Giới Giải Trí Còn Có Loại Thao Tác Này Sao

Chương 9


Edit by Trâm
“Là cô? Còn trẻ như vậy sao?” Hàn Tiểu Manh bởi vì kinh hách quá độ, cả người lẫn thần kinh đều bị khóa lại trong chăn.

Lúc này cô chọn cao lông mày, tuy nhận ra Ngôn Trăn chính là ân nhân cứu mạng của mình, nhưng rõ ràng không tín nhiệm trình độ của
Ngôn Trăn.

“Tuy rằng còn trẻ, nhưng thật sự là cô ấy nói cho tôi, đoạn nhảy vực kia có vấn đề.” Lục Mính nói, sau đó giới thiệu cho Ngôn Trăn, “Đây là Hàn tỷ, là người mà cô đã cứu ở thời điểm núi lở mấy ngày trước, Cô có còn nhớ rõ không?”
“Cô đã học đoán mệnh với ai?” Hàn Tiểu Manh hỏi Ngôn Trăn.

Ngôn Trăn nói: “Tự học thành tài.”
Hàn Tiểu Manh: “……”
Lục Mính: “……”
Câu trả lời tự học giống nhau còn chưa tính, vì cái gì còn thành tài.

Các cô còn chưa bao giờ gặp qua dạng người mặt dày vô sỉ như thế……
Hàn Tiểu Manh nhìn gương mặt non trẻ của Ngôn Trăn, hơi mang ý vị cười nhạo nói: “Được, xem ở phân thượng cứu tôi một lần, cô tính cho tôi.”
Ngôn Trăn trực tiếp nói: “Chuyện phiền não nhất hiện tại của cô đại khái là, có thể tiêu sái rời đi như thế nào để không mang tiếng xấu.”
Hàn Tiểu Manh cả kinh, thực nhanh ổn định tâm tình: “Còn có đâu?”
Cô xác định trong lòng phiền chuyện này.

Chuyện nhảy vực cùng núi sập lúc trước, tuy rằng cô cuối cùng không xảy ra bất trắc gì, nhưng nếu như vận khí không tốt,sẽ mất mạng như chơi.

Hàn Tiểu Manh cảm thấy nếu mình còn tiếp tục, khẳng định sẽ lành ít dữ nhiều.

Nhưng đây là cơ hội để kiếm tiền, cũng là cơ hội để kiếm fans.


Nếu mình bội ước, diễn bộ phim này không được khen, về sau có nổi tiếng, khẳng định sẽ trở thành một điểm đen của chính mình.

Hàn Tiểu Manh muốn trèo cao một chút.

Vì vậy cô còn chưa có quyết định, đến tột cùng thì mạng sống quan trọng, nhưng danh tiếng vẫn quan trọng hơn.

Ngôn Trăn không có trả lời vấn đề của Hàn Tiểu Manh, mà là nhìn thoáng qua tay Hàn Tiểu Manh.

Tiếp tục nói: “ Gia cảnh cô không tồi, trước mười tuổi gia đình tương đối giàu có, đáng tiếc trong nhà có một người ca ca, thường xuyên cờ bạc ăn nhậu chơi gái, đem nhà cửa làm tán gia bại sản.”
Hàn Tiểu Manh đột nhiên đứng dậy từ trong chăn: “Cô từ đâu mà biết đến?”
Ngôn Trăn lại nói: “Cô là người có dã tâm lớn, vừa đến tuổi cập kê liền có kim chủ, chỉ trong thời gian 6 năm đã thay ba người, hiện giờ tình hình rất tốt, nhưng kim chủ đương nhiệm cơ hồ sắp chán ngấy, cô liền học mấy minh tinh Hòng Kong kia nuôi dưỡng tiểu quỷ để trộm vận may của người khác, mà mấy ngày trước lại va chạm quỷ thần, nên bị phản phệ.”
Lục Mính ở một bên bẻ ngón tay tính: “Tuổi cập kê, đó chẳng phải mới vừa lên cao trung sao?”
Hàn Tiểu Manh ngồi ở trên giường khiếp sợ không thôi, đồng tử cô co chặt, hô hấp trở nên dồn dập.

Trước đó cô còn tưởng rằng Ngôn Trăn bất quá chỉ là một tiểu cô nương ở nông thôn, hiện tại từ chỗ của Ngôn Trăn nghe được những bí mật mà mình che giấu nhiều năm, rốt cuộc cũng đứng ngồi không yên.

Cô nghĩ bóp chết Ngôn Trăn, làm cho người này không thể nói ra mà những lịch sử đen đó.

Nhưng may mắn thay lý trí của cô vẫn còn, biết được dùng bạo lực sẽ không thể giải quyết vấn đề, hiện tại xem ra quan trọng nhất chính là tính mạng của mình.

“Đại sư, tôi không muốn chết.” Hàn Tiểu Manh hư tình giả ý chảy xuống hai hàng nước mắt, “Cô nói cho tôi đi, tôi làm sai cái gì, tôi nhất định sẽ hảo hảo đền bù.”
Ngôn Trăn chân run rẩy hỏi: “Cô còn không ý thức được sao?”
Hàn Tiểu Manh khóc thút thít nói: “Tôi không nuôi tiểu quỷ nữa, tôi trở về sẽ đem trả lại cho người khác.”
Ngôn Trăn cắn hạt dưa: “Cô tính toán sẽ trả lại như thế nào?”

Hàn Tiểu Manh ngây ngẩn cả người, trả lời không được.

Cô nói những lời này vốn dĩ chỉ là ứng phó, rốt cuộc cũng sẽ không ai thấy mình vận đỏ, lại từ bỏ cơ hội này.

Ngôn Trăn nhất châm kiến huyết ( một câu ngắn lại chỉ được chỗ trọng yếu) nói: “Thành ý của cô không đủ.” Đứng dậy muốn rời đi.

Hàn Tiểu Manh nhanh chóng bắt lấy cọng rơm cứu mạng này: “Xin cô hãy giúp đỡ, nói cho tôi biết bây giờ nên làm cái gì, tôi nhất định sẽ làm theo!”
Ngôn Trăn ngồi lại ghế một lần nữa, yên lặng nhìn Hàn Tiểu Manh, cặp mắt kia tựa hồ muốn xuyên thấu vào sâu trong tim của Hàn Tiểu Manh.

Cô biết Hàn Tiểu Manh sẽ không chịu.

“Nuôi tiểu quỷ sẽ tổn hại âm đức, tôi nếu bằng lòng, sẽ có hàng trăm ngàn cách để cô không nuôi được tiểu quỷ.” Ngôn Trăn khuyên một câu, “Nhưng tôi làm người quá thiện lương, lại nghĩ cho cô một cơ hội để cứu vớt chính mình.”
Hàn Tiểu Manh yên tĩnh một lát: “Đại sư, tôi là thiệt tình hối cải.” Thái độ khẩn thiết, cùng lúc hai người(chỉ NT,LM) mới vào cửa hoàn toàn khác nhau như hai người xa lạ(chỉ HTM).

Lục Mính cũng ở bên cạnh khuyên một câu.

Rốt cuộc Hàn Tiểu Manh là nữ chính, nếu nữ chính tinh thần đi xuống, bộ phim này cơ bản liền thất bại, giấc mộng thành thần của mọi người trong đoàn phim cũng sẽ tan nát.

Ngôn Trăn nói: “Tốt đi, tôi chỉ nói một lần, cô hãy nghe cho kỹ.”
Hàn Tiểu Manh lau nước mắt, gật đầu.

“Các người tế trời cũng vô dụng, bởi vì đắc tội chính là phần mộ tổ tiên của người khác.” Ngôn Trăn nói, “Thôn này vốn dĩ không có điều hòa khí lạnh, các người còn muốn dẫn ống, ống dẫn kia đã phá hư phần mộ tổ tiên của người khác, mà trên người cô mang theo quỷ khí của tiểu quỷ, tất nhiên sẽ là đối tượng đầu tiên bị trách tội.”
Hàn Tiểu Manh sau khi nghe xong sắc mặt trắng bệch: “Nói như vậy người sai cũng không riêng một mình tôi?”
Ngôn Trăn gật đầu.


Hàn Tiểu Manh ý thức được mình rất có khả năng là bị người hố, tức giận muốn đứng lên đánh người.

Lục Mính nhanh chóng đem người phác gục, hỏi Ngôn Trăn: “Chúng ta hiện tại nên làm thế nào?”
Ngôn Trăn nói: “Đơn giản.”
Lục Mính quăng ánh mắt lấp lánh đến.

Ngôn Trăn nói: “Một là thả tiểu quỷ chạy.”
Hàn Tiểu Manh nghe xong, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Cô hỏi: “Trực tiếp kêu người trùng tu phần mộ tổ tiên không được sao?”
Ngôn Trăn cười với Hàn Tiểu Manh: “Ai sẽ đi trùng tu? Nếu là người khác đi, lại nói cũng không phải công đức của cô,sau khi cô đi trùng tu, dựa vào quỷ khí trên người, phỏng chừng sống không quá ba tiếng đồng hồ.”
Hàn Tiểu Manh nghiến răng nghiến lợi: “Được, vậy thì thả!”
Lục Mính nhẹ nhàng thở ra, cũng may Hàn Tiểu Manh thời điểm mấu chốt quyết đoán, khó trách có thể trèo lên tới địa vị bây giờ.

Hàn Tiểu Manh đem bình đựng tiểu quỷ lấy ra.

Ngôn Trăn mở khăn voan, tiếp đó một tiểu người giấy mặc áo hoa màu hồng lục bò ra.

Cô liền đốt một nén nhang, lại đốt một bức hoàng phù, tiểu quỷ ăn hương, nhảy ra bên ngoài, cuối cùng tan thành sương mù màu đen.

Đồng thời, Hàn Tiểu Manh cũng hộc ra một ngụm máu đen.

Ngôn Trăn đem bình còn lại đưa cho Hàn Tiểu Manh: “Không cần sợ, độc huyết mà thôi, sau khi cô nhổ ra hết, cơ thể liền sạch sẽ.”
Hàn Tiểu Manh thở hổn hển, cúi đầu không nói.

Lúc này cô thật sự tin.

Trước đó còn coi khinh, nhưng sau khi mơ hồ nhìn đến cảnh tượng như vậy, cô hoàn toàn tin tưởng Ngôn Trăn thật sự có bản lĩnh.


Một bên khác.

Lục Mính lần đầu nhìn thấy cảnh tượng như vậy, quả thực kinh ngạc đến mức miệng có thể nhét được một quả trứng gà.

Cô ban đầu còn nghi hoặc hai người nói “Tiểu quỷ”, “Quỷ khí” là cái ám hiệu gì, không nghĩ tới chính là đồ vật dơ bẩn trong tưởng tượng của mình.

Loại đồ vật này thế mà thật sự tồn tại, còn có thể đoạt vận khí của người khác?!
Thật thuận tiện a……
Ngôn Trăn nhìn Lục Mính liếc mắt một cái, dọa nói: “Nuôi tiểu quỷ phải cung cấp khí vận của mình, một khi bị phản phệ, đời này của cô cũng coi như xong.”
Lục Mính đánh một cái rùng mình, nhanh chóng giải thích: “Tôi chỉ ngẫm lại.”
Thả xong tiểu quỷ, Ngôn Trăn nói: “Lại đi trùng tu phần mộ tổ tiên một chút là được.”
Hàn Tiểu Manh gật đầu.

Ngôn Trăn nói: “Sau khi trùng tu xong, phải đi tắm bằng nước,mặt trên thả vào hoa màu trắng.” Cô móc ra một tấm giấy, “Lại đem lời nhắn xin lỗi đốt cho bọn họ.”
“Phải phiền toái như vậy sao?” Hàn Tiểu Manh nói.

Ngôn Trăn cười: “Đương nhiên cũng có thể không phiền toái, nhưng rốt cuộc mạng người quý trọng, làm đơn giản, có khả năng sẽ không hiệu quả lắm.”
Hàn Tiểu Manh đành phải gọi điện thoại cho trợ lý, kêu người đem một bộ bia đá cùng công cụ trùng tu đến đây.

Lúc trùng tu xong thì đã đến chạng vạng.

Ngôn Trăn nhắc nhở: “Sau khi thả tiểu quỷ chạy nếu lại nuôi dưỡng, sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.”
Những lời này đánh mất ý niệm còn sót lại của Hàn Tiểu Manh.

Cô vô lực lên tiếng: “Tôi đã biết.” Lúc sau lại mệt mỏi nói ra một câu cảm tạ không biết thật giả, “Cảm ơn cô, nhưng chuyện lần này, cầu xin cô đừng nói ra ngoài.”
Ngôn Trăn nói: “Trong núi thông tin bất tiện, tôi lại không có chỗ nói.”
Sau đó duỗi tay ra: “Thù lao đâu, đưa cho tôi.”.

Bình Luận (0)
Comment