Giờ Xanh - Nghiêm Tuyết Giới

Chương 64

Biên tập: Đi Đâu Đấy

Chương 65: Bệnh mãn tính (4)

Khi mắc phải một căn bệnh mãn tính, dù bác sĩ không thể nói rõ nguyên nhân cụ thể, họ vẫn có thể bảo bạn nên kiêng kị điều gì, giữ khoảng cách với những tác nhân gây hại – triệu chứng từ đó cũng sẽ dịu đi.

Nhưng tình yêu – thứ bệnh mãn tính lạ lùng này – dường như không tuân theo quy luật đó.

Kỳ nghỉ hè trước khi Đào Như Chi rời đi chẳng còn lại bao nhiêu, giữa họ lại rơi vào một cuộc chiến tranh lạnh. Cậu cảm nhận rõ ràng mong muốn rút lui của cô, một mối quan hệ chưa kịp nảy mầm đã bị chính chủ nhân nó định sẵn hồi kết. Không sao, cậu cũng có thể như vậy.

Cậu vùi mình ở tiệm xăm của Đại Chu suốt ngày, tối về căn nhà trống rỗng chăm sóc mưa nhỏ. Đến mức, trước khi cô rời đi, cậu còn cố ý “vô tình” chạy đến nhà cô ở Đông Đài – như thể chẳng hề có gì quan trọng để níu kéo.

Cậu ra sức tỏ ra dửng dưng, như thể người mắc kẹt không bao giờ là mình. Nhưng yêu đương mà, nếu thật sự chẳng để tâm, sao phải bày vẽ đến vậy?

Ngày Đào Như Chi bay đến Kinh Kỳ, cậu còn ung dung một mình đi xem phim, cho đến khi phát hiện nữ chính trong phim cũng mang họ Đào, trái tim cậu phút chốc rơi vào hỗn loạn.

Không biết từ bao giờ, mọi chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống đều bị cậu tự động phân loại: những gì liên quan đến Đào Như Chi và những gì không.

Cậu giống như người đang trải qua triệu chứng cai nghiện. Từ khi cô rời đi, thời gian như kéo dài ra từng giờ từng phút.

Có lẽ, không chỉ mình cậu vậy. Bạn cùng bàn dường như cũng gặp tình trạng tương tự. Cậu nghĩ, chắc không phải vì Đào Như Chi đâu, chỉ là lên lớp 12 rồi, ai cũng thế thôi.

Nghĩ thế, cậu thở phào – tự nhủ mình vẫn chưa đến nỗi tuyệt vọng.

Nhưng rồi, trong đầu lại có tiếng nói vang lên: “Mày đang tự lừa mình.”

Thêm địa điểm Kinh Kỳ vào ứng dụng thời tiết, bật lại thông báo nhóm gia đình từng bị cài im lặng, hay lấy cớ gửi ảnh mưa nhỏ để nhắn tin cho cô – những hành động nhỏ ấy chẳng khác gì đang chế nhạo chính bản thân.

Tại sao cô có thể hoàn toàn dửng dưng?

Cậu nhìn tin nhắn cô gửi đến, như thể đã nhìn thấu mọi chiêu trò của cậu, thẳng thừng bày tỏ rằng mình đã rút lui hoàn toàn.

Không đúng… Không nên như vậy… Cậu không được phép đầu hàng người con gái này.

Cơn thèm được nhắn tin cứ âm ỉ. Cuối cùng, cậu khóa điện thoại vào ngăn kéo, ném luôn cả chìa khóa ở nhà, chỉ có thể chờ đến lúc tan học tối để vội vã chạy về phòng, mở máy kiểm tra, rồi giận dỗi nhìn khung chat trống trơn, cắn răng gửi một bức ảnh giả vờ như chẳng có gì.

Cậu biết, những hành động ấy chẳng giúp ích gì, nhưng ít nhất cũng giữ được một vẻ ngoài điềm nhiên – như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

Giả vờ mãi, có khi cũng thành thật. Cũng như trước đây từng giả vờ chăm học rồi dần trở thành học sinh tốt, thói quen có thể thay đổi con người, đâu có gì khó.

Cậu vẫn tin như vậy, cho đến khi tấm ảnh chụp sticker photobooth của hai người vô tình rơi ra khỏi album ảnh của cô.

Niềm tin vụn vỡ ngay giây phút đó.

Cậu muốn gặp cô. Muốn nghe giọng cô. Muốn hỏi một câu thôi – tại sao tấm ảnh ấy lại ở đó? Và rồi… cậu lao ra khỏi phòng trong cơn kích động, nhưng cuộc gọi video bên kia đã tắt.

Mẹ cậu nhìn cậu thở hổn hển chạy vào, khó hiểu liếc mắt hỏi:
“Con làm gì đấy?”
Cậu vò tóc nói đại một câu: “Con đang lau nhà thì trượt chân…”

Vì lần lỡ nhịp này, suy nghĩ muốn đến Kinh Kỳ tìm Đào Như Chi cứ thế không cách nào ngăn được.

Vào ngày sinh nhật mười tám tuổi, cậu khoác ba lô, giả vờ bình thản rời khỏi nhà. Hớn hở leo lên xe đạp, đạp thẳng đến nhà ga. Mỗi lần bị đèn đỏ chặn lại, lòng cậu lại như đang ôm lấy một bát canh sôi – tay không ngừng nhịp nhịp lên tay lái, chỉ mong mau chóng được bứt phá.

Đó là món quà trưởng thành cậu muốn tự tặng cho mình, ánh mắt sững sờ của Đào Như Chi khi bất ngờ nhìn thấy cậu. Chỉ tưởng tượng thôi cũng khiến người ta hân hoan.

Dù lý trí cậu biết rõ điều đó là không nên.

Nhưng nỗi nhớ một người, là đội thợ xây liên tục khoan vào tim, tiếng ồn ào ong ong khiến người ta bứt rứt không yên, không thể tập trung vào bất cứ điều gì.

Chỉ đến khi cậu đặt mua vé máy bay sang Anh, âm thanh đó mới tạm thời dịu lại.

Cậu lảo đảo lên máy bay, mang theo tất cả khát vọng của tuổi đôi mươi, cùng một nỗi bất an mơ hồ: không biết liệu sự xuất hiện của mình có làm phiền đến thế giới mới của cô không; không biết khoảng cách giữa họ đã xa đến mức nào; không biết… liệu cô có còn nhớ đến cậu nữa hay không.

Trước những nỗi lo đó, Lâm Diệu Viễn chọn cách cũ, thêm chút quen thuộc vào những điều không chắc chắn.

Giống như lần đến Kinh Kỳ, vừa xuống sân bay Gatwick, cậu gửi cho cô một tấm hình, là ảnh nữ hoàng Anh ghép lại từ bảng chỉ dẫn.

Một lúc sau, Đào Như Chi nhắn lại, nửa đùa nửa dò hỏi:
“Sao tự dưng cậu đi tìm hình sân bay vậy?”

Đoán trước cô sẽ nói thế, cậu lập tức gửi thêm tấm thứ hai, lần này, có ngón tay cậu giơ hình nhánh cây nho nhỏ.

Màn hình bên kia im lặng rất lâu, trống rỗng đến mức khiến tim người ta đập loạn nhịp.

Liệu cô sẽ vui mừng?
Hay chỉ thấy phiền vì sự xuất hiện không báo trước của cậu?

Cậu ngốc nghếch nghĩ – chắc là vế đầu.

Thật hy vọng là vế đầu…

Ôm chặt chiếc ba lô, cậu đi qua cửa hải quan. Do căng thẳng đến mức thần sắc khác thường, nhân viên còn chặn lại hỏi:
“Cậu đến Anh để làm gì vậy?”

Cậu khựng lại, nuốt xuống câu “du lịch” đã thành thói quen, mân mê điện thoại, trả lời:
“Tôi đến gặp người tôi thích, cô ấy đang học ở đây.”

Nhân viên hải quan nghe vậy thì bật cười, câu hỏi sau đó cũng chỉ hỏi qua loa. Khi đóng dấu thông quan, còn vỗ nhẹ lưng cậu:
“Chúc cậu may mắn.”

Sau khi vượt qua chặng hải quan dài đằng đẵng, hành lý vượt biển của anh cuối cùng cũng từ băng chuyền chậm rãi trôi ra.

Chiếc vali chứa đầy những món quà cậu chuẩn bị cho Đào Như Chi va vào mép băng chuyền, rung lên nặng nề, khiến lông mày cậu khẽ giật.

Cậu cúi đầu nhìn điện thoại, đúng lúc ấy, Đào Như Chi cũng gửi đến dòng tin nhắn thứ hai.

Cô gửi một bức ảnh ở sân bay, nói:
“Nhưng tôi sắp rời khỏi London rồi.”

Băng chuyền xoay tròn trước mặt, cậu vẫn cúi đầu, chẳng buồn nhúc nhích, để mặc chiếc vali từ từ trôi qua trước mắt.

Người lấy hành lý đã lác đác rời đi, hành lý trên băng chuyền dần vơi, chỉ còn lại chiếc vali của cậu, cô đơn lặng lẽ quay thêm hai vòng, rồi lại trở về trước mặt cậu.

Ngay sau đó, Đào Như Chi gửi thêm một đoạn tin nhắn dài đầy bất đắc dĩ—
Cô nói tuần này vừa hoàn thành một bài luận, kỳ nghỉ thu rảnh rỗi định đi chơi vài thành phố ở châu Âu, hôm nay bay sang Ý, vừa làm xong thủ tục chuẩn bị đi qua cửa kiểm tra an ninh.

Thật không thể tin nổi, đúng cái ngày cậu đến được thành phố của cô, cô lại rời đi.

Khoảnh khắc ấy, Lâm Diệu Viễn cảm thấy mình thật nực cười, tự mình dày vò mình, tự mình quyết định, tự mình mong chờ cô đáp lại.

Để rồi giờ đây, đến cả tư cách để giận dỗi… cũng không có.

Nhưng ông trời vẫn để lại cho cậu một chút hy vọng, ít nhất, họ vẫn còn có thể gặp mặt.

Tim cậu đập thình thịch hơn lúc nãy, cố nuốt xuống nỗi thất vọng chưa kịp tiêu hóa, gõ vội hai chữ gửi đi:
“Chờ tôi.”

Chiếc vali quá cồng kềnh, cậu dứt khoát kéo nó vào nhà vệ sinh, nhét vào gian cuối, lấy ra món quà dành cho Đào Như Chi, bỏ lại mọi thứ khác, rồi sải bước chạy hết tốc lực về phía tầng khởi hành quốc tế.

Mái tóc được vuốt kỹ lưỡng trước khi xuống máy bay đã sớm rối tung trong lúc chạy. Một dự cảm sợ hãi dâng lên, cậu sợ sẽ lại lỡ mất, giống như đã từng bỏ lỡ cuộc gọi video hôm đó.

Điện thoại rung lên trong túi, cậu chỉ kịp rút ra xem khi vừa đến chỗ kiểm tra an ninh.
Đào Như Chi gửi đến một dòng ngắn ngủi:
“Không chờ được.”

Lâm Diệu Viễn ngơ ngác nhìn quanh, trong hàng người nối dài, không có gương mặt nào phát ra âm thanh “ồn ào” nơi tim anh mỗi lần nhớ đến.

Cảm xúc bị thiêu đốt bởi hy vọng bỗng bị thất vọng nuốt chửng, cậu mới chợt nhớ tới chiếc vali bỏ lại trong nhà vệ sinh.
Nếu nó không còn ở đó thì sao?

Cậu nên quay lại kiểm tra ngay, nhưng toàn thân đã bị rút cạn sức lực.
Cậu ngồi phệt xuống sàn, lặng lẽ rút điện thoại ra, giả vờ thản nhiên nhắn lại:
“Vậy em đi chơi vui vẻ.”

Đào Như Chi gửi lại một đoạn tin nhắn thoại, giọng cô thở d ốc giữa đám đông náo nhiệt:

“…Tôi nói không chờ được là vì tôi đến tìm cậu đấy!”
“Đồ ngốc, tôi đang ở lối ra!”

Cậu sững sờ đến ngơ ngác, phải mất vài giây mới hoàn hồn:
“Vậy… thủ tục kiểm tra an ninh của em thì sao?”

Cô không hề do dự:
“Không kịp thì thôi chứ sao.”

Cậu nghe đi nghe lại câu nói ấy, bất giác bật cười, cúi đầu, mồ hôi nhỏ xuống từ trán, hòa với ánh sáng nhập nhoạng của sân bay.
Dáng ngồi thẫn thờ như thể mắc một căn bệnh nan y, toàn thân chẳng còn chút sức lực nào nữa.

Tôi phải làm sao đây?
Tôi còn có thể làm gì?

Căn bệnh mang tên “Đào Như Chi” ấy, là thứ cậu mắc phải năm mười bảy tuổi.

Nó có tất cả đặc trưng của một bệnh mãn tính:
Thi thoảng tái phát đau nhức, mãi chẳng khỏi hẳn; mỗi lần tưởng đã tốt lên, lại luôn có một cái cớ để tái phát, và mỗi lần tái phát, lại càng nặng hơn lần trước.

Bởi vì cậu là một bệnh nhân không biết nghe lời, luôn muốn tiến lại gần cái nguyên nhân đáng ra nên tránh xa ấy.

Lâm Diệu Viễn mở khung trò chuyện, gọi:
“Này, Đào Như Chi.”

Cậu cầm điện thoại, ngả ngớn dùng giọng điệu mà cô luôn thấy phiền nhất để nói:

“Vậy thì… chúng ta gặp nhau ở nhà vệ sinh nam đi.”

“Hả ——?”

Tác giả có lời muốn nói:

Viết đến câu thoại cuối cùng trong đoạn ngoại truyện này, thật sự rất thích!
Vừa mang nét hài hước riêng giữa hai người họ, lại vừa chân thành đến đau lòng.
Vậy nên quyết định kết thúc gọn gàng ngay tại đây.

Cảm ơn những bạn đã đọc đến cuối cùng! Nếu bạn thích, có thể cho một cái đánh giá nhé!
Hẹn gặp lại các bạn ở truyện mới — nhớ sưu tầm 《Tuyết Phủ Giữa Biển》 nha, cảm ơn cảm ơn cảm ơn!

Bình Luận (0)
Comment