Biên tập: Ross
Chương 62: Bệnh mãn tính (1)
Năm 2014, Lâm Diệu Viễn thuận lợi bước vào năm hai đại học.
Kinh Kỳ, đối với cậu mà nói, vẫn là một thành phố xa lạ.
Dù đã đến đây học được tròn một năm, nhưng cậu vẫn chưa thật sự quen thuộc với nơi này. Những danh lam thắng cảnh nổi tiếng, gọi được tên thì có, mà chân chưa từng đặt đến. Cuộc sống chỉ gói gọn trong một vòng luẩn quẩn giữa trọ, quán bar và giảng đường – ba điểm làm nên một đường thẳng khép kín, khiến thành phố lớn như Kinh Kỳ bỗng hóa thành chật chội, nhỏ bé.
Nhưng năm thứ hai, cậu đã thôi công việc ở quán bar, không còn cắm đầu trong thư viện mỗi ngày. Không còn phải cặm cụi gom góp từng đồng chỉ để mua món quà sinh nhật cho ai kia. Cậu có thời gian – cả một khoảng rộng lớn như cánh đồng sau mùa gặt. Và cũng từ lúc ấy, cậu mới lần đầu tiên có cảm giác mình thật sự đang sống tại một nơi xa.
Lịch sử ngàn năm in dấu những di tích, những khu thương mại nhộn nhịp đang là trào lưu, những buổi triển lãm nghệ thuật cứ vài tháng lại đổi mới một lần… Thì ra, đây mới thật sự là Kinh Kỳ.
Cậu dần hiểu ra thành phố này và Bạch Hà khác nhau đến mức nào – nơi đây mỗi ngày đều có chuyện mới mẻ diễn ra, muôn màu muôn vẻ, khiến người ta hoa mắt chóng mặt mà vẫn không thể rời đi.
Và nhờ thế, cậu cũng dần quên đi – quên rằng nơi này đã từng thiếu vắng một người tên là Đào Như Chi.
Thật sự đấy, suốt một quãng dài, cậu không còn nghĩ đến cô, cũng không còn thôi thúc muốn nhắn tin cho cô – dĩ nhiên, cô cũng không nhắn gì cho cậu.
Họ như hai người xa lạ không chút giao thoa. Nhưng trớ trêu thay, mối quan hệ hiện tại giữa họ lại thân thiết hơn bất cứ lúc nào.
Giả như cậu lại làm việc kiệt sức đến mức nhập viện như lần trước, cần người ký tên nếu có rủi ro mổ xẻ – thì người có thể chạy đến ký, chính là Đào Như Chi.
Cậu thậm chí còn nghĩ, như vậy cũng hay.
Không, phải nói là – đây chính là mối quan hệ tuyệt vời nhất rồi.
Và cậu đã vin vào cái lý do ấy để không cần phải nghĩ đến cô nữa, không cần lo lắng liệu cô đang sống tốt ra sao tại London – một nơi còn khác biệt hơn cả Bạch Hà.
Cho đến một sớm tinh mơ, khi cậu soi gương trong ký túc xá, định cạo mấy sợi râu mới mọc… thì không kịp đề phòng, cái tên Đào Như Chi thoắt hiện lên trong đầu.
Tay run một chút, lưỡi dao lướt lệch, kéo theo một vết đau rát xẹt qua da thịt.
Ý thức bị cơn đau lôi về, Lâm Diệu Viễn rầu rĩ áp sát vào gương – giọt nước đọng từ đêm qua vẫn còn lưu lại nơi mặt gương cũ, tạo nên hai vệt mờ, phản chiếu rõ sợi máu tươi trên gò má cậu.
Đã bao lâu rồi, cậu không cạo râu đến mức rách mặt?
Lần gần nhất – là khi cậu mới học cách cạo râu lần đầu.
Khi ấy, mẹ cậu – Lâm Đường Quyên đang công tác ở Nhật.
Sáng hôm đó thức dậy, chạm tay lên vành môi thấy có mấy sợi râu cứng cáp, tâm trạng đột nhiên lạ lẫm.
Cậu lần theo ký ức đến siêu thị, tìm đúng loại bọt cạo râu ngày trước bố từng dùng.
Rồi lại mua thêm cả dao cạo kiểu cũ – cũng là loại bố từng dùng.
Ánh bọt trắng xốp phủ lên gương mặt non nớt, lưỡi dao trượt nhẹ qua lớp bọt, chạm vào làn da ẩm ướt, mát lạnh.
Lớp bọt trôi đi, râu vẫn kiên cố bám lại.
Nơi đó, chỉ có mình cậu.
Phòng tắm nhỏ, vòi nước không vặn chặt, nước nhỏ từng giọt từng giọt.
Lâm Diệu Viễn nhìn khuôn mặt bị cạo xém một mảng bọt, thoáng nghĩ mình trông như một chú hề vụng về.
Một cơn giận âm ỉ bốc lên – ngay cả chuyện nhỏ xíu này mà cậu cũng không làm nổi.
Dù đó là lần đầu tiên.
Lần thứ hai xuống dao, cậu mạnh tay hơn, một nhát cắt sắc lẹm để lại vết thương rõ mồn một ở môi trên.
Hôm ấy, cậu dán băng cá nhân đi học.
Thầy cô, bạn bè ai cũng hỏi cậu bị gì – cậu cười bảo trên đường gặp mèo hoang, định cho ăn thì bị cào.
Ai cũng khen:
“Không hổ là Lâm Diệu Viễn, luôn dịu dàng và giàu tình thương.”
Còn cậu thì chống cằm, nghĩ bụng:
“Không biết vết sẹo này có làm mình xấu đi không?”
Nếu thật sự là vậy, thì cậu lại mất đi một điểm khiến người ta yêu quý.
Bởi lẽ mỗi lần gặp người thân, họ đều buông câu đầu tiên:
“Ôi, đứa nhỏ này thật khôi ngô.”
Và câu thứ hai, cũng rất thường nghe:
“Đứa trẻ này, ngoan thật đấy.”
Chỉ có những đứa trẻ vừa khôi ngô vừa ngoan ngoãn như thế, mới không khiến một người mẹ góa phụ phải gánh thêm nỗi đau nào nữa.
Dù bà chưa từng thể hiện điều đó ra ngoài, nhưng cậu biết, từ chính sự không đau buồn của bà mà cậu nhận ra: đời sống của họ đã hoàn toàn thay đổi.
Bà không phải không muốn khóc, mà là đã không còn sức để khóc.
Mỗi ngày của bà là những trang tuyển dụng, là sổ tiết kiệm chỉ có chi không có thu.
Họ không thể sống mãi dựa vào khoản tiền bồi thường bố để lại – đó không phải là kế sách dài lâu.
Bà muốn quay lại đi làm, nhưng những năm tháng ngắt quãng đã làm bà mất đi sức cạnh tranh, bị từ chối liên tiếp.
Thế nhưng mẹ cậu không phải người chịu thua – càng không thể thua, vì bà không còn đường lui trong hoàn cảnh ấy.
Bà đành đi một lối khác, bỗng nhớ ra năm xưa từng học tiếng Nhật vì sở thích, giờ quay lại bắt đầu lại từ đầu.
Nhưng việc thi lấy chứng chỉ đâu phải dễ dàng – thời ấy mỗi năm chỉ có một lần thi.
Điều đó đồng nghĩa với việc: bà gần như không được phép thất bại.
Thời gian như một chiếc bè nhỏ chòng chành giữa sóng, gánh hai mẹ con – làm sao để không lật úp?
Bà chỉ còn cách đánh cược tất cả.
Một năm dài miệt mài luyện đề, cày sách…
Cuối cùng, điểm thi vừa công bố, thiếu đúng một điểm để đậu.
Chiều hôm ấy, khi biết kết quả thi, mẹ chỉ lặng lẽ nấu hai bát mì như mọi ngày. Hai mẹ con ngồi đối diện nhau, ăn từng đũa chậm rãi. Nhưng chưa kịp ăn hết, nước mắt mẹ đã lặng lẽ rơi xuống bát.
Cậu buông đũa thật nhanh, chạy vào phòng tắm lấy khăn mặt của mình, vội vàng quay lại lau nước mắt cho mẹ.
Năm sau đó, Lâm Đường Quyên cuối cùng cũng thi đậu chứng chỉ tiếng Nhật cấp một, hơn mức đạt tới bốn mươi điểm.
Thế nhưng, bằng ấy vẫn chưa đủ. Những năm tháng bị gián đoạn đã khiến hồ sơ của mẹ có những khoảng trống mênh mông. Muốn có việc làm, bà buộc phải chứng minh bản thân sẵn lòng đảm nhận mọi việc nặng nhọc nhất, khổ cực nhất.
Lẽ tất nhiên, những công việc mà người khác không muốn đụng vào đều dồn lên vai bà, bao gồm cả những chuyến công tác dài ngày, liên miên không dứt.
Cũng kể từ đó, cậu bắt đầu được gửi sang nhà dì thường xuyên hơn để qua đêm. Dẫu sao thì, một đứa trẻ nhỏ như vậy, chuyện ăn cơm ba bữa cũng còn chưa biết xoay xở.
Hồi ấy dì vẫn sống ở Bạch Hà, nhưng chỉ hai năm sau bà ấy ly hôn rồi tái giá, dọn về quê cũ của bố ở Đông Đài.
Chỗ nương nhờ chẳng còn, cậu lâm vào cảnh khó xử. Nhưng may là khi ấy, cậu cũng đã lớn hơn một chút. Cậu vỗ về mẹ: “Không sao đâu, con ở nhà một mình cũng ổn.”
Lâm Đường Quyên chẳng còn cách nào khác, trước mỗi chuyến công tác đành gửi sẵn tiền ăn ở tiệm mì đối diện khu nhà, dặn cậu sang đó dùng bữa.
Cửa hàng ấy có sở thích bỏ củ cải trắng vào mì, gần như bữa nào cũng có. Mãi về sau này, chỉ cần nếm vị củ cải trắng, là trong đầu cậu lại hiện lên hình ảnh mùa hè nóng như đổ lửa, tiệm mì phảng phất mùi mỡ lợn, chiếc quạt trần đã cũ quay chậm rì rì, đẩy luồng gió nóng hầm hập qua thân thể nhỏ bé của cậu, mồ hôi đầm đìa thấm ướt lưng áo.
Thế nhưng, mỗi lần bà chủ hỏi mì có hợp khẩu vị không, cậu đều nhoẻn miệng cười, lễ phép đáp rằng: “Ngon lắm ạ.”
Chỉ vì cậu biết, nếu tỏ ra không vừa miệng, mẹ lại phải bận tâm đổi quán khác. Mà hai người chắc chắn sẽ liên lạc với nhau sau lưng cậu.
Ở trường cũng vậy. Cậu phải nhận được những lời đánh giá cao nhất từ giáo viên, để khi họ gọi điện trao đổi, mẹ sẽ không phải lo lắng thêm điều gì.
Cậu vốn ngỡ cuộc sống như thế sẽ không kéo dài bao lâu. Nhưng khi Lâm Đường Quyên ngày càng thuần thục trong công việc và những chuyến công tác, công ty giao cho bà ngày một nhiều việc hơn, đến cả dịp Tết bà cũng chẳng thể về.
Lần đầu tiên điều đó xảy ra, mẹ hoảng hốt liên lạc với dì, nhờ đón cậu về Đông Đài ăn Tết.
Gia đình mới của dì rất hoà thuận, chồng mới của dì có một cô con gái nhỏ hơn cậu vài tuổi, vừa gặp đã ngọt ngào gọi: “Anh ơi…”
Trong lòng cậu thoáng cau mày.
Không hiểu vì sao, cậu cực kỳ phản cảm với kiểu thân thiết gượng ép như thế. Cái gọi là “thân thiện”, suy cho cùng cũng chỉ là một cách uyển chuyển để nói với cậu rằng:
— Cháu là một đứa trẻ đáng thương.
Nhưng cậu chưa từng thấy mình đáng thương. Cậu chỉ là đứa trẻ buộc phải lớn nhanh hơn người khác. Tự mình đạp xe, tự mình ăn cơm, tự mình làm bài, tự mình nghe nhạc.
Cậu có rất nhiều cách để tự giải khuây. Vì chẳng cần phải vội về nhà, nên có lúc tan học, cậu cố tình chọn con đường khác, thậm chí chịu đi vòng xa.
Mỗi con đường lạ đều có thể đem lại những phong cảnh khác biệt. Có một lối rẽ qua khu chợ lớn, hai bên toàn là những bà cô tranh cãi trả giá với các chủ sạp rau. Cậu hay giả vờ dừng lại chọn đồ, tai ngóng nghe những màn đấu khẩu hăng say ấy, học được khối mánh miệng lém lỉnh.
Có con đường lại vô cùng yên tĩnh, vì nằm ở khu đô thị mới chưa xây xong. Trong ánh hoàng hôn chạng vạng, những ô cửa kính chưa lắp hoàn thiện trên dãy nhà hoang hiện ra như đôi mắt mờ mịt, trống rỗng, dõi theo bóng anh băng qua con phố vắng.
Cứ như thế, những cung đường trong thành phố nhỏ bé Bạch Hà, cậu đều bước qua, nắm rõ trong lòng bàn tay. Cho đến một ngày, lòng cậu không còn hứng thú nữa.
Cậu lại tìm được một thú vui khác—hát một mình.
Những đêm mẹ vắng nhà, cậu thường trằn trọc mãi không ngủ được, bèn đạp xe đến KTV hát thâu đêm.
Phần lớn thời gian, cậu chỉ bật những bản gốc, để âm nhạc luân phiên vang lên, như thể trong phòng bao nhỏ ấy có rất nhiều người—đủ mọi lứa tuổi, đủ mọi giọng ca, ai nấy đều đang hát bài của mình, náo nhiệt như một hội quán.
Lần thứ ba thức trắng ở đó, cậu bắt đầu thử uống rượu. Khi men say bắt đầu dâng lên, đầu óc choáng váng, cậu bỏ xe lại, bắt chuyến xe buýt đầu tiên về nhà.
Xe vắng, ngoài cậu ra chỉ có một cặp vợ chồng già.
Cậu lặng lẽ bước qua họ, chọn hàng ghế cuối ngồi xuống. Xe lăn bánh trong ánh sáng ban mai, cơn buồn ngủ theo tiếng động cơ dập dềnh kéo tới. Cậu cố gắng mở to mắt, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hai người phía trước.
Như cảm nhận được ánh mắt ấy, hai người quay đầu lại trong luồng sáng ngược.
Người đàn ông nở nụ cười hiền từ: “Tiểu Viễn, sao con lại ngồi xa bố thế này?”
Người phụ nữ cũng mỉm cười: “Chắc là đến tuổi dậy thì rồi đó mà, bình thường thôi.”
Người đàn ông khẽ thì thầm: “Hóa ra đã dậy thì rồi à… Trong trí nhớ của bố, Tiểu Viễn nhà mình vẫn còn nhỏ lắm cơ.”
Ông giơ tay, làm động tác so chiều cao chưa tới eo mình, vẻ mặt chợt trở nên buồn bã.
Lâm Diệu Viễn hờ hững nghĩ, Đương nhiên là nhỏ rồi… vì lúc bố mất, con chỉ cao chừng ấy.
Ý nghĩ ấy chợt lóe lên, những vòng sáng mờ nhòe tan biến, mặt trời sáng rực hơn cả, chiếu rọi cả khoang xe. Cặp vợ chồng già ấy đứng dậy, nắm tay nhau xuống xe ở trạm kế tiếp.
Không có ai lên. Chiếc xe lại tiếp tục lắc lư lao về phía trước.
Trong khoang xe trống trơn chỉ còn lại mình cậu.
Không biết, như vậy có được phép rơi lệ không?
Lâm Diệu Viễn nheo mắt nhìn về phía mặt trời đang nhú lên. Mắt hơi cay. Cậu chớp mắt, nhưng chẳng có giọt nước nào rơi xuống.
Có lẽ, những cảm xúc đã bị đè nén quá lâu, đến mức chẳng thể nào giải phóng, ngay cả khi đối diện với chính mình.
Sau khi lên cấp ba, Lâm Diệu Viễn không rõ điều đó có ý nghĩa gì với người khác, nhưng với cậu, nó có nghĩa là cuối cùng cũng có thể thoát khỏi… củ cải trắng.
Nhờ có tiết tự học buổi tối, những ngày mẹ vắng nhà, cậu không còn phải sang tiệm mì nữa. Căn-tin trong trường trở thành nơi thân thuộc. Dẫu ăn mãi cũng phát ngán, nhưng so với món củ cải đơn điệu, đó đã là điều hạnh phúc. Cậu bằng lòng với tất cả.
Ngay khi cậu nghĩ cuộc sống cứ thế phẳng lặng trôi đi, một ngày kia, Lâm Đường Quyên nhận được thông báo đi công tác dài hạn từ công ty.
Chuyến công tác chưa từng có tiền lệ.
Dù biết mình có thể xoay sở, cậu vẫn nghĩ chắc sẽ có chút khó khăn. Nhưng chẳng sao cả, chỉ là kéo dài quãng ngày đã quen thêm chút nữa.
Chỉ là… giọng mẹ khi nói với cậu lần này lại vô cùng thận trọng.
“Mẹ phải đi công tác rất lâu… Mẹ thật sự không yên tâm để con ở nhà một mình.”
Cậu vừa định nói không sao, thì mẹ đã nói tiếp:
“Cho nên… con có muốn chuyển đến nhà một người bạn của mẹ ở tạm không?”
Nghe ngữ khí ấy, lòng cậu dâng lên một dự cảm chẳng lành.
“Bạn kiểu gì cơ?”
Trên mặt mẹ thoáng lộ vẻ lúng túng.
Cậu không sao ngờ được, chính nét mặt đầy ẩn ý ấy, lại là điểm khởi đầu cho một cuộc đời hoàn toàn khác biệt.
Mẹ giới thiệu sơ về người đàn ông bà đang hẹn hò, đặc biệt nhấn mạnh rằng ông ấy có một cô con gái lớn hơn cậu một tuổi, học cùng trường. Hy vọng hai đứa có thể chung sống hòa thuận.
“Đào Như Chi…”
Trong giờ giải lao, cậu đi ngang qua tủ danh dự, bỗng dừng chân, quay đầu nhìn về phía đó.
Cái tên “Lâm Diệu Viễn” luôn được treo trong đó, nhưng kỳ thực cậu chưa từng để tâm.
Cậu chẳng thể ngờ rằng, lý do khiến mình lần đầu dừng lại nhìn, là vì một người con gái xa lạ mà sau này, có lẽ cậu sẽ phải gọi là—chị.
Lớp 12A5, Đào Như Chi.
Tên cô nằm phía trên tên cậu, như thể ngay khoảnh khắc ấy đã âm thầm tuyên bố vị trí cao hơn một bậc.
Lâm Diệu Viễn thu lại ánh mắt, bỏ ý định quay về lớp, rẽ sang hướng khác, bước về khu dãy phòng học của khối 12.
Dù đang là giờ ra chơi, hành lang khu lớp 12 lại im phăng phắc, hiếm ai cười đùa thư giãn, phần lớn học sinh chỉ lặng lẽ trao đổi bài vở với bạn cùng bàn, hoặc cúi đầu làm đề.
Cậu lướt qua lớp 12A5, mắt quét một vòng, đột nhiên thấy bản thân thật nhàm chán.
Cậu thậm chí còn chẳng biết người tên Đào Như Chi trông ra sao, thế thì đến đây làm gì cơ chứ?
Lúc đang ngẫm nghĩ mông lung, ánh mắt Lâm Diệu Viễn bất chợt dừng lại nơi cửa sổ cuối lớp.
Một cô gái đang gục đầu trên bàn chợp mắt, đúng lúc ấy bất ngờ thức dậy, gương mặt ngẩng lên khỏi khuỷu tay, trán và sống mũi bị ép đến đỏ ửng. Cô ngơ ngác đưa mắt nhìn quanh lớp, ánh nhìn không hề chạm tới cậu, rồi lại cúi đầu xuống. Ánh nắng hai giờ chiều nhuộm vàng làn da trắng mịn nơi sau gáy, tựa một vòng hào quang lặng lẽ.
Người bạn ngồi trước cô quay đầu lại hỏi bài, cô lắc lắc cái đầu vẫn còn ngái ngủ, lôi bút ra ghi chú vào sách bạn, động tác thong thả, nhẫn nại đến lạ.
Nhưng Lâm Diệu Viễn lại bắt gặp thoáng thoáng một tia chán chường vụt qua khuôn mặt ấy.
Người khác có lẽ không nhận ra, nếu không phải bởi cậu đã quá quen với thứ cảm xúc ấy, có lẽ chính cậu cũng chẳng phát giác.
Tựa như giữa biển người bất chợt ngửi thấy mùi nước hoa giống hệt bản thân — một mùi tên là giả vờ.
Khoảnh khắc ấy, một ý nghĩ mơ hồ vụt qua trong đầu Lâm Diệu Viễn: Nếu như sẽ có một người bắt đầu dây dưa với mình, vậy thì, mong rằng đó là cô ấy.
Vì thế, vào một buổi chiều tà sau đó một tuần, khi đối phương mở cửa, cậu cúi đầu, đối diện với đôi mắt mang vẻ ôn hòa giả tạo ấy, không kìm được khẽ cong mắt mỉm cười.
Thì ra là cô ấy thật.
Lời tác giả:
Để mọi người đợi lâu rồi!
Chương này phát 50 bao lì xì ở phần bình luận nhé~
Ngày mai vẫn có chương mới nha!