Ai ai cũng biết, khi Giang Dữ Thành vừa mới vào lớp mười không lâu dựa vào bằng chính tài năng và sức mạnh của mình gia nhập vào đội tuyển bóng rổ chính thức của trường.
Cậu bé đẹp trai luôn lạnh lùng còn hay tỏ ra uể oải ấy khi chạm vào quả bóng dường như trở thành một người khác, ánh mắt tràn đầy dữ tợn, khí chất cực mạnh mẽ. Gã rê bóng bằng một tay trên sân, thực hiện những động tác giả hoàn hảo, bất kể là úp bóng hay ném ba điểm đều luôn ghi điểm chính xác, ngay cả những đàn anh lớp trên cũng không đủ trình với gã, dường như sinh ra là để chơi bóng rổ.
Người như Giang Dữ Thành ngay khi vừa gia nhập đội đã trở thành đối tượng được mọi người ngưỡng mộ, dẫn dắt đội bóng của trường giành hết chiến thắng này đến chiến thắng khác.
Nhưng không một ai nhớ Giang Dữ Thành đã bị đẩy ra khỏi vị trí trọng tâm của đội.
Là Văn Tường, người này nửa năm trước không có mặt trong đội hình xuất phát.
Văn Tường đã từng rất lo lắng và cáu kỉnh, anh ta cũng tập luyện rất chăm chỉ, nhưng trong nhiều trận đấu quan trọng, anh ta chỉ có thể ngồi trên băng ghế dự bị và nhìn những người xung quanh cổ vũ cho Giang Dữ Thành.
Nhưng cậu bé trên sân không bao giờ quan tâm, cho dù có nhiều tiếng vỗ tay và cổ vũ hơn nữa, gã cũng sẽ coi đó là một chuyện bình thường. Văn Tường nhìn cô gái mình thích đưa nước cho Giang Dữ Thành, nhưng sau khi nhận nước, gã chỉ nhướng mày lạnh lùng nói "cảm ơn", chưa bao giờ coi trọng lòng trân quý với người khác giới.
Ngoài lo âu ra, dường như vẫn còn nảy sinh một cảm xúc khác 一 là lòng ghen ghét.
Trong học kỳ tiếp theo, cuối cùng Văn Tường đã giành được vị trí tuyển chọn chính bằng sự nỗ lực của mình, còn đảm nhận luôn cả chức đội trưởng. Nhưng nỗi ghen ghét đã khiến con người ta đánh mất chính mình, anh ta luôn vô thức bắt chước Giang Dữ Thành, dù là kỹ năng chơi bóng hay là cách hành xử, Văn Tường luôn muốn đi trước một bước, nhưng lại bất giác rơi vào cái bóng của Giang Dữ Thành.
Thấy đối phương mua một đôi AJ mới, bản thân mình cũng đi mua, thấy đối phương mặc một cái áo phong thời thượng của mùa mới, thế là cũng đi mua theo, thấy đối phương cắt tóc và để một cái ký hiệu trên phần tóc mai, thế là mình cũng cắt theo... Giang Dữ Thành thấy thế thì chỉ nhướng mày, tiếp tục cúi đầu nghịch điện thoại, như thể lười quan tâm.
Vốn dĩ là ghen tị với đối phương, muốn giẫm đối phương ở dưới chân mình, nhưng sao mình không nhịn được cứ muốn bắt chước theo gã?
Các thành viên lớp 11 trong đội lờ mờ biết Văn Tường rất khó chịu với Giang Dữ Thành, nhưng chẳng ai dám hó hé, hai người họ ngoài mặt cố vờ như không có gì, hơn nữa Giang Dữ Thành luôn tỏ ra lười biếng cứ thấy người khác là thấy phiền, căn bản chả đáp ứng bất kỳ một cái gì.
Chỉ có người quản lý đội bóng Chu Đình Đình là không nhận ra, lúc tập luyện thích ship Văn Tường x Giang Dữ Thành. Văn Tường bất lực không thôi, anh ta đoán cô gái này là muốn giữ gìn mối quan hệ tốt giữa mình và Giang Dữ Thành, đừng khiến bầu không khí của đội đưa vào bế tắc. Cũng phải, cứ cố gò ép mình với đàn em làm gì, bây giờ anh ta đã trở thành đội trưởng chính thức của đội, chi bằng mình hãy thả lỏng tinh thần, nâng cao kỹ năng, cố gắng hết sức thoát khỏi cái bóng của Giang Dữ Thành.
Mãi đến khi Từ Gia Hòa xuất hiện.
Giang Dữ Thành luôn lạnh lùng từ trước đến nay thế mà cũng sẽ tự mình giúp đỡ người khác, mua ô rồi làm bảng tên, nhờ Văn Tường giúp đưa cho Từ Gia Hòa, nhưng lại dặn là đừng nói do gã chuẩn bị. Cứ hiểu là Văn Tường có lòng chăm sóc Từ Gia Hòa một chút, trong lúc luyện tập cố gắng bảo đồng đội có gì thì cứ tìm gã, đừng làm phiền quản lý. Rõ ràng hai người là bạn cùng phòng, tự nói với nhau sẽ càng dễ hơn, nhưng Giang Dữ Thành lại đi đường vòng bảo Văn Tường khuyên Từ Gia Hòa ở nhà ôn tập đừng tới trận đấu... Tại sao?
Cũng từng ngẫu nhiên gặp qua Từ Gia Hòa vài lần trong trường, ngay cả Văn Tường cũng không khỏi quay đầu lại liếc nhìn thêm vài cái, rõ ràng là con trai, nhưng lại đẹp đến khó tin... Rốt cuộc là Giang Dữ Thành đang sợ cái gì?
Trong lòng anh ta nảy lên một câu trả lời, gần như vọt ra khỏi lồng ngực, một năm qua bị Giang Dữ Thành đè ép, lần đầu tiên Văn Tường có được niềm khoái cảm của thắng lợi, có thể nắm bắt được điểm yếu của đối phương.
————————————————
Từ Gia Hòa không hiểu ý của Giang Dữ Thành.
Khóe miệng gã hơi nhếch lên, nhướng mày, nhưng trong ánh mắt lại chẳng có ý cười: "Một thằng trai tân sao làm em sướng được."
Giang Dữ Thành tự biên tự diễn, gã nhẹ thả tay ra khỏi cằm Từ Gia Hòa, ngón tay cái chậm rãi chạm vào môi cậu, xoa xoa bờ môi theo vòng tròn, định lấy ngón trỏ cạy môi rồi thọc vào miệng cậu.
"Đội phó, có thể nghỉ sớm không ạ? Buổi trưa em bận chút việc trong lớp." Một đàn em lớp mười mặc đồng phục đội thò đầu ra ngoài cửa gào lên hỏi, nhưng khi bắt gặp hành động của hai người rõ ràng hơi ngơ ra một giây: "... Quản lý ạ?"
"Về đi, chiều đừng tới trễ."
Trên mặt Giang Dữ Thành lập tức lộ ra vẻ bực bội, gã rất tự nhiên buông tay, quay đầu lớn tiếng với đàn em, cố tình lơ đi vẻ kinh ngạc trên mặt đàn em, kéo cổ áo đồng phục giả bộ quạt quạt, vạt áo mơ màng lộ ra đường cong cơ múi rắn chắc.
Đàn em vội vàng gật đầu, cúi người bước nhanh vào phòng thay đồ, không dám nhìn quanh.
"Đưa sổ cho tôi, cậu đi được rồi." Giang Dữ Thành cầm lấy cuốn sổ mà không giải thích, khẽ cau mày, "Từ giờ trở đi, cậu không cần đến tìm Văn Tường, hãy nói cho tôi, vốn dĩ chức quản lý chỉ là cái mác mà thôi."
Trong lòng Từ Gia Hòa có quá nhiều nghi hoặc muốn hỏi, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Giang Dữ Thành hình như cũng không muốn giải thích gì thêm, ngẩng đầu ý nói tạm biệt Từ Gia Hòa, định quay lại phòng tập.
Mới vừa bước đi vài bước, gã đột nhiên dừng lại, nhanh chóng quay người, ôm lấy eo thon của Từ Gia Hòa, đẩy thiếu niên gầy gò vào căn phòng gần nhất.
Tít ——
Bên tai vang lên tiếng khóa cửa của thiết bị chống trộm, Từ Gia Hoà còn chưa kịp nhìn rõ xung quanh, thân hình cao to của Giang Dữ Thành đã chặn tầm nhìn của cậu, một bóng đen đổ xuống mặt cậu, môi cậu bị cắn nhẹ.
Sức lực này quá bất ngờ khiến Từ Gia Hoà không giữ thăng bằng được, cậu loạng choạng vài bước, ngay khi gáy sắp đập vào sau cửa, cậu cảm giác được có một bàn tay to đỡ ót cậu, đến khi bình tĩnh lại đã nhận ra mình đã hoàn toàn bị Giang Dữ Thành ôm trọn vào trong ngực.
Mở mắt ra, gương mặt Giang Dữ Thành gần sát, trong lúc ngước mắt hàng mi lướt nhẹ trên làn da của đối phương, Giang Dữ Thành đang cúi đầu nhắm mắt hôn mình. Chỉ là một nụ hôn đơn giản, đầu lưỡi liếm quanh đôi môi, nhưng lại không luồn vào trong, cuối cùng, chỉ vờn trên khóe môi Từ Gia Hòa.
Cái hôn môi ngắn ngủi lại dịu dàng, chưa kịp phản ứng thì đã kết thúc.
Cơ thể Giang Dữ Thành hoàn toàn che kín ánh sáng ngoài cửa sổ, khuôn mặt đẹp trai được những tia sáng khắc thành từng đường nét cứng rắn, còn ngửi thấy được cả mùi hương nam tính nóng bỏng trên cơ thể của gã, vẻ mặt ham muốn được đắm chìm trong dục vọng ẩn giấu dưới ánh sáng chiếu ngược, nghe thấy cả tiếng thở dốc hổn hển.
Đôi môi Từ Gia Hòa vừa bị mút quá mạnh, khiến chúng nó đỏ tươi, phía trên còn lấp lánh ánh nước. Giang Dữ Thành lấy ngón tay giúp cậu xoa xoa lau đi vệt nước dâm đãng, sau đó trầm giọng hỏi: "Em cảm thấy hai ta vẫn là bạn chứ?"
Nếu là trước kia, Từ Gia Hòa chắc chắn sẽ gật đầu đồng ý, nói cho Giang Dữ Thành bí mật của chính mình đó là thái độ chân thành nhất của cậu. Nhưng hiện tại đã trải qua quá nhiều chuyện, cậu càng hiểu sâu hơn về "tiêu chuẩn của tình bạn". Lí Nhất Thước đã dùng hành động để nói với cậu rằng: Bạn bè sẽ không hôn nhau, và càng sẽ không lên giường với nhau. Từ việc hôn môi cho đến liếm *** sau đó là ** *** vào lỗ dâm đâm thọc nhiều lần, cái này người ta gọi là tình yêu và dục vọng, chẳng có "bạn bè" gì ở đây cả.
"Văn Tường nhìn ra rồi."Không đợi cậu trả lời, Giang Dữ Thành tiếp tục lẩm bẩm một mình, "Lúc trước anh ta hỏi anh vì sao lại quan tâm chăm sóc em nhiều như thế, có phải là do em xinh đẹp cho dù có là nam hay nữ anh đều muốn chạm vào em."
"Lúc đó anh không thừa nhận." Giang Dữ Thành tự cười mình, nhớ đến buổi tối hôm đó, có lẽ giống như những gì Lương Lục nói, gã là một thằng hèn nhát giả nhân giả nghĩa, gã cứ tưởng rằng tất cả những bốc đồng của mình đều đến từ lòng khao khát của tình dục và lòng hiếu kỳ, nhưng từ đầu đến cuối gã vẫn không chịu thừa nhận bản thân gã đã thực tủy biết vị, không chịu thừa nhận là mình đã rung động.
"Anh ta chẳng có chỗ nào bằng anh, luôn không chịu thua, lần nó khó lắm mới nắm thóp được điểm yếu của anh, muốn dựa vào đó làm bàn đạp ——"
"Nhưng cũng chả sao cả. Từ Gia Hòa, em đã từng chơi đùa với cọng kẽm chưa. Một khi đã uốn cong, cho dù có cố bẻ thẳng như thế nào đi nữa, thì em cũng không có cách nào khiến nó trở lại hình dáng ban đầu."
Đáp án gần như đã rõ, Từ Gia Hòa toàn thân tê dại, theo bản năng muốn đẩy Giang Dữ Thành ra, nhưng lại không thể thoát khỏi vòng tay của đối phương.
"Tôi và Lí Nhất Thước đã ở bên nhau—— "
"Thì sao?" Giang Dữ Thành ngắt lời, vẻ mặt đầy cáu kỉnh, vô thức lớn tiếng: "Anh cũng thích em anh cũng muốn được chịch em, mẹ nó thằng bạn cứt chó!"
Giang Dữ Thành cúi đầu, cụng trán gã vào trán của Từ Gia Hòa, con ngươi đen nhánh sáng ngời nóng rực, hơi thở phả trên làn da mềm mại của cậu.
"Ba người chúng ta lần trước, em khó chịu không?"
Nhớ lại chuyện đó, Từ Gia Hòa đột nhiên đỏ bừng hai má, tim đập như trống bỏi, xấu hổ đến mức không nói nên lời, nhưng Giang Dữ Thành lại nhìn cậu đăm đăm, đành vội vã tránh đi ánh mắt rực lửa của đối phương.
Giang Dữ Thành nắm lấy tay Từ Gia Hòa, sờ xuống dưới háng gã. Chỗ đũng quần phình ra bắt đầu cương cứng vì tình dục, nó hơi giật giật trong tay cậu, giống như một con thú sắp thức tỉnh. Từ Gia Hòa muốn rút tay lại nhưng Giang Dữ Thành nắm quá chặt.
"Thứ bảy em thi vòng loại nhỉ? Gửi định vị cho anh, anh thi xong trận đấu sẽ vòng sang đón em." Giang Dữ Thành không chút do dự tự quyết định luôn tuyến hành trình, "Nếu chỉ chọn thằng Lí Nhất Thước, em mãi mãi sẽ không hiểu được lên đỉnh là gì."