Giới Hạn Của Tuổi Trẻ

Chương 31

Nếu so với con trai thì con gái dễ đánh bạn với nhau hơn.

Buổi sáng hôm sau, mọi người không còn ngồi xa nhau như trước nữa, năm cô gái ngồi rất gần nhau, lúc ăn sáng, mỗi người một câu, trò chuyện rôm rả hẳn lên.

Lúc thì tán chuyện bức tường tốt nghiệp hôm qua, lúc lại than thở trai đẹp đều vào quân ngũ, dần dần nói sang cả tin giải trí lượm lặt và tình tiết trong tiểu thuyết.

Cả nhà ăn toàn là tiếng của con gái.

Lương Tề Sơn chọc mạn sườn Thẩm Đàm: “Ông nói xem làm sao mà tụi con gái bỗng thân nhau thế nhỉ?”

Thẩm Đàm nhìn Ngô Du Du cách đó không xa đang cười vui vẻ, hồi thần lại đáp dửng dưng:

“Ăn cơm của ông đi.”

Lương Tề Sơn bị nghẹn họng, cậu ta nhớ Tào Chính Vũ lắm rồi.

Giả Thiên Lâm uống cốc sữa đậu nành để trước mặt, ngẩng lên nhìn Lục Hạo Thiên.

Hôm qua sau khi về ký túc, cậu ta đã xin lỗi đối phương.

Đây là lần đầu tiên cậu ta thẳng thắn xin lỗi một học sinh khác.

Lúc đó Lục Hạo Thiên đang sắp xếp lại túi đồ, tóc mới tắm gội xong khô được một nửa, cặp mắt trong suốt ngẩng đầu lên nhìn cậu ta một cái đầy dấu hỏi.

“Sao lại xin lỗi?” Cậu ta nói rất tự nhiên nhưng Giả Thiên Lâm thì bất ngờ vì bị hỏi ngược.

“À,” Lục Hạo Thiên lại nói thêm, “Hôm nay cám ơn ông, bắt được tôi.”

Miệng Giả Thiên Lâm há hốc, bỗng nhiên cậu ta thấy vô cùng xấu hổ vì hành vi buổi sáng của bản thân. Hơi ấm trong phòng khiến mặt hơi hồng lên, cậu ta cúi đầu nói dịu giọng:

“Không cần khách sáo, chuyện nên làm.”

Ăn cơm xong, hai mươi tư con người tập trung về lớp.

“Hôm nay chúng ta làm một phần tương đối khó trong đề thi vật lý, không cho phép thảo luận với nhau. Đây cũng là lần thi cuối cùng trong đợt tập huấn này của chúng ta.” Thầy Mai Hiểm Phong nói xong thì đi phát hai mươi tư tờ đề thi.

Mỗi tờ có bốn câu hỏi.

“Thời gian làm bài một tiếng rưỡi, tranh thủ thời gian đi.” Nói xong thầy Mai Hiểm Phong lập tức rời khỏi phòng.

Ngô Du Du nhìn bốn phía xung quanh, các bàn học đã được xếp lại vào giữa phòng học, bốn trường ngồi rất gần nhau, kiểu nà đúng là khó mà thảo luận được…

“Cái đệt! Câu một sao tôi đọc chẳng hiểu cái gì cả!” Lương Tề Sơn than thở khá khoa trương.

Được cậu ta mở màn, đám học trò nãy giờ cố gắng giả vờ ngoan ngoãn cũng bắt đầu trao đổi khe khẽ với các bạn học trong đội.

“Bài này là chuyển động của các hành tinh hả? Bọn mình đâu có học nhiều thế đâu.”

Sau khi không khi đã cởi mở hơn, mọi người bắt đầu rì rầm trao đổi rất nhỏ tiếng với nhau, thậm chí còn viết lên giấy nháp để truyền tay đọc.

Dù sao đây vẫn là cuộc thi giữa bốn trường.

Ngô Du Du ngồi ngay cạnh Dương Khiết nên Dương Khiết nói chuyện khá bình thường, tuy nhiên âm lượng cũng đã nhỏ hơn mọi ngày rất nhiều.

“Câu này dùng bảo toàn năng lượng giải hả? Có phải vẽ hình quỹ đạo hành tinh không nhỉ?”

Ngô Du Du gõ vào cằm mấy cái bằng đầu bút, cau mày đọc đề rất lâu.

“Chưa chắc, trong đề không yêu cầu.” Đây là lần đầu tiên Ngô Du Du gặp phải đề có ít dữ kiện như vậy, còn khó hơn đề thi học sinh giỏi từng làm.

Dương Khiết trợn mắt nhìn bài thi, buồn bực cào tóc: “Nhưng mà vẽ thêm vào cũng đâu có sao. Hay là hỏi thử Thẩm Đàm nhé?”

Ngô Du Du gật đầu, quay sang thấy Thẩm Đàm ngồi bên cạnh cũng đang cau mày trầm tư. Thấy bị nhìn, Thẩm Đàm quay đầu lại.

“Cậu nói không sai, cần phải xác định hình dạng quỹ đạo chuyển động trước.” Cậu ta nói đều đều vẫn y như lúc đang ở trường.

Học sinh các trường khác lập tức đổ dồn vào nhìn.

Sau vài ngày tập huấn, mọi người đều ngầm biết tên này là một đại thần rất trâu bò.

Lương Tề Sơn kéo người Thẩm Đàm định bảo cậu ta nói nho nhỏ thôi.

Nhưng Thẩm Đàm không để ý đến cậu ta, không nói thêm gì nữa, cầm bút lên tính toán. Vẻ mặt Thẩm Đàm hết sức tập trung, không hề bị bên ngoài làm phân tâm.

Tay Lương Tề Sơn chìa ra lại rụt về. Cậu ta quay sang nhìn Lục Hạo Thiên và Giả Thiên Lâm. Giả Thiên Lâm ngồi sau Dương Khiết còn Lục Hạo Thiên thì ngồi ngay bên cạnh. Hai người đang ngồi im tính phương trình chuyển động.

Lương Tề Sơn cảm thấy mình sao tủn mủn quá, không nói gì nữa, cắm cúi làm bài.

Ngô Du Du nháp trên giấy một hồi thì phát hiện ra bài này có hai phương trình quỹ đạo thỏa mãn.

Ngô Du Du nghiền ngẫm rất lâu nhưng không thể nào loại bớt đi một trường hợp. Lục Hạo Thiên dùng ý cái âm lượng nói mọi người đều nghe như lần ở thư viện trao đổi với Ngô Du Du hỏi thẳng: “Có tính ra một trong hai tiêu điểm là trung điểm của AF không?”

Căn phòng lại im phăng phắc một lần nữa.

Lương Tề Sơn thậm chí có ý bóp chết ai đó cho hả, mấy cái đứa này nhỏ lắm hay sao mà vô tâm vô tính quá vậy! Viết vào giấy rồi truyền tay không được hả?

Giả Thiên Lâm ngẩng đầu nhìn bốn phía, thấy Lục Hạo Thiên vẫn nhìn cậu ta chằm chặp đành phải gật đầu: “Ừ.”

Nhưng có hai trường hợp, cậu ta viết vào giấy, đưa cho đối phương xem.

Đằng đó lại tiếp tục trả lời với âm lượng nói bình thường: “Không, không có trường hợp hai, trong đề có một điều kiện, có thể loại bớt một…”

Lương Tề Sơn cuối cùng không nhịn nổi nữa quay lại ho một cái rõ to rồi cười ha ha bảo:

“Tiểu tử nhả cậu hay sơ sót lắm, đưa bài đây tôi coi nào, khéo lại tính sai rồi.”

Lục Hạo Thiên cau mày nghiêm túc phản đối: “Tôi không…”

Cậu ta chưa nói xong thì Thẩm Đàm ngồi đằng trước đã quay lại hỏi: “Loại thế nào?”

Cậu ta lập tức ngưng tranh luận, đưa luôn bài làm cho Lương Tề Sơn, ngẩng đầu nói có phần tự đắc: “Vì hành tinh P chuyển động với tốc độ v0 theo giả thiết, đồng thời theo bài ra thì quỹ đạo chuyển động của nó là đường elip, suy ra độ dài trục nhỏ của nó là…”

Lương Tề Sơn cầm bài làm của Lục Hạo Thiên trong tay, đau lòng nhắm chặt mắt, mấy ông tổ này không cần điểm à?!

Thẩm Đàm và Lục Hạo Thiên cứ như vậy ông một câu tôi một câu rôm rả. Ngô Du Du nhập tâm nghe, có lúc còn chen vào mấy câu rất đúng trọng điểm.

“Tôi có một vấn đề.” Bỗng nhiên bên cạnh họ có một người lên tiếng.

Ngô Du Du nhìn sang, là Lệ Nam Sênh trường I.

“Lúc nãy mấy điều các cậu vừa mới nói chỉ đúng khi và chỉ khi AF=AR, vậy nếu mặt trời nằm ở vị trí này, không còn ở trung điểm nữa…”

Lớp trưởng trường I không nhịn được phải liếc nhìn Lương Tề Sơn một cái, vẻ mặt hai người khá là giống nhau.

“Mấy đứa trẻ nhà cậu thật là ngay thẳng…”

“Như nhau cả thôi…”

Bỏ qua những chuyện khác thì cảm giác cùng thảo luận với thánh học là một chuyện cực kỳ sung sướng, quan trọng nhất là bởi chỉ số thông minh và năng lực của họ cao hơn bạn, cho nên họ thường hay phát hiện ra những điểm mà bạn không chú ý đến và có thể nghĩ ra rất nhiều cách khiến bạn chỉ muốn vỗ tay tán thưởng.

Dần dần số người tham gia thảo luận ngày càng đông, chỉ có trường II và trường trực thuộc F là rất ít khi phát biểu, họ vẫn tiếp tục rì rầm thảo luận riêng.

Cuối cùng, chỉ riêng câu một sau khi giải xong, học sinh trường M và trường I đã tìm ra bốn đáp án khác nhau.

Thứ cảm giác này cũng giống như cảm giác khi người cuối cùng vượt qua được bức tường tốt nghiệp, đều khiến cho người ta ngập trong cảm giác đạt được thành tựu.

Một tiếng rưỡi vèo cái đã hết, cuối cùng họ thậm chí còn không viết xong câu một vào giấy.

Thầy Mai Hiểm Phong xem qua các bài thi rồi nhanh chóng công bố kết quả.

Trường II xếp nhất,ba trường còn lại đều cùng hạng hai.

Tổng điểm cuối cùng, trường II được nhất, trường I đứng thứ II, trường M và trường trực thuộc F đồng hạng ba.

Lúc nghe kết quả điểm, trong lòng Ngô Du Du tuy có chút tiếc nuối nhưng hoàn toàn không hối hận vì vừa rồi đã thảo luận.

Thầy Mai Hiểm Phong công bố thứ hạng cuối cùng xong vẫn chưa định dừng lại tại đây. Thầy cúi xuống xem bài thi, một lúc sau thầy bảo: “Xét về thành tích, trước tiên thầy có lời khen ngợi các em trường II.”

Thầy nhìn về phía học sinh trường II ngồi: “Các em đã về nhất, hơn nữa trong lúc làm bài, tuy câu một chỉ tính ra được một trường hợp nhưng đã làm xong toàn bộ bài thi, không thể nghi ngờ phẩm chất này khi tham gia các cuộc thi là kỹ năng cực kỳ thực dụng.”

“Nhưng mà,” thầy đổi giọng, “Trường I và trường M thảo luận với nhau, cùng giải quyết hết tất cả các trường hợp của câu một cũng là một chuyện đáng được khen ngợi.”

“Đội F ngồi nghe mọi người thảo luận cũng thu được kết quả không tồi, đây là một chuyện cũng đáng được tán thưởng, lấy kết quả là mục đích tối thượng.”

Thầy chống hai tay xuống bàn, giọng nói lẫm liệt cũng như khuôn mặt cương nghị giờ phút này không còn lạnh lùng, nghiêm khắc, mà giống như một người anh cả đang dốc ruột dốc gan để nói với các em.

“Đây là vòng thi sau rốt của đợt tập huấn này, cũng chính là điều răn dạy cuối cùng thầy muốn nói với các em. Mỗi người đều có thứ mà mình cảm thấy nó vô cùng quan trọng, chính bản thân phải tự chọn lọc và đưa ra phán đoán. Chỉ có mỗi em mới biết cuối cùng mình thắng hay thua.”

“Không nên lấy thước đo giá trị của bản thân để áp dụng lên người người khác, điểm này thì mấy ngày qua các em làm rất tốt.” Thầy nói đến đây thì cười nhè nhẹ.

Lúc trường F lén đánh cắp kết quả thảo luận, không hề có một ai tức giận chỉ trích. Lúc trường I và trường II tự do thảo luận cũng không thèm để tâm xem xung quanh có ai nghe hay không. Họ chỉ làm chuyện mà mình muốn và làm rất tốt.

Đây mới là điều thầy muốn học trò của mình lĩnh ngộ được.

Mọi người dưới lớp ngồi im re, lần đầu tiên có một ông thầy dạy họ những điều như vậy.

Cũng là lần đầu tiên, trong lòng đã ngầm rung động, dường như vẫn còn u mê lại dường như đã thông tỏ.

Ba ngày tập huấn ngắn ngủi đã kết thúc như vậy.

Các bạn học nhanh tay thu dọn ba lô rồi lục tục đi về phía cổng.

Ngẩng đầu nhìn lên ánh mặt trời xán lạn ngày đông, Ngô Du Du gảy gảy mấy sợi tóc ngắn trước trán, lòng bỗng có chút lưu luyến.

Trạm chờ xe buýt có mấy học sinh đang đứng, Giả Thiên Lâm chẳng mấy khi được một bữa đứng tán gẫu với bọn Lương Tề Sơn.

Hẵng còn nhớ hôm mới tới đây, cậu ta đứng tách khỏi mọi người, tỏ vẻ chẳng coi ai ra gì.

Ba ngày này, trong số họ, cậu ta chắc chắn chính là người thay đổi nhiều nhất.

“Còn mấy ngày nữa là sang năm mới rồi, đến lúc đó mọi người cùng onl QQ đón giao thừa nhé.” Lương Tề Sơn đề nghị.

“Onl QQ có thể đón giao thừa hả?” Dương Khiết ngạc nhiên.

“Đương nhiên rồi! Cả nhà cùng nói chuyện với nhau cho đến hết năm.” Lương Tề Sơn lấy điện thoại ra xem, “Nào, nào! Mọi người add QQ tôi đi rồi tôi sẽ lập một nhóm mới, kéo mọi người vào.”

“Tôi không có QQ.” Thẩm Đàm bỗng nhiên mở miệng.

“Tôi cũng không có.” Lục Hạo Thiên tiếp.

“Tôi cũng vậy. Giả Thiên Lâm nhún vai.

“Vãi thật! Các ông là người rừng à!” Lương Tề Sơn kinh ngạc nhìn ba tên bạn học mặt lạnh như tiền, “Giờ bình thường ai chẳng có một cái chứ!”

“Ồ.” Lục Hạo Thiên đáp một tiếng không mặn không nhạt.

” ‘Ồ’ cái gì mà ‘ồ’! Mau về tạo một cái đi! Trước giao thừa phải báo lại cho tôi đấy! Hoạt động tập thể, ông phải tham gia!”

“Tôi từ chối. ” một bên Giả Thiên Lâm bỗng nhiên mở miệng.

“Điên à!”

“Chán chết.”

“…”

Ngô Du Du quyết định thu hồi đánh giá mới vừa rồi của mình với cậu ta, cái tên này trước sau vẫn gây mất thiện cảm với người khác thế thôi = =

Tác giả có chuyện muốn nói:

Lúc các đồng chí đọc dòng này thì ta đang run rẩy dán người ở góc tường điên cuồng gõ chữ.

(;??? Д?? `) Bởi vì đây đã là chương tồn kho cuối cùng rồi…

Đừng có đánh ta!

Giề! Ai ném trứng thối? <(`^?)> chân gà bự muốn được yêu thương! Còn đánh nữa hả! Đánh nữa... o(╥﹏╥)o ta liền… hức hức…

Chú thích:

*Các định luật về quỹ đạo hành tinh có trong chương trình vật lý lớp 10 phần về 3 định luật Kê-ple về chuyển động thiên thể (xưa mình học ban Nâng cao là vậy) nhưng bài toán các bạn ở đây giải chủ yếu là sử dụng kiến thức về đường Elip, vậy nên mình nghĩ nó vẫn là Toán. Phương trình và tính chất đường Elip cũng xem ở chương Ba đường Conic sách Toán 10 Nâng cao.
Bình Luận (0)
Comment