Vừa tỉnh dậy, thì đã bắt gặp cảnh tượng kiều diễm trước mắt, cái nết dễ nổi cáu khi vừa mới rời giường, Giang Dữ Thành lấy chiếc gối bên cạnh ném về phía Lí Nhất Thước.
"Bịch ——" chiếc gối mềm mại đập vào ót Từ Gia Hòa, không đau, nhưng vẫn phát ra tiếng.
"Cái *** mẹ, mày làm gì thế hả! Từ Gia Hòa không có cố ý." Lí Nhất Thước đứng phắt dậy, nhặt cái gối ném lại.
"Lí Nhất Thước, cái thằng ngốc chó nhà mày, má nó người tao muốn đánh là mày đó! Não mày bị ngáo đúng không!" Giang Dữ Thành ném trúng người ta đang định tới xin lỗi, lại bị thằng khờ Lí Nhất Thước làm cho bối rối, gã càng nóng máu, giơ gối đập qua lần nữa.
Từ Gia Hòa nhìn hai người họ cãi nhau như hai thằng thiểu năng, đột nhiên muốn cười, thật không ngờ tới Giang Dữ Thành người nhìn trông có vẻ lạnh lùng cũng sẽ đùa giỡn giống tụi học sinh tiểu học. Nhân lúc hai người họ cãi nhau ỏm tỏi, cậu nhanh chóng thay đồ xong—— chiếc áo phông trắng với quần kaki ngày hôm qua nhăn nhúm hết trơn, nhưng vẫn ổn, đã giữa trưa chủ nhật rồi, mau về nhà xếp đồ đạc chuẩn bị trở lại trường thôi, tối chủ nhật hàng tuần còn có một bài kiểm tra cần làm.
————————————————
"Em dùng cái này đi." Giang Dữ Thành lấy ra một chiếc bàn chải đánh răng mới từ tủ phía sau gương bỏ vào cốc giấy dùng một lần, phòng tắm của căn hộ đơn nên không rộng hơi chật chội, Giang Dữ Thành muốn đi ra thì phải lách người qua mới không chen trúng Từ Gia Hòa.
"Giang Dữ Thành." Từ Gia Hòa để ý tới hành động nhỏ này của gã, vô thức nói ra khỏi miệng: "Có phải anh thấy, tôi rất ghê tởm không." Từ Gia Hoà nắm chặt bàn chải đánh răng, khớp ngón tay trắng bệch.
Sau khi Giang Dữ Thành đi ngang qua nhau, họ chỉ cách nhau có vài chục cm.
Im lặng vài giây, Giang Dữ Thành chậm rãi nói: "Em nghĩ tôi là người như vậy thì tôi có hơi buồn đấy."
"Thực ra..." Giang Dữ Thành xoa xoa cằm, từ ngữ của gã đó giờ không tốt lắm, lúc này đang vắt óc lựa từ: "Em đừng vì khiếm khuyết về mặt sinh lý mà đau đầu... Anh nói rồi anh sẽ giữ bí mật cho em, thằng khờ Lí Nhất Thước kia cũng thế."
Từ Gia Hoà ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, Giang Dữ Thành vẫn còn đang xoắn xuýt... điều này làm cậu nhớ lại buổi trưa hôm ấy hai người họ ngồi kề bên nhau trò chuyện.
"Đừng vì một cái khuyết điểm mà đặt mình vào vị trí thấp kém hèn mọn... à, à không phải gọi là khuyết điểm. Mà là không cần phải sống để cho họ xem, bản thân sẽ luôn hiểu lầm khi mọi người đổ dồn ánh mắt về phía mình... Tất nhiên ý anh không phải là em mờ nhạt, em rất xuất sắc, lúc mới vào lớp 10 anh đã nghe qua cái tên Từ Gia Hoà, nằm trong top mười của lớp, chỉ là không nhìn thấy mặt...Nhưng..."
Giang Dữ Thành nôn nóng chà xát cằm, nói tiếp: "Ca sĩ mà anh thích trước đây đã từng nói, ước ao bầu trời của người khác thực sự chẳng có ý nghĩa gì, bởi vì bạn cũng là một vũ trụ mênh mông."
"Hình như sai sai ta?" Giang Dữ Thành dường như bị lối suy nghĩ logic của mình chọc cho bật cười, tiếp tục tìm câu từ, "Cũng không phải là ước ao với người khác, mà là... em cũng là một vũ trụ có một không hai."
Lúc này Từ Gia Hòa mới ngước đầu nhìn đối phương, cơ thể to lớn của Giang Dữ Thành chặn ở cửa, đèn chùm trong phòng tắm chiếu sáng đôi mắt của gã, cặp mắt giống như ngôi sao trên bầu trời đêm. Từ Gia Hòa nhớ lại ngày đó mình mở cửa KTX, ánh mắt lạnh lùng của người bạn cùng phòng đó và chàng trai ở trước mặt này, trông như hai người khác nhau.
"Cảm ơn anh." Từ Gia Hòa buông lỏng bàn chải đánh răng trong tay, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ.
Sau khi ba người vệ sinh cá nhân xong thì đi xuống phòng khách dưới lầu, dưới vành mắt của ai cũng có quầng thâm đen xì, Giang Dữ Thành lấy một ít bánh mì và chai sữa bò trong phòng bếp, đặt lên bàn nhỏ, hất hất cằm: "Chỉ có nhiêu đây thôi, ăn lót dạ trước một chút."
Lí Nhất Thước chộp lấy chai sữa bò ở giữa.
"Ai cho mày, của Từ Gia Hòa." Giang Dữ Thành đạp Lí Nhất Thước một đạp, giọng điệu nhàn nhạt không cho.
"Mẹ mày tao mở nắp cho cậu ấy dùm thôi." Lí Nhất Thước mặt đỏ bừng, vặn nắp chai đưa cho Từ Gia Hòa, "Đây, mau uống đi."
Từ Gia Hòa không thích sữa tươi lắm, nhưng trong bầu không khí quái đản này, tự nhiên xấu hổ không dám từ chối, nhận lấy bình sữa uống một ngụm.
Ba người lúc này đã tỉnh táo lại, sự hoang đường của đêm hôm qua hiện lên trong đầu như một đoạn phim chiếu lại.
Rốt cuộc Lí Nhất Thước là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí im lặng: "Hai người biết nhau khi nào?" Đây đã là lần thứ ba hắn hỏi vấn đề này.
Từ Gia Hòa và Giang Dữ Thành liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều trầm mặc.
"Vậy là, cậu và Giang Dữ Thành cũng muốn giải quyết nhu cầu sinh lý cho nhau sao?" Vẻ mặt Lí Nhất Thước buồn bã nói, hắn chẳng ngờ tới, vốn tưởng rằng Từ Gia Hòa và mình là hai người quen thân nhất trong phòng 6094, ai mà dè thiệt ra hắn mới là thằng ngốc chậm chân nhất phòng.
Giang Dữ Thành sửng sốt, thốt ra một chữ: "Cũng?"
Lúc này Lí Nhất Thước chợt nhận ra mình nói hố: "Hic, đâu có đâu có, tôi chỉ muốn hỏi về mối quan hệ của hai người chút thôi."
Giang Dữ Thành lia tầm mắt sang người Từ Gia Hòa, thấy cậu trai vẫn còn đang liều mạng nuốt đồ ăn, gặm bánh mì nhai nhau như con sóc nhỏ, cố gắng tỏ vẻ mình không nghe thấy gì hết, ráng hạ thấp độ tồn tại của mình xuống... nhưng Giang Dữ Thành bắt gặp rồi, cậu chột dạ không thôi.
Giang Dữ Thành híp mắt, chậm rãi đi tới, gan bàn tay tóm gáy Lí Nhất Thước, đang nói cho Lí Nhất Thước nghe, nhưng tầm mắt lại nhìn chằm chằm Từ Gia Hòa: "Cái gì mà cũng, mày nói rõ cho tao nghe."
Lí Nhất Thước vừa quằn quại nhe răng vừa thề chết chứ không nghe theo: "Tao nói nhầm mà áu áu áu ** má mày đau quá ——"
Từ Gia Hòa nhận thấy ánh mắt sáng quắc của Giang Dữ Thành đang thăm dò mình, bất đắc dĩ thở dài, xoa xoa thái dương, đặt miếng bánh mì xuống, đơn giản nói thẳng: "Thì là, chuyện của tôi và Lương Lục, hắn biết rồi."
"... Hắn cũng biết?" Lần này đến lượt Giang Dữ Thành sững sờ.
Lí Nhất Thước há hốc mồm, dường như không thể tin được Từ Gia Hòa lại thành thật như vậy... Không đúng mà, cái này, không hợp với tính cách của cậu ấy chút nào. Đợi đã, vì sao Giang Dữ Thành lại nói là "cũng"?
"Thực ra lúc mới vào KTX Lương Lục đã biết tôi là người song tính." Từ Gia Hòa khẽ cau mày: "... Bây giờ hai người đều biết hết rồi, vậy tôi cũng không cần giấu giếm thêm nữa."
"Thế còn mày?" Giang Dữ Thành đứng bên cạnh ngẩng đầu nhìn Lí Nhất Thước: "Mày thích Từ Gia Hòa khi nào? Sao tao không biết?"
Thiếu niên ngại ngần khi bị chọt trúng nỗi lòng, Lí Nhất Thước đỏ bừng hai má, vô thức kéo kéo cọng tóc xoăn, lẩm bẩm bảo: "Lâu rồi...hồi lớp 10...cơ..."
Lí Nhất Thước vừa thú thật, vừa khẽ liếc mắt nhìn Từ Gia Hòa, đối phương chỉ lộ vẻ trầm ngâm.
"Không phải ngày thường cậu hay thích nói xỏ tôi mà..."
"Thật đấy!" Lí Nhất Thước gấp đến mức nóng mặt, lấy tay gãi gãi má nhưng chả có bằng chứng gì thuyết phục cả, dù gì thì cái thằng thích cùng đám bạn xấu cười nhạo Từ Gia Hòa là học sinh xuất sắc hay ra vẻ đúng là mình thật... Lí Nhất Thước chẳng còn gì để mất nói: "Nếu tớ không thích cậu thì mắc gì mới tờ mờ sáng tớ chạy sang liếm cậu làm chi!"
"Phụt ——khụ khụ khụ......" Từ Gia Hòa bị sặc sữa, nghe đối phương nói mà choáng váng.
"... Dù sao thì tớ sẽ bảo vệ cậu, thằng Lương Lục đừng hòng mà đụng tới!" Lí Nhất Thước đứng đó như con chó nhà to xác đang thè lưỡi ngoắc đuôi tỏ vẻ cực trung thành với chủ.
"Tôi cũng sẽ nói rõ với cậu ấy." Ánh mắt Từ Gia Hòa bình tĩnh, giọng điệu chắc chắn: "Cảm ơn, nhưng chuyện của tôi thì tôi sẽ tự giải quyết."
Giang Dữ Thành ở bên cạnh sửng sốt, khá là bất ngờ, gã cứ tưởng tính tình Từ Gia Hòa yếu đuối nhát gan, nhưng bây giờ xem ra không phải như vậy.
Sạc một lúc, cuối cùng cũng mở nguồn được, Từ Gia Hòa mở điện thoại nhìn, đúng như dự đoán, có loạt cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của bố mẹ.
Từ Gia Hòa bất lực nhéo nhéo thái dương, từ nhỏ cậu đã được cha mẹ bảo vệ rất tốt, đây là lần đầu tiên cả đêm không về mà còn không báo trước chắc chắn lát nữa về nhà sẽ bị mắng một trận cho xem.
"Rè —— "
Mở wechat, một tin nhắn nhảy ra.
Lương Lục: Tôi đã soạn xong một bộ đề hình cho cuộc thi rồi, em xem chút nhé, đã gửi mail cho em. À đúng rồi, chuyện lần trước tôi nói, suy nghĩ thế nào rồi?
________________________________