Giờ Xanh - Nghiêm Tuyết Giới

Chương 2

Biên tập: Đi Đâu Đấy

Chương 2: Ngắm họng súng giữa trán

Đào Như Chi tất nhiên là cố ý rồi.

Một màn “ra oai phủ đầu” chẳng đáng nói, cô tự thấy mình rất biết chừng mực, chỉ đơn giản là đặt quà xuống đất, cũng đâu phải ném vào thùng rác. Nếu ai hỏi, thì cứ bảo là để đấy rồi quên mất, đối phương mà bới móc thì chỉ tổ lộ vẻ hẹp hòi. Vừa lúc khiến người ta khó chịu.

Thế là Đào Như Chi càng có hứng thú quan sát bóng lưng của Lâm Diệu Viễn lúc này, như đứa trẻ con ngồi bên đường, bóp một con kiến rồi tò mò nhìn nó giãy giụa.

Chỉ tiếc là phản ứng của Lâm Diệu Viễn lại làm cô thất vọng.

Cậu không nói gì, cũng không nhìn gì, chỉ đặt hành lý xong rồi lẳng lặng đi xuống lầu.

Nhưng người khiến cô thất vọng hơn lại là Lâm Đường Quyên quay lên sau đó. Vừa nghe bài hát tiếng Nhật phát ra từ phòng khách, bà đã vui vẻ nói: “Thì ra con cũng thích nhạc Nhật à? Vậy là mình có chuyện để tám rồi!”

Đào Như Chi cười khan.

Bên cạnh, Đào Khang Sanh cũng cười, nụ cười chân thành từ tận đáy lòng: “Thấy chưa, bố đã nói hai người hợp nhau mà!”

Lâm Đường Quyên và Lâm Diệu Viễn mang theo ba vali, bốn thùng lớn, không thể dọn dẹp xong trong một sớm một chiều. Sau khi thu xếp qua loa, Đào Khang Sanh chở cả nhà ra ngoài ăn tối. Lâm Đường Quyên thản nhiên ngồi vào ghế phụ lái, khiến Đào Như Chi hơi khựng lại, mím môi mở cửa sau ngồi vào, cảm giác tội lỗi với trò nho nhỏ ban sáng cũng theo đó mà tan biến.

Lẽ nào Lâm Đường Quyên không biết? Ghế phụ ấy xưa nay luôn là chỗ của cô mỗi khi đi cùng bố.

Cô vừa ngồi vào, Lâm Đường Quyên bỗng quay đầu lại, như vừa nhớ ra điều gì: “Xin lỗi Như Chi, dì quen ngồi chỗ này mất rồi. Hay con lên đây nhé?” Vừa nói vừa định tháo dây an toàn.

Đào Như Chi thầm nghĩ: Cố tình phải không?

Nếu đồng ý thì hóa ra mình mới là người nhỏ mọn.

Thế nên cô dứt khoát từ chối: “Không sao đâu dì, chỉ là chỗ ngồi thôi mà.”

Lúc cô dứt lời, bên cạnh cũng có một người ngồi xuống.

Cơ thể thiếu niên đang độ trưởng thành khiến hàng ghế sau lập tức trở nên chật chội, cô phải dịch người né sang một bên, còn bờ vai của Lâm Diệu Viễn thì tựa vào cánh cửa. Cả hai giữ một khoảng cách khéo léo, chẳng quá gần cũng chẳng quá xa.

Xe đến quán lẩu lần trước, khi xuống xe, Đào Khang Sanh mở cốp sau bưng ra một chậu sơn trà đang còn búp, gọi Lâm Diệu Viễn lại.

“Nghe mẹ con nói con thích hoa trà, đây là quà gặp mặt của chú và Như Chi.” Ông có phần hồi hộp, “Cảm ơn món quà lần trước con tặng nhé.”

Lúc ấy Đào Như Chi vừa xuống xe từ phía bên kia, liền thấy bố mình đưa mắt ra hiệu.

Cô đành nuốt sự không cam lòng vào bụng, miễn cưỡng phụ họa:
“Ừm, bọn chị ‘ cùng nhau chọn ’ đấy. Cảm ơn món quà của em nhé.”

Dù rằng chính người tặng đã tận mắt thấy món quà ấy chẳng được trân trọng là bao.

Lâm Diệu Viễn không thể không nhận ra vẻ gượng gạo của cô, nhưng cậu vẫn bình thản nhận lấy chậu hoa, giọng điệu nghiêm túc:
“Cảm ơn.”

Đào Như Chi bỗng thấy hơi hụt hơi, gượng cười đáp lại:
“Không có gì.”

Đào Khang Sanh lúc này mới nhẹ cả người, rút từ túi ra một chùm chìa khóa đưa cho Lâm Diệu Viễn.

“Chìa khóa nhà, cất kỹ nhé.”

Lâm Diệu Viễn nhận lấy, đút vào túi quần, gật đầu.

Bữa ăn đầu tiên của cả bốn người trôi qua trong không khí yên hòa, Đào Như Chi cứ ngỡ mình sẽ nuốt không trôi, ai dè khi nồi lẩu được đặt lên, người gắp đồ nhiều nhất lại chính là cô.

Lâm Đường Quyên thấy cô hay ăn tiết vịt và chả tôm, liền gắp hai món ấy vào bát cho cô.

Đào Như Chi cúi đầu, chọc chọc miếng chả, rồi lặng lẽ ăn hết.

Điều khiến cô bất ngờ hơn, là lúc Lâm Đường Quyên vào nhà vệ sinh, Lâm Diệu Viễn dường như tiếp nhận nhiệm vụ, cũng gắp cho cô một miếng củ cải từ trong nồi.

Cô sững người, khẽ nói cảm ơn.

Cậu đáp lại rất tự nhiên: “Không có gì.” Rồi cũng gắp thêm một đũa cho Đào Khang Sanh, khiến ông vì nóng lòng quá mà ăn luôn không kịp thổi.

Bữa lẩu không kéo dài lâu, vì trong nhà vẫn còn một núi đồ đạc chưa dọn. Ăn xong, cả nhóm lại về tiếp tục công cuộc sắp xếp.

Đào Như Chi sớm đã dọn sẵn chỗ cho họ, mấy việc còn lại cũng chẳng giúp được gì thêm. Cô cầm loa bluetooth trong phòng khách, lặng lẽ quay về phòng mình.

Nhà cũ cách âm không tốt. Cô nằm trên giường, hé cửa sổ, lắng nghe tiếng gió đêm xuân lùa qua, xen lẫn là tiếng va chạm trầm trầm vọng lại từ phòng bên cạnh, dù người ta có lẽ đã rất nhẹ tay rồi.

Cô tháo đống dây tai nghe rối bời bên gối, đút vào tai, bật tiếp bản nhạc đang nghe dở.

Vẫn là bài hát về một mùa xuân đáng ghét ấy, đoạn đang hát dở: “Tại sao chúng ta lại gặp nhau?”

Lúc thiếp đi, cô chẳng hề hay biết.

Cũng không ngủ lâu, chừng một tiếng sau, Đào Như Chi tỉnh lại. Nhớ ra mình vẫn chưa rửa mặt, cô lười biếng bò dậy khỏi giường.

Đèn phòng khách đã tắt. Phòng của Lâm Đường Quyên và Đào Khang Sanh yên ắng, căn phòng sát vách cũng không một tiếng động.

Nhìn căn phòng khách chìm trong bóng tối, cô bỗng có chút hoang mang: rốt cuộc đây là đâu?

Nơi mà chỉ cần nhắm mắt cô cũng biết rõ từng vị trí bàn ghế, nơi cô có thể đi lại trong đêm tối mà không cần bật đèn, vậy mà giờ đây lại mang theo cảm giác lạ lẫm như vừa chuyển nhà. Trong nhà bỗng xuất hiện thêm bao nhiêu đồ đạc chưa kịp sắp xếp, những thứ vốn chẳng thuộc về cô và bố.

Phòng khách không hoàn toàn chìm trong bóng tối, khe cửa phòng Lâm Diệu Viễn hở ra một chút, rọi ra vệt sáng vàng dịu của đèn ngủ. Cô đi ngang qua vệt sáng ấy, không kiềm được liếc nhanh vào trong.

Trên chiếc giường đơn hẹp chất đống mấy cái áo len, áo thun; bàn học đặt mấy quyển sách và chậu hoa trà vẫn chưa nở.

Không thấy bóng dáng Lâm Diệu Viễn đâu cả.

“Đi đâu rồi nhỉ…” Cô lẩm bẩm. Không thấy đèn trong nhà vệ sinh sáng, đang thắc mắc thì nghe tiếng chìa khóa tra vào ổ ngoài cửa.

Cô quay người lại, thấy Lâm Diệu Viễn bước vào, trên tay cầm theo một chiếc túi nhỏ.

Cậu lên tiếng trước: “Cứ tưởng cô ngủ rồi cơ.”

“Bỗng tỉnh thôi.” Cô chỉ vào cái túi trong tay cậu, tưởng là đồ ăn, “Em đói à? Trong bếp có mì gói đấy, muốn ăn thì cứ lấy nấu.”

“À, không phải.” Cậu lấy đồ trong túi ra, hóa ra là một bình tưới nước.

“Sợ lát nữa quên mất, tranh thủ lúc còn nhớ đi mua.” Cậu nói với vẻ mong đợi, “Phải nhanh nở hoa mới được.”

Đào Như Chi hơi ngẩn người, rồi gật đầu đáp: “Vậy à? Em nói sớm thì tụi chị đã mua sẵn loại đang nở rồi.”

Cô không quên phụ họa lời nói dối của Đào Khang Sanh.

Cậu chỉ cười: “Không cần đâu, thế này lại vừa hay.”

“Ừ, tùy.” Cô phất tay, “Ngủ sớm đi.”

Đi được mấy bước, cô chợt nhớ ra điều gì, lại quay người lại.

“Về sau ở trường mình cứ như trước đi, không ai phiền ai. Nếu cần gì thì nhắn qua WeChat nhé.”

Lúc ăn cơm, Đào Khang Sanh đã lập một nhóm bốn người trên WeChat rồi kéo tất cả vào. Thật ra cô không dùng WeChat mấy, bạn bè thân thiết đều nhắn trên QQ. Nhưng bố cô lại thích dùng WeChat hơn, thế là cô đành đăng ký một cái tài khoản.

Lâm Diệu Viễn không có ý kiến gì.

Cả hai coi như thống nhất xong, chào nhau chúc ngủ ngon. Sau khi rửa mặt xong, đi ngang qua phòng cậu lần nữa, cô thấy cậu vẫn chưa đóng cửa. Ánh mắt cô dừng lại trên chiếc bình tưới nước hình tròn đặt cạnh chậu hoa trà, nước chỉ đổ đầy một nửa. Dù cách hơi xa, cô vẫn ngỡ như có thể ngửi được mùi đất ẩm sau cơn mưa.

Về đến phòng, Đào Như Chi nhặt hai túi quà dưới đất lên.

Cô vẫn chưa mở ra, chỉ cất gọn vào trong tủ.

Mùa xuân là một mùa vừa lặng lẽ lại dữ dội. Từ mảnh đất cằn cỗi lâu ngày lại nảy lên mầm non, bầu trời trong vắt sẽ đón những đàn chim trở về sau nửa tháng nữa. Mọi thứ âm thầm mà mãnh liệt khởi sinh, cuộc sống của Đào Như Chi cũng không ngoại lệ.

Cô buộc phải tập quen với hai cái cốc, hai bàn chải mới xuất hiện trên bồn rửa mặt trong nhà tắm; tập quen với những lọ mỹ phẩm chống lão hóa, với mùi hương cam đắng trong bộ dầu gội sữa tắm.

Tập quen với chiếc váy xoè của phụ nữ bay phấp phới trên ban công, với chiếc áo len màu lam hồ thu của thiếu niên phơi kế bên.

Tập quen với căn nhà vốn chỉ hai người nay bỗng trở nên chật chội vì có thêm hai người nữa.

Tuy vậy, cảm giác chen chúc ấy không kéo dài lâu. Chẳng mấy chốc, Lâm Đường Quyên đã lên đường đi Nhật công tác dài ngày như kế hoạch. Trước khi đi, bà treo một chiếc chuông gió ngoài ban công là món quà bà từng mang về từ một lần công tác ở Nhật. Lớp kính mỏng bao quanh được khắc hình chim hạc, như một cách ngầm nói rằng bà vẫn đang hiện diện trong căn nhà này.

Đào Khang Sanh sợ Lâm Diệu Viễn ở lại một mình sẽ không quen, bèn nhỏ giọng dặn con gái để mắt đến cậu một chút:
“Dù gì thì cũng nhỏ hơn con một tuổi. Nếu sau này thật sự thành người một nhà, thì nó cũng là em trai con rồi.”

Nói xong sợ cô phản ứng, ông vội chữa lại:
“Bố chỉ giả sử thôi. Nói chung có thể giúp thì cứ giúp một tay.”

Đào Như Chi nghiêng đầu nhìn về phía phòng Lâm Diệu Viễn. Cửa phòng cậu vẫn chưa đóng. Chồi hoa trà trên bàn như đang sắp bung nở, rõ ràng đã được chăm sóc rất cẩn thận.

Cô gật đầu nhận lời, thầm nghĩ, nếu coi cậu ấy là một chậu hoa trà cần chăm nom, hình như cũng không quá khó tiếp nhận.

Thế là dứt khoát đổi tên lưu danh bạ của Lâm Diệu Viễn thành “Hoa trà”.

Nhưng trên thực tế, cô cũng chẳng thay đổi gì nhiều. Ở trường gặp cậu, cô vẫn làm như không quen biết, hai người chỉ trao nhau ánh mắt lướt qua rồi rẽ sang hai tầng khác nhau.

Thế mà Đào Như Chi vẫn luôn chú ý đến cậu, nhất là lúc ở căn tin.

Căn tin trường cô có hai tầng. Tầng một là các món xào nấu linh tinh, tầng hai bán mấy loại mì và bún đơn giản, tiện lợi. Từ khi lên lớp mười hai, cô đã quen ăn ở tầng hai và phát hiện Lâm Diệu Viễn cũng thường ăn ở đó. Cậu không đi một mình, luôn có hai nam sinh đi cùng.

Nhưng hôm nay, khi đến căn tin, cô chỉ thấy hai người kia đang ngồi ăn đối diện nhau.

Lâm Diệu Viễn đâu? Một mình xuống tầng một rồi à?

Hay là cãi nhau?

Cô cầm khay cơm, chẳng hiểu sao lại lôi kéo bạn cùng bàn ngồi xuống bàn phía sau hai người kia.

Bọn họ vừa ăn vừa tám chuyện linh tinh, giữa chừng có nhắc đến Lâm Diệu Viễn.

Vừa hút mì, Đào Như Chi vừa nghe lỏm được rằng cậu bị mệt, đã xin về sớm.

Suốt giờ nghỉ cô cứ băn khoăn mãi, đến tận lúc chuông vào tiết tự học tối vang lên, cuối cùng cũng rút điện thoại giấu trong cặp ra, lén lút chui vào nhà vệ sinh gửi một tin nhắn cho người có biệt danh “Hoa trà”:

“Cậu không sốt chứ?”

Cô nhớ lần đầu gặp Lâm Đường Quyên, bà từng nói Lâm Diệu Viễn hay bị sốt. Thể chất gì mà yếu quá, nhìn thì cao lớn vậy mà…

Tan học, Đào Như Chi lững thững đi lấy xe đạp, tiện thể mở điện thoại ra xem. Màn hình vẫn dừng lại ở tin nhắn cô gửi.

Có lẽ cậu ấy thật sự khó chịu nên đang ngủ. Cô đạp xe về nhà nhanh hơn thường lệ — Đào Khang Sanh tối nay tăng ca, giờ chắc vẫn chưa về.

Ngang qua tiệm thuốc, cô ghé vào mua một vỉ thuốc hạ sốt. Về đến dưới nhà lại vòng đi mua thêm một tô cháo rau. Tay xách túi, cô chạy lên cầu thang.

Tô cháo được đặt lên bàn vẫn còn nóng hổi.

Cửa phòng Lâm Diệu Viễn đóng chặt. Cô gõ cửa mấy cái nhưng không có tiếng trả lời. Đang lưỡng lự giữa việc có nên vào không thì đúng lúc Đào Khang Sanh cũng vừa về tới.

Cô kể sơ qua tình hình. Đào Khang Sanh thoáng lo lắng, không nói nhiều, lập tức mở cửa phòng — cả hai đều sững người.

Trong phòng tối om. Lâm Diệu Viễn cuộn người trong chăn. Dưới ánh trăng nhàn nhạt hắt vào, sàn nhà hiện rõ một mảnh hỗn độn: chậu hoa vỡ tan, đất đen tung tóe khắp nơi, cành hoa trà cũng rũ rượi nằm một bên, yếu ớt đến đáng thương.

Trên giường, người nghe thấy động tĩnh, gắng sức mở mắt, theo ánh mắt hai người nhìn xuống sàn nhà.

“Lúc vào đầu con hơi choáng, không cẩn thận làm đổ…” Cậu ngồi dậy, giọng khàn khàn giải thích, “Xin lỗi, rõ ràng sắp nở rồi mà…”

Đào Khang Sanh chẳng buồn để tâm chuyện hoa nở hay không, bước qua đống mảnh vỡ, đưa tay thăm trán cậu. So mấy lần rồi mới thu tay về, sắc mặt dịu lại đôi chút.

“Không giống như bị sốt.”

“Con không sao, chỉ là cơn đau nửa đầu tái phát thôi.”

“Đau nửa đầu thì chú có thuốc, uống thuốc trước đi, nhưng ăn cháo rồi hẵng uống. Cháo là Như Chi mua cho con đấy, còn nóng, ăn đi.”

Lâm Diệu Viễn quay sang nhìn cô, hình như hơi bất ngờ: “Cảm ơn cô.”

Đào Như Chi nhún vai, quay ra phòng khách lấy chổi và đồ hốt rác, định dọn dẹp “tàn tích” của chậu hoa trà. Trong lòng cô thoáng có chút tiếc nuối — thì ra, cô vẫn mong đợi nó nở hoa.

Đào Khang Sanh không nỡ để cô làm, đuổi cô đi nghỉ. Nhưng cô không chịu, lập tức khom người bắt tay vào dọn. Đào Khang Sinh đành bó tay, chỉ còn biết ngồi xổm xuống, cố gom phần đất rơi rớt lại chậu, hy vọng cứu được gốc hoa.

Đào Như Chi nhìn chậu hoa, trong lòng mơ hồ dâng lên cảm giác bất an.

Nếu chỉ là vô tình làm đổ, sao hoa lại tả tơi đến vậy?

Một cảm giác bất an vất vưởng mãi không tan khiến cô bắt đầu sinh nghi. Dọn dẹp xong, Đào Như Chi nằm ngửa trên giường, mở phần camera giám sát vẫn luôn bật nhưng ít khi kiểm tra, tua thời gian về chập tối hôm nay, kéo thanh tiến độ đến lúc Lâm Diệu Viễn xuất hiện trong khung hình.

Cậu mở cửa bước vào, dáng vẻ nhẹ nhàng như đang có chuyện gì vui, băng ngang qua phòng khách, đi thẳng vào phòng mình. Ngay sau đó, trong nhà vang lên tiếng vỡ loảng xoảng.

Nhưng trong hình chỉ có phòng khách trống trơn.

Đào Như Chi cau mày, như vậy thì làm sao biết đã xảy ra chuyện gì.

Khi cô đang định tắt đi, Lâm Diệu Viễn lại xuất hiện trong hình.

Cậu ngồi trên ghế sofa một lúc, tựa như đang thất thần. Rồi cậu nghiêng đầu, đột nhiên liếc nhìn về phía ống kính camera.

Đào Như Chi khẽ giật mình, nhìn thấy cậu đứng dậy, từng bước đi về phía camera, hình ảnh dần bị vạt áo của cậu che khuất. Sau đó, khung hình khẽ lắc nhẹ, khi ổn định lại thì góc quay đã thay đổi, camera giờ đang chĩa thẳng về phía cửa phòng Lâm Diệu Viễn.

Chậu hoa khi đó đã bị đổ vỡ, nhưng đóa hoa trà vẫn còn nguyên vẹn.

Rồi người vừa điều chỉnh camera lại lần nữa xuất hiện trong hình: cậu bước vào phòng, sau đó, không hề né tránh, giẫm thẳng lên đóa hoa trà còn sống sót kia.

Cậu hơi nghiêng người, ngoảnh lại nhìn về phía camera, khoé miệng khẽ cong lên.

Một nụ cười thật sự, nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng.

Rõ ràng hình ảnh không sắc nét, nhưng nụ cười ấy của Lâm Diệu Viễn lại như đập thẳng vào mắt Đào Như Chi, rõ mồn một.

Tay cô run lên, chiếc điện thoại đang cầm rơi thẳng lên trán như họng súng dí sát vào da thịt.

Bình Luận (0)
Comment