Gió Xuân Rực Lửa

Chương 23

Chiếc xe môtô dừng lại ở trước mặt Lâm Sơ Thịnh, Quý Bắc Chu chống một chân xuống đất, nhưng vẫn chưa tắt động cơ xe, mà nghiêng đầu nhìn cô.

Cô vừa mới tắm xong, mái tóc dài mềm mại suôn xuống bên hông, để lộ vẻ dịu dàng hợp lòng người.

“Thật là trùng hợp, các anh cũng vào thị trấn à?” Lâm Sơ Thịnh khẽ mỉm cười.

“Không trùng hợp, tôi đến đón em.”

“Cô Lâm.” Hắc Tử lái một chiếc xe điện mini màu hồng lẫn xanh, cũng dừng xe lại ở bên cạnh cô.

Hắc Tử có cảm giác không biết làm thế nào, bọn họ muốn vào thị trấn, nên tới tìm người dân trong thôn để mượn xe, người kia nói chiếc xe điện hồng lẫn xanh này là xe mới, chất lượng tốt, còn nói chiếc xe này vô cùng phù hợp với hắn.

Dù sao cũng là tấm lòng của người ta, hắn không tiện từ chối, chỉ có thể miễn cưỡng lái chiếc xe này vào thị trấn, trên dọc đường, rất nhiều người nhìn chằm chằm vào hắn.

“Lên xe.” Quý Bắc Chu nói.

Hắc Tử dựa cả người vào tay lái, vẻ mặt tinh quái, hóng hớt xem kịch.

“Tôi…” Lâm Sơ Thịnh quan sát xe của hai người, “Hay là tôi lái xe điện, còn hai người đi mô tô?”

Hắc Tử sửng sốt, Quý Bắc Chu lại khẽ nhíu mày lại, “Xe điện này do Hắc Tử mượn, em phải hỏi xem cậu ta có đồng ý không.”

Lâm Sơ Thịnh nhìn về phía Hắc Tử với ánh mắt dò hỏi.

Tầm mắt của Hắc Tử lại vô tình chạm vào ánh mắt của đội trưởng nhà mình, anh đã để tay lái nghiêng sang một bên, tắt xe, đá chân chống xuống rồi xuống xe và đang nhìn chằm chằm hắn.

Hắn lại ngây người, rõ ràng tôi chỉ là một quần chúng hóng chuyện thôi mà, sao bỗng nhiên lại trở thành tiêu điểm chính rồi?

“Cô Lâm, ngại quá, tôi mượn chiếc xe này từ chỗ một người trong thôn, chiếc này không dễ điều khiển, tốc độ lại còn chậm nữa, cô vẫn nên ngồi xe của đội trưởng đi, như vậy thì ổn thỏa hơn.” Hắc Tử nói xong đã bắt đầu khởi động xe, “Tôi đi trước nhé.”

“Đợi đã.” Quý Bắc Chu gọi hắn lại.

Hắc Tử nhíu mày, sau đó trơ mắt nhìn anh cầm một đống đồ vật trong đó có quần áo và cả đồ ăn nấu sẵn mà Lâm Sơ Thịnh đang xách trên tay, sau đó bỏ vào chiếc giỏ đầu xe hắn, còn treo cả trên tay lái nữa, sau đó nói một câu:

“Được rồi, cậu đi đi.”

“…”

Hắc Tử cắn chặt răng, làm anh em tốt thế hả, tôi tạo cơ hội cho anh và chị dâu ở với nhau, vậy mà anh lại đối xử với tôi như vậy?

Mấy ngày hôm trước còn nói cái gì mà đồng cam cộng khổ, đúng là lừa tôi chảy cả nước mắt mà.

Hiện tại lại coi tôi là công cụ khuân vác giúp hai người!

Hắc Tử lái xe điện, xe đi vào núi một cách xóc nảy, Lâm Sơ Thịnh cũng nhận được điện thoại của người chở cô vào thị trấn, anh ta hỏi cô có nhìn thấy Quý Bắc Chu không.

“Vậy cô ngồi xe của đội trưởng Quý đi, tôi đang lo nên tìm ai để chở cô về thôn, thì nghe nói đội trưởng Quý cũng vào thị trấn, nên đã gọi điện cho cậu ấy, may mà cậu ấy vẫn còn ở trên này, cũng nhận lời không do dự chút nào.”

“Bây giờ khó tìm được người nhiệt tình giúp đỡ người khác như thế lắm, mọi người đều sợ phiền cả.”

“Đội trưởng Quý là một người rất tốt đấy…”

Ánh mắt Lâm Sơ Thịnh nhìn về phía Quý Bắc Chu, anh đã ngồi lên xe, còn nhìn cô với vẻ mặt khá thích thú nữa.

Cúp điện thoại xong, Lâm Sơ Thịnh mới đi đến bên cạnh xe, bước lên xe, kiểu xe mô tô như này, hồi nhỏ nhà cô cũng có một chiếc, nhưng hiện giờ rất ít khi nhìn thấy.

Sau khi đã ngồi vững, nhưng chỗ ngồi phía sau lại khá nhỏ nên khó tránh được việc dựa gần vào nhau, cô cúi đầu rủ mắt xuống, hơi kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

“Ngồi vững rồi à?”

“Vâng.”

Lâm Sơ Thịnh vừa mới dứt lời, Quý Bắc Chu không hề nói gì nữa, mà dùng một chân đạp chân ga, khởi động xe, bánh xe giật cót về phía sau.

Do quán tính, cả người cô dựa sát vào sau lưng anh.

Đôi tay cô bất giác giữ lấy lớp áo ở bên hông của anh.

Tuy đã là tháng mười hai, nhưng nhiệt độ ở Vân Nam cũng không thấp, Quý Bắc Chu chỉ mặc áo sơ mi mỏng, cái chạm này, khẽ cọ xát…

Cổ họng ngứa ngáy, cả người căng chặt.

“Nắm chặt lấy.”

Lâm Sơ Thịnh chưa kịp suy nghĩ, thì chiếc môtô lại chạy nhanh về phía trước, cả người lại ngửa về sau theo quán tính, ngón tay cô khẽ siết chặt, cả người lại đập vào lưng anh.

Bàn tay vốn đang nắm lấy quần áo của Quý Bắc Chu, lúc này lại ôm chặt lấy eo anh.

Lâm Sơ Thịnh chỉ sợ mình sẽ bị ngã xuống nên không quan tâm đến gì khác nữa, còn Quý Bắc Chu lại cảm thấy không được thoải mái.

Lúc này cả khuôn mặt nhỏ của cô gần như áp vào lưng anh, hơi thở gấp gáp và ấm áp như xuyên qua quần áo, tựa như đốt cháy cả lớp áo mỏng trên người anh.

Xe mô tô chạy trên con đường núi gập ghềnh không bằng phẳng, tuy rằng Quý Bắc Chu đã chọn đi trên đoạn đường ít gập ghềnh nhất, nhưng vẫn khó tránh khỏi việc bị xóc nảy nghiêng ngả.

Lâm Sơ Thịnh cũng cảm thấy ôm lấy eo anh như vậy thì không được thích hợp cho lắm, cô vẫn cố điều chỉnh người rồi buông ra, nhưng đường núi khó đi, ngón tay mới vừa buông ra, lại đến một đoạn đường gập ghềnh khác, cũng chỉ đành ôm chặt lấy anh tiếp.

Cô vẫn luôn ôm chặt rồi lại buông ra như vậy, khiến cho Quý Bắc Chu sắp không chịu nổi.

“Lâm Sơ Thịnh…”

“Vâng?”

“Muốn ôm, thì ôm chặt vào.”

Lâm Sơ Thịnh siết chặt ngón tay, móng tay cào nhẹ trên eo anh qua lớp quần áo, Quý Bắc Chu hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy như có đốm lửa ở trên eo anh.

Tiếng gió thổi vù vù ở bên tai, máu nóng cả người cũng đang kêu gào.

Xe máy nhanh chóng vượt qua xe điện mini của Hắc Tử, chiếc môtô tình yêu, đi vừa chậm vừa vững, nhưng khói xe và tro bụi lại bốc lên, khiến cho Hắc Tử suýt chút nữa đã chửi ầm lên.

Anh thì được tán gái, còn tôi chỉ có thể ngửi khói xe máy thôi?

**

Xe chạy đến cửa nhà trưởng thôn, giáo sư Du cùng Ôn Bác đang nói chuyện phiếm ở cửa với mấy người dân, có tám, chín người quây quần một chỗ, khi nhìn thấy Quý Bắc Chu lái xe lại đây, mọi người đều đứng dậy.

Khi Lâm Sơ Thịnh xuống xe, phần mông của cô suýt nữa đã mất hết cả cảm giác, Quý Bắc Chu được người dân vây quanh hỏi han, còn cô thì bị đẩy ra bên ngoài.

Chỉ có Ôn Bác không biết lại đây từ chỗ nào, “Sao hai người lại trở về cùng nhau?”

“Nếu em nói là tình cờ gặp nhau, anh có tin không?” Lâm Sơ Thịnh cúi đầu chỉnh lại quần áo.

Ôn Bác chỉ cười tinh quái.

Tầm mười mấy phút sau, Hắc Tử mới trở về, Lâm Sơ Thịnh lấy đồ từ trên xe của hắn, rồi đi đến phòng bếp giúp đỡ vợ trưởng thôn.

Đêm nay có không ít người dân trong thôn đến đây, mọi người cũng đứng ồn ào cả sân.

Mấy người khác đều mang những món ngon của nhà mình đến đây.

“Bác gái, đây là?” Lâm Sơ Thịnh nhìn những thứ được đặt ở trên bệ bếp.

“Đây là nấm thông*, còn kia là nấm tùng nhung.”

Nấm thông* (Boletus luridus) là một loại nấm được rao bán trên thị trường với số lượng lớn sau mùa mưa vào tháng 5 hàng năm, là loại nấm đặc biệt ở Vân Nam.

nấm thông

nấm tùng nhung

Lâm Sơ Thịnh quan sát những cây nấm mọc hoang đó, chúng khác với những cây nấm thông thường, nhưng cô cũng đã từng xem được tin tức, nói mỗi năm ở Vân Nam đều có những người bị ngộ độc bởi vì ăn những loại nấm này.

“Nấm tùng nhung mới vừa nhặt về, nếu như đến những vùng khác, có thể bán được mấy ngàn một cân đấy.” Vợ trưởng thôn cười nói.

“Các cô cậu không đến đúng mùa rồi, tháng bảy tháng tám là mùa sinh sôi nảy nở, hiện tại có rất nhiều nấm được bảo quản từ trước, ngày thường chúng tôi đều không nỡ ăn, đêm nay lấy ra tiếp đãi đội trưởng Quý, cũng để cho mọi người thưởng thức món mới.”

Trước kia Lâm Sơ Thịnh từng nghe nói loại nấm hoang dã ở Vân Nam rất ngon, cũng chưa từng nếm thử qua, nên cũng tò mò không biết nó có vị gì.

Trời mới vừa tối, đã có mấy món được bày trên bàn ở trong sân, còn kéo cả đèn điện từ trong phòng ra, và mượn mấy cái ghế của nhà hàng xóm, những món ăn dần được bày lên, rượu cũng đầy bàn, Quý Bắc Chu và Hắc Tử cũng bị đẩy đến ngồi vào bàn.

Mấy người giáo sư Du cũng là khách từ xa đến, nên cũng được mọi người mời ngồi vào vị trí.

Cảnh tượng náo nhiệt như đang ăn tết.

Hết chương 23.
Bình Luận (0)
Comment