Từ Gia Hòa muốn hỏi Station P là cái gì, nhưng bị câu hỏi đột ngột của Giang Dữ Thành cắt ngang.
Hai người gần như im lặng.
Giang Dữ Thành phất tay: "Thôi, tôi biết rồi."
Từ Gia Hòa càng xấu hổ hơn khi thấy gã phản ứng như thế, trong giọng nói xen lẫn chút oán trách: "Anh biết rồi mà còn hỏi..."
Giang Dữ Thành xoa xoa mũi, đột nhiên có chút ngượng ngùng: "Tôi còn tưởng hắn tẩn cho cậu no đòn rồi."
Lần này đến lượt Từ Gia Hòa há hốc mồm, bần thần mất ba giây, mới chợt nhận ra, cái gì mà thuốc dán giảm đau, cái gì mà nói chuyện tâm sự, cái gì mà rèn luyện thân thể... đều là do Giang Dữ Thành hiểu lầm tưởng mình bị Lương Lục bắt nạt ở trường.
Sự hiểu lầm này không phải quá xấu hổ rồi sao? Vậy là trưa hôm nay hai người bọn họ ông nói gà bà nói vịt, cứ thế mà luyên thuyên suốt cả một buổi trưa.
Lại im lặng vài giây.
Giang Dữ Thành hơi rối não, không phải gã chưa từng nghe nói đến đồng tính luyến ái, bản thân mình không ủng hộ cũng không ghét, luôn cảm thấy loại khuynh hướng tình dục này thường rất ít, sẽ ở đâu đó trong xã hội, chứ không thể nào xuất hiện ở xung quanh mình.
Nhưng trên thực tế, xung quanh mình cũng có, có hai người, đã vậy còn mẹ nó ở chung KTX với mình.
Ba đứa bạn cùng phòng, hết hai thằng là gay, còn thằng kia thì mang bao cao su thủ dâm, tính qua tính lại, thế mà chỉ còn có một mình mình là thằng trai thẳng bình thường duy nhất?!
Giang Dữ Thành suy nghĩ một chút, cân nhắc lời nói của mình: "Thế các cậu, là đang hẹn hò à?"
Từ Gia Hòa nhíu mày, nên nói như thế nào đây? Dù sao thì Giang Dữ Thành cũng không phải như Lí Nhất Thước, mình rất có thiện cảm gần gũi với Giang Dữ Thành, cậu không muốn nói dối đối phương.
"..."
Lúc này đã là xế chiều, màu ánh cam dày đặc chiếu vào phòng, Giang Dữ Thành không rõ đôi gò má của Từ Gia Hòa ửng đỏ hay là do ánh nắng làm đỏ, nhưng gã có thể nhìn ra trong lòng đối phương đang tràn ngập bối rối và phiền lo.
"Cưỡng ép à?" Giang Dữ Thành nhíu mày.
Từ Gia Hòa đột nhiên cảm thấy bầu không khí xung quanh dường như thay đổi, quanh thân Giang Dữ Thành bắt đầu tỏa ra một luồng khí chất mạnh mẽ dọa người giống hệt Lương Lục, áp chế hoàn toàn bản thân mình.
Ánh sáng rọi ngược, gương mặt của Giang Dữ Thành được ánh hoàng hôn phác họa rõ thành những đường nét đẹp trai, nhưng lại không nhìn thấy được sắc mặt của gã. Đột nhiên Từ Gia Hòa sực nhớ chiều hôm qua cũng như thế này, mình đứng ngược sáng nên không thấy rõ biểu tình của Lương Lục, và thế là bị đối phương ép hôn.
"Sao cậu cứ thừ người ra thế?"
Giang Dữ Thành cắt ngang ý nghĩ đang ở trên mây của Từ Gia Hòa, trong lòng Từ Gia Hòa khó xử không thôi—— có chuyện gì thế này, sao đột nhiên nụ hôn của Lương Lục và Giang Dữ Thành lại chồng lên nhau.
"Anh đừng hỏi..."
Từ Gia Hòa vừa nói ra lời này, cậu liền cảm thấy bầu không khí càng thêm căng thẳng, đành cúi gằm mặt chà sát ngón tay, định tránh né.
Giang Dữ Thành thở dài thườn thượt, đứng dậy, buồn bực xoa rối mái đầu, nói rằng: "Vẫn là câu nói cũ, bản thân phải cứng rắn lên, đừng cứ mãi nghe theo người khác, tôi lười lo... Cậu yên tâm, tôi sẽ không nói cho ai biết, hai cậu chú ý một chút."
Mũi Từ Gia Hòa đau xót, lúc này đối với cậu lực uy hiếp của Lương Lục đã không còn quan trọng nữa, cậu biết, bản thân mình quan tâm nhất giờ đây chính là cảm xúc của Giang Dữ Thành đối với mình, mình không muốn mất đi một người bạn cùng phòng đã luôn giải bày với mình.
"Anh có còn làm bạn với tôi không?" Từ Gia Hòa không chút nghĩ ngợi hỏi, hỏi xong lại thấy mình thật buồn cười, rõ ràng ngay từ đầu đối phương chưa từng nói ra hai từ "làm bạn", thì lấy đâu ra chữ "còn".
Giang Dữ Thành ngừng lại một chút, cúi người nhìn cậu trai mặc áo thun thể thao của gã, lại nhớ tới năm chữ "Bạn trai áo sơ mi", tiếp đó, là cái ôm sít chặt trong tủ đồ, lòng bàn tay vuốt ve làn da quá đỗi non mềm, hõm cổ thơm ngát mũi sữa tắm... những cảnh tượng lại hiện lên trong tâm trí gã.
"Ừm." Giang Dữ Thành ậm ừ bằng giọng mũi, giọng điệu khá qua loa.
Thiếu niên trước mặt rõ ràng là bị chấn động sau khi nghe được giọng mũi ừ hử đó, nhưng vẫn ngẩng mặt lên nói cảm ơn, đôi mắt dường như ươn ướt, nếu dụi mạnh thì nước mắt sẽ chảy ra.
Lại buồn bực, Giang Dữ Thành sắp bực đến mức nổ tung, nguyên ngày hôm nay số lần mình hay nói nhảm gần như nhiều hơn cả một tuần.
"Cậu coi tôi là bạn à?" Lúc này đến lượt Giang Dữ Thành hỏi ngược lại.
"... Không được ư?" Từ Gia Hòa cúi đầu, cổ áo theo chuyển động trễ xuống, thấy được cả dấu hôn lấp lo bên trong.
"Được." Tầm mắt Giang Dữ Thành dừng lại trên cổ áo một lát, gã nôn nóng xoa xoa cằm, khó khăn nói: "Nhưng giữa bạn bè với nhau không được giấu diếm chuyện gì."
Từ Gia Hòa trong lòng lạnh lẽo, lông mi hơi cụp xuống, lại gật đầu. Trong lòng nổi lên một trận thôi thúc, muốn mở miệng nói hết sự thật cho Giang Dữ Thành. Nhưng hé miệng hồi lâu, lại không nói được một lời.
Ánh chiều tà ngoài cửa sổ càng lúc càng dày đặc, thỉnh thoảng có một đàn chim hót líu lo bay qua, tiếng kêu lảnh lót của chúng khiến phòng thay đồ càng thêm yên tĩnh hơn.
Giang Dữ Thành chợt nhớ tới hồi nhỏ gã đến thăm nhà một người bạn, mẹ của người bạn đó đưa cho gã một ly nước ép xoài đặc biệt, cũng có màu cam đậm như ánh hoàng hôn ngoài cửa. Khi đó trời nóng làm cả người bức bối, Giang Dữ Thành nhận ly uống một hơi cạn sạch, kết quả là đồ uống đó quá đậm đặc, ngọt ngắc trong cổ họng, làm bản thân ho khan nửa ngày, khù khụ đến khàn giọng, sau đó uống thêm một ly nước mới bớt ngọt.
Lại có thêm mấy tiếng chim hót lanh lảnh bay tới, đưa suy nghĩ của Giang Dữ Thành quay về hiện tại, gã thở dài một hơi nhẹ nhõm, dằn lại cơn khó chịu sắp bùng phát trong lòng——
Giang Dữ Thành lại nghiến cằm lần nữa, sau đó nhấc mắt nhìn thẳng vào Từ Gia Hòa, giọng nói khô khốc khàn khàn, như thể quay lại ký ức tuổi thơ uống thêm một ly nước ép xoài đặc biệt đó nữa: "Thế, giữa con trai với nhau thì làm tình như thế nào?"