Giỏi Cởi Quần Áo Người Khác

Chương 37

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

(Nhớ lại)

Hai người đứng ở sau phòng tập đa năng, nhìn nhau mà không nói một lời, mùi thuốc súng tràn ngập trong không khí, dường như chỉ chạm vào là bốc cháy ngay, nghe thấy cả tiếng tiếng hò hét phối hợp của các cầu thủ trong sân vận động qua cửa sổ thông gió phía trên.

"Việc gì?" Lương Lục phá vỡ sự im lặng đầu tiên.

Giang Dữ Thành ngước mắt thoáng nhìn, cau mày lạnh lùng nói: "Sau này đừng cố ép cậu ấy nữa."

Tuy không nói rõ "cậu ấy" ở đây là ai, nhưng hai người đều hiểu trong lòng.

"Lúc trước cứ tưởng mày muốn đánh cậu ấy." Giang Dữ Thành lúng túng xoa xoa cằm, sau đó ánh mắt hung ác nói: "Nắm thóp hòng uy hiếp cậu ấy, mày đang có tính toán gì?"

Lương Lục nhíu mày, không có vẻ gì là tức giận, lại còn cười nhạo: "Thế nên sau khi mày biết cậu ấy là người song tính thì mày cũng tới chịch cậu ấy... là thứ ba tuần trước nhỉ?"

Giang Dữ Thành đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi... Sao Lương Lục biết được?

Lương Lục cười khẩy, suy đoán tiếp: "Ban đầu tao vốn hẹn cậu ấy ở KTX cùng giải đề, nhưng cậu ấy lâm thời lại nói tiết tự học tối phải đến văn phòng giúp sửa bài tập, có điều sau khi về KTX cái cớ của cậu ấy và lời mà Lí Nhất Thước nói hoàn toàn không trùng khớp, rõ ràng Từ Gia Hòa đã nói dối tao... còn mày, sau khi trở về ký túc xá ngày hôm đó, thật hiếm khi thấy mày không chào hỏi lấy một câu. Lúc Từ Gia Hòa nhìn mày, thì mày lại cố lẩn tránh ánh mắt đi."

"Lúc đó thật khó hiểu, nhưng bây giờ đã rõ rồi." Lương Lục nhìn khuôn mặt ngày một cứng ngắc của đối phương, anh càng thêm điềm tĩnh, bày mưu tính kế, "Còn nghe nói Gia Hòa làm quản lý đội bóng rổ?"

Giang Dữ Thành sửng sốt tại chỗ, môn văn của gã đó giờ dở tệ, nên nhất thời gã không biết nên phải bác như thế nào.

Lương Lục cười khì thành tiếng: "Thế nên tao với mày khác nhau ở chỗ nào?"

Dây thần kinh vốn đang bình tĩnh như bị đứt cái phựt, khi Giang Dữ Thành nghe được lời này, ánh mắt hung tàn, cả người như nổi lửa, tức không chịu được, gã tung lực đấm một phát lên xương gò má phải của Lương Lục, mạnh đến mức từng khớp xương trên ngón tay đều đau ê ẩm.

Lương Lục bị đấm cho thụt lùi về sau hai bước, đáy mắt tối tăm phực lửa, không đánh trả lại ngay, mà cười nham hiểm hỏi: "Mày thì có tư cách gì? Mày vì tinh thần trọng nghĩa hay là mày chịch con người ta rồi nên trong lòng mày muốn chịu trách nhiệm?"

Nhìn Giang Dữ Thành bị nghẹn, Lương Lục đã hiểu, nói tiếp: "Tao dám thừa nhận tao thích Từ Gia Hòa, tao khao khát tình dục với cậu ấy, muốn lột đồ cậu ấy đè cậu ấy ở dưới thân tao, còn mày?"

Giang Dữ Thành trợn trừng hai mắt, không thốt ra được một chữ, lửa giận trên khuôn mặt đẹp trai đã dần vơi đi, chỉ còn lại vẻ bối rối.

Lương Lục tung quyền đấm vào khóe miệng của Giang Dữ Thành, tiếng xương đập vào nhau như nổ tung, lực mạnh tương đương với cú đấm trên gò má mình. Đèn đường gần đó cũng bật sáng, càng làm rõ vẻ mặt tái mét và xoắn xuýt của Giang Dữ Thành.

"Trả lại mày một cú này." Lương Lục chỉnh thẳng cổ áo, không muốn nói nhiều, cười giễu cợt rời đi.

Vừa bước được một bước, Lương Lục lại quay đầu lại, trong mắt tràn đầy khinh thường: "Nói cho cùng thì mày là một thằng giả nhân giả nghĩa."

Giang Dữ Thành ở lại một mình dưới ánh đèn đêm, gã ngơ ngác hồi lâu mới lấy ngón tay cái sờ nhẹ vào vết thương, cơn đau rát từ khóe miệng, dọc theo dây thần kinh tràn xuống lồng ngực.

Bị Giang Dữ Thành đấm một cú vào xương gò má phải, nửa bên mặt hơi đau, Lương Lục định về KTX xử lý vết thương trước, trong phòng tối om, sau khi bật đèn chùm mới lặng lẽ ngồi ở trước bàn.

"Rè ——" Điện thoại hiển thị cuộc gọi đến từ Chung Duẫn Nặc.

"Alo."

"Lương, Lương Lục! Tớ là Chung Duẫn Nặc ở lớp hai, thầy Trương nói cậu sẽ dạy kèm giúp tớ phải không? Ngày mai được chứ?" Một giọng nữ xa lạ vang lên trong điện thoại.

"Cũng được." Lương Lục lạnh nhạt đáp lại.

"Nhưng, phòng hoạt động đóng cửa hết rồi, cậu tìm được phòng tự học nào trống không?" Giọng nữ hỏi.

"Để tôi mượn chìa khóa, tiết tự học tối ngày mai cậu gọi trước cho tôi là được." Lương Lục đáp.

"Vậy tối mai gặp!"

"Ừm."

"À đúng rồi... chuyện tớ giúp Từ Gia Hòa sửa bài thi, cậu đừng đi hỏi cậu ấy nhé...Vì cậu ấy bảo tớ giữ bí mật." Giọng nữ nhút nhát cầu xin.

"Từ Gia Hòa bảo cậu giữ bí mật?" Lương Lục thấy khá bất ngờ.

Cúp điện thoại, Lương Lục châm một điếu thuốc, anh luôn cảm thấy chuyện Từ Gia Hòa nhờ Chung Duẫn Nặc sửa bài thi không đơn giản như vậy, dường như có chỗ nào đó không logic, nhưng lại chưa suy luận ra là phi lý ở đâu.

Ngay lúc Lí Nhất Thước về KTX, tầm mắt của hai người đều liếc lên giường tầng trên, Lương Lục mới phát hiện —— Từ Gia Hòa thế mà lại ở KTX! Cậu không bật đèn không kêu một tiếng nào, bây giờ còn làm bộ như mình vừa ngủ dậy, không biết vẻ lúng túng đã hoàn toàn vạch trần cậu.

Nhân cơ hội này có nên hỏi rõ luôn không? Nhưng lòng tự trọng quái gở làm Lương Lục không có cách nào nói ra, ngộ nhỡ, Từ Gia Hòa thực sự bỏ thi là vì muốn tránh né mình thì sao? Mình thật sự có thể đối mặt được với sự thật này không?

Đúng lúc đang bực dọc, thì Giang Dữ Thành cũng về KTX, vẫn không thèm chào hỏi như trước, khi Lí Nhất Thước hỏi về vết thương ở khóe miệng, gã lấp liếm đại cho qua. Lương Lục nhận ra được Giang Dữ Thành cũng đang nén lửa giận giống mình, vì thế, cả hai đã tránh để không xảy ra xích mích trong KTX, ngăn không cho người khác nhận ra.

Hễ cứ nghĩ đến Từ Gia Hòa bị hai thằng cùng phòng trước mặt chạm vào, ba thằng một giuộc nhưng vẫn luôn loại bản thân mình ra. Hơn nữa hiện tại Từ Gia Hòa còn nguyện từ bỏ cuộc thi chỉ vì muốn tránh né mình. Trán Lương Lục càng nổi gân xanh, tức muốn điên lên được, không thể suy nghĩ lý trí được nữa...

Cho đến khi nhặt được mẩu giấy ấy...

————————————————

(Trở lại vào tối thứ năm)

Sự thật cuối cùng cũng được phơi bày, cảm thấy nhẹ nhõm không thôi, sau khi về KTX Từ Gia Hòa chỉ muốn đi ngủ sớm thư giãn đầu óc. Hơn nữa, tiết tự học tối mình còn ngó lơ cả thầy Trương, mà chạy thẳng ra khỏi lớp, không chừng mai sẽ bị ăn mắng toi đầu cho xem... Đi ngủ trước rồi tính sau vậy.

Hai người vừa mới đặt đít xuống, bỗng Lí Nhất Thước vội vã xông vào KTX, tay còn xách theo cái túi giấy.

"Gia Hòa!" Hai mắt Lí Nhất Thước sáng lấp lánh chạy tới trước bàn, lấy tài liệu hướng dẫn và bài thi từ trong túi giấy dâng lên như của lạ: "Thầy Trương bảo tớ đưa những thứ này cho cậu! Thầy nói vị trí thi đấu vẫn là của cậu. Nhưng cậu đột nhiên chạy ra ngoài khiến cả lớp đều sốc."

Sau đó Lí Nhất Thước còn lấy ra thêm một bộ đề, trên mặt viết đầy các chữ mực đỏ mực đen loạn xạ, đó chính là bộ đề mà lúc trước Lương Lục đã chỉnh sửa cho Từ Gia Hòa. Lí Nhất Thước ấp a ấp úng, dè dặt nói: "Còn cái này, Chung Duẫn Nặc bảo tớ trả lại cho cậu."

Từ Gia Hòa nhận lấy bộ đề, trong lòng áy náy không chịu được, ngày mai mình phải đối mặt với cô ấy như thế nào đây?

"Sau khi cô ấy quay về lớp thì vẫn cứ khóc mãi." Lí Nhất Thước não nề gãi gãi mái tóc xoăn của mình, sợ làm mất lòng Từ Gia Hòa: "Cô ấy bảo tớ giúp cô ấy đi xin lỗi một lần nữa, tớ cũng ngại từ chối."

"Không sao." Từ Gia Hòa gật đầu, hơi cau mày.

Cửa ký túc xá lại mở ra, người ngày nào cũng về KTX cuối cùng - Giang Dữ Thành.

Ném bóng vào lưới treo, đặt cặp lên bàn, thảy điện thoại lên giường trên. Sau khi về KTX thay đồ xong, gã thản nhiên tựa lưng vào ghế trong cùng, cởi đôi AJ ra, lấy khăn ướt chậm rãi lau chùi vết bẩn, từ đầu đến cuối không nói một lời.

Ánh mắt Từ Gia Hòa vô thức nhìn về phía Giang Dữ Thành, sau đó cậu chợt nhận ra: Mấy ngày nay cậu toàn lo lắng về chuyện danh sách thi đấu, khi chuyện được giải quyết xong, cậu mới phát hiện dạo này Giang Dữ Thành rất kỳ lạ, từ sau buổi tối thứ hai đó dường như đã trở lại với trạng thái lạnh lùng thờ ơ như ban đầu. Không thèm chào hỏi một câu, nhưng Văn Tường đã gửi bảng tên quản lý tới vào ngày hôm qua. Lần này không viết bằng tay mà là chữ được in hẳn hoi lên danh thiếp.

Cơ chừng cảm nhận được Từ Gia Hòa đang nhìn trộm mình, Giang Dữ Thành ngẩng đầu, tóm gọn lấy đối phương.

"Cuối tuần này đấu với trường trung học số ba cậu đừng đi nữa, công việc của quản lý sẽ có người thay thế, cậu tập trung ôn tập đi, tôi nghe nói tuần sau phải thi vòng loại rồi." Giọng điệu Giang Dữ Thành bình tĩnh, nhưng người khác không được chõ mõm vào.

"Không sao, chỉ một buổi chiều thôi mà..."

"Cuối tuần đi thư viện thành phố, tôi giúp cậu tham khảo đề thi." Lương Lục ngắt lời Từ Gia Hòa.

Từ Gia Hòa quay đầu nghiêm mặt nói: "Làm quản lý cần phải có trách nhiệm."

"Rốt cuộc là cậu có muốn tiến vào vòng chung kết không?" Lương Lục không khỏi cau mày, ánh mắt vô ý liếc nhìn Giang Dữ Thành, nói bóng nói gió bảo: "Cậu muốn chịu trách nhiệm phải không? Vì có những người họ không muốn chịu trách nhiệm đâu."

Giang Dữ Thành nghe thấy thế, tay đang lau chùi đôi AJ bỗng dừng lại, Từ Gia Hòa còn chưa kịp hiểu, thì Lí Nhất Thước bên cạnh đã lập tức cất tiếng: "Không được! Chúng ta không thể làm nô lệ, hãy dùng chính máu thịt của chúng ta đắp nên một bức tường thành mới! Bây giờ tao sẽ là chủ tịch câu lạc bộ của Từ Gia Hòa, và là người đại diện của Bộ Tư pháp! Đứng ra thay mặt xử lý tất cả những tranh chấp dân sự nếu có, xin hãy để Từ Gia Hòa ở nhà học bài!"

Giang Dữ Thành thả lỏng một chút, nói đùa: "Không phải lúc trước mày là trưởng nhóm fan hâm mộ của tao mà?"

Lí Nhất Thước đạp cho một đạp: "Cút con mẹ mày đi."

Tiếp đó, hắn sực nhớ ra gì đó, đỏ mặt tiếp tục bổ sung: "Ờ thì chuyện là, hiện tại tao chính là bạn trai của Gia Hòa."

Phòng KTX 6094 lặng ngắt, Từ Gia Hòa hít một hơi, sau đó nhớ lại cuộc giao kèo với Lí Nhất Thước vào tối chủ nhật - nói dối bảo hai người giả bộ đang yêu nhau, để tránh né Lương Lục. Nhưng hiện tại mình đã nói rõ với Lương Lục rồi, thế cái kèo này còn cần nữa không?

Lí Nhất Thước người đang không hay biết gì vẫn đang kéo kéo lọn tóc xoăn, khá ngại ngùng, ánh mắt nhìn Từ Gia Hòa, tràn đầy mong đợi và đắc ý, muốn nghe đối phương đồng ý.

Từ Gia Hòa xấu hổ mặt đỏ chót, không biết giải thích thế nào, hồi lâu mới nói: "... Ừm."

Giang Dữ Thành khiếp sợ đầy mặt, mím chặt môi, không nói gì, tiếp tục chùi giày.

Lương Lục khẽ nhướng mày, không ngạc nhiên, nhưng đôi mắt lại u ám mịt mù, nhịp nhịp ngón tay lên bàn, dường như chẳng quan tâm mấy, cười khúc khích: "Ồ, thế à."

————————————————

Thứ sáu trôi qua rất nhanh đã đến cuối tuần, Văn Tường nhắn với Từ Gia Hòa rằng tuần này cậu không cần đến tham gia trận đấu tích điểm, nhiều lần bảo đảm các cầu thủ dự bị sẽ ghi chép lại thật kỹ càng, lúc này Từ Gia Hòa mới yên tâm ở nhà học bài.

Giờ đã là giữa tháng 9 nhưng cái nóng mùa hè vẫn không ngơi được, Từ Gia Hòa mặc quần cộc ở nhà, có lúc bị muỗi đốt trong bắp đùi, ngứa gãi cào cấu liên tục. Sau khi xem đề hết một ngày, hiện tại mỏi mắt kinh khủng, cánh tay phải đau nhức.

Khi sắp tới giờ ăn tối, điện thoại nhảy ra tin nhắn Wechat, cậu mở khóa và xem thử.

Lí Nhất Thước: Gia Hòa ơi, lúc trước tớ có nói nhà tớ cách khu nhà cậu gần lắm í.

Lí Nhất Thước: [Pikachu nhảy nhót.gif]

Lí Nhất Thước: Cậu còn bận hỏ...

Lí Nhất Thước: Tớ tới tìm cậu được khum?

————————————————

<vãi thằng Thước nó giả điêng kìa trời >
Bình Luận (0)
Comment