Giờ Xanh - Nghiêm Tuyết Giới

Chương 29

Biên tập: Đi Đâu Đấy

Chương 29: Mùa hè đã trôi qua

Hôm sau, máy bay cất cánh đúng giờ từ Narita.

Lâm Đường Quyên tiễn ba người họ đến sân bay, mãi cho đến lúc qua cửa kiểm tra an ninh, bà mới bịn rịn vẫy tay chào tạm biệt.

Tưởng mình sẽ chẳng buồn bã gì, vậy mà cái không khí sân bay cộng với một cái ôm vẫn luôn là cặp đôi không thể tách rời. Khi Lâm Đường Quyên ôm lấy cô, Đào Như Chi chợt nhớ đến nhà tắm nhỏ kỳ quái ở đảo Naoshima hôm nào, nhớ đến cái hôm bà giúp cô thoa kem dưỡng thể xong, từ phía sau lặng lẽ ôm lấy cô một cái.

Bất kể là cái ôm hôm ấy hay cái ôm của hiện tại, Đào Như Chi đều chẳng quen thuộc chút nào. Cô vốn chỉ là một mặt hồ phẳng lặng, vậy mà đôi tay vươn ra của Lâm Đường Quyên lại cứ làm mặt nước xao động.

Đấy, bà lại vỗ nhẹ lên lưng cô, thì thầm cam đoan: “Đợi dì về, dì dẫn con đi trị mụn lưng nhé.”

Đào Như Chi cứng ngắc gật đầu: “Vâng ạ.”

Cô chợt nhớ đến món quà đầu tiên mà Lâm Đường Quyên tặng mình. Cô đã cất nó đi, cho đến tận bây giờ vẫn chưa từng mở ra xem.

Lần này về rồi, nhất định phải mở. Nếu tiện mang theo, cô sẽ đem nó lên đại học.

Vị trí của ba người trên chuyến bay không liền kề, nhưng cũng khá gần. Vừa ngồi vào chỗ, cô đã bịt mắt lại và ngủ thiếp đi. Lơ mơ nghe thấy giọng Đào Khang Sanh lẩm bẩm: “Sao hai đứa tụi bay đứa nào cũng ngáp ngắn ngáp dài thế?”

Đương nhiên rồi, nếu để bố biết hai người họ đến tận ba giờ sáng mới lững thững đi bộ về khách sạn, chắc ông sẽ bị dọa chết ngất.

Sau khi máy bay cất cánh, Đào Như Chi ngả lưng điều chỉnh ghế, rồi rất nhanh chìm vào giấc ngủ sâu. Ngay cả lúc phát suất ăn cô cũng không hề hay biết.

Trong cơn rung lắc giữa tầng mây, cô lại cảm giác như mình vẫn chưa rời đi. Vẫn còn ở Tokyo, vẫn ở trong đêm hôm qua, trên con đường xa lạ mà cũng đầy tươi mới, nơi cô và Lâm Diệu Viễn sóng bước về khách sạn.

Sau khi về đến Bạch Hà, ba người họ như bị rút sạch tinh lực, hai ngày đầu chỉ quanh quẩn trong nhà, nằm dài như xác sống. Đào Khang San đến cơm cũng chẳng buồn nấu, liên tục gọi đồ ăn ngoài, sống những ngày nhàn nhã như chưa từng biết mệt mỏi là gì.

Đến ngày thứ ba, ông dậy từ sáng sớm, xách theo một con gà sống và cá tươi từ chợ về, tất bật trong bếp.

Vì hôm nay là ngày công bố điểm thi đại học.

Đào Như Chi dậy sớm. Trong lúc lắng nghe tiếng dầu mỡ lách tách vang lên từ bếp, trái tim vốn đang thấp thỏm lại trở nên bình tĩnh đến kỳ lạ.

Cô bình thản xuống giường, mở trang tra cứu điểm, rồi không chút do dự gõ vào số báo danh của mình.

Khi dãy số hiện lên trên màn hình, cô sững sờ nhìn chằm chằm hồi lâu.

Tới khi hoàn hồn, cô bất chợt òa khóc nức nở giữa phòng. Cửa bị Đào Khang Sanh hoảng hốt đẩy ra, tay ông vẫn cầm cái xẻng chiên, đứng chết trân ngoài cửa, không biết nên vào hay lui.

Sau lưng ông là Lâm Diệu Viễn đang thập thò ló đầu.

Cả hai người đều dừng lại ngoài ngưỡng cửa, không ai dám bước vào.

Đào Như Chi vừa cười vừa khóc, nói lớn: “Con chắc là đủ điểm vào Kinh đại rồi.”

Lúc này Đào Khang Sanh mới sực nhớ: “Chết rồi! Cháy!” rồi hốt hoảng chạy vào bếp. Lâm Diệu Viễn cầm hộp khăn giấy bước vào phòng cô, rút hai tờ, nhẹ nhàng áp lên mặt cô.

“Lần sau đừng khóc nữa.” Cậu che đi đôi mắt đỏ hoe của cô, “Khóc lên xấu lắm.”

Cô trả đũa bằng cách xì mũi vào tay cậu.

Đó là một ngày hỗn loạn và rối bời. Rất nhiều người gọi điện hỏi điểm thi của cô. Lâm Đường Quyên và mẹ cô cũng lần lượt gọi tới.

Cảm giác này thật kỳ lạ.

Xong xuôi với đám người lớn, Đào Như Chi mới có thời gian mở QQ. Tin nhắn nhóm lẫn tin riêng đều đã chen chúc đầy danh sách. Ánh mắt cô lập tức bắt gặp tên của Lương Minh Kiệt.

Ảnh đại diện của cậu là một chiếc máy ảnh, lặng lẽ nhấp nháy.

Cô nhấn mở. Cậu ấy chỉ gửi vỏn vẹn hai chữ: “Chúc mừng!”

Cô ngạc nhiên hỏi: “Cậu nghe nói rồi à?”

“Chưa. Nhưng tôi tin cậu sẽ không làm sai.”

“…Cảm ơn.”

“Nếu rảnh thì cùng mọi người trong câu lạc bộ đi ăn một bữa nhé.”

“Được. Cậu thi thế nào?”

“Chắc cũng đậu Hải Đại!”

“Chúc mừng ^-^”

Nhưng không phải ai cũng may mắn như hai người họ. Trong danh sách bạn bè của Đào Như Chi có mấy cái ảnh đại diện đã mãi xám xịt, chẳng còn thấy sáng đèn. Có lẽ, mùa hè năm nay, với họ mà nói, là một mùa hè xám màu trốn chạy.

Sau khi các trường lần lượt công bố kết quả tuyển sinh, các bạn cùng lớp rủ nhau đi ăn mừng một bữa. Nghe nói có người quyết định ôn lại, có người chấp nhận chọn trường vừa sức, có người lại bứt phá vượt mong đợi. Còn Đào Như Chi, chẳng mấy ngạc nhiên khi nhận được thư báo trúng tuyển vào Khoa Quản lý Kinh tế của Kinh Đại, trở thành người duy nhất năm đó đậu vào ngôi trường này.

Lẽ dĩ nhiên, trong buổi tiệc ai nấy đều ra sức chuốc rượu cho cô. Mới mấy tháng trước còn tụ tập trong căn tin uống coca, vậy mà trong chớp mắt, ai cũng như thể đã thấm nhuần luật chơi của người lớn, lớn lên một cách không thể ngờ tới.

Tới lúc tàn tiệc, có người đề nghị đi du lịch tốt nghiệp. Thật ra ý tưởng này đã được nhắc trong nhóm lớp từ lâu, nhưng bàn trên mạng thì chẳng đâu vào đâu. Mọi người khi ấy vẫn còn lo lắng chuyện trúng tuyển, giờ đã có kết quả, chơi bời cũng chẳng cần giữ kẽ nữa.

Mọi người rối rít giơ tay hưởng ứng, chỉ riêng Đào Như Chi vẫn chăm chú gắp đồ ăn.

Người bên cạnh thúc vào tay cô, khích lệ: “Sao thế, đi chung đi chứ!”

Cô mỉm cười, dịu dàng nói: “Khai giảng đại học chỉ còn hơn một tháng, thời gian còn lại tớ muốn ở nhà cho trọn.”

Cả bàn ồ lên cười: “Cậu hiếu thảo quá rồi đấy, nhưng du lịch tốt nghiệp không thể thiếu đâu nhé!”

Đào Như Chi nghiêm túc đáp: “Tớ đi du lịch tốt nghiệp rồi, đi cùng gia đình.”

“Đi với gia đình thì vui gì chứ, phải đi với tụi mình mới vui!”

Cô không hề do dự, kiên định phản bác: “Không đâu, rất vui mà.”

Mọi người ồ lên: “Xì, nói lấy lệ thôi.”

Đào Như Chi chọc đũa vào miếng thịt trên đ ĩa, cười hớn hở nói quá lên: “Thật đấy, hôm ngồi máy bay về mà tớ buồn nôn muốn chết.”

Có người chọc: “Cậu bị say máy bay chứ gì!”

Cô bật cười khanh khách.

Tiệc tàn rất khuya, cô lảo đảo say khướt trở về. Tối nay Đào Khang Sanh đi trực, trong nhà chỉ còn lại Lâm Diệu Viễn.

Cô cứ tưởng cậu đã ngủ, nên lúc mở cửa nhẹ đến nỗi không phát ra tiếng động, vậy mà cửa phòng Lâm Diệu Viễn cũng theo đó hé mở. Cậu bưng một chiếc cốc từ trong phòng bước ra, khẽ ngửi mùi rượu còn vương trong không khí, rồi nói:

“Đào Như Chi, cô sắp thành sâu rượu đến nơi rồi đấy.”

Thấy cậu chưa ngủ, cô cũng không cố gắng giữ ý nữa, quăng mình lên sofa một cách buông thả.

“Gặp mặt bạn học mà, bao nhiêu người cùng tụ họp một lần, có khi là lần cuối ấy chứ.” Cô vẫy tay hờ hững. “Sang năm đến lượt cậu, cũng sẽ có một lần như thế.”

“Đừng nói chuyện với tôi bằng cái giọng đó.”

Giọng Lâm Diệu Viễn thay đổi không hề báo trước, từ đùa cợt hóa thành lạnh nhạt, khiến người ta trở tay không kịp.

Đào Như Chi ngẩn ngơ: “Gì cơ? Cái gì gọi là giọng đó?”

“Giọng điệu của người từng trải.”

“Cậu lại muốn gây chuyện à?” Cô nhíu mày. “Muốn cãi nhau với tôi?”

“Không ai muốn cãi nhau với một con ma men.” Cậu quay người đi về phía cây nước.

Cô chẳng chịu kém: “Thế thì cậu cũng không nên nói chuyện với tôi bằng cái kiểu đó.”

Cậu quay lại: “Kiểu nào?”

“Kiểu khinh thường người khác.” Ánh mắt cô xuyên qua, nhìn vào chiếc chuông gió ngoài ban công, thứ vẫn vang lên khẽ khàng suốt mùa hè này. “Cậu không được dùng giọng điệu ấy để nói chuyện với chị gái mình.”

“Chị gái?”

Hai từ đó, cậu nói ra nhẹ như gió thoảng, nhưng rơi vào lòng người lại như tiếng trầm ngân.

“Trước đây tôi không ép buộc cậu, là vì họ cũng chưa chính thức.” Đào Như Chi giả vờ không nghe thấy sự giễu cợt trong lời cậu. “Nhưng nếu sau này đã là người một nhà, thì tôn trọng lẫn nhau là điều cần thiết.”

“Nhưng mẹ tôi còn chưa đồng ý với bố cô.”

“…Gì cơ?”

“Bà ấy có nói với tôi, sang năm vẫn phải thường xuyên công tác ở Tokyo, nên tính đợi sau kỳ thi đại học của tôi rồi mới quyết định.”

“…”

“Thế nên, giờ cô vẫn chưa phải chị tôi, đừng xen vào việc tôi nói chuyện thế nào.”

Cậu rót đầy cốc nước, nhưng lại đặt ngay ngắn lên bàn trà trước ghế sofa, rồi quay người về phòng.

Đào Như Chi gọi với theo bóng lưng cậu: “—Chẳng qua là chuyện sớm muộn thôi!”

Cậu dừng chân, nghiêng người dựa vào khung cửa, ánh mắt thản nhiên nhưng lại nặng nề như nước sâu.

“Đào Như Chi, trước đây cô rõ ràng rất ghét chúng tôi đến, giờ sao lại một câu người nhà, hai câu người thân?”

Câu hỏi bất ngờ khiến cô nhất thời không biết đáp thế nào, chỉ qua loa: “Lúc đó là vì chưa hiểu rõ nhau. Giờ sống chung rồi, tôi thấy mình có thể chấp nhận các cậu… như người thân.”

“Vậy sao?” Cậu khẽ cười, “Tôi lại nghĩ, chỉ khi trong lòng thực sự không muốn trở thành người một nhà, thì mới cần cố tỏ ra là như vậy.”

Nói rồi cậu mở cửa bước vào, cạch một tiếng đóng lại dứt khoát.

Gió đêm lại lùa qua, chiếc chuông gió ngoài ban công va vào nhau phát ra âm thanh chói tai. Đào Như Chi vội vã nhảy xuống khỏi sofa, quên cả mang dép, chạy ra ban công đóng kín cửa sổ.

Điều hòa trong phòng khách đã được Lâm Diệu Viễn bật sẵn trước đó. Cô chân trần bước trên sàn nhà mát lạnh, lại vội vàng quay lại sofa, ánh mắt dừng trên chiếc cốc mà cậu cố tình để lại.

Đào Như Chi ngẩn người hồi lâu, rồi nhìn thấy nhãn dán trắng trên cốc — một mẩu băng keo nhỏ có ghi tên anh: “Lâm Diệu Viễn”.

Là từ ngày họ dọn vào nhà này, cậu đã cẩn thận dán lên, sợ cô hoặc bố lấy nhầm. Giờ đây, cậu lại ngang nhiên đặt chiếc cốc đó trước mặt cô.

Cô nhấc lên, nhấp một ngụm — trong nước có pha mật ong, giúp giải rượu.

Chỉ uống một hớp, cô đã hấp tấp chạy vào bếp, dốc toàn bộ số nước mật ong trong cốc xuống bồn rửa.

Sau đêm đó — dù chẳng thể gọi là một cuộc cãi vã thực thụ — giữa hai người lặng lẽ bắt đầu một cuộc chiến tranh lạnh. Dẫu vẫn thay phiên đến nhà họ Lâm chăm sóc mưa nhỏ như trước, nhưng trên những mẩu giấy ghi chú, họ không còn để lại bất kỳ dòng chữ nào cho nhau nữa.

Khi dắt mưa nhỏ đi dạo, Đào Như Chi lại nhớ đến chuyện Lâm Diệu Viễn thường tranh thủ thời gian này để đến tiệm xăm giúp đỡ. Cô chưa từng hỏi tên tiệm, nên chẳng rõ nó ở đâu.

Thế là khi chọn đường đi dạo, cô hay tra bản đồ tìm những con phố có tiệm xăm, rồi giả vờ vô tình lướt qua, luôn luôn liếc mắt nhìn vào bên trong. Nếu may mắn bắt gặp cậu, cô có thể làm như vừa tình cờ, thốt lên một câu: “Trùng hợp quá”, lấy đó làm cái cớ để hai người có thể dễ dàng kết thúc cuộc chiến lạnh lẽo này.

Nhưng lần nào cũng không đoán trúng.

Và mùa hè này cũng dần chạm đến hồi kết.

Cô bắt đầu bận rộn, tranh thủ từng chút một để chuẩn bị cho chặng đường sắp tới. Có một buổi chiều, cô đạp xe qua lại giữa nhà và trường, chụp lại tất cả những khung cảnh đã nhìn đến chán ngấy suốt ba năm trời, rồi đem ảnh đi rửa.

Lại có một buổi chiều khác, cô thử trang điểm lần đầu trong đời. Không phải chỉ đơn giản tô chút son như lần trước, mà là nghiêm túc đánh nền, kẻ mày, chỉnh tề từng bước một.

Kết quả là… thất bại thảm hại. Cô xấu hổ ôm mặt bước ra khỏi nhà vệ sinh, đụng ngay Lâm Diệu Viễn đang định đi vào. Cậu nhìn gương mặt cô một lát, cô trừng mắt: “Cậu muốn cười thì cứ cười đi.” Cậu đáp tỉnh bơ: “Cười cái gì? Mặt cô đâu có viết chuyện cười đâu.”

Đó là lần cuối cùng họ nói chuyện trước khi cô rời Bạch Hà để vào đại học.

Dù vậy, vẫn có một số thay đổi không nhỏ. Trong quãng thời gian ngắn ngủi Lâm Đường Quyên về nước, bà đã đưa cô đi làm liệu trình laser hai lần cho lưng. Không thể nói là hoàn toàn biến mất, nhưng những vết sẹo đã mờ đi phần nào. Sau khi tắm xong, cô còn cố ý xoay nửa người ngắm nghía tấm lưng trong gương, tự thấy đắc ý. Trước kia, cô tuyệt đối không phải kiểu người dành thời gian cho những chuyện như vậy.

Đêm trước ngày khởi hành, cô lục sâu trong tủ quần áo, lấy ra những món quà từng được Lâm Đường Quyên và Lâm Diệu Viễn tặng. Cẩn thận mở từng món một. Quà của Lâm Đường Quyên rất hữu dụng — một thỏi son dưỡng vị bưởi. Còn Lâm Diệu Viễn tặng một cuốn sổ, bìa màu xanh lam đơn giản.

Cô nhét tất cả vào trong vali.

Ngày bay đến Kinh Kỳ, chuyến bay là vào buổi chiều. Đào Khang Sanh đặc biệt xin nghỉ làm để đưa cô ra sân bay. Ban đầu ông định đích thân đưa cô đến Kinh Kỳ, nhưng trước sự kiên quyết phản đối của Đào Như Chi, cuối cùng cũng đành thỏa hiệp, chỉ tiễn đến sân bay.

Cô cảm thấy mình đã lớn rồi, rất nhiều chuyện có thể tự mình giải quyết, không muốn tiếp tục dựa dẫm vào bố nữa.

Với điều đó, Đào Khang Sanh chỉ lặng lẽ xoa đầu cô một cái.

Trước khi bước vào cửa kiểm tra an ninh, Đào Như Chi cố ý đi thật chậm. Lúc ngoái đầu chào tạm biệt bố, cô liếc mắt khắp sảnh chờ sân bay — quả nhiên, không thấy bóng dáng Lâm Diệu Viễn đâu cả.

Dì của cậu sống ở Đông Đài, trước khi khai giảng gọi cậu sang chơi vài hôm, trùng hợp thay — đúng ngay vào hai ngày cô bay.

Thế là cậu cứ thế mà đi, thản nhiên bỏ lỡ thời khắc chia ly.

Đào Như Chi nghĩ, chắc chắn là cố ý.

Con người ấy xưa nay bụng dạ hẹp hòi, chuyện nhỏ cũng ghi hận trong lòng. Hai người vẫn còn đang chiến tranh lạnh, ai cũng không chịu cúi đầu trước.

Mà cô thì lại ngu ngốc đến mức mang chút hy vọng, mơ mộng viển vông về những cảnh tượng chỉ có trên phim: người kia sẽ lao tới sân bay đúng phút cuối cùng, gọi tên cô giữa đám đông rồi nói lời tạm biệt.

Không thể nào đâu.

Đào Như Chi vừa tức giận vừa hối hận vì trước khi đi còn mềm lòng để lại mẩu giấy nhắn trong nhà họ Lâm, cả quyển ghi chép ôn thi lớp 12 cô cũng hào phóng tặng cậu.

Đúng là tên này từ đầu đến cuối đều đáng ghét, vô cùng đáng ghét.

Cô đeo chiếc gối cổ hình chữ U, nhắm mắt lại, một mình bay về vùng đất mới.

Bình Luận (0)
Comment