Gió Và Thung Lũng - Hà Khuyết

Chương 57

Mùa thu ở phương nam ngắn, mùa đông và mùa hè gần như nối tiếp nhau, mùa

đông tuy không quá lạnh nhưng áo thun không dễ bán, vì vậy qua lễ Quốc

Khánh, cửa hàng bắt đầu chuẩn bị đồ đông.

Mấy hôm sau, Giang Vân Ý theo đuôi Phó Nham Phong tới chợ đầu mối ở Nam

Châu, chủ động nhận việc đẩy xe đẩy, Phó Nham Phong bận chọn hàng không

rảnh chú ý đến cậu, lúc quay đầu lại thì xe vẫn còn đó nhưng không biết người

đi đâu rồi.

Sau đó anh tìm thấy Giang Vân Ý ở cửa hàng tạp hóa bên cạnh.

Cửa hàng hai gian cải tạo thành một gian lớn, không gian rộng mà việc buôn

bán cũng tốt, khách hàng nối liền không dứt, một chú chó lông vàng ngồi ngoài

cửa đón khách, ai đi qua cũng muốn vuốt một cái.

Ra khỏi cửa hàng, Phó Nham Phong không mở miệng, Giang Vân Ý vẫn im

lặng.

Một lát sau, cậu cúi đầu lẩm bẩm: “Vừa nãy em nói chuyện với ông chủ… Bình

thường họ ở trên tầng, tầng một làm buôn bán rất tiện… Chú chó lông vàng

trông cửa hàng cho bọn họ…”

Thế giới luôn như thế, luôn có người sẽ sống cuộc đời mình mong ước.

… Hai năm nữa, anh vào thành phố mua cửa hàng mặt tiền hai gian.

… Thế anh ở đâu?

… Tầng dưới buôn bán, sinh hoạt trên tầng hai, mẹ một phòng, hai chúng ta một

phòng.

… Phòng khác thì sao?

… Dành cho Đại Hoàng.

… Oa, Đại Hoàng còn có phòng riêng, em lại phải chen chúc với anh một

phòng!



Giang Vân Ý lại lén khóc, rơi nước mắt vì thương Phó Nham Phong nên không

dám để anh thấy, đẩy xe đẩy đi trước rồi trốn một buổi trưa.

Trong ngõ nhỏ vắng người, Phó Nham Phong ôm cậu vào lòng, không hỏi vì

sao cậu khóc, cũng không bảo đừng khóc, chỉ nói: “Chờ trả hết nợ, sau này

chuyện làm ăn tốt dần lên, ngày ngày dần trôi, chúng ta không vội.”

Giang Vân Ý nức nở: “Em không muốn anh quá vất vả.”

Hiện tại mỗi đồng tiền Phó Nham Phong kiếm ra đều dùng để trả nợ. Mỗi ngày

tám giờ đi, mười giờ về, thu nhập một tháng còn không bằng số tiền Giang Vân

Ý kiếm được trong hai ngày dạy thêm cuối tuần.

Phó Nham Phong cười nói: “Nếu không trốn nợ không trả nữa?”

Lúc này Giang Vân Ý mới lau nước mắt xấu hổ đáp: “Thế thì không được…”

Vừa vui đùa vừa an ủi chỉ có thể nói cho bản thân nghe, nói xong vẫn phải đối

mặt với cuộc sống.

Giang Vân Ý cũng hiểu điều đó, giống như King Kong không thể giấu mình đi,

không ai có cũng thể trốn tránh, phải đối mặt với hiện thực.

Sau lễ Quốc Khánh, Giang Vân Ý về trường mấy hôm, Phó Nham Phong mấy

hôm không gặp, tưởng cậu bắt đầu hưởng thụ cuộc sống đại học, kết quả cuối

tuần Giang Vân Ý lại hào hứng chạy về, tuyên bố giúp Phong Vân kiếm được

mấy đơn đặt hàng theo yêu cầu của các câu lạc bộ.

Từ lần đi chơi suối nước nóng, dường như Giang Vân Ý kiếm được phương

pháp làm giàu, tham gia mấy câu lạc bộ ở trường N, phí thành viên hơn một

trăm tệ.

Tám giờ tối, cửa hàng Phong Vân với bức tường gạch men sứ bóng loáng, mấy

giá treo đồ trưng bày áo thu đông, áo sơ mi, áo choàng, áo khoác, quần túi

hộp… đều là hàng unisex, ngoài số đo khác nhau thì không phân biệt nam nữ.

Một số bộ Giang Vân Ý lấy từ cửa hàng đúng ra là dành cho nữ, chỉ là Phó

Nham Phong không nói, Giang Vân Ý không phát hiện, người khác càng nhìn

không ra.

Phong cách unisex của cửa hàng Phong Vân đã tạo ra một lối đi riêng trên phố

sinh viên vốn có tính cạnh tranh khốc liệt.

Sau quầy thu ngân là hai ghế nhựa có tựa lưng, quần áo hai người mặc đều được

bán trong cửa hàng.

Phó Nham Phong đang đọc tài liệu tự học, Giang Vân Ý ngồi bên cạnh xem

phần mềm ghi sổ trên máy tính, nghĩ đến đồng phục nhóm, lại cười không ngậm

được miệng: “Nộp phí thành viên đúng là không lãng phí mà!”

Từ khi cửa hàng khai trương, laptop của Giang Vân Ý luôn để ở cửa hàng để

ghi sổ, Giang Vân Ý không ngại phiền mà sao chép hết thông tin trên sổ sách

vào phần mềm, bảo là thế này sẽ tiện quản lý tài chính và phân tích hơn.

Trường học còn chưa dạy, Giang Vân Ý đã tự học được không ít tri thức về tài

vụ trên mạng.

Có khách đến, Phó Nham Phong vừa buông bút định đứng dậy thì Giang Vân Ý

bên cạnh đã nhanh tiếp đón trước.

Tiếp đón, lấy túi đựng quần áo, tính tiền, kiểm kê lại sản phẩm, sửa sang lại

quần áo trên giá và trong kho, quét dọn… chỉ cần là việc trong cửa hàng thì

Giang Vân Ý đều tranh làm.

Cậu nói với Phó Nham Phong: “Có em ở đây thì anh cứ tập trung đọc sách đi.”

Rất giống lời Phó Nham Phong từng nói với cậu.

Giang Vân Ý nghĩ sau này không thể để Phó Nham Phong vất vả như trước nữa.

Phó Nham Phong nhận cả đơn của trường Z và trường N, đối với xưởng thì mấy

chục bộ đồng phục không tính là gì, xác nhận kiểu dáng xong và bắt tay vào

làm được luôn.

Về sau, Phó Nham Phong trang bị cho cửa hàng máy tính khác, học cách sử

dụng Taobao để mở một cửa hàng online, bắt đầu buôn bán quần áo đồng phục

đặt may theo yêu cầu.

Theo lời Giang Vân Ý, bây giờ không mấy ai mua sắm online nhưng tương lai

thì khác, sau này Internet sẽ thống trị thế giới.

Giang Vân Ý nói đúng, năm 2007 cửa hàng Phó Nham Phong mới có ba mươi

người theo dõi, đến năm 2017 đã lên tới ba trăm vạn, lúc đầu cả hai chỉ tính mở

cửa hàng hai gian, mười năm sau thương hiệu Phong Vân đã có tên tuổi trên thị

trường online.

Đương nhiên đó là chuyện tương lai.

Phó Nham Phong nói được làm được, mời Đới Minh, Trương Hân và Lý Phàm

ra uống rượu, hẹn tập trung ở cửa hàng. Cửa hàng Phong Vân nằm trên phố sinh

viên, gần mấy trường đại học xung quanh, vị trí đặc thù, mọi người đi ngang

qua đều có thể trở thành khách hàng.

Sau đó Đới Minh tổ chức mấy buổi đi chơi cho nhóm, người thêm người, thành

viên nhóm “Tình ngay lý gian” ngày càng đông, ngoài trường Z, trường N còn

có mấy trường đại học quanh phố sinh viên.

Không phải lần nào tụ tập Giang Vân Ý và Phó Nham Phong đều tham gia nên

dần dần cậu không quen hết những người bạn mới vào, thậm chí có một ngày

Giang Vân Ý thấy trong nhóm có Đinh Thần và bạn trai họ Hách của cậu ấy.

Phó Nham Phong vừa buôn bán vừa nhập hàng, lại còn chuẩn bị thi các cuộc thi

lớn nhỏ, thật ra không có nhiều thời gian dành cho xã giao nên đôi khi Giang

Vân Ý tự đi chơi, cậu sẽ không để anh lo lắng, bạn chơi cùng thường cố định,

không phải Đinh Thần thì là mấy bạn cùng phòng khác, nếu đi chơi cùng câu

lạc bộ, dù Phó Nham Phong không yêu cầu nhưng cậu vẫn chủ động báo thời

gian, địa điểm cùng quân số tham gia, đồng thời đảm bảo không uống rượu.

Phó Nham Phong có thể yên tâm hơn là bởi Giang Vân Ý không bỏ lỡ bất kì

buổi học hay kỳ thi nào.

Đầu năm 2008, kỳ thi cuối kỳ năm nhất kết thúc, Giang Vân Ý nghênh đón một

tháng nghỉ đông.

Tối nay kí túc xá bọn họ ra ngoài ăn cơm. Chín giờ tối, Phó Nham Phong đang

trông cửa hàng thì nhận được cuộc gọi của Giang Vân Ý, đầu dây bên kia nói:

“Xong đời, em bất cẩn uống rượu mất rồi, anh mau đến đón em.”

Cúp máy, Phó Nham Phong đóng cửa hàng, mặc thêm áo khoác, ra cửa rẽ trái,

tới quán ăn chỉ cách cửa hàng Phong Vân khoảng một trăm mét, đón Giang Vân

Ý bất cẩn uống một ngụm bia lại nhổ hơn nửa đi.

Lúc anh đến, ba bạn cùng phòng tay đút túi đứng ngay ngắn phía sau Giang Vân

Ý giống như ba chú bảo vệ nhìn Giang Vân Ý với ánh mắt “Thằng nhóc này

chẳng làm nên được chuyện gì cả.”

“Quá nguy hiểm, may là có anh đến đón.” Giang Vân Ý vỗ ngực.

Dù sao đã đóng cửa hàng, Phó Nham Phong dẫn Giang Vân Ý đi hóng gió, giúp

cậu “tỉnh rượu”.

Nhớ tới cuộc gọi của Giang Huệ Thanh ban sáng, Phó Nham Phong quay đầu

nhìn Giang Vân Ý: “Mẹ em hỏi bao giờ em về Thượng Hải.”

Giang Vân Ý sửa lại cho đúng: “Mẹ em hỏi là bao giờ chúng ta về Thượng

Hải.”

Cố ý nhấn mạnh từ “chúng ta”.

Giang Vân Ý đoán đúng, Giang Huệ Thanh hỏi Phó Nham Phong chuyện hai

người về Thượng Hải ăn tết.

Giang Vân Ý chắp tay sau lưng, đi nghênh ngang: “Chủ yếu là anh thôi, anh ở

đâu, em ở đó.”

Tuổi còn nhỏ mà đã chu đáo, không khiến Phó Nham Phong phân vân.

Phó Nham Phong: “Dẫn em về Phổ Phong ở hai hôm trước.”

“Em còn tưởng anh quên chuyện này rồi đấy.” Giang Vân Ý mặt mày hớn hở,

“Tới Phổ Phong rồi đi đâu?”

Phó Nham Phong: “Về Thượng Hải ăn tết.”

Giang Vân Ý cứ nhất quyết phải nghe anh nói rõ ràng, vì vậy hỏi tiếp: “Ai về

Thượng Hải ăn tết?”

Phó Nham Phong vỗ đầu cậu, nói cho cậu nghe: “Chúng ta, em và chồng em,

Giang Vân Ý và Phó Nham Phong.”

Giang Vân Ý càng vui vẻ, nói bằng giọng không đứng đắn: “Nhiều người thế cơ

á.”

Đi qua cửa hàng xổ số, Giang Vân Ý chạy vào mua một thẻ cào, chỉ mua một

cái, trúng hay không đều không mua thêm.

Lúc trước người muốn phát tài là Phó Nham Phong, hiện tại muốn giúp Phó

Nham Phong chuyển mình là Giang Vân Ý.

Phó Nham Phong lâu rồi không mua vé số.

Ra khỏi cửa hàng, Giang Vân Ý mới nhận ra nãy anh không mua thẻ cào nào, vì

thế tò mò: “Sao giờ anh không mua nữa?”

Phó Nham Phong: “Không phải em giúp anh mua rồi hay sao?”

Giang Vân Ý ngửa đầu, nhìn anh cười ngọt ngào.

Cần gì mua vé số, Phó Nham Phong xoa đầu Giang Vân Ý, lòng anh đã biết

mình trúng phần thưởng lớn nhất cuộc đời này.

Tán cây dưới đèn đường đong đưa, hai người nắm tay nhau trở về phòng trọ.

Đi được nửa đường, Giang Vân Ý than mệt, Phó Nham Phong lại cõng cậu về

nhà.

~Hết chính truyện~
Bình Luận (0)
Comment