"Tớ cứ tưởng cậu nói rõ, ý là nói ra hết rồi chứ." Lí Nhất Thước nhíu mày, vừa đi vừa dán miếng thuốc giảm đau lên gáy, "Vì thế tớ mới định cà khịa lại hắn một câu... cái thói hiếp ép người đó tớ không ưa từ lâu rồi!"
Từ Gia Hòa bất lực xoa xoa ấn đường, nhờ ơn của Lí Nhất Thước, Lương Lục rõ ràng đã bị mình chọc tức, nhưng nếu nghĩ theo hướng tích cực, thì chuyện này đã giải quyết một cách dứt khoát, thay vì cứ dây dưa không rõ, thì thà ngả bài còn hơn.
Nhớ tới khuôn mặt u ám và ánh mắt sắc bén của đối phương vừa nãy, Từ Gia Hòa đột nhiên cảm thấy chột dạ và nỗi sợ hãi khó tả. Sau khi Lí Nhất Thước bị Giang Dữ Thành ép ngậm miệng, Lương Lục chỉ nhìn lướt qua ba người một cách nghiền ngẫm, sau đó quay người đi tới lớp trước, một câu cũng không thèm nói.
Khi chuông tự học buổi tối vang lên, Giang Dữ Thành đến phòng đa năng tập luyện, còn Từ Gia Hòa và Lí Nhất Thước cùng nhau trở về lớp. Mặt trời đã lặn về hướng tây, khu giảng dạy tràn ngập ánh hoàng hôn chiếu rọi, hình bóng của hai người đổ dài xuống ánh tà dương buổi chiều.
"Gia Hòa." Đột nhiên Lí Nhất Thước dừng lại.
Từ Gia Hòa quay đầu khó hiểu nhìn hắn.
Lí Nhất Thước nuốt một ngụm nước bọt, tiến lên phía trước một bước, cúi đầu mổ nhẹ xuống trán Từ Gia Hòa.
Đôi môi mềm mại hôn lên ấn đường, trên mũi còn ngửi thấy thoang thoảng mùi thuốc dán, Từ Gia Hòa rõ là bị giật mình, liếc nhìn xung quanh, cũng may đã gần sát giờ vào lớp, nên căn bản không còn ai. Nhưng chợt ngẩng đầu, giống như có bóng người ở cửa sổ lầu hai, mà lúc nhìn kỹ lại thì đó chỉ là ảo giác thôi.
Sau khi nhẹ nhàng hôn xuống, Lí Nhất Thước không nhịn được lấy tay kéo lọn tóc xoăn, nghiêng mắt sang chỗ khác bảo: "Tớ có thể theo đuổi cậu không?"
Trước đây Từ Gia Hòa không phải là chưa từng có nữ sinh tỏ tình, nhưng đây là lần đầu tiên cậu được một người đồng giới thổ lộ, hai gò má cậu nóng ran bởi ánh hoàng hôn đỏ cam, trong khoảnh khắc này cậu không biết phải trả lời như thế nào.
"Nhưng..."
"Hoặc là!" Lí Nhất Thước khẩn trương nói, nhanh chóng cắt đứt mọi khả năng từ chối, "Thì là, cậu cứ nói cậu đã ở bên tớ rồi, thì Lương Lục sẽ không quấy rầy cậu nữa, được không?"
Từ Gia Hòa hơi giật mình, do dự một chút, sau đó chậm rãi nói: "Liệu hắn ta có tin không?"
"Thử trước xem sao, lẽ nào cậu không thấy hắn rất phiền à?" Lí Nhất Thước giống như một con chó to, lập tức dính lấy đối phương, vươn tay ôm Từ Gia Hòa vào trong ngực.
Nhiệt độ cơ thể của thiếu niên truyền qua chiếc áo sơ mi đồng phục mỏng manh, nghĩ đến cảnh tượng sáng nay tỉnh dậy, Từ Gia Hòa không khỏi đỏ bừng hai má, vẫy ra khỏi cái ôm, vờ tức giận nói: "Cậu mới là người phiền nhất đó!"
Xung quanh bỗng nhiên im lặng, quay người lại thì bắt gặp vẻ mặt tổn thương của Lí Nhất Thước, khóe môi bĩu xuống.
"... Tôi nói đùa thôi mà." Từ Gia Hòa dè dặt nói, vừa nói vừa dò xét phản ứng của đối phương.
"Tớ biết ngay mà!" Con chó lớn cười khúc khích lại bổ nhào tới, lén lút cọ trái cọ phải, chỉ còn thiếu thè lưỡi ra liếm thôi.
"Cậu buông tôi ra trước đi —— "
————————————————
"Các em, tuần này không có bài kiểm tra cuối tuần, vừa mới vào học, nên cũng chưa có gì để kiểm tra." Giáo viên Toán trên bục giảng cười híp mắt: "Hai tiết sau các em nào tham gia cuộc thi toán thì có thể đến chỗ thầy lấy bài thi, mười bốn lớp đều bỏ cuộc, danh sách dự thi sẽ thêm một người nữa. Ban đầu thầy đã tự mình chọn Từ Gia Hòa và Lương Lục ở lớp một, nhưng công bằng mà nói, nếu ba em học sinh lớp một và lớp hai đứng đầu trong đề thi thử sẽ đều có thể tham gia."
Dưới bục vang lên tiếng hoan hô, ồn ào nhất là Lí Nhất Thước và Triệu Bác Văn, đa số tụi nó vui mừng là vì cuối tuần không cần làm bài kiểm tra.
Từ Gia Hòa ngẩng đầu, vừa vặn chạm tầm mắt của thầy Trương đang nhìn mình, mặc dù sẽ phải làm lại bài thi để tuyển chọn lại lần nữa, nhưng ánh mắt của thầy Trương vẫn tràn đầy ý chí: Em đừng lung lay, em nhất định sẽ làm được.
"Cứ vậy nhé, tiết đầu tiên chúng ta sẽ sửa bài tập, tiết sau em nào muốn tham gia thi thì lên nhận bài thi nhé, còn các bạn khác có thể ôn tập tự do. Thầy tới văn phòng lấy bài thi, các em giữ trật tự."
Cửa lớp vừa đóng lại, trong lớp vang lên vài tiếng vo ve của mọi người, lưng Từ Gia Hòa bị bút bi chọc nhẹ mấy cái.
"Từ Gia Hòa nè, cậu, môn toán kia..." Phía sau chính là Chung Duẫn Nặc lớp trưởng môn toán, là một cô gái trắng nõn, thắt bím đuôi ngựa đơn giản. Cô nhút nhát mở miệng, trông có vẻ hơi do dự.
"Tôi cũng chưa làm xong, khi nào làm xong tôi đưa cho cậu nhé." Từ Gia Hoà mỉm cười với đối phương, đây không phải là viện cớ, nhưng cuối tuần thực sự là mình... đã bận việc khác.
"Không phải không phải!" Chung Duẫn Nặc lại chọt bút vào lưng Từ Gia Hoà, hạ giọng bảo: "Không phải so đáp án, tôi, tôi có thể..."
Đối phương cứ rề rà không nói hết câu, vẻ mặt rất bối rối, do dự hồi lâu mà cũng chẳng nói gì.
"Thôi cậu làm bài trước đi!" Chung Duẫn Nặc cuối cùng vẫn không thốt ra được, đẩy lưng Từ Gia Hòa xoay lên.
"Rốt cuộc là sao vậy?" Lúc này Từ Gia Hòa quay hẳn người xuống phía cô gái.
Ngày thường Từ Gia Hòa không thân với Chung Duẫn Nặc lắm, nhưng họ rất hợp nhau, đôi lúc sẽ cùng thảo luận bài tập với nhau. Chủ yếu đó là Chung Duẫn Nặc tính tình yếu đuối, dễ hòa đồng. Khí thế sẽ không mạnh mẽ như Lương Lục, sẽ không đè người ta đến mức khó thở.
Chung Duẫn Nặc mừng rỡ, nhanh chóng xé một miếng giấy, cúi đầu viết gì đó rồi đưa cho Từ Gia Hòa.
Mở tờ giấy ra, trên đó viết mấy chữ: "Một lát nữa có thể nhờ đọc đáp án mà cậu chọn cho tôi không? Tôi đã chuẩn bị cho cuộc thi này một năm rồi."
Năm lớp mười thầy Trương đã chọn Lương Lục và Chung Duẫn Nặc, nhưng không may Chung Duẫn Nặc đã trượt ở vòng sơ khảo. Từ Gia Hòa trở tay trả lại mẫu giấy: "Tôi giúp cậu lần này, vậy còn vòng sơ kết và bán kết thì phải làm sao đây?"
Sau lưng lại bị chọt bút, mở miếng giấy ra, Chung Duẫn Nặc viết bằng nét chữ nguệch ngoạc: "Vòng sơ khảo lần đó chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, bụng của tôi bị đau nên phát huy không tốt QAQ năm nay thầy Trương không chọn tôi, còn cậu với Lương Lục chắc chắn là được chọn, nhưng cơ hội này thực sự rất quan trọng đối với tôi."
Tờ giấy này đã bị viết đầy chữ ở trên, không còn chỗ trống nữa, nên Từ Gia Hòa nhét luôn vào túi, lại xé một tờ nháp khác trả lời: "Xin lỗi. cậu làm bài cẩn thận đi, nhất định cậu sẽ được thôi."
Phía sau cuối cùng không còn bị chọt lưng nữa, Từ Gia Hòa khẽ cắn môi, cảm thấy có hơi không nỡ và áy náy, nhưng vẫn không liều mình mà đi mạo hiểm giúp Chung Duẫn Nặc như vậy được.
Đề thi mô phỏng được phát ra, đối với Từ Gia Hòa mà nói cũng không coi là khó, có vài câu hình học đã từng thấy trong bộ đề mà mấy ngày trước Lương Lục đã biên soạn, suy nghĩ mạch lạc, logic, cuối cùng là thử lại phép tính. Lật bài thi lại kiểm tra các câu hỏi nâng cao, không ngờ tới thế mà lại bắt gặp được một câu y đúc câu hàm số của Lương Lục đã hỏi mình qua wechat vào tối hôm đó, đáp án là 69.
Tim đột nhiên tăng nhanh, chóp mũi rịn mồ hôi, thậm chí Từ Gia Hòa thấy tay mình như run lên, không biết mình phấn khích là do bắt gặp được câu hỏi ấy hay là thấp thỏm vì nhớ lại chuyện ngày hôm đó ở trong nhà vệ sinh. Lúc này chỉ đành dựa vào trí nhớ, để điền lại từng bước một lần nữa.
Sau khi nộp bài thi đầu tiên, Từ Gia Hòa hít một hơi dài, lúc điền xong tất cả các câu cậu cảm thấy thành tích mình tương đối ổn, tỷ lệ chính xác hẳn là 90%, nếu trong cuộc thi chính thức cũng đạt được điểm số như thế này thì thật là tốt quá. Chung Duẫn Nặc phía sau cậu vẫn còn đang làm bài, tay trái xoa xoa trán nhiều lần, xoa cho vầng trán trắng nõn hằn lên dấu.
Từ Gia Hòa quay về chỗ ngồi của mình, chuẩn bị dọn cặp về KTX. Tiếng bước chân khiến Chung Duẫn Nặc chú ý, cô ngẩng đầu lên nhìn Từ Gia Hòa người nộp bài đầu tiên, sau đó cúi đầu tiếp tục kiểm tra lại đáp án.
Ánh mắt đó tràn đầy vẻ trách cứ, lo lắng, oán trách... Từ Gia Hòa nhìn ra được hết, mặc dù thấy áy náy rất nhiều, nhưng, hối hận cũng đã muộn. Thôi thì cứ mua cho Chung Duẫn Nặc một ít đồ ăn vặt rồi xin lỗi vậy, hiếm có một người bạn trong lớp nào hợp rơ với mình như thế.
Từ siêu thị quay về lớp, trong lớp chỉ còn lại vài người, nhìn những chỗ bỏ trống trong bài thi của nhau rồi trêu ghẹo nhau, dường như họ đã hoàn toàn bỏ cuộc, thầy Trương gác thi cũng không thấy tăm hơi đâu.
"Chung Duẫn Nặc hả? Bạn ấy thu bài giúp thầy Trương, vừa mới đi tới văn phòng đấy." Bạn cùng lớp chỉ vào khu văn phòng ở phía bắc và nhìn Từ Gia Hòa đang xách túi đồ ăn trong tay, nói đùa bảo: "Không phải chứ? Cậu thích bạn ấy à? Không nhìn ra nha."
Từ Gia Hòa không tiện giải thích, chỉ có thể đơn giản phủ nhận, kết quả đối phương lại càng nhiệt tình bàn tán. Cậu bất lực đành phải nói qua loa vài câu, nhanh chân chạy về phía văn phòng, lo Chung Duẫn Nặc rời đi.
"Hộc, hộc... Chung Duẫn Nặc!"
Từ Gia Hòa há mồm thở hổn hển, gọi đối phương lại. Mới vừa leo lên lầu năm, Chung Duẫn Nặc đúng lúc bước ra khỏi cửa văn phòng môn toán khối 11.
Chung Duẫn Nặc nghe thấy thì quay lại, vẻ mặt cứng đờ, sau đó Lương Lục cũng bước ra theo.
Tại sao Lương Lục lại ở đây?
Bầu không khí nhất thời có chút xấu hổ, Từ Gia Hòa còn chưa nghĩ ra cách phải đối mặt với anh như thế nào, chỉ có thể bước tới, đưa chiếc túi trong tay cho Chung Duẫn Nặc, nở nụ cười xin lỗi: "Cậu cầm đi." Nhưng Chung Duẫn Nặc chỉ sững sờ tại chỗ, không đưa tay ra nhận.
Lương Lục kế bên không nói lời nào, chỉ là hơi nhíu mày, lộ ra nụ cười bỡn cợt, trực tiếp lướt qua hai người, xuống lầu trước.
Ánh mắt của Chung Duẫn Nặc luôn dán chặt vào Lương Lục, không dám nói một lời, mãi đến khi đối phương đã khuất sau ngã rẽ của hành lang mới mở miệng nói.
"Cậu không cần phải như vậy đâu... Ngay từ đầu cậu không có nghĩa vụ giúp đỡ tôi, vốn dĩ đều là đối thủ cạnh tranh." Chung Duẫn Nặc bực bội lầm bầm trong miệng.
"Dù gì cũng đã mua rồi mà, cầm lấy đi nhé, cứ coi như tôi mời." Dưới ánh sáng lạnh ngoài hành lang Từ Gia Hòa trông càng xinh đẹp hơn, trong đáy mắt tràn đầy ý cười ôn hòa.
Chung Duẫn Nặc nhìn vào mặt cậu thì hơi ngẩn người, quả nhiên, cậu nam sinh ngồi ở đằng trược thực sự rất đẹp. Trong KTX nữ ngoài Giang Dữ Thành ra, thi thoảng cũng sẽ nhắc tới Từ Gia Hòa, nhưng mọi người đều nói rằng cậu ấy chỉ có thể được ngắm nhìn từ xa rất khó để bắt chuyện, mặt mày xinh đẹp thuộc tuýp ưa nhìn nhưng tính tình lại trầm lắng nhạt nhẽo... nhưng thực ra người đó luôn rất tốt.
Chung Duẫn Nặc chậm rãi nhận lấy đồ ăn vặt, đã hơn chín giờ tối, khu văn phòng vắng tanh, tiếng sột soạt của túi nilon đặc biệt rõ ràng.
Cô gái cúi đầu không dám nhìn cậu, Từ Gia Hòa tưởng nút thắt trong lòng đối phương vẫn chưa tan, vì thế lại an ủi lần nữa: "Ngày mai phô giúp cậu một bộ đề, chắc chắn cậu sẽ lọt vào top ba không thành vấn đề."
Chung Duẫn Nặc lúc này mới đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt càng trở nên rõ ràng, cuống cuồng nói: "Cảm, cảm ơn cậu! Trễ quá rồi! Tôi về KTX trước đây!" Nói xong ôm túi đồ ăn chạy đi mất, tiếng gót giày giẫm trên mặt đất cộc cộc vang vọng khắp nơi, cuối cùng, còn vội vội vàng vàng quay đầu lại nhìn Từ Gia Hòa, ngay sau đó biến mất khỏi chỗ rẽ.
————————————————
Ngày hôm sau, Lương Lục vẫn nhắm mắt làm ngơ với mình, không gặng hỏi một câu nào, điều này khiến Từ Gia Hòa hơi nhẹ nhõm... Nhưng bất ngờ hơn đó là, đối phương thế mà lại buông mình thật? cũng không công khai bí mật của mình ra ngoài. Chỉ là mối quan hệ với hai người kia lại trở về như ban đầu, như những con người xa lạ không quen không biết.
Tiếng chuông tan học vang lên, thầy Trương gấp lại giáo án, liếc nhìn Từ Gia Hòa, sau đó nhìn về đằng xa: "Hôm nay tới đây thôi, bài tập về nhà là làm sách bài tập của chương này. À đúng rồi, cuộc thi lần này do Lương Lục của lớp một và Chu Huy, Chung Duẫn Nặc của lớp ta, chuẩn bị thật tốt nhé các em, cố gắng mang lại vinh quang cho trường... Còn Từ Gia Hòa em ra đây một lát."
Vừa dứt lời, cả lớp đều đổ dồn ánh mắt lên người mình, với vẻ kinh ngạc, nghi hoặc và có chút lạnh nhạt đứng bên ngoài quan sát. Từ Gia Hòa như bị ném xuống hầm băng, mạch máu lạnh buốt, sao có thể như vậy được? Mình thế mà lại trượt khỏi top ba?
Ra khỏi lớp, rõ ràng đã rời khỏi những ánh mắt kia, nhưng cơ thể vẫn cứng đờ, đầu óc cứ ong ong.
Thầy Trương nhíu chặt mày, lấy bài thi từ trong giáo án ra, vung vung cho phẳng, tức giận nói: "Từ Gia Hòa có chuyện gì với em vậy? Thầy còn cảm thấy chắc chắn em sẽ ổn! Thế mà lại để thấp hơn Chu Huy ba điểm!"
Từ Gia Hòa nhìn xuống bài thi, tim lỡ nhịp một giây: Vẫn là tờ đáp án của mình, nhưng có vài chỗ có vết xóa mờ của bút chì.
Nhưng, mình chọn đáp án xong là nộp bài ngay mà, không có sửa gì hết.
_________________________________________
<** má bias của teo tan vỡ r sao:( hic tưởng đi thi 1 tuần xong ** nhau nát tươm rùi làm lành lại ngọt ngào như xưa mò douma