Giờ Xanh - Nghiêm Tuyết Giới

Chương 39

Biên tập: Đi Đâu Đấy

Chương 39

Sau buổi giao lưu, ngay đêm trước khi định quay về Bạch Hà, một phút bốc đồng, Đào Như Chi đã mua vé đi Ô Lan Sát Bố.

Chính cô cũng chẳng nói rõ nổi, là vì ánh cực quang cuốn hút, hay còn vì điều gì khác. Chỉ là trong lòng luôn có một tiếng nói thầm thì: Nếu không đi, chắc chắn sẽ hối tiếc.

Mà cô, không muốn thêm những nuối tiếc nữa.

Cận kề kỳ nghỉ, vé phổ thông đã hết sạch, chỉ còn ghế thương gia. Nhưng quãng đường ngắn, vé có đắt thêm cũng chẳng là bao.

Hai người hẹn gặp nhau ở ga tàu, chuyến khởi hành lúc tám giờ tối. Đào Như Chi đến từ bảy giờ, thong thả ăn tối trong nhà ga, còn nhắn hỏi Lâm Diệu Viễn có cần cô gọi thêm phần ăn không nhưng vẫn không nhận được hồi âm.

Còn nửa tiếng là tàu chạy, cô nhắn: “Cậu đến đâu rồi?”

Mười lăm phút sau, cô gọi mấy cuộc liền, nhưng không ai bắt máy.

Còn đúng năm phút, cuối cùng Lâm Diệu Viễn cũng hớt hải chạy vào từ phía ngoài ga.

Cậu mặc áo hoodie màu xanh đậm, chiếc mũ theo từng bước chạy mà chồm lên tụt xuống. Đào Như Chi lập tức nhận ra cậu, đứng trước cửa soát vé vẫy tay thật mạnh. Bước chân lộn xộn như ruồi mất đầu của cậu bỗng khựng lại, rồi đổi hướng lao thẳng về phía cô.

Hai người kịp ngồi vào khoang tàu chỉ một phút trước khi tàu khởi hành — đúng nghĩa trong gang tấc.

Lâm Diệu Viễn thở d ốc một hồi, hơi thở dần đều lại. Vừa lầm bầm than đói, cậu vừa mở balô, lấy ra một nắm cơm cá ngừ mua từ cửa hàng tiện lợi.

“Cậu làm gì mà ngay cả cơm tối cũng chưa ăn?” cô hỏi.

Cậu cắn một miếng to, nhồm nhoàm ú ớ: “Bận… chuyện.”

Thấy cậu không muốn nói nhiều, Đào Như Chi cũng không gặng hỏi, chỉ lục túi lấy khăn giấy đưa cậu.

“Lau đi, chảy cả nước mũi rồi kìa.”

Cảnh cậu vừa ăn vừa lau mũi, không hiểu sao lại khiến cô thấy đáng yêu đến lạ.

Bên ngoài, bóng đêm phủ kín. Trong cửa kính chỉ phản chiếu lại hình ảnh bên trong toa tàu. Đào Như Chi chống cằm, ngắm nhìn hình bóng Lâm Diệu Viễn trong gương kính, một sinh vật nhỏ đang ăn như thể bị bỏ đói lâu ngày.

Mái tóc rối tung vì gió, đôi môi khô nứt nẻ, chiếc áo hoodie và mũ lệch hẳn về một bên vai. Cô bỗng nhận ra, mình thích cái dáng vẻ xuề xòa, chẳng ra dáng soái ca ấy của cậu đến thế nào.

Lâm Diệu Viễn cứ tưởng cô đang ngắm cảnh bên ngoài, cúi đầu ăn nhanh nốt phần cơm. Lau miệng xong, cậu buột miệng hỏi:

“Em đang nhìn gì thế?”

“Cái đó đủ no à?” cô không đáp mà hỏi lại.

“Chắc cầm cự được một lúc.”

Cô khẽ “ừ” một tiếng, cúi đầu lục túi, lôi ra một thỏi son dưỡng: “Muốn bôi tí không?”

Lâm Diệu Viễn đón lấy, nhìn qua bao bì rồi nói như trêu:

“Quả nhiên là mùi bưởi.”

Đào Như Chi giả vờ điềm nhiên cúi đầu lướt điện thoại, làm như chẳng hiểu cậu đang nói gì.

Cậu trả lại thỏi son, giọng thản nhiên chuyển đề tài:

“Hôm liên hoan hôm trước ấy, có ai rủ em đi chơi riêng không?”

“Có chứ.”

“Thế rồi sao?”

“Còn sao được nữa, bận về nhà. Nói là để sau rồi tính.”

Cậu khẽ “ồ” một tiếng, giọng hơi nhướng cao.

Đào Như Chi cũng tiện miệng hỏi lại, giọng nghiêm chỉnh:

“Học được tháng rồi, thấy ổn không?”

Nhưng cậu lại đáp: “Tôi cũng có người rủ đi chơi, nhưng tôi không đi.”

“… Ai hỏi mà trả lời?”

“Tôi tưởng em muốn biết chứ.”

“…”

Đào Như Chi lườm cậu một cái, quyết định không chấp, cúi đầu tiếp tục lướt điện thoại.

Tín hiệu trên tàu rất kém. Khi màn hình đang quay vòng chờ tải, cô tựa đầu vào cửa kính, thẫn thờ nhìn ra ngoài. Tầm mắt vô tình lướt qua chiếc balô để cạnh Lâm Diệu Viễn.

Cô lại thấy con thú bông hình quả đào treo trên balô cậu.

“Cái này là…” cô ghé sát vào túi, đưa tay đẩy nhẹ con đào bông. Lúc này mới có cơ hội “hỏi tội”: “Là con tôi mua cho Mưa Nhỏ mà? Sao lại sang túi cậu?”

Lâm Diệu Viễn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe vậy chỉ khẽ mở mắt liếc cô một cái, rồi lại nhắm mắt gật đầu xác nhận.

“Đồ chơi của Mưa Nhỏ nhiều quá, nhà cô tôi không chứa nổi nữa.”

“…Nhưng lúc đó Mưa Nhỏ còn chưa được đưa đến nhà cô cậu mà.”

“Ồ, vậy à?” Cậu mặt không biến sắc. “Thì chắc là nó không thích nữa, tôi đại diện tiếp nhận.”

“Nó nói với cậu là nó không thích chắc?”

“Ừ, nó sủa mấy tiếng liền, còn cắn quả đào này thủng một lỗ nhỏ.”

Đào Như Chi cụp mắt xuống xem kỹ, mới phát hiện giữa trán tròn vo của con thú nhồi bông thật sự dán một miếng băng cá nhân, hình con heo con màu hồng.

Cô chỉ vào đó hỏi: “Nó cũng là heo hồng à?”

Cậu mở mắt, đổi lại tư thế ngồi, tiện tay véo má con đào: “Lúc trước mua cho em mấy miếng băng cá nhân còn dư, nên dán cho nó.”

Cô khẽ “ừ” một tiếng, ngón tay lần theo miếng dán mà vuốt nhẹ lên trán con thú. Tay của Lâm Diệu Viễn vẫn đang ve vuốt đôi má nhỏ xíu của nó, hai ngón tay, một từ cô, một từ cậu, như đang song hành trên gương mặt tí hon ấy.

Tựa như, con thú bông là một hành tinh bé nhỏ, mà ngón tay họ là hai vệ tinh quay quanh nó. Cứ thế, xoay vòng theo quỹ đạo đã định sẵn, không quá gần, cũng chẳng quá xa, chẳng bao giờ chệch hướng.

Hai tiếng trên tàu thoáng chốc đã trôi qua, khi mở mắt ra, Đào Như Chi nhận ra họ đã đến nơi.

Chuyến tàu này đông nghịt người, hầu hết đều là những tay mê nhiếp ảnh đổ về để săn cực quang. Dọc đường ra thảo nguyên, người nối người, rộn ràng náo nhiệt. Đi săn cực quang mà cảm giác chẳng khác nào đi chợ phiên, nhất là lúc này đã gần mười một giờ đêm, lại càng có phần quái lạ.

Nhưng cái không khí ấy vừa đặt chân tới thảo nguyên liền tan biến.

Thảo nguyên rộng lớn đến mức biến họ thành những con kiến nhỏ lẻ loi. Đào Như Chi và Lâm Diệu Viễn vừa bước đến nơi, cậu liền biến hoá như ảo thuật gia, lần lượt rút ra từ chiếc ba lô đen: tấm trải picnic, kem chống muỗi, ống nhòm, áo phao…

Cô ngơ ngác nhìn cậu mặc áo, gió đêm trên thảo nguyên thổi đến cô không một chút che chắn, khiến cô rùng mình nổi da gà. Mới đầu thu thôi mà đã se sắt như giữa đông.

Cậu tròn mắt nhìn cô: “Áo em đâu?”

“…Sao cậu không nhắc tôi mang áo phao chứ?”

“…Tôi tưởng ai cũng biết điều đó.”

“Tôi chưa từng đến thảo nguyên lần nào.”

Cô trừng mắt nhìn cậu, ánh mắt thẳng thừng đến mức chẳng cần che giấu — ý rõ rành rành: Cởi áo ra cho tôi mặc đi.

Người bình thường, nếu có một chút phong độ đàn ông, thì giờ phút này cũng nên biết điều mà cởi áo ra đưa cô.

Nhưng Lâm Diệu Viễn chỉ càng quấn áo chặt hơn trong gió lạnh, ngước mắt lên trời, buông lời châm chọc: “Ây da, thật xin lỗi nha, tôi không nhắc em. Em mau cầu mong cực quang hiện ra đi, chụp xong còn về nghỉ.”

“…”

Đào Như Chi không đời nào chịu để bản thân chịu lạnh, lập tức nhào tới kéo áo cậu.

“Cậu mặc dày hơn tôi rồi, cho tôi cái áo khoác ngoài đi!”

Lâm Diệu Viễn cố thủ: “Đào Như Chi, em cướp áo tôi đấy à?”

“Tôi chỉ cởi áo ngoài của cậu chứ có c ởi quần cậu đâu, cướp gì mà cướp?”

Cậu nghiêm mặt: “Giờ tôi có thể cho em cả quần, nhưng không cho áo.”

“Biến đi…”

Sau vài hiệp giằng co, cuối cùng cô cũng đoạt được chiếc áo khoác, quấn chặt lấy người.

Chiếc áo mang theo hơi ấm của Lâm Diệu Viễn, làm người cô ấm lên hẳn, lưng vốn co rút vì lạnh cũng lập tức thẳng dậy.

Gió xoay vòng, giờ đến lượt cậu rúc người vì lạnh.

Cậu thở dài, chẳng còn cách nào, càu nhàu: “Đào Như Chi, tôi mà cảm cúm là em chịu trách nhiệm toàn phần đấy.”

Cô vỗ vai cậu đầy ân cần: “Yên tâm đi, tôi mặc ấm rồi sẽ nhường lại.”

Cậu đeo tai nghe lên đầu, vẻ mặt rõ ràng là: Không thèm đôi co với phường thổ phỉ.

Cả hai đều im lặng, không gian xung quanh trở nên yên tĩnh.

Cực quang chưa tới. Có người đang chỉnh máy ảnh, có người rọi đèn pin chơi bài, có người… đang hôn nhau. Nhưng tất cả đều không liên quan đến họ. Khoảng cách đủ xa khiến ai cũng mờ nhòe trước mắt ai. Trên thảo nguyên không có ánh sáng nhân tạo, chỉ còn lại sự tĩnh lặng thuần khiết của thiên nhiên.

Đào Như Chi giơ ống nhòm lên ngắm bầu trời, quá trong, không trăng cũng chẳng sao. Không có gì để xem, cô đặt ống nhòm xuống, nhìn sang Lâm Diệu Viễn đang đỏ bừng mũi vì lạnh.

Trong lòng bỗng chột dạ, cô dứt khoát cởi áo ra, thản nhiên tuyên bố: “Tôi tốt bụng lắm, sưởi ấm sẵn cho cậu rồi, nè.”

“…”

Lâm Diệu Viễn lạnh đến mất hết sức chống đỡ, không cãi lại nổi, liền cầm áo.

Nhưng cậu không mặc vào, mà khẽ dịch người về phía cô, vai chạm vai, chưa kịp để cô phản ứng thì cậu đã mở rộng áo khoác, phủ lên cả hai người.

Thảo nguyên càng thêm yên ắng.

Cánh tay áp sát nhau khiến cả hai không tìm được tư thế thoải mái. Cuối cùng cô chịu không nổi, khẽ lên tiếng: “Không cần đâu, cậu mặc đi.”

“Nếu em muốn biết cảm giác lúc nãy của tôi thì ngồi xa ra một chút.” Nói rồi, cậu ra dấu mời tự nhiên.

Cậu vừa duỗi tay ra khỏi áo, vừa vội rụt lại vì lạnh. Khi đưa tay vào trong lại, mu bàn tay cậu vô tình chạm vào tay cô.

Đào Như Chi rùng mình — tay cậu lạnh như vừa rút ra từ ngăn đá.

Cô do dự, rồi trong một thoáng chưa kịp suy nghĩ, đã chủ động đưa tay ra.

Lâm Diệu Viễn sững người.

Áo khoác trên người họ phồng lên, rồi lại lặng yên như ban đầu.

Cậu khẽ điều chỉnh hơi thở, liếc sang, thấy cô đã quay mặt đi.

Lần này đến lượt cậu hỏi: “Em đang làm gì thế?”

Giọng cô u uẩn vọng lại: “Đã nói rồi, tôi tốt tính, sưởi tay cho cậu.”

Một lúc sau, áo khoác lại phồng lên, rồi lại là một trận xôn xao hơn.

Đào Như Chi nghiến răng, hơi thở dồn dập: “Tay cậu ấm rồi đấy.”

“Vẫn chưa đủ.”

“Đừng có mặt dày!”

Yết hầu của Lâm Diệu Viễn khẽ trượt lên xuống:
“Đào Như Chi, lần này là em bắt đầu trước.”

“…Tôi biết.” Giọng cô nghẹn lại, nhẹ hẫng như một sợi khói, “Tôi biết mà.”

Lâm Diệu Viễn lặng lẽ nhìn gáy cô cúi thấp, giọng nói cũng dần dịu lại. Cậu lại gọi tên cô thêm một lần nữa.

“Đào Như Chi.”

Cô không đáp.

Cậu bỗng bật thốt ra một ý nghĩ:
“Nếu bây giờ chúng ta chụp lại khoảnh khắc này, gửi cho họ như một tấm ảnh chung thì sao?”

Đào Như Chi ngừng lại rồi khẽ bật cười:
“Vậy chẳng còn là quà cưới, mà là… quà chia tay mất rồi.”

“Thật ra… trước khi đến tận ngày hôm nay, tôi vẫn luôn nghĩ—hay đúng hơn là đặt cược—rằng biết đâu họ sẽ bất chợt nhận ra mình không hợp, rồi thôi không cưới nữa.” Lâm Diệu Viễn nói như thì thầm với chính mình, “Bọn họ bị cuốn vào đến thế, chẳng lẽ chưa từng nghĩ đến việc… con cái họ cũng có thể như vậy sao? Có lẽ họ đã quá tin tưởng chúng ta rồi.”

“Bởi vì chúng ta đúng là những đứa trẻ có thể khiến họ yên tâm mà.” Đào Như Chi chậm rãi rút tay lại, “Điều duy nhất chúng ta cần làm tốt… là giống như trước giờ vậy, đủ để khiến họ tự hào, chứ không phải khó xử. Mười mấy năm qua, họ đã quá vất vả rồi.”

Cô ngước lên, nhìn vào bầu trời đêm:
“Lâm Diệu Viễn, chúng ta vẫn chưa đi quá xa, vẫn còn cơ hội để thắng phanh. Cảm xúc… chỉ là thứ thoáng qua. Những rung động giữa chúng ta, có khi chỉ là một chút dao động ngắn ngủi, mà so với một đời bên nhau như họ, cũng chỉ như một trò chơi con nít thôi.”

Giọng cô bình thản đến lạnh lùng, như đang giải một bài toán: phân tích, cân nhắc, và đưa ra đáp án tổn thương ít nhất.

“…Em thấy giữa chúng ta chỉ là trò chơi con nít sao?”
Giọng cậu cả lạc đi, như làn khói mỏng tắt theo ánh nến cuối cùng.

Đào Như Chi im lặng hồi lâu.

“Lẽ nào cậu dám chắc một khoảnh khắc có thể là cả đời sao? Nhỡ đâu… tất cả mọi mối quan hệ đều bị phá nát, tất cả chúng ta lại thành người dưng.” Cô lại nở nụ cười, ngước nhìn trời đêm, “Nhưng ít nhất, hiện tại, tôi vẫn có đủ tư cách là người ký tên hộ cậu khi cấp cứu.”

Và đúng lúc ấy, cực quang xuất hiện.

Những dải sáng lục nhạt nhẹ bay bổng trên bầu trời, như thể phía trên kia cũng có một thảo nguyên khác, tinh khôi và yên tĩnh hơn. Trong khoảnh khắc, họ như đang đứng giữa thánh đường có mái vòm khổng lồ, nơi mọi âm thanh đều im bặt, chỉ còn lại tiếng màn trập vang vọng như sấm.

Đào Như Chi ngẩn người nhìn cực quang, nhưng trong đầu lại hiện lên ảo ảnh từng thoáng qua trên biển nội địa Seto.

Chúng giống nhau đến kỳ lạ, đều là những phép màu chớp nhoáng của tự nhiên. Cô có một linh cảm: suốt đời này, cô sẽ chẳng còn gặp lại cực quang như vậy nữa. Cũng chẳng bao giờ thấy lại ảo ảnh trên biển ấy.

Còn người cùng cô chứng kiến cả hai lần thần tích ấy… thì sao?

Ngược lại, người ấy sẽ không biến mất. Ngày mai, cậu sẽ tiếp tục tồn tại trong đời cô, với một vai trò mới, gần gũi hơn bất kỳ ai, chỉ sau người bố ruột. Không phải ai cũng được ở bên người mình yêu dưới danh nghĩa “gia đình”. Phần lớn kết thúc bằng sự lặng lẽ ra đi. Còn cô, lại có thể ấn định khoảnh khắc này thành mãi mãi, liệu có được xem là một loại “may mắn” khác thường?

Dù trong may mắn đó có cả đau đớn và giày vò.

Cực quang rực rỡ đến cực điểm, chói lòa đến mức không thể mở mắt.

Nhưng cô không chớp mắt, không rời đi, cứ thế dõi theo bầu trời. Cho đến khi Lâm Diệu Viễn đưa máy ảnh về phía cô, bình thản nói:
“Chụp ảnh chung thôi.”

Lúc ấy cô mới chớp mắt, quay đầu lại, mỉm cười tạo dáng trước ống kính.

Lâm Diệu Viễn ra hiệu:
“Tôi để chế độ quay video rồi.”

Đào Như Chi ngẩn ra một giây, rồi bắt đầu nhìn thẳng vào ống kính:
“Bố à, dì Lâm… Hai người có thấy cực quang không? Cả đất trời đang chứng giám cho tình yêu của hai người đấy. Chúc mừng hôn lễ!”

Khung hình hơi nghiêng lệch, vì tay người cầm đang run nhẹ—có thể là vì lạnh.

Đầu ngón tay của Lâm Diệu Viễn khẽ run trong vô thức.

Cực quang không kéo dài, nhưng vì đến muộn nên khi tan đi cũng đã là hai giờ sáng.

Họ bắt xe chung của người khác về trấn nhỏ. Nhà nghỉ gần đó chẳng có gì đặc biệt, nhưng phòng ốc lại bất ngờ sạch sẽ. Vấn đề duy nhất là… cách âm rất kém.

Vừa bước vào phòng, Đào Như Chi đã nghe rõ tiếng Lâm Diệu Viễn mở cửa phòng bên cạnh.

Tiếng bước chân cậu qua lại, khi xa khi gần.

Cô rửa mặt sơ qua rồi nằm xuống từ lâu, nhưng mãi không ngủ nổi, cứ nghiêng tai nghe ngóng, cho đến khi những âm thanh ấy ngày càng nhạt dần, nhạt dần… như ánh trăng cuối cùng trước rạng đông.

Đêm đã rất sâu.

Cốc cốc. Tường phòng đột nhiên vang lên hai tiếng gõ nhẹ.

Đào Như Chi không hỏi vì sao cậu chưa ngủ, không hỏi vì sao cậu gõ tường. Cô chỉ giơ tay lên, cốc cốc, đáp lại hai tiếng.

Nửa tiếng sau, cậu lại gõ hai cái. Cô cũng gõ lại hai cái. Lại nửa tiếng, một tiếng… Đồng hồ đầu giường nhích từ hai giờ sang ba giờ, bốn giờ… cho đến khi bầu trời dần sáng lên.

Ánh sáng mờ nhạt len qua lớp rèm trắng mỏng chưa đủ chắn sáng.

Đây là đêm cuối cùng, trước khi họ thực sự trở thành “người một nhà”.

Họ cứ thế làm phiền nhau, như thể cố tình không cho đối phương ngủ. Và thế mà, họ thật sự thức đến trời sáng.

Nhưng với Đào Như Chi, đó là một lời tỏ tình.

Tiếng gõ lên tường, đôi khi rất giống tiếng tim đập—phải không? Những lời “thích” chẳng còn nói ra được nữa, chỉ đành gửi gắm trong tưởng tượng trẻ con, mơ hồ, bằng những tiếng cốc cốc.

Bởi vì tên chúng ta và trái tim này, chỉ có một trong hai được phép song hành.

Bình Luận (0)
Comment