Gió Xuân Cõi Người

Chương 33

Quan Ninh khi say xỉn và khi tỉnh táo hoàn toàn là hai người khác nhau, Ngô Duệ đã sớm nghiệm ra, cậu vừa thấy đôi mắt dập dềnh quen thuộc và những lời táo bạo thẳng thừng từ miệng cô là biết ngay đêm nay mình không thoát khỏi lòng bàn tay chị ấy rồi.

Quan Ninh thèm thuồng cơ thể cậu đã lâu, không chờ cậu đáp lại đã trực tiếp ra tay.

Ngô Duệ vội vàng ngăn cô, đè giọng hỏi, “Chị có chắc muốn làm trên sô pha không?”

“Ở đây luôn.” Quan Ninh cố chấp nhìn chằm chặp cậu một lát rồi tháo cà vạt cậu chàng. Áo sơ mi đen có quá nhiều nút, Quan Ninh cởi một hồi rồi ngước nhìn cậu trách hờn, “Sao nhiều dữ vậy?”

Ngô Duệ bật cười, sấn người tới chụt chụt cô.

“Chị ơi, để tự em nào.”

Quan Ninh mê muội bởi dáng vẻ sau đó của Ngô Duệ, lần mò dán lên cậu như người không xương. Ngô Duệ cắn khẽ cằm cô, “Chị thích em vì để làm chuyện này ư?”

Quan Ninh lắc đầu, đoạn ăn miếng trả miếng.

Có lẽ do Quan Ninh lớn hơn cậu nên cô hay săn sóc người khác, thực chất Ngô Duệ đâu cần cô nhọc lòng, huyết mạch cậu sôi sùng sục. Dẫu cảnh này đã xảy ra nhiều lần trong mơ, nhưng cậu vẫn tạm ngừng, dịu dàng hôn cô từng cái một đồng thời cố xác nhận một đáp án.

“Chị ơi, chị nghiêm túc chứ?”

Quan Ninh đáp lại bằng cách ngẩng đầu hôn cậu, lôi tay cậu đặt lên chỗ khóa kéo váy.

“Nhưng nơi này không có ——”

“Tôi có.” Mạch suy nghĩ của Quan Ninh khá rõ ràng, cô ưỡn người trên sô pha, duỗi tay xách túi tới, với vào trong cầm một món đồ đưa cho cậu.

“Có phải chị chuẩn bị kĩ rồi không?” Ngô Duệ khẽ cười.

Mặt Quan Ninh thoáng ửng hồng, dúi đồ vào tay cậu.

Ngô Duệ quá đỗi dịu dàng, đặt thành kính và trân trọng từ tận đáy lòng vào từng động tác, còn người say rượu lại vứt đi rụt rè, chủ động thúc giục cậu. Trán Ngô Duệ lấm tấm mồ hôi, cậu đã hiểu ra nguyên cớ Thẩm Ngọc dễ yếu lòng trước các chị.

Đúng là đòi mạng.

Quan Ninh thoáng ngẩng đầu, cần cổ trắng ngần đẹp đẽ nhưng mong manh, Ngô Duệ cúi đầu cắn lên, trịnh trọng giao phó lần đầu tiên.

Cậu không rành chuyện này lắm, thoạt trông Quan Ninh hơi khó chịu, cau mày lui về.

“Ngô Duệ, hay là thôi đi.”

“Không được,” Ngô Duệ cắn tai cô, “Chuyện này chị phải nghe em.”

Ngô Duệ gặm cô không ngừng, dù đã cầm chừng sức lực nhưng cuối cùng vẫn lưu lại dấu vết khắp người, Quan Ninh đánh cậu một cách tức tối xen lẫn thẹn thùng, cậu bắt lấy cổ tay cô ấn lên sô pha, cúi đầu hôn cô không ngớt, chờ cô hết giận bắt đầu hôn trả, cậu quen đường thuộc lối lấy thêm đồ trong túi cô, bắt đầu vòng chinh phạt mới.

Đến cuối cùng, đầu ngón tay Quan Ninh tê dại, trên người đắp áo sơ mi đen của Ngô Duệ, nhắm mắt dựa vào cậu ổn định nhịp thở.

Ngô Duệ chưa hôn đã, thò lại gần hôn mặt hôn môi cô.

Quan Ninh hé mắt ra hỏi, “Mấy giờ rồi?”

“Sắp 12 giờ ạ.”

Quan Ninh lập tức nhổm dậy, áo sơ mi trượt xuống ngực. Ánh mắt Ngô Duệ thẫm sâu, cậu ôm cô hỏi, “Làm sao thế?”

“Suỵt.” Cô cầm di động, bắt đầu nhìn chằm chằm thời gian.

Chờ con số trên màn hình chuyển từ 23:59 nhảy tới 0:00, Quan Ninh ngoái đầu hôn lên môi cậu. Ngô Duệ chưa thỏa mãn, lần này sém bốc lửa, nghĩ tới ngày mai Quan Ninh cần dậy sớm đi làm, cậu kiềm chế ôm lấy cô, đặt từng cái hôn dịu êm khẽ khàng.

“Ngô Duệ, sinh nhật vui vẻ.” Quan Ninh kéo cánh tay vòng lấy vai mình, khoan khoái dụi vào lòng cậu, cô ngửa đầu, nương vào men say cất tiếng hỏi cậu, “Tôi tặng chính mình cho cậu, cậu có muốn không?”

“Không phải vừa lấy rồi sao ạ?”

Quan Ninh cắn cằm cậu, “Không phải chuyện ấy.”

Ngô Duệ sửng sốt.

“Thôi bỏ đi, xem như tôi chưa nói.”

Ngô Duệ lập tức ôm ghì Quan Ninh, “Không phải thế, chỉ là em chưa cân nhắc vấn đề này. Chung quy em mới hăm hai, nhưng nếu tương lai em muốn kết hôn thì đối tượng nhất định là chị.”

Thời điểm này chỉ cần tin một nửa lời đàn ông là được, Quan Ninh thấy mình đáng ra không nên hấp tấp hỏi vấn đề này, cô ôm lấy cậu, vỗ về lưng anh chàng, đoạn thì thầm, “Tôi giỡn thôi, mau ngủ đi.”

Ngày hôm sau, Ngô Duệ dậy sớm, người trong lòng còn ngủ say sưa, cậu cẩn thận cầm tay Quan Ninh, duỗi tay mình ra so sánh. Trên sô pha có sợi tóc Quan Ninh, cậu suy tư nhìn hồi lâu rồi dùng sợi tóc dài quấn ngón giữa bàn tay trái cô từng vòng một.

“Ngô Duệ?”

Cậu phản xạ nhanh nhạy, nghe tiếng Quan Ninh cậu rất tự nhiên nắm tay cô, khẽ hỏi, “Chị tỉnh rồi?”

“Ừm.” Cuống họng Quan Ninh hơi khô khốc.

Ngô Duệ đứng dậy rót nước cho cô, Quan Ninh nhìn lom lom bóng dáng cậu, chậm rãi nhớ lại sự tình tối qua. Mặt cô càng ngày càng nóng, cúi đầu thấy trên người mình là quần áo Ngô Duệ.

Trong lúc cô đang ngây người thì Ngô Duệ bưng nước trở về.

“Lát nữa tài xế sẽ đưa chị tới công ty.”

“Vậy còn cậu?”

“Chị quên rồi hả?” Ngô Duệ mỉm cười, “Hôm nay em sẽ tới chỗ ba phụ giúp.”

“Vậy, tiệc sinh nhật cậu sẽ tổ chức tối nay?”

“Vâng ạ, chị muốn tới không?”

Quan Ninh lắc đầu bảo, “Tôi quên nói cho cậu, mấy ngày tới tôi phải đi công tác ở tỉnh X, tối nay sẽ đi ngay.”

Tối qua Ngô Duệ mới nếm mùi đời, khát cầu dính lấy Quan Ninh mọi lúc mọi nơi, tất nhiên cậu nào nỡ, song ngoài miệng vẫn dặn dò, “Bên đó dạo này gió lớn mưa nhiều, chị gắng ở khách sạn, bớt ra cửa, thế sẽ an toàn hơn.”

“Được.”

“Chị đi với ai dạ?” Cậu không nhịn được hỏi tiếp.

“Đi chung với Giám đốc bộ phận tôi và một đồng nghiệp nữ khác, tôi và cô ấy ở chung một phòng.”

Ngô Duệ ôm lấy cô, cọ cọ lên mặt Quan Ninh, “Em sẽ nhớ chị lắm, giờ em đã bắt đầu nhớ chị rồi này, làm sao đây chị ơi?”

Quan Ninh vòng tay qua eo cậu, “Nếu có điều kiện, tôi gọi video với cậu nhé?”

Ngô Duệ gật đầu, đoạn hỏi cô đi mấy ngày.

Quan Ninh trả lời thiếu tự tin, “Chắc năm ngày, sáng chủ nhật về.”

“Lâu dữ vậy ạ?”

Quan Ninh hôn hôn đôi mắt cậu, dịu dàng bảo, “Lẹ lắm, chờ tôi về nhé, nhớ chăm sóc Thiếu Gia cho tốt.”

Ngô Duệ ỉu xìu khi hay tin này, may sao bằng cách nào đó cậu được bù đắp bằng chìa khoá nhà Quan Ninh.

Thời điểm cậu tới công ty, Ngô Quốc Ý cũng vừa đến. Kể từ khi vào Đại học, Ngô Quốc Ý chưa từng thấy Ngô Duệ rời giường trước chín giờ, sáng sớm gặp con trai ở công ty, ông thấy là lạ.

“Vào văn phòng tôi.”

Mặc tây trang thắt cà vạt, Ngô Duệ toát ra điệu bộ cậu cả nhà có điều kiện, cộng thêm thái độ ngông nghênh, cậu thu được nhiều cái nhìn hóng hớt từ các cô nhân viên trẻ khi đi chung đường cùng Ngô Quốc Ý.

“Anh có ý tưởng gì? Trình bày tôi nghe xem.” Ngô Quốc Ý không nhớ đã bao lâu rồi mình chưa nói chuyện bình tĩnh và ôn hoà thế này với thằng con cả.

“Có, có ạ,” Ngô Duệ nghĩ ngợi rồi bảo, “Ba ơi, đúng lúc con có chuyện cần bàn với ba.”

“Chuyện gì?”

Ngô Duệ hỏi, “Nếu đời này con không lập gia đình thì ba định cho con bao nhiêu?”

Ngô Quốc Ý chưa từng nghe qua thứ vô lại thế này, sáng sớm bảnh mắt ông nổi xung thiếu điều quăng tài liệu.

“Anh không cưới hỏi mà còn muốn tiền của tôi á?”

“Tại sao không ạ, con do ba đẻ ra mà.”

“Một cắc anh cũng đừng hòng có.”

“Ò,” Ngô Duệ bỗng hỏi tiếp, “Nếu giờ con muốn cưới thì sao ạ?”

Cú cua này hơi gắt, Ngô Quốc Ý đớ ra hai giây mới hỏi, “Anh định cưới ai?”

“Con mới hăm hai, hỏi chút thôi ý mà,” Ngô Duệ trầm ngâm một lát, “Ba có yêu cầu gì với con dâu tương lai không ạ?”

“Có người nhìn trúng anh thì tôi cầu chi nữa?” Ngô Quốc Ý đá đểu.

Ngô Duệ sờ mũi, “Con nào nên nỗi như ba nói.” Ít nhất Quan Ninh rất thích cậu đó, chứng tỏ cậu tất có chỗ đáng khen.

Ngô Quốc Ý rướn người chỉ vào cổ cậu, “Anh có vết bớt hồi nào vậy? Còn đỏ nữa.”

Ngô Duệ sờ soạng theo bản năng, đoạn nhớ tới một số chi tiết tối qua, cậu húng hắng giọng, cố đánh trống lảng, “Con có thể giúp gì cho ba không?”

“Gượm đã ——” Ngô Quốc Ý cau mày, “Tối qua anh ở bên phụ nữ hả?”

Ngô Duệ đâu ngờ cha già thẳng đuột đến thế, cậu bị hỏi cho ngượng ngùng ghê gớm, bèn gật đầu đáp, “Vâng ạ.”

Ngô Quốc Ý vỡ lẽ, “Anh nói kết hôn, đừng nói là với người này đó?”

“Không được sao ạ?”

“Là đứa nào? Họ gì tên gì?”

“Con chưa định kể cho hai người đâu.”

“Tên Quan Ninh phải không?” Ngô Quốc Ý hỏi bất thình lình.

“Ba, sao ba ——”

“Hôm qua anh dùng du thuyền, còn tưởng giấu được tôi chắc? Nó không phải là đứa bị thằng con nhà họ Khương gửi tệp ghi âm tới sao, anh đang nghiêm túc hả?”

Đương nhiên Ngô Duệ nghiêm túc, cậu hời hợt hồi nào.

Ngô Duệ gật đầu, dứt khoát đáp, “Con tính mấy ngày tới sẽ cầu hôn.”

“Con gái người ta chịu hả?”

Ngô Duệ há miệng, “Cô ấy…… chắc đồng ý thôi.”

“Cớ gì anh muốn cưới hả, mới tí tuổi đầu.” Ngô Quốc Ý không rõ vì sao Ngô Duệ thay đổi thành dáng vẻ hôm nay.

“Tới tuổi rồi nha,” Ngô Duệ bắt chéo chân, “Vả lại con cảm thấy nên thành gia trước lập nghiệp sau, bây giờ con muốn khởi nghiệp, không cưới vợ sao được ạ?”

Ngô Quốc Ý nghe xong hừ lạnh, “Ai biết anh có giở thói yêu đương ba phút là nguội không. Tôi nói cho anh hay, người nhà họ Ngô không ly hôn, tự anh cân nhắc kĩ càng. Nếu nhắm làm không được, nhân lúc còn sớm thì đừng chậm trễ người ta.”

Đây là lần đầu tiên Ngô Duệ gặp được nan đề dễ giải đến thế, chỉ cần không ly hôn là cưới được Quan Ninh ư? Sao cậu có thể ly hôn Quan Ninh chứ, đó là Quan Ninh đấy.

“Đây là lời ba đấy nhé,” Ngô Duệ đứng lên, “Chiều tan làm con đi chọn nhẫn đó.”

Ngô Quốc Ý cảm thấy nó bất chợt hứng chí, không xem là chuyện nghiêm túc, chỉ nhắc nhở cậu, “Buổi tối là tiệc sinh nhật anh, anh phải có mặt đó.”

“Con không muốn đi, dù sao cũng đâu phải tới vì con, tới vì ai thì người đó đi đi.”

Ngô Quốc Ý trừng cậu, “Cánh cứng rồi phỏng? Không nghe lời ông đây nữa hả?”

Không biết Ngô Duệ moi can cảm từ đâu, thế mà cậu gật đầu, “Đúng vậy, sau này con nghe lời vợ con.”
Bình Luận (0)
Comment