Giờ Xanh - Nghiêm Tuyết Giới

Chương 58

Biên tập: Đi Đâu Đấy

Chương 58: Tái chiến

Đào Như Chi chợt nhớ về một tuần ở Anh năm ấy.

Hôm đó, họ vào đại một quán bia bên đường, uống đến tận khi quán đóng cửa. Người ở lại đến giờ đó đều đã ngà ngà, có người loạng choạng đâm vào lưng cô. Đào Như Chi bị men rượu làm cho thần kinh phản xạ trì trệ, chưa kịp né tránh.

Trong khoảnh khắc chớp nhoáng ấy, một nửa cốc bia của đối phương hắt thẳng xuống cổ áo cô.

Cô bị tạt lạnh cả sống lưng, giật mình tỉnh táo hẳn. Lúc hoàn hồn thì cả lưng đã ướt sũng, dính dáp, lạnh buốt.

Lâm Diệu Viễn đang đứng ở quầy tính tiền, quay lại thì bắt gặp một “con gà ướt lẹp nhẹp” mang mùi bia pha chút cocktail đang giận dữ giơ ngón tay thối về phía bóng lưng người kia, nhưng người đã đi mất hút mà chẳng thèm nói một câu xin lỗi.

Anh kéo tay cô xuống, dở khóc dở cười:
“Em chỉ sai hướng rồi. Đó là… cột điện.”

“…Ồ, tôi còn tưởng sao cái tên đó gầy mà cao thế.”

Lâm Diệu Viễn bật cười, ôm trán.

Quãng đường về khách sạn còn khá xa, không thể để Đào Như Chi mặc nguyên bộ đồ ướt đó giữa đêm cuối xuân, rất dễ cảm lạnh.

Không nghĩ ngợi gì nhiều, anh cởi áo khoác bóng chày đưa cho cô. Nhưng cô cứ lần lữa không chịu thay, mãi đến khi vừa ra khỏi cửa đã hắt hơi một cái, mới xấu hổ nhận lấy áo anh, quay trở lại nhà vệ sinh trong quán để thay đồ.

Áo khoác của anh có mùi sữa tắm là mùi cam neroli quen thuộc, giống hệt lần họ đến biển nội địa Seto trước kia. Anh vẫn luôn mang theo bộ đồ tắm mini mỗi khi đi xa.

Đào Như Chi từ tốn khoác áo lên người. Men rượu làm miệng cô khô khốc, hoặc có lẽ là vì mùi hương thuộc về Lâm Diệu Viễn đang âm thầm ngấm dần vào làn da cô, m ơn trớn từng tấc một.

Cô mặc áo anh, trở về căn hộ thuê tạm. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Tắm rửa xong, cô lật lại tin nhắn thoại Lâm Diệu Viễn gửi lúc trước, báo rằng anh cũng đã về đến khách sạn.

Chỉ là một đoạn ghi âm rất ngắn. Không có điều gì đặc biệt, chỉ là một câu thông báo đơn giản. Nhưng Đào Như Chi lại ngồi bên bậu cửa sổ, mở đi mở lại, nghe hết lần này đến lần khác.

Rồi cô tắt đèn.

Trong bóng tối, vang lên tiếng vải vóc bị kéo lên khe khẽ, lẫn với hơi thở đứt đoạn đến mức chính cô cũng không nhận ra đó là tiếng của mình, rất nhẹ, rất nhỏ, nhưng trong đêm tĩnh lặng lại trở nên rành rọt đến rợn người.

Cô cảm thấy kinh hãi. Những âm thanh ấy thật sự là do chính cô phát ra ư? Như thể một con thú đánh mất lý trí, đang thèm khát một bóng hình không tồn tại, người đó sẽ mở cánh cửa kia, bước vào phòng, nhấc áo khoác anh để lại, rồi cởi chiếc áo thun trắng bên trong, cúi xuống, chầm chậm tiến gần cô…

Và thì thầm như trong tin nhắn:
“Anh đến rồi.”

Tóc cô chưa lau khô, từng giọt nước nhỏ xuống, làm ướt tấm ga giường. Cô siết căng bàn chân, cố chống lại cơn choáng váng do rượu hoặc có thể không phải vì rượu mà là từ mùi hương cam đắng trên áo anh. Đào Như Chi cắn chặt môi, ngăn mình không bật ra bất kỳ âm thanh nào nữa.

Đào Như Chi rốt cuộc cũng không kìm nổi, trong khoảnh khắc lên đến đỉnh điểm, cô bật ra một tiếng nức nở, rồi như bị rút cạn toàn bộ sức lực, mềm nhũn ngã xuống.

Cô vùi cả gương mặt vào chiếc áo khoác của Lâm Diệu Viễn, rất lâu… rất lâu cũng không nhúc nhích.

Dần dần, lớp vải nơi má cô tựa vào bắt đầu thấm ướt.

Trong bóng tối, Đào Như Chi bật khóc.

Cùng lúc đó, chiếc điện thoại bên gối sáng lên, màn hình hiển thị một tin nhắn WeChat—

“Thẻ phòng của tôi để quên trong túi áo khoác rồi.”

Anh viết:
“Đào Như Chi, em mở cửa được không? Tôi đang đứng ngoài.”

Câu nói ấy như một thứ bùa chú, nhiều năm sau vẫn thường len lỏi quay về trong những đêm tĩnh lặng nhất, gặm nhấm tâm trí cô.

Nhiều năm sau nữa, người ấy lại một lần nữa bước qua ngưỡng cửa phòng cô, cởi chiếc áo thun trắng, cúi xuống, đến gần cô. Nhưng cũng như năm đó, anh vẫn chạm vào vệt nước mắt bên khóe mắt cô.

Lâm Diệu Viễn khựng lại, dừng hết mọi động tác, đầu ngón tay dịu dàng lần theo dấu nước mắt vừa khô trên làn da cô.

Anh không hỏi vì sao cô lại khóc vào khoảnh khắc này, cũng như năm đó, anh chưa từng hỏi vì sao cô lại rơi lệ.

Năm ấy, anh luống cuống cúi người, khẽ hôn lên khóe mắt cô.

Đào Như Chi theo phản xạ khép mắt lại, hàng mi run rẩy, nghe anh nghẹn giọng thì thầm:
“Chúng ta không sai.”

Nhưng hiện tại, anh đã không còn quá hoảng loạn nữa. Chỉ khe khẽ thở dài, rồi cúi đầu, ghé sát tai cô, thì thầm giọng bằng chất giọng trầm trầm mê quyến:
“Đồ mít ướt…”

Ngón tay anh men theo khe hở giữa dây áo và làn da cô mà chậm rãi trượt xuống. Anh khựng lại ở lớp áo lót, không kéo tiếp nữa. Rồi như đổi ý, anh luồn tay đi hướng khác, từng chút một lần xuống dưới.

Làn da Đào Như Chi run rẩy giữa cái lạnh của điều hòa và nhiệt độ từ đầu ngón tay anh.

Cô siết chặt mép chăn, mở mắt nhìn anh, ánh mắt dõi theo động tác anh. Ban đầu ánh mắt họ vẫn giao nhau, rồi anh cụp mi, ánh mắt rơi vào một chỗ đặc biệt trên cơ thể cô.

Một chỗ, là “vết thương” do chính tay anh khắc vào năm ấy.

Hình xăm người tuyết tan chảy, vẫn như ngày ấy, chỉ mới tan nửa chừng. Bao nhiêu năm trôi qua, nó vẫn không thay đổi, mãi mãi không tan thêm nữa, cho đến khi tan cùng da thịt cô, mục ruỗng và hóa thành hư vô.

“Hắn… chắc cũng từng nhìn thấy hình xăm này rồi phải không?”

Lâm Diệu Viễn bất ngờ ngẩng đầu lên, đôi mắt bám chặt lấy cô, giọng nói gần như là tự hành hạ bản thân.

Đào Như Chi chỉ lặng lẽ nhìn anh, ngón tay nhẹ chạm lên mái tóc anh.

Lâm Diệu Viễn căng chặt gương mặt một lúc lâu, rồi dần dần thả lỏng, kéo lên khóe môi một nụ cười cố chấp, khàn khàn hỏi:

“Vậy hắn có từng hỏi em, tại sao lại xăm hình này không?”

“Là ai đã xăm cho em vậy? Hắn có biết không?”

Đào Như Chi lấy im lặng để trả lời.

Cuối cùng, anh hỏi:
“Lúc hắn chạm vào chỗ này… chị có nhớ đến anh không? Hử chị gái?”

Ngực Đào Như Chi phập phồng theo từng từ cuối cùng anh gọi.

Anh giữ chặt hai tay cô, đầu gối chen vào giữa hai ch@n cô, cả người đè lên, môi áp sát tai cô, giọng thở khẽ, gần như thì thào:
“Chắc chắn là có, đúng không?”

Như thể đang thay cô trả lời.

Đào Như Chi vùng tay ra, siết lấy cổ anh, vùi mặt vào hõm vai anh, hít sâu mùi hương quen thuộc trên người anh, giọng khản đặc mà khẩn thiết:

“Anh đừng nói nữa. Nhất là… mấy cái cách xưng hô lộn xộn đó, đừng gọi nữa!”

“Lộn xộn ư?”
Anh đưa sống mũi kề sát cô, hơi thở quanh quẩn nơi chóp mũi cô, “Em không phải là chị gái của anh sao?”

Đào Như Chi cuối cùng cũng chịu hết nổi, đưa tay bịt miệng anh lại.

Anh rốt cuộc cũng im lặng.

Tiếp đó, cô cảm nhận được lòng bàn tay mình đang bị những nụ hôn lén lút vương lên, từng chấm nhỏ như kiến bò.

Trong khoảnh khắc ấy, Đào Như Chi tiến thoái lưỡng nan, rút tay lại thì sợ anh lại buông lời chọc tức, nhưng cứ giữ tay đó mãi thì cái cảm giác tê ngứa ấy đã sắp khiến cô phát điên.

Cô nghiến răng, dứt khoát buông tay ra, một lần nữa vòng tay qua cổ anh, hơi ngẩng đầu lên, cắn lấy đôi môi đang gây chuyện kia.

Lâm Diệu Viễn khẽ sững lại, cơ thể cũng thả lỏng theo, giao quyền chủ động cho cô.

Cô cảm nhận được sự đầu hàng của anh, động tác cắn cũng dịu lại, chuyển dần thành li3m m út nhẹ nhàng. Anh chủ động hé môi, đầu lưỡi đưa ra đón lấy cô.

Tay anh theo bản năng lần xuống eo cô, chạm vào hình xăm ấy, chỉ cần Đào Như Chi cảm nhận được anh đang chạm đến nơi đó, cả người cô liền siết chặt lại, đầu lưỡi cũng trở nên luống cuống, khiến Lâm Diệu Viễn như có luồng điện chạy dọc da đầu.

Hai người quấn lấy nhau, hơi thở vương vất mùi rượu cũ, mùi hoài niệm cũ, quấn vào nhau thành tiếng thở hỗn loạn. Cô vỗ vào tay anh, anh liền chuyển hướng, một tay đưa lên kéo dây áo mà nãy giờ vẫn cứ lần lữa chưa tháo.

Thế nhưng, một lúc sau, áo lót vẫn y nguyên trên người.

Đào Như Chi bật cười không nổi mà khóc cũng chẳng xong, đưa tay ra sau, nắm lấy tay anh, dẫn đường giúp anh cởi móc cài của mình, còn vừa làm vừa trêu:
“Không biết cởi mà còn bày đặt dùng một tay cho oai làm gì?”

“…” Giọng Lâm Diệu Viễn có chút lúng túng, “Anh tưởng là anh làm được…”

“Anh lấy tự tin ở đâu ra thế? Rõ ràng bao nhiêu năm rồi chẳng đụng qua!”

“Vì trong mơ những năm qua, anh đã cởi cho em không ít lần rồi.”

Đào Như Chi hít sâu một hơi, cảm giác bụng dưới căng chặt lại.

Cô trừng mắt nhìn anh một cái, rồi bất chợt đổi giọng:
“Thật ra em vẫn luôn muốn hỏi một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Năm đó… thẻ phòng thật sự là anh vô tình để quên trong túi áo à?”

Anh khẽ cong mắt cười:
“Em muốn nghe câu trả lời như thế nào?”

“Thôi… khỏi.” Cô quay mặt đi, lẩm bẩm, “Anh tiếp theo đừng nói nữa.”

“Anh có thể không phát ra tiếng.” Anh bật cười, “Công bằng thì, em cũng không được phép.”

“Không thành vấn đề!” Đào Như Chi lại giở chiêu cũ năm nào, “Ai mà kêu ra trước thì người đó thua!”

Lâm Diệu Viễn chớp mắt, mím môi, tỏ ý từ bây giờ bắt đầu.

Vẫn như xưa, trò chơi giữa họ, từ năm mười bảy mười tám tuổi đã bắt đầu, từ khi non trẻ cho đến tận bây giờ, và có lẽ… cả sau này cũng sẽ không bao giờ kết thúc.

Đào Như Chi nhắm mắt lại, để cho sự im lặng dần lan rộng. Hai người đều cố gắng nhịn không phát ra tiếng, giống như bên ngoài cánh cửa kia thật sự có người đang đứng nghe lén, mà có lẽ thật sự từng có, là chính hai đứa trẻ tuổi mười bảy mười tám, dán tai vào cửa, lắng nghe tiếng định mệnh của mình.

Trời chớm thu.
Ngoài cửa sổ ánh sáng nhợt nhạt len vào, bên tai Đào Như Chi vang lên tiếng chim hót.

Vì công việc, dù hôm qua có lăn qua lộn lại đến mấy, Đào Như Chi vẫn theo đúng đồng hồ sinh học mà thức dậy, hơn nữa cũng chẳng thấy buồn ngủ. So với hồi cấp ba mỗi sáng sáu giờ bò dậy mà chỉ muốn cho nổ tung cả thế giới, cô cảm thấy mình đúng là đã có tuổi thật rồi, không còn cần nhiều giấc ngủ như xưa nữa.

Thanh xuân đã rời xa cô từ lâu.
Thế mà người của thanh xuân ấy, giờ lại đang nằm ngay bên cạnh cô.

Trong cơn ngái ngủ chưa hoàn toàn tỉnh táo, Đào Như Chi xoay người, đập vào mắt là một gương mặt đang nằm nghiêng.

Cô mở đôi mắt mờ sương nhìn Lâm Diệu Viễn, những đường nét kia như một tấm ảnh chưa hiện rõ, khiến người ta hoài nghi đây vẫn chỉ là một giấc mơ, một trong vô vàn giấc mơ mấy năm nay.

Tóc anh mềm mại rũ xuống, che một nửa hàng mi, khiến cả gương mặt bỗng chốc nhuốm lên dáng dấp của tuổi mười bảy, cái hôm cậu thiếu niên vừa tắm xong từ phòng tắm bước ra…

Đào Như Chi nhìn anh không chớp mắt, lòng đầy trăm mối tơ vò. Đột nhiên, cô thấy lạnh.

…Tên này cuộn hết chăn rồi.

Bảo sao mà lạnh toát cả người, cô còn tưởng là điều hòa để thấp quá.

Cô bực mình đưa tay kéo chăn lại, kéo được một nửa, lại đột nhiên dâng lên cảm giác tuổi trẻ cũng vừa quay về, cái thời họ còn sống ở căn nhà cũ, nếu thật sự ngủ chung giường, chắc chắn sẽ vì một cái chăn mà đánh nhau long trời lở đất.

Lâm Diệu Viễn dường như cảm nhận được động tĩnh, trong cơn mơ màng khẽ với tay, kéo cô vào lòng.

Thân nhiệt anh thay thế chiếc chăn, áp sát vào làn da cô.

Đào Như Chi bất đắc dĩ dừng lại, ngoan ngoãn rúc vào ngực anh.

…Thôi được rồi. Năm mười bảy mười tám tuổi của họ chắc chắn sẽ không giải quyết “cuộc chiến” theo kiểu này đâu.

Đến lúc này đầu óc đã tỉnh hẳn, cô nằm thêm một lúc trong vòng tay anh, nhưng cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, bèn dứt khoát dậy làm bữa sáng cho cả hai.

Nói là bữa sáng, thật ra chỉ định đơn giản chiên hai quả trứng rồi nướng thêm vài lát bánh mì kiểu qua loa đối phó cô hay ăn khi sống ở Anh.

Cô mở tủ lạnh, may sao còn đúng hai quả trứng.

Vừa mới lấy nguyên liệu ra thì điện thoại vang lên.

Đào Như Chi tiện tay nhấc máy, vừa nhìn thấy cái tên trên màn hình, tim lập tức hụt một nhịp.

“A lô, bố à… sao gọi sớm vậy?”

“Không đánh thức con chứ?”

“Không ạ, con đang chuẩn bị bữa sáng.”

“Ồ ồ, thế thì tốt rồi.” Ông bỗng ấp a ấp úng, “Là… thế này, hôm nay có thể sẽ có người xin kết bạn WeChat với con, bố báo trước một tiếng.”

Đào Như Chi ngơ ngác:
“Hả? Ai vậy ạ?”

“Hôm qua bố đi ăn với mấy người bên đơn vị cũ, lúc ăn có nhắc tới chuyện đám cưới của con, bố cũng đành nói là hủy rồi… Thế là mọi người bắt đầu hỏi han này nọ, có một cô dì rất nhiệt tình, đòi giới thiệu cho con. Bố thì cũng định từ chối rồi, ai dè sáng nay dì ấy lại nhắn hỏi liệu có thể kết bạn trò chuyện không. Bên đó điều kiện cũng khá, làm việc ở Kinh Kỳ…”

Giọng ông đầy áy náy, vừa kể vừa dò chừng. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Đầu óc Đào Như Chi vang ong ong, im lặng một lúc mới khẽ nói:
“Con biết rồi.”

Từ đầu dây bên kia, ông Đào cẩn trọng:
“Bố thật sự không có ý giục con yêu đương hay kết hôn gì đâu, chỉ là… con cũng mới về nước, có thêm người nói chuyện thì cũng tốt. Nếu nói chuyện không vui, thì con cứ xóa người ta đi.”

Nghe đến đoạn “xóa người ta đi”, trong lòng Đào Như Chi cuối cùng cũng không còn khó chịu như lúc đầu.

“Nếu con xóa người ta, thì bố ăn nói sao với dì ấy?”

“Dễ thôi, bố cũng xóa luôn dì ấy.”

Đào Như Chi không nhịn được bật cười.

Ông Đào lại dặn dò vài câu linh tinh, vừa định cúp máy thì đúng lúc Lâm Diệu Viễn mở cửa phòng bước ra.

Tối qua vừa thân mật xong, sáng ra người trong lòng đã biến mất, hóa ra là đang gọi điện thoại với ai đó — như thể muốn tuyên bố quyền sở hữu một cách đầy công khai, Lâm Diệu Viễn cất giọng có phần “vô tình” mà cố tình lớn tiếng:

“Sáng sớm đã nói chuyện với ai thế?”

Tim Đào Như Chi đập mạnh một nhịp.

Đúng lúc đó, cô vừa kịp nói “Tạm biệt” trong điện thoại, cúi đầu nhìn lại màn hình —
Đã hiện cuộc gọi kết thúc.

Trước sau vỏn vẹn chưa đến một giây.

Bình Luận (0)
Comment