Giới Giải Trí Còn Có Loại Thao Tác Này Sao

Chương 16


Ngày hôm sau, Ngôn Trăn phát hiện ánh mắt của tất cả nhân viên công tác nhìn mình rõ ràng đều bất thiện.

Mà trước đó nhìn thấy Phương Hòa Húc vẻ mặt đắc ý nhìn mình.

Ngôn Trăn biết là Phương Hòa Húc đã nói cái gì đó, dẫn đến mọi người đều hiểu lầm mình.

Cô hiện tại chỉ muốn giành được quán quân, để đứng ở bên cạnh trưởng công chúa.

Tự nhiên sẽ không bị những lời đồn đại đó đánh bại.

Đây là xem như kiểm tra thực lực thi đấu, như vậy mình chỉ cần phát huy hết sức là được.

Hôm nay nội dung quay như cũ là chụp ảnh.

Nhưng cùng ngày đầu tiên không giống, sân quay hôm nay là ở trong rừng, các tuyển thủ yêu cầu phải tự mình tìm trong rừng một gốc chụp hoàn mỹ, làm cho người quay phim có được cảm hứng, chụp ra một tấm ảnh đẹp nhất.

Thời gian quy định là ba tiếng đồng hồ.

Ngôn Trăn hóa trang, thay một bộ váy lụa màu xám trắng, váy tương đối mỏng, nhìn từ xa phảng phất chỉ là một tầng sương mù bao phủ trên người.

Ngôn Trăn khuôn mặt non trẻ, đôi mắt có thần, sau khi hoá trang, mặt càng đặc sắc, là một loại mỹ cảm trộn lẫn giữa thành thục và trẻ con.

Cô ôm váy, ở trên đường nhặt một nhánh cây, vừa đi vừa ở một bên làm ký hiệu.

Ấn tượng của người quay phim đối với cô không được tốt, bởi vì mọi người đều nghe được lời nói ngày hôm qua của Phương Hòa Húc, không ai lại đi thích một đứa con gái khinh nhục bạn bè ở trường học.

Người chụp ảnh không có đưa ra bất luận chỉ đạo gì cho Ngôn Trăn,vẫn luôn lười nhác ngồi trên hòn đá.

Ngôn Trăn chuẩn bị đi về phía nam.

Phía nam tương đối ẩm ướt, có rất nhiều loại nấm, hơn nữa ánh nắng đầy đủ, rất dễ dàng chụp ra một bức ảnh đẹp.

Người chụp ảnh rõ ràng biết điểm này.


Cô ta ngăn cản Ngôn Trăn: “Tất cả mọi người đều đi về phía nam, các người muốn tụ lại làm cái gì?”
Ngôn Trăn dừng lại bước chân, cũng cảm thấy có đạo lý.

Cô lần theo ký hiệu trên nhánh cây tính một quẻ, tính được một hướng tốt: “Vậy thì đi phía bắc đi.”
Người chụp ảnh cũng không muốn đi về phía bắc.

“Tôi lười bước đi, lại chụp ở bên này.”
Ngôn Trăn: “???”
“Tôi mệt mỏi.” Người chụp ảnh nói, “Cô tùy tiện tìm gốc đại thụ dựa vào một chút, chúng ta trước tiên chụp ảnh, sau đó nghỉ ngơi.”
Người chụp ảnh cũng không sợ đắc tội Ngôn Trăn.

Bởi vì con gái của cô ấy đã từng chịu đựng bị bạo lực học đường, bạo lực học đường cực kỳ đáng sợ, dẫn đến con gái của cô ấy hiện giờ vẫn còn bóng ma tâm lý.

Tối hôm qua sau khi nghe xong Phương Hòa Húc nói, cảm xúc của cô ấy đối với Ngôn Trăn cơ hồ có thể nói là địch ý.

Đây hết thảy đều là vì duy trì chính nghĩa, người chụp ảnh không cảm thấy mình có gì sai.

“Thế nào? chọn một chỗ đi.”
Ngôn Trăn nói: “Rất tốt, vậy cô chờ tôi một lát.”
Cô ở chung quanh nhìn, lấy nhánh cây tiếp tục đồ vẽ, sau khi đi về phía trước một khoảng, cô cảm nhận được linh khí mãnh liệt.

Rừng rậm luôn là chỗ không thiếu linh khí.

Cô đối với người chụp ảnh vẫy tay: “Tôi chọn cây đại thụ này.”
Người chụp ảnh không có hứng thú mà đi qua.

Ngôn Trăn vỗ thân cây, phía trên không biết từ khi nào đã được cô vẽ đầy hoa văn, ánh sáng vàng nhạt mơ hồ xuất hiện.

Ánh mặt trời xuyên qua lá cây, hình thành một chùm tia sáng, đối lập với những rễ cây âm u quanh đó.

Người chụp ảnh nhất thời có chút ngốc lăng.

Ngôn Trăn đứng dưới gốc cây, nhắm mắt cảm thụ linh khí chuyển động.


Tức khắc, bên người có một bụi rặm đong đưa rất nhỏ.

Khi ánh sáng chiếu xuống,rõ ràng có thể thấy được.

Người quay phim lập tức ấn nút chụp.

Trong bức ảnh hiện ra một trương yên lặng lại mang theo cuồng bạo.

Bức ảnh này quả thật có thể trực tiếp bước lên trang bìa của tạp chí đỉnh cấp quốc tế.

Thái độ của người chụp ảnh xoay chuyển 180 độ: “Cô có muốn nằm trên thân cây để thử lại hay không?”
Ngôn Trăn: “……”
Hai người chụp rất nhiều tấm, mới chỉ qua một giờ.

Người chụp ảnh nhìn vào ảnh chụp bên trong máy ảnh,khiếp sợ không thôi: “Tôi cảm thấy cô nhất định là tuyển thủ có linh tính nhất mà tôi từng gặp.

Ngôn Trăn: “Cảm ơn đã khích lệ.”
Đây là chính nghệ thuật.

Người chụp ảnh nghĩ, người có thể chụp ra một bức ảnh như vậy,thật sự sẽ là một người xấu sao?
Ánh mắt của cô ấy thật sự quá sạch sẽ.

Sạch sẽ đến mức không giống người của thế giới này, phảng phất như ở trên trời cao nhìn xuống chúng sinh, cao ngạo lại mang theo từ bi.

…… Đây chính là Phật Tổ sao?
Người chụp ảnh nhất thời lờ mờ nghe được từng trận Đế Thính đến bên tai Phật Âm, một đạo kim quang(ánh sáng màu vàng) đánh tan sương mù, làm cho cả người cô ấy rực rỡ tân sinh.

“Tôi đã là fan của cô.” Người chụp ảnh nói, “Tuy rằng tôi như cũ vẫn chán ghét tính cách của cô, nhưng cô biểu hiện nghệ thuật khiến tôi trầm mê.”
Ngôn Trăn: “…… Vẫn là cảm ơn cô.”
Ba giờ sau, thi đấu kết thúc, mọi người trở về tòa nhà cao chọc trời.

Tuyển thủ lấy ra một tấm ảnh vừa lòng nhất để giám khảo nhận xét.


Ngôn Trăn chọn tấm đầu.

Hai mươi hai tuyển thủ dự thi đứng ở trên đài.

Một lát sau, Vu Liên cùng ba vị giám khảo đi ra.

Vu Liên lập tức tươi cười: “Nhìn được các vị ở trong rừng mỗi người đều có gương mặt tinh xảo giống nhau.”
Các tuyển thủ cười.

“Nhưng không biết các vị có thể biểu hiện ra cảm giác tinh linh hay không.

chờ một lát, chúng ta sẽ được nhìn thấy ở trong ảnh chụp của các vị.”
Người đầu tiên được gọi lên chính là tuyển thủ số một.

Nội dung ảnh chụp của cô ấy là di chuyển váy của mình ở giữa rừng hoa.

Giám khảo người da đen không chút khách khí nói: “Thật tốn công cũng thực bình thường, nếu không phải bức ảnh này xuất hiện ở trên màn ảnh, có khả năng tôi sẽ tưởng đây là poster của mười năm trước.”
Giám khảo tóc vàng nói: “Chúng tôi yêu cầu cô thể hiện, là sự đặc sắc, chứ không phải một cái váy, ở tấm ảnh chụp này, tôi thấy không rõ mặt của cô.”
Nam giám khảo hơi nghiêm túc nói: “Tôi có thể cảm nhận được đây là một loại cảm giác tôn kính, cô ở đây là muốn biểu đạt cái gì? Trong rừng còn có tổ chức hoạt động hiến tế sao?”
Sau khi ba người nói xong, tuyển thủ số một cơ hồ sắp khóc.

Vu Liên cứu vớt cô ấy: “Thân ái, đầu tiên tư duy của cô thật tốt, trong ảnh chụp có sông có núi, còn có cây, đích xác có thể nhìn ra được đây là một khu rừng.”
Cô ấy tạm dừng.

Tuyển thủ số một nín thở nghe.

Vu Liên tiếp tục nói: “Đáng tiếc trừ bỏ ưu điểm này, những cái khác đều là khuyết điểm.”
Không sai, chính là tàn nhẫn bnhư vậy.

Đây là cuộc thi đấu.

Tuyển thủ số một tuyệt vọng nắm chặt nắm tay: “Tôi cho rằng bức ảnh này đã bao hàm hết thảy khu rừng.”
“Hiển nhiên là không đủ.” Vu Liên nói.

Sau đó hai người liên tiếp cũng đều lọt vào phun tào*.

(*) Phun tào là một từ trong tiếng Trung Quốc, chỉ hành vi lập luận phản bác từ một lỗ hổng lập luận, ngữ nghĩa của người bị phản bác; thường mang ý nghĩa trêu chọc.( lại cho dễ hiểu:>)
Lúc sau là Hứa Vi Vi, ảnh chụp của cô ấy kết cấu tinh mỹ, lấy màu vàng làm chủ, cảm giác hoạt bát của tuổi trẻ làm nhóm giám khảo hai mắt sáng ngời.


Cô ấy lớn lên điềm đạm đáng yêu, phi thường phù hợp với màu vàng, điểm nhận thức này làm cô ấy được đến một cái đánh giá không tồi.

Tiếp theo cái là Phương Hòa Húc.

Phương Hòa Húc đem mình giả thành động vật, tựa hồ là một con báo,đang đi săn những động vật khác, ở trước mặt mọi người bày ra một mặt tiên khí của mình, cô ta dùng cuồng dã và gợi cảm để chinh phục giám khảo.

Đến phiên Ngôn Trăn.

Sau khi Ngôn Trăn đi lên, màn ảnh chiếu ra ảnh chụp của cô.

Là một tấm ảnh chụp lấy chủ đạo là màu lạnh, nhưng ở chỗ bên cạnh chiếu xuống cột sáng vàng nhạt, cùng với một tầng vàng kim quanh thân làm cho bức ảnh thoạt nhìn không phải đơn điệu như vậy.

Giám khảo người da đen lập tức đứng lên: “OMG, ám dạ tinh linh*, cô tuyệt đối là chân chính tinh linh.”
(*)Tinh linh là một loại sinh vật được mô tả trong các tác phẩm huyền bí và giả kim từ khoảng thời Phục hưng Châu Âu, và được xây dựng đặc biệt trong các tác phẩm Paracelsus thế kỷ 16.

Theo Paracelsus và những người sau đó, có bốn loại tinh linh, đó là gnomes, undines, sylphs và salamander.

Giám khảo tóc vàng nói: “Tôi thích hoa văn trên thân cây, rất có cảm giác thần bí.”
Nam giám khảo nghiêm túc nói: “Tôi có thể cảm nhận được một loại cảm giác tôn kính, nhưng cô muốn biểu đạt cái gì? Ở trong rừng tổ chức hoạt động hiến tế sao?” (Editor: Trước khi dịch đoạn này, ta tưởng mình bị sai nên đã chạy qua bản QT xem lại một lần nữa, ông nội này có mấy câu lập đi lập lại hoài mà không khác một chữ luôn mới ghê, hại ta cứ tưởng mình sai@@)
Vu Liên cười ha ha: “Không sai, anh không biết sao? vị tuyển thủ này chính là một thiên sư.”
Nam giám khảo nghiêm túc sửng sốt: “Là thật hay giả?”
Vu Liên đối với Ngôn Trăn nói: “Tôi có xem qua Weibo của cô, phía trên phổ cập khoa học rất hữu dụng, tôi thử một chút, cả người đích xác tỉnh táo không ít.”
Ngôn Trăn cười cười.

Vu Liên nói: “Cô có thể chụp ra một bức ảnh như vậy thật sự không dễ dàng, hôm nay bởi vì người chụp ảnh đối với cô có thành kiến, không có phối hợp thật tốt với cô.

Về điểm này, là chúng tôi làm việc sơ sẩy, nhưng cũng là tình huống mà các cô sẽ đối mặt trong tương lai.

Cô đã khắc phục thật tốt vấn đề này, đáng được thêm điểm.”
Ngôn Trăn đứng nghe ở dưới đài.

Bộ dáng ngoan ngoãn này làm cho ấn tượng của vài vị giám khảo đối với cô có điều đổi mới.

Giám khảo người da đen nói: “Tôi tối hôm qua đã nghe được không ít chuyện lúc trước của cô, tôi cũng không biết sự tình thật giả ra sao, không thể đối với sinh hoạt cá nhân của cô tiến hành đánh giá.

Nhưng về phần nghệ thuật, cô biểu hiện quá tốt.”
“Vị bằng hữu này, anh như thế nào lại đoạt lời kịch của tôi?” Vu Liên nói giỡn, tiếp đó nhìn về phía Ngôn Trăn, “Cô đã là thiên sư, có tiên đoán gì muốn nói với tôi sao?”
Ngôn Trăn liếc mắt nhìn Vu Liên một cái, cười nói: “Sớm về nhà một chút, buổi tối không an toàn.”.

Bình Luận (0)
Comment