Giới Tu Tiên Xem Ta Là Ân Trọng Như Núi

Chương 11

Vì có Tiêu Trạch Viễn làm con tin, Ngu Dung Ca và Lương chưởng môn hợp tác rất thuận lợi.

Nàng rất nhanh cùng Lương chưởng môn chốt lại, ba năm tương lai chi phí dược liệu Tiêu Trạch Viễn sử dụng do nàng chi trả, Dược Cốc cung cấp nguyên vật liệu.

Ngoài ra, còn có việc buôn bán của Ngu Dung Ca và Dược Cốc, cũng rất thuận lợi liền định ra.

Nàng muốn trong tay mình nắm giữ nhiều một ít dược liệu, cho dù mình không cần, sau này cũng có thể dùng cho người khác.

Lương chưởng môn bị một người trẻ tuổi có tuổi chỉ bằng số lẻ của mình uy h**p, trong lòng khẳng định là không quá thoải mái.

Hợp tác thì đã nói thành, hắn hừ lạnh một tiếng, “Ngu tiểu thư có thể nghĩ cho kỹ, chuyện lão phu đồng ý, nhưng giá cả lão phu sẽ không rẻ một chút nào, đều phải dựa theo thị trường giao dịch.”

Dược Cốc cùng các môn phái khác cũng hợp tác hàng năm, giống như những giao dịch dài hạn này, giá cả của Dược Cốc ngầm sẽ rẻ hơn giá thị trường hai, ba phần.

Nếu không rẻ, thì kiểu hợp tác này đương nhiên cũng không có ý nghĩa gì.

Lương chưởng môn cố ý muốn làm khó Ngu Dung Ca, không ngờ đối phương nghe xong tin tức này, ngược lại thật cao hứng, “Được a, vậy cứ quyết định như vậy đi.”

Như là sợ hắn đổi ý, cùng ngày liền cùng chấp sự đại diện Dược Cốc ký kết khế ước.

Chuyện buôn bán nói xong, Lương chưởng môn trong lòng vẫn không thoải mái, luôn cảm thấy một cục tức nghẹn ở trong lòng, nửa vời.

Gặp được các trưởng lão khác, còn đặc biệt hỏi hắn, “Chuyện của hiền điệt giải quyết chưa?”

Lương chưởng môn liền tức tối mà kể lại sự tình đã trải qua một lần.

Ban đầu các trưởng lão Dược Cốc cũng tức giận theo, nhưng nghe đến cuối cùng, hắn buồn bực nói, “Bận rộn như vậy một vòng, con bé này rốt cuộc muốn gì?”

Lương chưởng môn ngẩn ra.

Đúng vậy, Ngu Dung Ca bắt cóc đại đồ đệ của hắn chuyện này quả thật rất làm người ta bực bội, nhưng nàng uống thuốc, mua dược liệu không rẻ một chút nào, ngược lại vì Tiêu Trạch Viễn cái tên nuốt vàng thú này, tương lai ba năm còn phát sinh một khoản chi phí kinh người.

Nhưng cũng chính vì hành động của nàng, áp lực tài chính của Thần Dược Phong giảm đi rất nhiều.

Ngu Dung Ca căn bản không có chỗ nào kiếm lợi, tư liệu dược lý quý giá nhất của Tiêu Trạch Viễn nàng không lấy được, còn về hư danh thì lừa được Tiêu Trạch Viễn, nhưng không lừa được Lương chưởng môn.

Một khoản chi phí đắt đỏ như vậy, cho dù đưa tư cách này cho các thế gia và tiên môn khác, cũng sẽ không có người bằng lòng!

“Này...”

Hắn tức giận nửa ngày, bỗng nhiên phát hiện đối phương không chiếm một chút tiện nghi nào, mà người chiếm tiện nghi lại là chính mình.

Lương chưởng môn hoàn toàn ngây người.

Nàng rốt cuộc muốn gì a?

Ngu Dung Ca cũng mặc kệ Lương chưởng môn nghĩ như thế nào, nói chung thì tuyến Dược Cốc này nàng đã đánh thông thuận.

Còn về học bổng y tu, Lương chưởng môn không đồng ý, liền chỉ có thể tạm gác lại.

Nhìn Tiêu Trạch Viễn bên cạnh mình, nghĩ đến năng lực nuốt vàng của hắn, Ngu Dung Ca nhìn hắn càng thêm thuận mắt.

Thật là người tốt a, vừa có thể tiêu tiền, lại có thể chữa bệnh cho nàng, còn có thể làm bảo tiêu cho nàng, trong mắt Ngu Dung Ca, Tiêu Trạch Viễn quả thật không có gì là không tốt.

Chỉ là cái đuôi nhỏ không ném đi được bên cạnh có chút phiền người.

“Thương Thư tiên trưởng, ngươi có việc gì không?”

Thương Thư Ly liền cảm thấy, khi Ngu Dung Ca nhìn Tiêu Trạch Viễn, ánh mắt đều là ôn hòa.

Vừa chuyển đến chỗ hắn, lập tức hạ nhiệt độ hai mươi độ.

Lời này hỏi ra lạnh nhạt, chỉ thiếu viết chữ cảm thấy hắn chướng mắt lên trên mặt.

Ngu Dung Ca quả thật không có ý định hòa hợp với Thương Thư Ly.

Nếu hắn là một người bình thường thì thôi, nếu có quá khứ bất hạnh, có lẽ nàng còn rất vui vẻ mà ra tiền giúp đỡ giải quyết một chút vấn đề.

Nhưng tên này chính là một kẻ tâm thần thích thú vui, Ngu Dung Ca mới lười phí sức để ý đến hắn.

Thương Thư Ly không biết mình đã bị ghét bỏ do ấn tượng ban đầu, hắn đưa mắt ra hiệu cho Tiêu Trạch Viễn, Tiêu Trạch Viễn nhớ lại mình trước khi đến đã đồng ý với Thương Thư Ly, cho hắn cơ hội đơn độc xin lỗi Ngu Dung Ca, liền lấy cớ đi nấu thuốc mà rời đi, chỉ để lại một mình Thương Thư Ly đối mặt với Ngu Dung Ca.

"Ngu tiểu thư, đêm qua thật là ta đường đột, là ta sai, đùa giỡn không nặng không nhẹ không thích hợp."

Thương Thư Ly thành khẩn nói, “Những món ăn ngon này là ta đặc biệt mua đến để bồi tội, mời ngươi nhận lấy.”

Nếu không phải biết bộ dạng thật của hắn, Ngu Dung Ca có lẽ cũng sẽ bị bộ dạng quân tử nhẹ nhàng của hắn lừa.

Nàng vừa định nói không cần, lại ngửi được mùi hương của món ngon, lời nói đến miệng lại nuốt xuống.

Trước đây ở trong tiểu viện là Lý nương tử nấu cơm, hiện giờ ở y quán, ăn cũng là đồ ăn y quán tự làm, chất lượng đều vô cùng bình thường, nàng chưa từng ngửi thấy mùi hương thơm như vậy.

Thương Thư Ly vừa xin lỗi vừa bày món ăn mang đến đầy bàn, có món chính có điểm tâm, không có chỗ nào không tinh xảo, Ngu Dung Ca bị thèm đến hai mắt sáng rực.

Nàng dứt khoát nói, “Thành ý của tiên trưởng ta đã lĩnh hội, về điểm nhỏ này, cứ để nó qua đi đi.”

Thương Thư Ly đặc biệt mua tiên đồ ăn và linh thịt đắt giá nhất làm thành món ăn, bản thân thịt và đồ ăn dùng đến đều có linh lực, đối với tu sĩ cấp thấp đều là bổ dưỡng rất tốt, càng khỏi nói là người bệnh như Ngu Dung Ca.

Ngu Dung Ca ăn vào quả nhiên kinh ngạc, tươi mới mỹ vị như vậy, ngay cả đồ ăn hiện đại cũng không thể sánh bằng, càng khỏi nói còn có hiệu ứng bổ dưỡng, làm cơ thể suy yếu của nàng đều thoải mái hơn vài phần.

Nàng ăn đến vui vẻ, liền cũng mặc kệ Thương Thư Ly còn ngồi ở một bên.

Thừa dịp cơ hội này, Thương Thư Ly cười kể cho nàng nghe về những chuyện thú vị của tu tiên giới.

Hắn ở tu tiên giới trà trộn nhiều năm như vậy, biết những chuyện thú vị đương nhiên so với các đệ tử y tu còn nhiều hơn.

Ngu Dung Ca trong lòng biết đây đều là mưu mẹo của Thương Thư Ly, hai người họ thật ra rất giống, đều biết nên vận dụng ưu thế thế nào để đạt thành mục đích của mình.

Nhưng cố tình Thương Thư Ly dùng phương thức trắng trợn như vậy mà nói cho nàng, hắn rất có chỗ hữu dụng.

Tiêu Trạch Viễn cái gì cũng tốt, nhưng lại giống nàng, đối với tu tiên giới không hiểu biết nhiều, Lý Nghi mười năm sau không rời khỏi tiên thành này, bên cạnh nàng không có mắt và người dẫn đường, Thương Thư Ly lại đối với những điều này đều vô cùng hiểu biết.

Ngu Dung Ca hưởng thụ một bữa ăn ngon, nàng buông đũa xuống, thở dài nói, “Thương Thư công tử, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

Không tồi, từ tiên trưởng tiến đến công tử.

Thương Thư Ly rất hài lòng với tiến độ này.

Mấy năm nay hắn luôn là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.

Nhưng Ngu Dung Ca khác, Thương Thư Ly vô cớ cảm thấy nàng có lẽ có thể nhìn thấu những kỹ xảo của mình.

Nàng vốn đã không có hứng thú với hắn, hắn biết mình chỉ có thể nói thật.

"Không dối gạt Ngu tiểu thư, thật ra ta chỉ là đối với ngươi rất cảm thấy hứng thú."

Vài thập niên qua, đây có lẽ là lần đầu tiên Thương Thư Ly nói thật, “Ta không có theo đuổi gì, chỉ thích thể nghiệm những nhân sinh khác nhau, ta cảm thấy đi theo bên cạnh ngươi, có lẽ sẽ rất thú vị.”

Hắn bổ sung nói, “Bên cạnh Ngu tiểu thư không có người quen thuộc tu tiên giới, nhưng đây lại là sở trường của ta.”

Ngu Dung Ca trầm mặc.

Nàng trong lòng cân nhắc lợi hại.

Thương Thư Ly thật sự không dễ khống chế, nàng thật ra không muốn dính lên quan hệ với hắn, nhưng nếu nàng muốn tính toán cho tương lai, bên cạnh quả thật thiếu một người có tầm nhìn như vậy.

Ngu Dung Ca nghĩ đi nghĩ lại, Thương Thư Ly phát điên là sau khi chiến loạn bắt đầu, trước đó, khi hắn vân du tu tiên giới vẫn rất thành thật.

Tuy thay đổi rất nhiều thân phận, nhưng trên cơ bản vẫn dừng lại ở mức tò mò ham học hỏi, cảm thấy không thú vị cũng chỉ vỗ mông chạy đi, nhiều nhất lừa tình cảm người khác, không làm ra chuyện gì quá đáng.

Tên này là một con chó điên không kiêng nể gì cắn loạn không sai, nhưng hiện giờ còn chưa bị dạy hư.

Hắn chỉ là cảm thấy nàng thú vị mà thôi, ngày nào đó không có hứng thú, Thương Thư Ly nhiều nhất cũng không từ biệt mà đi, không bao giờ gặp lại.

Nói cách khác, nàng có thể bóc lột sức lao động của Thương Thư Ly, lại không cần phải chịu trách nhiệm với hắn?

Còn có chuyện tốt như vậy.

Ngu Dung Ca nhíu mày khẽ, khóe miệng cuối cùng cong lên một đường.

Ý nghĩ xấu của nàng sắp tuôn ra!

"Ngươi muốn ở lại, cũng không phải không được."

Ngu Dung Ca nhìn về phía Thương Thư Ly, nàng nói, “Nhưng Tiêu Trạch Viễn đều phải nghe lời ta, ngươi cũng nghe sao?”

"Điều đó là dĩ nhiên, tại hạ nguyện vì tiểu thư làm chó ngựa!"

Thương Thư Ly lập tức nói, hắn sợ Ngu Dung Ca đổi ý, “Chúng ta có cần phải ký một bản khế ước thiên địa không?”

Tiến trình công lược của hắn vô cùng khả quan, cuối cùng cũng đi vào quỹ đạo!

Không đợi Thương Thư Ly đắc ý, hắn liền nghe được Ngu Dung Ca nói, “Nửa năm tới là kỳ thực tập của ngươi, qua kỳ thực tập, ta mới có thể xem xét ký khế ước thiên địa với ngươi.”

"Kỳ thực tập này có ý nghĩa gì?" Thương Thư Ly nghi hoặc nói.

“Ta muốn trong khoảng thời gian này suy xét biểu hiện của ngươi, ngươi cần trong thời hạn quy định học tập thực tiễn, sáu tháng sau, ta sẽ đánh giá ngươi có đạt tiêu chuẩn hay không, sau đó quyết định có muốn ký khế ước thiên địa dài hạn với ngươi hay không.”

Nói xong những điều này, Ngu Dung Ca lộ ra nụ cười với hắn.

"Có phải cảm thấy rất phiền phức?" Nàng ôn hòa nói, “Ngươi có thể từ chối.”

Thương Thư Ly nghe cái khái niệm mới mẻ này ngây ngẩn, nhưng lại cảm thấy dường như rất thú vị.

Lại nhìn thấy Ngu tiểu thư luôn lạnh nhạt với hắn lộ ra nụ cười dịu dàng như vậy, đầu óc Thương Thư Ly trống rỗng, chỉ biết đây là cơ hội lấy lòng nàng để có được hảo cảm, hắn không chút do dự nói, “Ta đồng ý!”

Ha!

Ngu Dung Ca cười càng rõ ràng vài phần.

Nàng chưa bao giờ nghĩ còn có chuyện như vậy, cừu non đến chúc tết chó sói, còn vội vàng tự dâng mình.

Nàng nhìn đôi mắt xinh đẹp dã tính của Thương Thư Ly, trong lúc nhất thời thế mà cũng không biết nói gì.

Tên này rốt cuộc là ngốc hay tinh ranh a?

Bình Luận (0)
Comment