Giờ Xanh - Nghiêm Tuyết Giới

Chương 1.1

Biên tập: Đi Đâu Đấy

MỞ ĐẦU

Qua dãy núi trước mặt, là đến Bạch Hà rồi.

Đào Như Chi đưa chai nước đã cắm sẵn ống hút cho bạn trai đang ngồi ghế lái. Anh ta không rời mắt khỏi con đường quốc lộ vắng lặng, chỉ hơi nghiêng đầu, nương nhờ tay cô mà nhấp vài ngụm.

Một ngày rong ruổi lái xe khiến đôi mắt anh ta vằn đỏ. Thế nhưng khi nghe cô nói “sắp tới rồi”, vẻ mỏi mệt kia bỗng chốc biến thành chút căng thẳng, lại lần nữa lặp lại câu hỏi đã hỏi cô không dưới dăm ba bận:

“Chừng này đồ mang theo có đủ không? Hay là tới đó rồi ghé chợ mua ít trái cây tươi không em?”

“Đủ rồi, nhà em cũng chuẩn bị sẵn không ít đồ Tết mà.”

“Thì cũng khác nhau chứ. Dù sao cũng là lần đầu ra mắt bố mẹ em…” Anh ta vội sửa lời, “Ra mắt bố với dì em, tất nhiên là phải để lại ấn tượng tốt rồi.”

Đào Như Chi đặt chai nước lại, tự mình mở một chai khác uống vài ngụm, tiếng trả lời mơ hồ vọng qua: “Yên tâm đi, họ nhất định sẽ thích anh.”

“Chết rồi…” Anh ta chợt biến sắc, “Mải nghĩ đến hai người họ, quên mất quà cho em trai em rồi.”

Làn nước dội mát cổ họng, khiến cô ho khẽ hai tiếng mới cất lời: “Không sao đâu, nó không để ý mấy chuyện này.”

“Hay là ghé qua trung tâm mua sắm gần nhà mua tạm cái gì? Thằng ku đó thích gì?”

Chiều ngả bóng, ánh hoàng hôn nơi đường chân trời nghiêng nghiêng rọi vào khoang xe, không quá sáng nhưng vẫn khiến cô phải khép hờ mi mắt. “Không rõ nữa… Trước kia tụi em không thân. Mấy năm đi nước ngoài, đến mặt mũi nó ra sao cũng sắp quên mất rồi.”

Anh ta cũng chẳng lấy làm lạ. Hai năm quen nhau, cô gần như chưa bao giờ nhắc đến người em này. Bèn hỏi tiếp: “Giờ nhóc đó làm gì?”

Cô đáp ngay: “Luật sư.”

“Ồ…” Anh ta cân nhắc, “Vậy… tặng bút máy đi.”

Đào Như Chi tùy ý gật đầu, rồi mở cửa xe, đưa trán ra ngoài đón gió.

Cuối cùng, họ vẫn vòng xe vào trung tâm thành phố, mua một cây bút, đến nơi thì đã muộn hơn dự tính bốn mươi phút.

Bố cô nhắn tin: “Diệu Viễn cũng chưa về, không vội, hai đứa cứ thong thả.”

Tấm lưng đang gồng cứng khẽ thả lỏng, cô dựa vào ghế sau mới hay lưng mình tê dại, không ngờ bản thân đã căng cứng suốt dọc đường.

Xe chạy vào khu tập thể cũ. Cô nhìn những dãy nhà quen thuộc, những bức tường xanh từng được xem là thời thượng, giờ chỉ thấy thô kệch. Mọi thứ chẳng khác gì ký ức, trừ ngọn đèn đường trước tòa nhà đã hỏng từ năm nào, đến giờ vẫn không thể thắp sáng.

Bạn trai cô lần mò trong bóng tối lôi từng túi lớn túi nhỏ từ xe xuống. Cô cầm đèn điện thoại soi đường, tới khi vào tận trong nhà mới tắt.

Trong hành lang, đèn cảm ứng đã được lắp từ nhiều năm trước, may mà vẫn hoạt động. Ánh sáng vàng vọt lần lượt bật lên theo bước chân hai người, mãi đến tầng cao nhất.

Anh ta thở hổn hển dừng lại, rảnh tay chỉnh lại nếp áo, rồi không yên lòng hỏi lại một câu đã hỏi mấy lần: “Anh trông ổn chứ?” Nhận được cái gật đầu khẳng định, anh ta mới thở phào, giơ tay gõ cửa.

Cửa mở ra theo tiếng gõ, ánh đèn vàng từ trong nhà rọi ra hành lang, bố cô ló đầu nhìn, ánh mắt chạm ngay vào cô.

Ông nuốt nước bọt, lẩm bẩm một câu: “Sao nhìn ngoài còn gầy hơn trong video vậy con?”

Đào Như Chi bật cười, đẩy ông vào nhà: “Ở Luân Đôn mấy năm, muốn không gầy cũng khó bố ơi.”

Ông lại cằn nhằn: “Bố đã bảo con về sớm mà chẳng chịu nghe, một thân một mình bên đó khổ biết chừng nào.”

“Con cũng muốn về sớm mà, chẳng qua dính đợt dịch nên mới kéo dài.”

“Ừm, quãng đó chắc vất vả lắm…”

“Cũng tạm, lúc đó… là anh ấy giúp con rất nhiều.”

Đào Như Chi khẽ chỉ về phía cửa—nơi người đàn ông vẫn còn rụt rè đứng đó.

Bố Đào vội vàng vẫy tay gọi:
“Cháu là bạn trai của Như Chi phải không? Cực cho cháu rồi, cảm ơn cháu đã chăm sóc con bé nhé.”

Chàng trai luống cuống xua tay:
“Dạ không có đâu ạ, Như Chi cũng chăm sóc cháu nhiều lắm. Tụi cháu bên kia đều nương tựa lẫn nhau.”

Cánh cửa bếp đóng kín, mùi thơm của bữa cơm chiều theo khe hở phả đầy gian khách.
Bố Đào vỗ nhẹ vào lưng cô:
“Vào bếp chào dì một tiếng đi, từ sáng đến giờ bà ấy biết con về ăn Tết là cứ tất bật không ngơi tay.”

Cô gật đầu, đẩy cánh cửa nhà bếp, ngập ngừng một thoáng mới lên tiếng:
“Dì ơi, có cần con phụ gì không ạ?”

Mẹ Lâm đang quay lưng nấu nướng, ngoái đầu nhìn cô, ánh mắt sáng bừng:
“Thôi thôi, con ngồi xe đường dài mệt lắm rồi, ra ngoài nghỉ đi!”

Đào Như Chi xắn tay áo:
“Con không mệt đâu, sao có thể so được với việc dì làm cả bàn tiệc này.”

Mẹ Lâm cười lắc đầu:
“Ngày thường toàn bố con nấu. Dịp Tết năm nay mấy đứa về đông đủ, dì mới giành phần vào bếp, có gì đâu mà mệt. Hiếm lắm mới có dịp cả nhà sum họp, lòng dì mừng không xuể.”

Đào Như Chi vẫn cương quyết:
“Con vẫn nên giúp một tay.”

Mẹ Lâm ngẫm nghĩ một lúc, rồi bảo:
“Vậy con gọi giùm dì thằng Diệu Viễn đi, xem nó đến đâu rồi. Giờ này chắc cũng gần tới.”

Cô thoáng sững người, rồi nhẹ giọng “vâng”.

Rút điện thoại ra, cô lần tìm tên “Lâm Diệu Viễn” trong danh bạ, chạm vào ảnh đại diện.

Khung trò chuyện trống trơn.
Không một dòng nào, như mặt hồ mùa đông bị lớp băng dày phủ kín.

Cô gõ mấy chữ: “Đến đâu rồi?”

Rồi lại lặng lẽ xóa từng ký tự, từng chữ, từng dấu chấm hỏi.

Cô ngẩng đầu, như thể đã nhận được hồi đáp, quay sang nói với mẹ Lâm:
“Nó bảo sắp tới rồi.”

Phòng khách vẫn nguyên vẹn như xưa.
Vỏ ghế sofa chỗ bị hở ra, để lộ lớp da rạn nứt, bên trong là lớp m út màu vàng úa đã bong.

Đào Như Chi từ bếp bước ra, đi đến kéo lại vỏ ghế che chỗ xấu ấy, rồi tiện tay ngồi xuống cạnh bạn trai.

“Bố em đâu rồi?”

“Chú vừa kéo anh ra nói mấy câu, giờ vào nhà vệ sinh rồi.” Anh ta ghé sát tai cô, thì thầm,
“Không phải chú… viện cớ đi vệ sinh để tránh anh đấy chứ?”

Cô bật cười:
“Không đâu, bố bị tiểu nhiều.”

TV đang ph át tiết mục ca múa rộn ràng trong chương trình Giao thừa, âm lượng lớn đến át cả tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên ngoài kia.

Nhưng cô không bỏ sót.

Khoảnh khắc đó, Đào Như Chi có cảm giác mình như một con chuồn chuồn nhỏ giữa vạn vật, nhạy bén với mọi rung động trong không gian. Hoặc có thể nói, cả ngày hôm nay, cô đã chờ chính tiếng gõ cửa ấy, tiếng dạo đầu của một cơn sấm. Để rồi sau đó, có thể rút lui trong êm thấm. Giống như mười năm trước.

Cô lập tức điều chỉnh lại nét mặt, bật dậy hơi vội, khiến lớp vải ghế vừa mới che phủ lại xô lệch, để lộ vết rách cũ kỹ cùng lớp m út ngả màu bên dưới.

Nhưng lúc này, cô chẳng còn lòng dạ nào để chỉnh lại. Chỉ lặng lẽ kéo thẳng vạt áo len, giống hệt như bạn trai cô vừa làm lúc trước, kiểm tra cẩn thận xem quần áo có bị nhăn không.

Cộp cộp—tiếng đập cửa lần thứ hai vang lên, lần này có phần rõ ràng hơn.

Bạn trai cô lúc này cũng để ý:
“Chắc em trai em tới rồi đó.”

Cô khẽ “ừ”, rồi bước về phía cửa.

Tivi như thể bị ai âm thầm tắt đi, âm thanh dần rút lại, rồi biến mất. Nhưng hình ảnh vẫn còn đó, sân khấu vẫn lung linh ánh sáng, những vũ công trên màn hình xoay mình đều tăm tắp.

Tiếng máy hút khói trong bếp cũng ngừng lại, dù chắc hẳn món ăn đang được đảo trong chảo nóng, mùi thơm ngày càng rõ rệt theo từng đợt khói phả qua khe cửa.

Âm thanh dội nước trong nhà vệ sinh cũng không còn.

Căn nhà như rơi vào trạng thái lặng câm, chỉ còn lại hai tiếng gõ cửa, như được lọc ra khỏi thế giới ồn ào:

Cộp cộp.

Tay Đào Như Chi siết lấy nắm cửa, hợp kim lạnh buốt dán vào da thịt, đầu ngón tay cô run khẽ.

Lạch cạch.
Cô xoay chốt, kéo cửa mở ra.

Trời chẳng rõ từ khi nào đã quay trở lại với khung cảnh hoàng hôn — đúng vào khoảnh khắc vàng và lam quyện lấy nhau, hai gam màu đan cài như nước pha mực, nhuộm cả hành lang thành một sắc vàng dịu dàng, như bước ra từ khung hình của những bộ phim Nhật những năm chín mươi.

Có người đang đứng ngoài cửa.
Trên vai là chiếc túi đeo chéo màu đen, tay kéo theo một vali xanh cỡ 28 inch.
Áo sơ mi trắng cài kín đến tận cổ, mồ hô rịn ra thấm ướt.
Cách ăn mặc chỉn chu đến mức khô khan ấy, giống như một tạp chí nghiên cứu học thuật được gửi thẳng đến tận cửa nhà, tĩnh lặng, mực thước, có phần nhàm chán.
Nhưng gương mặt ấy, nhất là đôi mắt, lại như một bài thơ tình vô tình bị kẹp nhầm vào trang bìa tạp chí.

Đó là lần đầu tiên cô gặp Lâm Diệu Viễn.

Cậu mười bảy, cô mười tám.
Ngọn đèn đường trước nhà vẫn còn sáng, da ghế sofa chưa bong tróc, họ khi ấy vẫn chưa yêu nhau.

Mọi thứ đều còn quá đỗi thanh thuần.
Mọi thứ… mới chỉ vừa bắt đầu.

Bình Luận (0)
Comment