Giới Hạn Của Tuổi Trẻ

Chương 3

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày 27 tháng 8, trường M thi chọn lớp.

Ngô Du Du đi từ phòng thi ra bị Tần Phương đi sau gọi giật lại. Hai người đi cùng nhau ra cổng, vừa đi vừa chuyện trò.

“Du Du, lớp bổ túc cậu học hồi hè thế nào?”

Ngô Du Du nhớ lại hai mươi ngày tôi luyện đợt hè, nghiêm túc tổng kết bốn chữ:

“Chấn động tâm can.”

Sau đó tiếp tục bổ sung thêm bốn chữ nữa: “Khắc cốt ghi tâm!”

Tần Phương không nhịn được cười: “Cậu đi học bổ túc mà làm như đi đánh trận vậy.”

Cũng đâu khác gì đánh nhau đâu… Ngô Du Du thở dài trong lòng.

“Đừng nói nữa, ông thầy đó ác độc lắm, lần đầu tiên tớ thấy trông mong ngày khai giảng đến thế…”

“Ngô Du Du!” Tần Phương đang định hỏi thêm cho rõ thì có một cậu con trai đi phía sau bỗng nhiên gọi.

“Gì thế?” Ngô Du Du quay đầu lại.

“Thầy Lâm dạy Vật lý bảo cậu đến văn phòng đấy.” Cậu ta nói.

“Ờ biết rồi. Tớ phải đi đây.” Ngô Du Du quay lại chào tạm biệt Tần Phương rồi nhanh chóng đi về phía văn phòng.

“Thưa thầy, em đến rồi!”

“Vào đi.”

Ngô Du Du vừa bước vào liền thấy Thẩm Đàm đang đứng ngay sau lưng thầy Lâm.

“Em qua đây,” thầy Lâm cười tủm tỉm, “Đợt thi hồi cuối kỳ hai đứa đều đồng xếp nhất, lát nữa qua nhà thể chất chụp chung một tấm để bữa sau khai giảng đưa lên tường Trạng nguyên nhé.”

Ngô Du Du đã được lên tường Trạng nguyên môn Lý một vài lần nên cũng không để tâm lắm, quan trọng là lần đầu tiên nghe nói đến vụ chụp ảnh chung.

“Giờ lại viết cái này trước.” Thầy Lâm vẫy tờ giấy cầm trên tay.

Ngô Du Du biết nó là lời cổ vũ sẽ ghi phía dưới ảnh bởi đã được viết mấy lần. Ngô Du Du cầm tờ giấy, không cần đắn đo mà viết luôn tám chữ.

“Chăm chỉ học tập, tiến bộ từng ngày!”

Đến lượt Thẩm Đàm, cậu ta nhìn thoáng qua, coi bộ như muốn nhíu mày. Không giống chữ viết mềm mại của con gái bình thường, chữ Ngô Du Du thể hiện rõ tính cách người viết, mỗi một nét bút đều có sự sắc sảo.

Cậu ta đặt bút viết nhanh hai chữ: “Cố lên”.

Chữ viết mạnh mẽ, dứt khoát, đề lạc khoản là “Thẩm Đàm”.

Thầy Lâm nghiêng người nhìn trang giấy, nhất thời chẳng còn gì để nói, cái lũ quỷ này!

“Nếu không còn gì nữa thì bọn em xin phép đi chụp ảnh luôn ạ.” Thầm Đàm đứng thẳng người lên, nói năng lễ phép.

Ngô Du Du cũng hạn hán lời khi nhìn thấy hai chữ kia, cái tên này còn tùy tiện hơi cả mình.

Thầy Lâm thấy hai đứa học trò đều không định sửa, bất đắc dĩ phải chịu, bọn trẻ giờ khó bảo quá, ngày xưa thế hệ thầy nếu được viết lời cổ vũ là vui lắm, chuẩn bị kỹ càng mấy ngày mấy đêm, phải viết làm sao để thể hiện được là người có trình độ lại khiến người ta đọc lên thấy chấn động.

Thầy nhìn xuống hai câu kia, cái thứ này đúng thật là rất chấn động…

Thầy Lâm đưa trả lại giấy cho Thẩm Đàm rồi phẩy tay: “Đi mau đi!”

Hai người đến nhà thể chất, nộp lại tờ giấy rồi chuẩn bị chụp ảnh.

Ngô Du Du hơi căng thẳng còn Thẩm Đàm lại rất tự nhiên đứng bên cạnh, khoảng cách giữa hai người cùng lắm chỉ rộng bằng hai ngón tay. Ngô Du Du dường như có thể cảm nhận được nhiệt lượng tỏa ra từ cơ thể và mùi quần áo thơm nắng của đối phương. Nửa bên mặt gần phía cậu ta của Ngô Du Du hơi nóng lên.

Người Thẩm Đàm rất cao, tầm mắt Ngô Du Du vừa vưa đến bờ vai, tay mỗi người cầm một chiếc cúp môn Lý, cái này chỉ là đạo cụ, đến môn nào thì dán nhãn cúp môn đó. Trông thật ngớ ngẩn. Ngô Du Du thầm nghĩ vậy.

Ngô Du Du nâng cúp bằng cả hai tay, lúc đưa khuỷu tay phải lên vô tình chạm vào người Thẩm Đàm nên ngượng ngùng nhích ra xa.

“Ấy chớ, em nữ đừng động đậy, tôi vừa mới căn chỉnh máy xong.” Thợ chụp ảnh vội kêu lên.

“Xin lỗi ạ.” Ngô Du Du vội đáp rồi không dám cựa thêm nữa.

Chụp ảnh chớp mắt là xong. Ngô Du Du đặt đạo cụ xuống, xoa xoa cơ mặt đã cứng, ngẩng đầu nhìn lên chào tạm biệt cậu bạn đứng bên cạnh đang nghịch cái cúp.

“Tớ về trước đây.”

“Tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Chỉ mấy chữ ngắn ngủn thôi mà Ngô Du Du đã căng thẳng, có lẽ tại lần đầu tiên gặp nhau đúng vào lúc rất xấu hổ nên lần nào gặp lại cũng thấy không được tự nhiên.

Thẩm Đàm xé nhãn cúp ra, thay bằng nhãn Toán rồi giơ cúp lên chụp tiếp.

Ngô Du Du đi rồi, Lương Tề Sơn đứng từ xa xem nãy giờ liền lại gần, đợi Thẩm Đàm chụp ảnh Toán xong thì cười ha ha bá vai cậu ta: “Cảm giác chụp chung ảnh với người đẹp thế nào hả?”

Mặt Thẩm Đàm tỉnh bơ, nhét cái cúp trong tay và nhãn Hóa học đưa cho Lương Tề Sơn.

“Ông đoán thế nào?”

“Chậc chậc, keo kiệt.” Lương Tề Sơn vừa lầu bầu vừa dán nhãn Hóa lên, “Tôi thấy Ngô Du Du ngoài đời đẹp hơn trong ảnh một chút đấy.”

“Ông quen à?” Thẩm Đàm bị bất ngờ.

Lương Tề Sơn ngẩng đầu ngạc nhiên: “Hai người lâu nay luân phiên thay nhau xuất hiện trên tường Trạng nguyên môn Lý mà chẳng lẽ ông lại không biết hả?”

Thẩm Đàm nhận lại cúp, mặt tỉnh bơ ra dấu cho thợ ảnh, miệng đáp thản nhiên: “Sao tôi phải biết chứ.”

Lương Tề Sơn không còn gì để nói vì biết thừa tính cách của thằng bạn này rồi, chắc có khi còn chưa bao giờ đi xem cái tường Trạng nguyên kia, cho dù hầu hết ảnh ban Tự nhiên đều là mặt cậu ta…

Còn có một người nữa cũng chưa xem tường Trạng nguyên bao giờ.

Ngô Du Du ma xui quỷ khiến thế nào lại lóc cóc đeo cặp đi xem tường Trạng nguyên dưới dãy nhà học. Trên bức tường vôi trắng tinh là hai hàng ảnh chụp, một hàng của ban Tự nhiên, hàng còn lại là ban Xã hội.

Thẩm Đàm có những ba ảnh! Ban tự nhiên: môn Toán, môn Lý, môn Hóa.

Bữa đó điểm tối đa là 120, Ngô Du Du được 105, nhìn sang thành tích của cậu ta: điểm tuyệt đối! Siêu nhân đúng là trâu bò, đứng đầu đã đành lại còn được điểm tối đa. Ngô Du Du cảm thán đầy hâm mộ.

Ngô Du Du bỗng nhiên rất hiếu kỳ, lời cổ vũ lần trước của cậu ta vẫn là hai chữ đó: “Nỗ lực”.

“Sặc!” Ngô Du Du bật cười, tên này đúng là đơn giản đến là thô.

Ngày mồng một tháng Chín, cổng lớn trường M chật kín học sinh xách túi lớn túi bé và các phụ huynh.

Kết quả thi chọn lớp đã được gửi đến tận từng nhà từ trước khai giảng. Lâm Quốc Trung biết tin con gái lớn vào được lớp chọn đã phấn khởi dẫn cả nhà đi ăn mừng một bữa.

Ngô Du Du rất mừng vì được gặp lại Tần Phương ở ký túc xá. Học kỳ này Ngô Du Du được phân vào phòng ký túc 310, tầng ba, sát cầu thang phụ.

Mỗi khóa một dãy nhà, lớp mười hai được xếp vào dãy nhà ngoài cùng, sát cạnh sân bóng rổ.

“Ở đây không thể mặc áo ngủ đi phơi đồ rồi…” Mai Hâm, bạn cùng phòng ký túc mới, thở dài.

Mai Hâm trước đây học lớp 6, thành tích thường thường bậc trung, lần này thi đậu vào lớp chọn đến chính bản thân cũng phải ngạc nhiên.

“Đâu chỉ có thế, sau này thay đồ trong phòng cũng phải kéo rèm cửa.” Dương Khiết khom người trải giường chiếu, không nhịn được bức xúc, “Trường mình quy hoạch thật quá bất hợp lý, tại sao ký túc nam ở mặt trong còn ký túc xá nữ lại ở bên ngoài chứ?”

“Đúng vậy, ngày thường đi nhà ăn cũng phải băng qua sân bóng rổ, cái ban công này chẳng khác gì đem đi triển lãm cho mọi người xem cả.” Ngô Du Du ôm chăn đi phơi, trở về nói đế vào.

“Sợ cái gì, bọn họ nhìn được chứ đâu sờ được”. Quan Doanh mặt bừng bừng khí thế đáp lại.

Mọi người: “…”

Mai Hâm thở dài: “Người anh em thật lợi hại!”

Sáu nữ sinh cùng phòng ký túc nhanh chóng dọn dẹp xong mọi thứ rồi cùng nhau đến nhà ăn, không có ai là người rụt rè, mọi người chẳng mấy chốc đã quen nhau, còn phát hiện ra rất hợp tính, càng nói càng vui.

“Nghe nói chủ nhiệm lớp chọn năm nay không phải giáo viên trong trường đâu.” Cơm nước xong xuôi, trên đường đến dãy nhà học, Mai Hâm bật mí, “Đồn là một thầy giáo đi du học về, cực kỳ giỏi.”

Dương Khiết nhíu mày: “Người ngoài? Vậy liệu có trách nhiệm không?” giống như những gì TV vẫn hay nói về “nhân viên thời vụ” vậy, “Dạy xong là đi, cùng lắm thì đi chỗ khác, kiểu giáo viên như vậy có vẻ không ổn.”

“Không phải chứ…” Mai Hâm ngạc nhiên, “Người làm thầy đều cần phải có trách nhiệm…” Trong suy nghĩ của Mai Hâm thầy giáo giống như một con tằm miệt mài kéo kén nhả tơ…

Quan Doanh cười, tỏ vẻ “cậu ngây thơ thật” rồi nói: “Cậu nghĩ lớp mình là những đứa thế nào? Trong đây có những người rồi sẽ trở thành thầy cô, bác sĩ, cơ trưởng tương lai đấy. Lúc ở trên lớp tuy không tỏ vẻ gì nhưng tối về tự học ghê lắm đấy, cậu nghĩ gì vậy?”

Ngô Du Du: “…”

Tần Phương: “…”

Đúng là… nằm cũng trúng đạn…

Bước vào lớp, mọi người ào ào đi điểm danh rồi nhận sách.

Cô Cố giáo viên lớp mười hai, tổ trưởng bộ môn Ngữ văn, đang sai các bạn nam phát sách. Cô mặc một chiếc váy liền thân, tất chân và giầy cao gót màu đen, tuổi độ trung niên, gò má và sống mũi cao khiến đôi mắt càng sâu thêm.

Thấy sáu học sinh nữ cùng vào lớp, cô Cố  đẩy gọng kính, nghiêm túc nói: “Sáu em nữ, mau lại đây giúp, xếp sách các bạn nam đi lấy về vào từng tủ rồi dán nhãn tên dựa theo sổ điểm danh nhé.”

Sáu người đồng thanh vâng dạ. Dương Khiết và Mai Hâm đi dãn nhãn, bốn bạn gái còn lại thì xếp sách.

Ánh mặt trời đầu giờ chiều hơi gắt, phòng học không bật điều hòa nên dù mặc áo ngắn tay, cả sáu người đều nóng toát mồ hôi.

“Trời ạ!” Bỗng nhiên Mai Hâm thốt lên.

“Sao thế?” Mọi người đồng loạt nhìn sang.

Mai Hâm chỉ vào sổ điểm danh: “Con gái của lớp chỉ có đúng sáu đứa mình!”

“!!!” Tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

Mọi người chỉ nhận được thông báo về việc xếp lớp của chính mình chứ không biết tình hình của người khác, đến giờ mới hay cả lớp chọn ban tự nhiên năm nay chỉ có đúng sáu học sinh nữ!

“Thế thì giải bóng chuyền năm nay gay go rồi.” Văn Thù nãy giờ không nói gì bỗng lên tiếng. Cô bạn cắt tóc ngắn, cao chừng 1m7, vẻ ngoài trung tính, nhìn thoáng qua khá giống một anh chàng đẹp trai.

“Giải bóng chuyền gì?” Mai Hâm hỏi, “Lớp mười hai vẫn phải học thể dục à?”

“Trường mình năm nào các khóa cũng thi bóng chuyền theo đơn vị lớp.” Văn Thù giải thích.

“Ồ, thế thì nếu không đủ người, bọn mình không phải tham gia nữa.” Mai Hâm nhún vai, tiếp tục công việc.

Không ngờ Văn Thư lại bảo: “Một đội bóng chuyền có 6 người.”

Mọi người: “…”

“Tính xa vậy làm gì, giờ cứ xếp sách trước đã, mấy bạn nam sắp chuyển sách về xong hết rồi.” Dương Khiết nhắc.

Mọi người hoàn hồn, tiếp tục làm nhanh cho xong.

Chỉ chốc lát, các bạn nam đã đi lấy đủ sách về, các bạn nữ cũng đã xong việc phân loại và dán nhãn.

Mọi người dọn dẹp phòng học sạch sẽ rồi ngồi vào chỗ theo sơ đồ lớp.

Ngô Du Du nhìn quanh lớp, nhận ra có mấy người quen mặt: Thẩm Đàm, Lương Tề Sơn, tiếp theo là… Lục Hạo Nhiên! Cậu ta học cùng trường à?

Dường như nhận ra bị nhìn, đối phương chầm chậm quay lại, mặt tỉnh bơ nhìn lại một cái rồi quay lên. Ngô Du Du vội quay đầu đi, ngồi nghe cô giáo nói nhưng tâm hồn bay tận đẩu tận đâu…

“Học kỳ này, cô sẽ là giáo viên Ngữ Văn của lớp mình, thầy Mai chủ nhiệm lớp các em hôm nay có việc không đến được, ngày mai các em học tiết 1 môn Toán sẽ được gặp thầy. Hôm nay cô sẽ chọn ban cán sự lớp trước. Trước đây có ai từng làm ban cán sự lớp rồi thì giơ tay lên.” Cô Cố đứng nói trên bục giảng.

Không ngờ cô vừa nói xong thì phải đến hai phần ba lớp đều giơ tay…

Vào được lớp chọn đều là các học sinh giỏi nên hầu như đều từng được bầu vào ban cán sự lớp. Vì thế phải đổi sang dùng cách tự ứng cử và bình bầu.

Mọi người lên đến Mười hai đều không muốn làm gì khác ngoài học nên việc bình bầu vào ban cán sự lớp không có mấy sức cạnh tranh, hầu như đều do cô Cố chọn luôn.

Ví dụ như Ngô Du Du vẫn làm lớp phó môn Lý, lớp trưởng lớp 1 lúc đầu là Lương Tề Sơn vẫn tiếp tục làm lớp trưởng, Dương Khiết từ chối tiếp tục làm bí thư chi đoàn, thay bằng Tần Phương.

Sáu người phòng ký túc của Ngô Du Du đều là thành phần ban cán sự lớp, Dương Khiết cuối cùng không trốn được, bị bắt làm lớp phó học tập, là vị trí được coi như nhẹ nhàng nhất.

Ngày hôm sau bắt đầu học chính thức. Căng tin buổi sáng chật cứng người.

“Du Du, hôm qua tắt đèn rồi cậu còn vào nhà vệ sinh làm gì thế?” Tần Phương vừa húp cháo vừa hỏi.

“Tớ cũng nghe thấy!” Mai Hâm đang ăn há cảo rán cũng thắc mắc. Hôm qua Mai Hâm vừa nằm xuống liền cảm giác Ngô Du Du giường bên dậy vào nhà vệ sinh đến lúc Mai Hâm bắt đầu mơ màng ngủ vẫn chưa thấy ra.

Ngô Du Du ăn một thìa sữa chua rồi thoải mái trả lời: “Làm vở chép bài làm sai, chuẩn bị cho hôm nay.”

Mọi người đều ngạc nhiên.

“Trời ạ… Siêng quá!” Mai Hâm than, “Hôm qua tớ chỉ ngồi nghe thầy giáo đánh giá bài thi cũng đã rã rời cả thể xác lẫn linh hồn rồi, cậu còn có sức làm thêm nữa hả?”

Ngô Du Du cười, trả lời nghiêm túc: “Trường tắt đèn lúc 9 giờ rưỡi, bọn mình đang trẻ, chỉ cần đi ngủ trước 10 rưỡi là được, tính ra thì có một tiếng.” Nói xong còn bổ sung thêm, “Hơn nữa buổi đêm yên tĩnh, là lúc thích hợp để ôn tập.”

Những lời này không phải tự Ngô Du Du nghĩ ra, thời gian nghỉ ngơi và tầm quan trọng của việc ôn tập đều do thầy Mai Hiểm Phong dạy cho cả.

“Người anh em thật lợi hại…” Mai Hâm lập tức sùng bái.

Tần Phương cũng ngạc nhiên: “Du Du à, hè này cậu đi học thêm ở đâu mà tiến bộ nhanh thế?”

Thành tích của Ngô Du Du học kỳ trước không tệ nhưng muốn vào lớp chọn vẫn hơi bị khó khăn, nhưng kết quả thi lần này, Ngô Du Du đã xếp thứ mười lăm. Kết quả này rất đáng kinh ngạc.

“Tớ…. là do cha tớ tìm cho, thầy Mai Hiểm Phong.” Ngô Du Du trả lời, lúc nói đến từ cha vẫn ngập ngừng chưa quen.

“Mai Hiểm Phong!?” Tần Phương bất ngờ, “Lớp hồi hè tớ rủ cậu đi đăng ký cũng là của thầy ấy đấy.”

“Thật à?” Ngô Du Du bỗng nhiên nhớ ra, “Ừ, đúng rồi! Tớ nhớ lúc đó cậu nói thầy đó họ Mai, rất có tiếng. Thì ra lại khéo thế à? Vậy sao sau này không thấy cậu đi?”

Tần Phương nhìn Ngô Du Du bằng vẻ hâm mộ: “Lớp đó đâu dễ vào như vậy…”

Ngô Du Du định nói tiếp thì Mai Hâm chen ngang.

“Đúng rồi! Thầy chủ nhiệm ở ngoài trường của lớp mình, cô Cố gọi là thầy Mai.”

Ngô Du Du: “Không phải thế chứ…”

Giờ học bắt đầu, khi thầy Mai Hiểm Phong ôm một chồng bài thi bước vào lớp, Ngô Du Du bắt đầu tin rằng thế giới này thực sự rất nhỏ…

Thầy vẫn mang dáng vẻ thảnh thơi, nhàn nhã đó, cũng may là thầy không đi dép lê mà thay bằng một đôi giầy chơi bóng. Mái tóc rối được thầy chải gọn gàng, áo phông trắng, quần bò xanh nhạt, ngoài đôi mắt lão luyện, trông thầy chẳng khác gì đám học sinh bên dưới.

“Thầy là Mai Hiểm Phong, từ hôm nay sẽ là giáo viên Toán kiêm chủ nhiệm lớp của các cậu.” Thầy giới thiệu ngắn gọn, rõ ràng, cầm phấn viết lên bảng đen ba chữ “Mai Hiểm Phong”, nét thanh nét đậm như viết bằng bút lông.

“Lớp trưởng là ai?” Thầy phi viên phấn vào hộp rồi hỏi.

“Thưa thầy, em ạ. Em là Lương Tề Sơn.” Lương Tề Sơn đứng lên nói.

Thầy Mai Hiểm Phong gật đầu, vỗ lên chồng giấy lúc nãy mang vào, “Em lên đây phát bài đi, phát từ trên xuống dưới theo danh sách lớp.”

Tiếp đó, thầy hầu như không cho đám học trò phía dưới thời gian phỏng đoán mà nói luôn:

“Từ hôm nay trở đi, cứ hai hôm lại làm một bài kiểm tra, có năm đề năm mức độ khó. Dựa theo danh sách lớp, cũng chính là số thứ tự ấy, cứ mười người một nhóm, cùng làm một đề, cùng một độ khó, người làm tốt nhất 10 điểm, thứ hai 9 điểm, vân vân, sau một tuần, ba người đứng đầu tăng độ khó, ba người xếp cuối giảm độ khó. Hiểu cả chưa?”

“Dạ?”

“Gì ạ?”

“Thầy nói lại lần nữa đi ạ…”

Đám học trò phía dưới nhao nhao cả lên, giống như cảnh tượng hôm đầu tiên làm bài thi của lớp bổ túc mùa hè.

Tiết đầu tiên dành để tự giới thiệu đâu rồi? Sao lại kiểm tra? Ông thầy này thật khác người ghê!

Ngay từ lúc Ngô Du Du nhìn thấy thầy bước vào lớp là đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần làm bài thi nhưng chắc chắn không nghĩ ra được chiêu tăng giảm hạng của thầy!

Lương Tề Sơn đang phát đề nghe vậy cũng ngạc nhiên nhìn lại thầy rồi lập tức nhanh chóng phát đề thi, sợ muộn giờ.

“Trời ạ, chế độ xếp hạng là trái với quy định giáo dục mà nhỉ?” Mai Hâm ngồi sau Ngô Du Du thì thầm.

Tần Phương cũng rất ngạc nhiên, lập tức đứng dậy giúp Lương Tề Sơn phát đề.

Bầu không khí lớp học rất căng thẳng.

Đợi mọi người đều đã nhận được đề thi, thầy Mai hô bắt đầu, mọi người lật mặt đề lên.

Số thứ tự của Ngô Du Du là 13, đề thi được đánh số 2, nghĩa là đội hai. Lần thi chọn lớp này, Ngô Du Du làm tốt ngoài mong đợi, không ngờ vừa khai giảng đã phải kiểm tra tiếp, lòng không khỏi thấp thỏm, sợ mình bị rớt khỏi đội 2.

Ngô Du Du nhanh chóng điền xong thông tin tên và số thứ tự, tập trung làm bài thi.

Quả nhiên! Vẫn là loại đề khó dễ đan xen, Ngô Du Du cực kỳ may mắn vì đã học qua lớp của thầy hồi hè.

Đã quen thứ tự giải rồi…

Chú giải:

*Tường Trạng nguyên 状元墙 là một trong các hình thức vinh danh những học sinh xuất sắc đứng đầu bên Trung Quốc tương tự như “Bảng vàng danh dự” trong các lớp tiểu học ở Việt Nam nhưng với mức độ hoành tráng khủng bố hơn gấp nhiều lần (cả một bức tường dài rực rỡ bắt mắt) và ở quy mô lớn hơn: có thể là làng, xã, trường học, thậm chí trước đây các trường đại học cũng vinh danh các thủ khoa đầu vào theo cách này. Sự tồn tại của những bức tường này từng gây nhiều tranh cãi. Những người phản đối cho rằng nó là làm lố và quá hào nhoáng, sẽ sinh ra sự kiêu ngạo và tự mãn hoặc ngược lại khiến người được vinh danh bị cô lập, cách ly, đồng thời chịu thêm những áp lực tâm lý không đáng có trước sự đánh giá của xã hội. Những người ủng hộ thì cho rằng bức tường giúp khuyến khích cạnh tranh, thúc đẩy phấn đấu. Ngày nay, không còn nhiều nơi sử dụng “tường Trạng nguyên” nữa.

20150327092705745

4ee36f05gw1dumy0a6720j

156312148

w020141229594870404109

*Văn Thù: Văn trong văn vẻ, là họ, Thù trong đặc thù, 

*lớp phó môn: hay đại diện môn 课代表 là chức vụ đóng vai trò cầu nối giữa giáo viên môn học đó với các học sinh trong lớp, công việc chủ yếu là tra bài đầu buổi học, xem những bài chưa làm được và nguyên nhân, tổ chức giúp đỡ các bạn học kém môn học đó, hỗ trợ giáo viên bộ môn trong công tác quản lý, duy trì tổ chức, kỷ luật, thống kê thành tích học tập môn học, tổ chức trao đổi kinh nghiệm học tập. Có tất cả 9 lớp phó môn: Toán, Lý, Hóa, Sinh, Trung văn, Sử, Địa, Chính trị, Tiếng Anh.

*lớp phó học tập: 学习委员 quản lý về học tập nói chung, điểm danh sĩ số, báo cáo với giáo viên, tổ chức thăm hỏi giáo viên hoặc bạn học trong trường hợp ốm đau, tổ chức các hoạt động làm tăng tinh thần học tập của lớp, phát hiện các trường hợp bạn học có dấu hiệu bất thường, kịp thời báo cáo với giáo viên chủ nhiệm, v.v…

*Vở chép bài làm sai (vở làm sai): 错题本 (thác đề tập) là một loại vở học sinh chuyên dùng tổng hợp lại các bài tập mình làm sai và cách giải để thường xuyên ôn luyện, khắc phục điểm yếu, nâng cao hiệu quả học tập.
Bình Luận (0)
Comment