấn đề gì lớn nên không nói với
Phó Nham Phong.
Là hai bạn nam, nhiều người nên Giang Vân Ý không nhớ hết, chỉ nhớ mang
máng mình tự đặt biệt danh theo cách ăn mặc của hai người này, một người là
Áo Khoác Vàng, người còn lại là Đầu Đinh.
Bèo nước gặp nhau mà thôi, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, Phó
Nham Phong và Giang Vân Ý giới thiệu với người ngoài hai bọn người là họ
hàng.
Phó Nham Phong đơn giản nhưng vóc dáng và diện mạo không tầm thường,
không hề lu mờ giữa đám đông.
Tối hôm qua, Đầu Đinh không nói chuyện với Phó Nham Phong nhiều, sáng
nay tiến lại gần vỗ vai anh: “Hai anh em các anh hôm qua về phòng sớm quá,
không thú vị gì cả, Đới Minh bảo đêm nay phải uống thêm mấy chai.”
Phó Nham Phong không nhớ Đầu Đinh nhưng vẫn nở nụ cười xã giao: “Có thể,
chỉ là em tôi không uống được rượu, tôi uống thay em ấy.”
Nói xong, anh hỏi: “Tối qua Đới Minh ngủ ở đâu?”
“Đới Minh á, lúc đầu uống nhiều quá, lăn quay trong WC, sau đó được mấy bạn
cùng phòng khiêng về phòng bọn họ.”
Phó Nham Phong ừ một tiếng: “Bốn người không chật à?”
“Chật chứ sao, ai bảo cậu ta uống say kêu gào phòng kí túc xá phải chỉnh tề,
thiếu một cũng không được.”
Suối nước nóng trong nhà được sắp đặt ở căn biệt thự khác, cảnh sắc bên ngoài
dành cho các bạn nữ chụp ảnh, mấy nam sinh chỉ cần tắm suối là được.
Thật ra Giang Vân Ý không hứng thú với tắm suối nước nóng, nhưng lại hứng
thú với tắm suối nước nóng cùng Phó Nham Phong, vì thế không nói hai lời
chạy ngay về phòng thay quần áo.
Vì lần tắm suối nước nóng này mà cậu chuẩn bị quần bơi cho cả mình và anh.
Tầng một căn biệt thự bên cạnh, mấy bể nước nóng được ngăn cách bởi các bức
tường đá, có lớn có nhỏ, có bể đơn, bể đôi và bể tập thể, tùy ý chọn.
Áo Khoác Vàng và Đầu Đinh chọn tắm đơn.
Phó Nham Phong chọn một bể khá rộng, đủ cho Giang Vân Ý hoạt động.
Bể đổ đầy nước, bọn họ cởi quần áo mặc quần bơi đi xuống.
Vừa bước xuống, Giang Vân Ý còn hào hứng vỗ nước, thậm chí thỏa sức bơi
lội, nhưng không hiểu sao, chưa đến mười phút đã như bánh bao nhúng nước,
hai tay buông thõng, không mấy hứng thú.
Phó Nham Phong tưởng cậu chơi chán rồi, lại gần mới thấy sắc mặt cậu tái
nhợt, dựa lưng vào thành bể từ từ trượt xuống.
Phó Nham Phong vớt cậu lên không chút do dự, lấy khăn tắm quấn quanh rồi
ôm ra ngoài.
~Hết chương 54~