Từ Gia Hòa có thể cảm nhận được một ánh mắt mãnh liệt nhìn chằm chằm mình suốt một buổi chiều, không ai khác ngoài Lí Nhất Thước, thế nhưng lúc mình nghiêng đầu nhìn lại, đối phương lập tức dời ánh mắt đi, vờ như mình đang nghiêm túc nghe giảng.
Giả vờ siêng năng chăm học, sau khi học xong còn tranh thủ thời gian của mình đi thảo luận bài với giáo viên, nhưng cuối cùng giả vờ vẫn chỉ là giả vờ... đây đã là lần thứ hai rồi nhỉ, Từ Gia Hòa vẫn chưa quên vào năm lớp mười Lí Nhất Thước đã từng ác ý nói ra những lời suy đoán về cậu.
Nếu như nói vào năm lớp mười là không quen và ngứa mắt, thì thái độ hôm nay của Lí Nhất Thước lại là gì nữa đây? Vì sao lại luôn muốn xen vào mối quan hệ của mình và Lương Lục hết lần này tới lần khác, cố gắng phá đám, vắt hết óc để chia tách... và còn đoạn tin nhắn đã thu hồi đó nữa.
Đến tột cùng là vì tinh thần trọng nghĩa hay là vì bản tính tò mò ở tuổi mới lớn của thiếu niên?
Từ Gia Hòa phát hiện mình thế mà lại mất tập trung trên lớp, còn đang suy nghĩ về vấn đề khó hiểu này, không nhịn được lại xoay đầu liếc mắt nhìn.
Đúng như dự đoán, Lí Nhất Thước bị bắt quả tang, ánh mắt lại ngó quanh chỗ khác, cuống cuồng cầm bút, cúi đầu làm bộ kê cằm lên bút, nhưng hình như hắn quên đóng nắp, và thế là ở dưới cằm vẽ ra một đường viết mực đen.
Lúng túng.
Bây giờ chắc Từ Gia Hòa không nhìn mình nữa nhỉ?
Trong lòng Lí Nhất Thước thấp thỏm, giáo viên trên bục còn đang lảm nhảm, đành phải giơ ngón tay cái xoa xoa cái cằm lem mực, vừa ngẩng đầu nhìn xéo về phía trước.
Kết quả phát hiện Từ Gia Hòa vẫn còn đang nhìn mình.
Lần này Lí Nhất Thước quên né ánh mắt đi. Bởi vì khóe mắt Từ Gia Hòa trông như đang nín cười, một đôi mắt hoa đào trắng đen rõ ràng, bình thường nhìn cậu có vẻ lạnh lùng khó gần, đêm đó đẩy cửa KTX bắt gặp viền mắt ửng hồng long lanh nước mắt đặc biệt tủi thân, hiện tại trên khuôn mặt tràn ngập ý cười, mím môi. Rõ ràng không có biểu cảm gì trên mặt, nhưng Lí Nhất Thước cảm nhận được cậu đang cười, đuôi mắt vì cười mà thoáng cong cong.
Gió lùa vào trong lớp, mái tóc ngắn của Từ Gia Hòa nhẹ nhàng phấp phới, khi cậu quay đầu trở về, nhìn thấy được hàng mi nhỏ dài lúc cậu nghiêng mặt, hơi cong lên. Sống mũi không quá cao nhưng đường nét vừa phải. Lỗ tai trắng nõn ửng hồng, nhất là vành tai hồng phấn, thật giống như mới vừa bị người ta xoa nắn.
"Lí Nhất Thước! Lại ngơ ra đó làm gì thế!" Giáo viên tiếng Anh cắt ngang ý nghĩ đang trên mây của Lí Nhất Thước: "Hiếm lạ thật nhỉ, em mà cũng biết xấu hổ cơ đấy."
Cả lớp đổ dồn ánh mắt lên người bạn nam đang ngồi hàng sau cạnh cửa sổ, lúc trước hắn hay bị giáo viên gọi tên là chuyện thường, lúc này thế mà lại thấy mắc cỡ vì bị gọi tên, tay phải cứ chà chà cằm mãi, dường như đang cố xóa đi cái gì đó.
Chỉ có Lí Nhất Thước mới biết, mình không phải bị gọi tên nên mắc cỡ đâu.
————————————————
Thứ sáu tan học, phần lớn các học sinh ở KTX trường sẽ về nhà, Trước cổng trường hỗn loạn tưng bừng, vô số ô tô riêng bấm còi để đón con, dù cơ sở mới nằm trong khu vực nội thành, lượng xe cộ qua lại không nhiều, nhưng khi ùn tắc lại đông như hộp cá mòi, xe buýt chen chúc giữa đường không di chuyển được.
Từ Gia Hòa vốn muốn tránh dòng xe cộ đông đúc, đi về phía trạm tàu điện ngầm, kết quả mới ra khỏi cổng là đã bị Lí Nhất Thước mặt dày bám theo.
"Từ Gia Hòa, tôi sai rồi, tôi chỉ nói đùa thôi."
"Tôi nói bậy nó bạ cậu đừng coi là thật mà."
"Tôi mời cậu ăn cơm nhé?"
Cậu nhóc ở phía sau trông như con husky sau khi nó gặm nát hết đồ đạc trong nhà bây giờ đang lẽo đẽo theo chủ cầu tha lỗi, nhìn vừa đáng thương mà lại còn ồn ào đến đáng ghét, từng bước từng bước bám theo, than khóc xin lỗi.
Đột nhiên Từ Gia Hòa dừng lại, Lí Nhất Thước không thắng kịp, va vào lưng đối phương, chạm vào cơ thể trong chốc lát liền nhanh chóng bật ra.
Từ Gia Hòa quay người, Lí Nhất Thước cao hơn cậu cả một khúc, sáu giờ chiều ánh nắng vẫn có chút chói chang, cậu ngước đầu không chịu được phải nheo mắt lại, mở mắt ra lần nữa nhìn rõ bạn cùng phòng đang e sợ, Từ Gia Hòa bất đắc dĩ bảo: "Tôi không nhỏ nhen như vậy, nhưng cậu cũng không cần phải cố ép bản thân để làm lãng phí thời gian của tôi đâu."
Lí Nhất Thước dời mắt đi, chễ môi, giơ tay nắm lấy lọn tóc xoăn của mình, giọng điệu oan ức nói: "Tôi không có mà, tôi không có gượng ép, thì là..."
Vừa tan trường, Triệu Bác Văn đã hét lên kêu tài xế của Lí Nhất Thước đưa cậu ta về, nếu là trước đây thì Lí Nhất Thước chắc chắn sẽ đồng ý, nhưng hôm nay nhìn thấy cái thằng anh em mắc nợ đó là muốn đánh cho nó một đấm vào mặt. Khó khăn lắm mới lừa được đối phương, Lí Nhất Thước vội vã chạy ra khỏi lớp, cũng may đang kẹt xe, Từ Gia Hòa bị chặn ở ngay cổng.
"Vậy tôi có còn được mượn vở của cậu không?" Lí Nhất Thước nhẹ giọng, lọn tóc xoăn màu cafe cứ đung đưa theo gió.
Cuối cùng Từ Gia Hòa vẫn mềm lòng, mở cặp lấy cuốn vở kia đưa cho đối phương. Đúng như dự đoán, đến tối Lí Nhất Thước lại đúng giờ bắt đầu nhắn tin wechat hỏi bài.
Lý Nhất Thước: [ hình ảnh ]
Từ Gia Hòa mở ra xem, là ví dụ của một biểu thức cơ bản nhất.
Từ Gia Hòa: Nó kiểu kiểu như dạng câu này.
Từ Gia Hòa: [ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ]
Lý Nhất Thước: Đây là cái gì.
Từ Gia Hòa: Phương pháp ảnh, phương pháp tổ hợp, phương pháp hằng số tách, phương pháp biến đổi bất đẳng thức, phương pháp đơn giản.
Lý Nhất Thước: Không hiểu gì hết.
Từ Gia Hòa muốn quăng điện thoại đi cho rồi, hối hận hôm nay không nhẫn tâm từ chối đối phương.
Từ Gia Hòa:... Sao cậu ngốc thế?
Qua hồi lâu mà không thấy Lí Nhất Thước rẹp, Từ Gia Hòa có hơi áy náy, bắt đầu nghĩ có phải là mình nói chuyện quá đáng lắm hay không, dù sao thì từ trước tới giờ cũng chưa có ai quấn lấy mình bằng vô số câu hỏi như thế này.
Sau đó điện thoại rung lên.
Lí Nhất Thước: [ video ]
Lí Nhất Thước: Cậu nhìn nè thực ra tôi cũng không ngốc tới vậy mà.
Lí Nhất Thước: [ Pikachu oan ức. jpg]
Từ Gia Hòa click vào video, camera hướng về phía những phím đàn piano đen trắng, cùng với tấm rèm cửa màu xám đen phía sau, tiếp đó xuất hiện một đôi tay nhảy múa trên phím đàn, tràn ra những tiếng đàn piano êm ái.
Là (The truth that you leave), Từ Gia Hòa đã từng nghe qua bản nhạc trong trẻo này, nửa năm trước cậu còn chia sẻ nó trên trang cá nhân, vì cậu rất ít khi chia sẻ thứ gì đó lên mạng xã hội, nên cậu khá ấn tượng với bản nhạc này.
Từ Gia Hòa: Cậu biết đánh đàn à? Sao cậu không đăng ký tham gia lễ hội nghệ thuật?
Lí Nhất Thước: Piano giờ cũ rít rồi, gần đây tôi đang tập chơi guitar điện.
Lí Nhất Thước: Thực ra nhà chúng ta rất gần nhau, cậu biết thành phố Vạn Hướng chứ, ngồi xe mười phút là đến.
Từ Gia Hòa: Cậu biết nhà tôi sao?
Lí Nhất Thước dừng nửa ngày mới trả lời: Là giáo viên chủ nhiệm nói cho tôi biết.
Từ Gia Hòa hơi ngạc nhiên, theo lý mà nói thì giáo viên không nên nói địa chỉ gia đình trong hồ sơ cho người khác biết dễ dàng như thế được.
Lí Nhất Thước: Mai đi chơi không, đánh LOL không, đi nét nhé, tôi gánh cậu.
Lí Nhất Thước thấy đối phương sao lâu quá không thấy rẹp vội nhắn tiếp: Cậu không muốn đi chơi vậy chúng mình đi cà phê làm bài tập cũng được.
Từ Gia Hòa: Mai tôi bận rồi, đội thi đấu của trường sẽ đấu với trường trung học số 4.
Lí Nhất Thước: ??Cậu chơi bóng à.
Từ Gia Hòa: Không, chỉ là quản lý thôi, hỗ trợ Giang Dữ Thành.
Lí Nhất Thước: ??Từ khi nào mà cậu chơi thân với Giang Dữ Thành thế.
Từ Gia Hòa có chút lúng túng, hối hận vì mình lỡ nói thật, vì thế đành đánh trống lảng: Cuối tuần nghỉ ngơi cho tốt đi nhé, quay về trường thì tới tìm tôi, tôi sẽ giúp cậu tổng hợp một số điểm kiến thức lớp mười.
Lí Nhất Thước: [ Pikachu oan ức. jpg]
Lí Nhất Thước: Nhưng ngày mai tôi muốn gặp cậu.
Lí Nhất Thước: Mặc dù tôi không hiểu lắm, nhưng đối với cậu thành tích học tập rất quan trọng nhỉ.
Lí Nhất Thước: Cậu thấy thứ đó quan trọng, vậy thì tôi cũng muốn cố gắng.