Biên tập: Đi Đâu Đấy
Chương 51: Phải lòng Đào Như Chi sau 10 năm
Đào Như Chi tranh thủ dọn dẹp phòng trước khi Lâm Diệu Viễn lên tới nơi, vội vàng nhét hết áo sơ mi, nội y vương vãi khắp ghế sofa vào vali hành lý.
Thu dọn xong còn dư khoảng hai mươi phút, cô hấp tấp ngồi vào bàn trang điểm, chặm lại lớp trang điểm đã tẩy lúc nãy. Không phải trang điểm toàn diện, chỉ là dặm lại lớp nền.
Làn da gần ba mươi tuổi, đâu còn chịu nổi ánh nhìn khắt khe khi để mặt mộc: nếp nhăn nơi rãnh mũi và má, quầng thâm dưới mắt vì tăng ca nhiều ngày liền, vết mụn do kỳ s1nh lý kéo dài vẫn chưa lặn hẳn. Cô cẩn thận che phủ từng điểm một, rồi điều chỉnh ánh đèn trong phòng cho dịu xuống, có lẽ như thế sẽ gần giống làn da mười năm trước chăng.
Đào Như Chi ngẩn người nhìn mình trong gương, rồi bỗng bừng tỉnh, bật dậy lao vào phòng tắm, lại vội vàng tẩy trang hết lần nữa.
Khi dầu tẩy trang còn chưa kịp lau sạch, dính mờ cả mắt, chuông cửa liền vang lên.
Thế là cô đi mở cửa trong tình trạng còn thảm hại hơn dự đoán, tóc tai lấm tấm nước, mặt đỏ ửng vì vừa cọ rửa mạnh tay sau khi tẩy trang. Lúc Lâm Diệu Viễn cúi xuống nhìn, cô có hơi cứng người, vội nghiêng mặt đi, thầm thấy may vì đã quên kéo ánh đèn trở lại mức sáng bình thường.
Thế nhưng Lâm Diệu Viễn chỉ nhẹ nhàng dời ánh mắt, ung dung bước vào, ngồi xuống ghế sofa.
Anh vào thẳng vấn đề:
“Hiếm khi cô chủ động tìm tôi, chắc chắn là có chuyện quan trọng?”
“Đúng vậy.”
Đào Như Chi lập tức thu lại vẻ luống cuống, chuyển sang trạng thái nghiêm túc, đưa cho Lâm Diệu Viễn một tập hồ sơ đã chuẩn bị sẵn.
“Đây là hồ sơ vụ kiện tập thể hai năm trước nhắm vào sản phẩm chức năng men đỏ của Khang Thịnh, sau đó đã bị rút đơn, cậu xem qua đi.”
Lâm Diệu Viễn lật sơ qua vài trang:
“Tôi có chút ấn tượng. Sao vậy?”
“Khang Thịnh là công ty hiện tại Hoa Dương đang có ý định mua lại. Tôi phụ trách dự án này, cấp trên giục rất gấp, cả công ty cũng coi trọng nó. Xét tổng thể thì đúng là lợi nhiều hơn hại.”
Lâm Diệu Viễn gật đầu tỏ ý hiểu:
“Ồ, dự án ra quân của một sếp mới, thì phải bắn phát súng đầu tiên thật đẹp. Cô muốn tôi xem giúp có còn rủi ro pháp lý nào không đúng không?”
“Thật ra thì… tôi đã biết rủi ro tiếp theo là gì rồi.”
“Ý cô là sao?”
“Một trong những người rút đơn kiện năm đó, rất có khả năng sắp nộp đơn lại.”
“Tới nước này rồi còn muốn khởi kiện?”
“Bởi vì bố chị ấy vừa qua đời vì suy thận.”
Lâm Diệu Viễn trầm ngâm một lát rồi nhận định:
“Chuyện này có chút phức tạp, nhưng nói chung đối phương rất khó thắng kiện. Cô không cần lo.”
“Lo à…” Đào Như Chi khẽ lắc đầu, cười tự giễu, “Tôi lo đấy, nhưng không phải lo cho công ty tôi, mà là lo cô ấy có thắng nổi không.”
Ánh mắt Lâm Diệu Viễn thoáng lộ vẻ kinh ngạc.
Đào Như Chi thẳng thắn nói rõ ý định:
“Tôi tìm cậu là muốn hỏi xem cậu có quen luật sư nào giỏi, hiện đang rảnh, có khả năng xoay chuyển cục diện giúp chị ấy thắng kiện.”
Lâm Diệu Viễn không nhịn được nghiêng người tới, đưa tay lên thử chạm trán cô.
“Mặt cô đỏ lắm, không phải đang sốt chứ?”
Đào Như Chi hất tay anh ra:
“Tôi hoàn toàn tỉnh táo!”
“Nếu tỉnh táo thì sao lại nói những câu kiểu bênh người ngoài? Không phải cô đang âm thầm nhận hoa hồng từ bên nào đó để phá hoại thương vụ này đấy chứ?”
Khóe miệng Đào Như Chi giật giật:
“Tôi vô đạo đức đến mức ấy à?”
Lâm Diệu Viễn bật cười:
“Thế thì chuyện cô đang làm bây giờ là gì?”
“…”
Đào Như Chi thở dài, kể hết mọi chuyện những ngày qua, cả việc hôm qua cô đến nghĩa trang thăm Vu Thù Vân.
“Tôi vẫn nhớ rõ câu chị ấy từng nói, rằng nếu cứ bị cô lập mãi, chị ấy sẽ tự trách suốt đời, sẽ cho rằng mình đã gián tiếp hại chết cha mình. Nhưng không phải như vậy, chị ấy không đáng phải gánh tội thay cho lỗi lầm của một công ty.” Đào Như Chi nghiêm túc nói, “Nếu bắt buộc phải chọn giữa đạo đức và đạo đức nghề nghiệp, tôi sẽ chọn cái đầu tiên.”
Lâm Diệu Viễn trầm ngâm:
“Tôi có thể giúp cô. Nhưng cô phải nghĩ kỹ, lựa chọn này sẽ chẳng mang lại lợi ích gì cho cô cả.”
“Tôi biết chứ. Tất nhiên là nghĩ kỹ rồi mới đến tìm cậu.”
“Cô từ trước đến nay luôn biết rõ con đường nào là tốt nhất cho mình.” Anh hơi nghiêng đầu, giọng nói nhẹ như gió thoảng, “Lần này… không giống phong cách của cô chút nào.”
“Ừ.” Đào Như Chi khẽ cười, như thể nói ra điều gì nhẹ tênh, “Tôi luôn muốn đạt điểm tuyệt đối, bao nhiêu năm qua, thật sự rất mệt. Cho nên thỉnh thoảng, tôi cũng có thể ‘làm sai’ một câu, để người khác được trọn vẹn một lần, vì người ấy cần chiến thắng đó hơn tôi.”
Lâm Diệu Viễn im lặng, ánh mắt tối mờ như đêm lặng, dừng lại nơi gương mặt cô.
Ánh nhìn ấy khiến nụ cười nhẹ tênh của cô đông cứng lại, sống lưng vô thức thẳng tắp như đang phòng vệ.
“Có ý kiến?”
“Không.” Anh đáp, “Chỉ là đang nghĩ… có lẽ, phải lòng Đào Như Chi mười năm sau này lại dễ dàng hơn cả ngày trước.”
Anh nói nhẹ hẫng như làn mây, nhưng khi vào tai cô lại như ném một cành khô vào lửa, bên tai vang lên tiếng lách tách cháy bùng.
Cô chỉ cảm nhận được ngọn lửa kia đang tràn đến, thiêu đốt tâm can, đến nỗi không thể mở lời.
Nhưng câu nói tiếp theo của Lâm Diệu Viễn lại dễ dàng dập tắt ngọn lửa ấy.
“Tôi đâu nói chủ ngữ là tôi. Chỉ là ví dụ để khen thôi, em đừng căng thẳng quá.”
Lồ ng ngực đang căng cứng của Đào Như Chi chậm rãi thở ra, cố khiến giọng nói mình nghe vẫn thản nhiên như cũ.
“Vậy… cậu đồng ý giúp rồi à?”
“Ừ. Tôi sẽ giúp cô hỏi thử xem có ai sẵn sàng nhận vụ này không, nhưng…” anh nhún vai, “vụ này thuộc dạng bỏ công chẳng được gì, lại còn yêu cầu năng lực và thời gian rảnh, tôi không dám hứa.”
“Tôi có thể trả thêm phí, miễn là đối phương chịu nhận.”
Anh bật cười: “Thế thì không cần. Mặt mũi tôi vẫn còn chút giá trị.”
“Thế thì tốt quá rồi. Giá trị mặt mũi cậu có giảm giá không?”
“…”
“Ha ha, đùa thôi.” Đào Như Chi liếc nhìn đồng hồ, bắt đầu đuổi khách, “Vậy nhé, mai tôi bay rồi.”
Lâm Diệu Viễn tỏ vẻ không hài lòng: “Chỉ vậy thôi à?”
“À đúng rồi…” cô ho nhẹ một tiếng, “Cảm ơn.”
Anh cười khổ đứng dậy khỏi sofa, trong giọng có chút bất đắc dĩ không giấu nổi: “Được rồi, vậy thì như vậy đi.”
Đào Như Chi khẽ mím môi, giọng rất nhẹ: “Còn cảm ơn cả cái bánh ngọt hôm trước.”
Anh khựng chân, sau đó phất tay, kéo cửa chuẩn bị rời đi.
Đào Như Chi cũng đứng lên, kéo lại tấm rèm cửa sổ mà khi nãy cô cố tình vén ra.
Hai người họ quay lưng về phía nhau. Cô lặng lẽ đếm bước chân Lâm Diệu Viễn đang rời xa, chỉ hy vọng bước chân ấy nhanh hơn, nhanh hơn chút nữa, rời khỏi căn phòng này.
Tay nắm cửa bị ấn xuống, rèm cửa cũng kéo lại, bước chân cũng dừng hẳn.
“Đào Như Chi.”
Cô nghe tiếng anh dừng lại nơi cửa.
“Em vẫn còn dùng son dưỡng mùi bưởi à?”
Cạch — cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, câu nói ấy cũng bị bỏ lại trong phòng, cùng cô.
Đào Như Chi xoay người, cả người bỗng chốc mềm nhũn, tựa hẳn vào tường.
Ánh mắt cô rơi lên bàn trang điểm, những món đồ trang điểm vừa dùng còn vương vãi: kem nền, cọ, kem che khuyết điểm… và thỏi son dưỡng mùi bưởi giống hệt năm xưa.
Hôm sau, kết thúc chuyến công tác, Đào Như Chi về lại Kinh Kỳ, vừa xuống máy bay đã tức tốc tới công ty, lo sắp xếp báo cáo thẩm định suốt một tuần qua, làm việc đến tận đêm khuya.
Biết hôm nay cô về, Quách Văn Khang đặc biệt tan ca sớm, còn nhắn tin nói đã chuẩn bị sẵn bữa khuya cho cô. Tuy “sớm” nhưng thực ra đã là chín giờ tối kết quả là Đào Như Chi vẫn bị kẹt ở văn phòng, không về được.
Vì sau khi nộp báo cáo xong, cô lập tức bị Trương Thịnh gọi vào phòng, chất vấn một nội dung trong bản thẩm định.
“Cô tính chuẩn bị hầu tòa à?” Trương Thịnh hằm hằm hỏi, “Tôi cho cô thêm hai ngày không phải để cô nộp cái thứ này!”
Đào Như Chi đã đoán trước, nên không hề hoảng hốt: “Xin lỗi Phó giám đốc Trương, tôi đã nhiều lần tiếp xúc riêng với Vu Thù Vân, cô ấy thật sự không đồng ý nhận khoản bồi thường.”
“Là không muốn, hay không thể?” Anh ta hất bản báo cáo qua một bên, “Chẳng phải thấy ít tiền quá sao? Còn Khang Thịnh thì tất nhiên không muốn lãng phí thêm xu nào. Giờ là lúc cô phải gây áp lực với họ, cho họ biết nếu không giải quyết thì đừng mơ nhận được ‘đèn xanh’ từ phía chúng ta.”
Đào Như Chi nhấn mạnh: “Phó tổng giám đốc Trương, lập trường của tôi rất rõ ràng, tôi thật sự không muốn bật đèn xanh cho họ.”
“Cô lại bắt đầu mấy câu thận trọng của mình rồi?”
“Bởi vì theo như tôi đánh giá, vụ kiện này gần như đã là chuyện không thể tránh khỏi.”
Chân Trương Thịnh dưới bàn bắt đầu rung lên, rõ ràng đang bực dọc.
“Quản lý Đào, tôi từng đặt kỳ vọng rất lớn vào cô, giao cho cô dự án quan trọng ngay từ lúc mới vào công ty. Vậy mà chút việc cỏn con này cũng bắt tôi bận tâm. Hôm nay là một người vớ vẩn vu khống, ngày mai lại là ai nữa? Làm thế tôi rất khó xử!”
Đào Như Chi im lặng trong chốc lát, rồi bỗng thay đổi thái độ. Từ một người đang cúi đầu, cô trở thành kẻ đứng trên cao, nhìn xuống người đàn ông đang ngồi bên bàn làm việc.
Cô hít sâu một hơi, ánh mắt không né tránh:
“Phó tổng giám đốc Trương, vị trí của anh khác với chúng tôi, tầm nhìn đương nhiên rộng hơn, toàn diện hơn. Cho nên với anh, một người phụ nữ đau đớn vì mất cha chỉ là cái gai nhọn đâm vào tay, nhưng với cô ấy, đó là sợi cỏ cứu mạng duy nhất. Mà tôi không thể phớt lờ điều đó. Anh nói tôi thiếu năng lực, chưa đủ trưởng thành cũng được, nhưng tôi thấy may vì mình còn giữ được sự ‘chưa trưởng thành’ ấy. Tôi nghĩ rất đơn giản: nếu doanh nghiệp đã sai, thì nên trả giá. Khang Thịnh làm thuốc cứu người, nhưng kết quả lại phản bội niềm tin ấy vậy thì lý tưởng doanh nghiệp nằm ở đâu? Anh nhìn vào thị trường và dược phẩm mới của họ, không sai, nhưng nếu nhìn về lâu dài, liệu chúng ta có nên đặt ra thước đo khác quan trọng hơn không?”
Nói một hơi dài, bụng cô do cả ngày chưa ăn vì gấp rút hoàn thành báo cáo lập tức réo lên rõ mồn một.
Trương Thịnh sững người.
Đào Như Chi xoa bụng: “Chúng ta còn phải tiếp tục nói chuyện không? Nếu có thì văn phòng anh có gì ăn không? Hoặc chờ tôi xuống mua cơm nắm rồi nói tiếp cũng được. Bởi vì… tôi đang đói lắm rồi.”
“……”
Anh ta theo bản năng rút ra chiếc sandwich mang đến công ty từ sáng, còn thừa lại một cái: “Muốn ăn không?”
Đào Như Chi không khách sáo đón lấy: “Cảm ơn Phó tổng giám đốc Trương. Vậy ta nói tiếp đi.”
Khi cô về đến nhà thì kim đồng hồ đã nhích qua con số mười hai. Cô mở cửa, trong phòng khách vẫn sáng ánh đèn sàn vàng nhạt, ánh sáng mơ hồ bao lấy hình bóng đang ngủ gật trên ghế sofa, Quách Văn Khang.
Cô rón rén cởi giày, bước vào nhà, dù động tác rất khẽ, Quách Văn Khang vẫn lập tức tỉnh dậy.
Anh ta ngồi thẳng dậy, liếc nhìn điện thoại, giọng lầm bầm:
“Sao muộn thế? Công ty em cũng quá đáng thật, vừa đi công tác về đã bắt tăng ca đến giờ này.”
“Không sao đâu.” Đào Như Chi mệt lả ngã xuống ghế sofa, giọng nói lại nhẹ tênh, “Tâm trạng em tốt lắm. Vì có lẽ giờ này sếp em đang tức đến phát nổ. Xin lỗi vì bắt anh đợi em khuya thế này. Anh đi ngủ đi.”
“Không vội, mấy hôm rồi chưa được nói chuyện với em cho tử tế.” Anh véo nhẹ cánh tay cô, trêu chọc: “Ui chà, mới mấy hôm không gặp mà gầy đi cả vòng đấy.”
Đào Như Chi mơ màng ừ khẽ một tiếng, cơ thể dần thả lỏng, cơn mệt nhọc dâng lên như thủy triều. Cô lim dim mắt, dưới sự gặng hỏi của anh mà kể lại đôi chút về công việc mấy ngày qua, một phiên bản rút gọn, giản lược. Vì những chi tiết rối rắm kia, cô đã từng nói một lần với người khác rồi. Lần thứ hai, kiên nhẫn không còn nữa.
Nghe xong, Quách Văn Khang nhíu mày lo lắng: “Em làm vậy có ổn không? Dù thử việc chỉ mang tính hình thức, nhưng nếu…”
“Anh thấy em quá bốc đồng à?”
Anh đắn đo: “Một chút thôi, dù sao thì vì người khác mà ảnh hưởng đến mình, nhưng anh tôn trọng quyết định của em.”
“Em thì nghĩ ngược lại. Chính vì em là người mới, nên khi cảm thấy điều gì đó không đúng, em càng không nên im lặng. Làm việc cũng là quá trình chọn lựa hai chiều, nếu họ thật sự muốn làm khó em, thì bây giờ rút lui cũng là lúc tổn thất ít nhất. Dù sao thì em cũng đâu thiếu mỗi công ty này.”
“Lý thuyết là thế…” Anh ta ngẫm nghĩ, “Nhưng nếu chuyện này bị ghi lại, hồ sơ của em sẽ xấu đi, tìm công việc mới sẽ khó hơn.”
“Điều đó em hiểu…”
Đào Như Chi không phủ nhận. Thật ra, tư duy của anh ấy khá hợp với cô đều lý trí, đều cân nhắc kỹ càng trước khi hành động. Hai năm qua họ ít khi mâu thuẫn, những va chạm như tối nay lại càng hiếm hoi.
“Thôi, khuya thế này đừng nói chuyện đó nữa.” Quách Văn Khang hình như không quen với kiểu trò chuyện thế này, khẽ xoa đầu cô, cười nói: “Muốn anh giúp em tẩy trang không?”
“Muốn.”
Đào Như Chi ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nằm im trên sofa, chờ anh chăm sóc.
Quách Văn Khang vốn chẳng biết gì về tẩy trang, tay chân vụng về, đến dầu tẩy cũng từng để rơi vào mắt cô. Nhưng giờ đây, động tác của anh đã thuần thục. Miếng bông mềm thấm đẫm dầu tẩy trang được đặt cẩn thận lên đôi mắt cô. Những lúc như vậy, cô lại có cảm giác mình biến thành chậu cây nhỏ bé ngày nào — một đứa trẻ luôn được bảo bọc.
Trên người Quách Văn Khang có thứ gì đó giống bố cô. Hai người họ là cùng một kiểu người. Đào Như Chi không ít lần nghĩ vậy. Chẳng trách, cô lại thấy mình có thể dựa vào anh.
Cô vẫn nhắm mắt, suy nghĩ một lát, rồi tiếp tục câu chuyện dang dở.
“Anh không cần lo. Em thật sự không phải bốc đồng đâu. Anh còn nhớ hôm nọ em đến công ty tìm anh không? Hôm đó mưa rất lớn, giao thông tê liệt cả thành phố. Từ chung cư đến ga tàu điện ngầm chỉ mười phút đi bộ, nhưng em không đi thẳng. Em cứ chăm chăm nhìn xuống những vũng nước, bước lên nắp cống, men theo lối thoát nước, đi vòng qua bồn hoa… Cả đoạn đường thành một chuyến phiêu lưu. Lúc ấy, em thấy mình thật vui, như một đứa trẻ vậy. Vì người lớn sẽ không quan tâm mình có bị ướt hay không, họ chỉ muốn nhanh chóng về nhà.”
Quách Văn Khang gật đầu đồng tình: “Quả thật rất trẻ con.”
“Khi em sắp đến ga, em đúng là có thấy một đứa bé. Nó đi sau lưng mẹ, cũng không chịu đi thẳng.”
Đào Như Chi khẽ nhếch môi, tự giễu:
“Mãi đến khi em tận mắt nhìn thấy nó bước từng bước thật cố ý vào từng vũng nước, hét lên vui sướng, em mới nhận ra mình đã sai hoàn toàn.”
Quách Văn Khang ậm ừ, vẻ như vẫn chưa hiểu hết.
Cô nhẹ nhàng giải thích:
“Trẻ con không đánh cược an toàn, chúng chỉ quan tâm đ ến niềm vui. Còn em thì khác. Em đã quên điều đó từ lâu, thậm chí còn tưởng mình vẫn như xưa, vẫn không giống đám người chai lì ngoài kia. Nhưng lúc đó, em mới phát hiện, mình chẳng qua chỉ là đang làm điều trái ngược mà tự cho là đúng.”
Nói đến đây, cô ngừng lại. Đến khi anh gỡ miếng bông ra khỏi mắt cô, mới phát hiện mí mắt cô đang khẽ run.
Một lát sau, cô mới tiếp lời.
“Cho đến sinh nhật vừa rồi, em nói chuyện với bố một lát, vì chuyện nhà cửa mà có chút tranh cãi. Ông nói với em vài câu… Lúc đó, em mới bừng tỉnh. Không phải em đã quên, mà là em chưa từng có bản năng ấy.”
“Em từ nhỏ đã là đứa trẻ cố tránh những vũng nước, dù không ai ép em phải làm thế. Bố lúc nào cũng mong em được thả lỏng, còn em thì muốn ông thả lỏng… Vậy nên, em cứ mãi chọn con đường an toàn. Đến tận gần ba mươi tuổi, em mới hiểu, bao năm qua mình đã ép bản thân quá mức. Giờ em vẫn luôn tự hỏi, liệu em còn khả năng buông lỏng không?”
“Và tối nay, những lời em nói với sếp chính là bước đầu tiên, bước chân đạp xuống vũng nước đầu tiên của em.”
Quách Văn Khang thay miếng bông khác, tẩy lớp kem nền còn sót trên hai má cô, vừa làm vừa hỏi:
“Như Chi, dạo gần đây anh vẫn luôn muốn hỏi em một điều.”
“Gì vậy?”
Anh cất tiếng, giọng nói mềm như miếng bông trên tay.
“Có khi nào… anh cũng chỉ là một con đường an toàn mà em cố tình chọn, để né tránh những vũng nước trên hành trình của mình không?”
Lời của editor: Thật ra Văn Khang rất tốt, anh ấy xứng đáng làm một người chồng, một người bạn đời trách nhiệm, nhưng không phải người Như Chi cần, chỉ tiếc là hai người họ không đủ duyên nợ để ở bên nhau hết kiếp người.