Giới Tu Tiên Xem Ta Là Ân Trọng Như Núi

Chương 20

Sự thật chứng minh, Ngu Dung Ca trước đó muốn cho Thẩm Trạch dưỡng một tháng rồi xuống giường, là có chút quá coi thường thể chất của người tu tiên.

Thẩm Trạch xác thật trúng độc trọng thương hôn mê thời gian quá lâu, nghiêm trọng đến nếu kéo thêm mấy ngày nữa thì người sẽ không còn.

Hắn hiện giờ tuy rằng nhặt về một cái mạng, nhưng vẫn bị thương căn bản, cần từ từ dưỡng.

Nhưng mà hắn hiện giờ còn chưa thể tu luyện, nhưng không có nghĩa là phương diện thể chất tốt lại chậm, hắn thậm chí khôi phục nhanh hơn Ngu Dung Ca nằm trên giường nửa năm rất nhiều.

Tính toán đâu ra đấy, vào ngày thứ 6 sau khi Thẩm Trạch tỉnh lại, Ngu Dung Ca liền gặp được vị đại sư huynh được treo lơ lửng kia.

Đầu tiên là các đệ tử Thiên Cực không ngừng hưng phấn chạy đến báo tin, làm Ngu Dung Ca luôn nắm bắt được hướng đi dọn nhà của Thẩm Trạch.

Sở dĩ mọi người hưng phấn như vậy, là bởi vì trong khoảng thời gian gần đây họ ăn ngon uống tốt, tinh thần cũng khôi phục khỏe mạnh, bộ não thông minh cuối cùng có cơ hội online, làm cho họ bắt đầu bận tâm một vài chuyện nghiêm túc.

Ví dụ như một điểm rất quan trọng, đại sư huynh trong quá khứ là người chủ đạo thực sự của Thiên Cực tông, kết quả hắn vừa nhắm mắt lại mở mắt, trong nhà liền có thêm một người đứng đầu.

Các đệ tử rất lo lắng Thẩm Trạch và Ngu Dung Ca ở chung không tốt, nếu hai người hỏi họ 'ngươi nghe ai nói' loại câu hỏi tương tự như ba ba mụ mụ ngươi yêu ai nhất chết người này, họ phải trả lời thế nào?

Mọi người rối rắm đã lâu, đều không nghĩ ra một giải pháp thích hợp.

Đúng lúc này, đại sư huynh bỗng nhiên muốn dọn đến sân tông chủ dưỡng bệnh, đây thật là chuyện rất tốt!

Các đệ tử đều rất cao hứng người đàn ông quan trọng nhất của mình (chỉ đại sư huynh) và người phụ nữ quan trọng nhất (chỉ tông chủ) quan hệ thân thiết, tục ngữ nói, gia hòa vạn sự hưng a!

Họ thật sự nhịn không được sự vui vẻ của mình, không chỉ chạy nhanh đi giúp Thẩm Trạch dọn nhà, còn không khống chế được mà liên tục báo cáo hướng đi của Thẩm Trạch với Ngu Dung Ca.

Mọi người ở bên Thẩm Trạch một câu tông chủ, ở bên Ngu Dung Ca lại nhịn không được lải nhải không ngừng về đại sư huynh.

Nửa canh giờ sau, Ngu Dung Ca dưới sự báo cáo nhiệt tình của các đệ tử, rốt cuộc đã chờ được Thẩm Trạch.

Có lẽ trong thiên địa đều có pháp tắc, tất cả mọi thứ trong nguyên tác khi hóa thành hiện thực, sẽ tự bổ sung tất cả logic và giả thiết.

Điểm cốt truyện quan trọng nhất của Thiên Cực tông là cơ duyên của vị nhân vật chính còn chưa xuất hiện kia, ngoại trừ điểm này, nguyên tác đối với Thiên Cực tông miêu tả càng như là vài nét bút tùy ý bổ sung giả thiết, một trang giấy đơn bạc liền ghi lại cả đời các đệ tử Thiên Cực.

Thẩm Trạch rất giống là viên ngọc quý trong nguyên tác, hắn chết quá sớm, sớm đến mức không ai có cơ hội trong cốt truyện rộng lớn mạnh mẽ mà nhìn thấy phong thái của hắn.

Người này là cốt truyện ban đầu của Thiên Cực tông, không có nhiều bút mực, nhưng lại để lại một hình tượng đơn bạc lại hoàn mỹ.

Sự hoàn mỹ này trên người hắn khi hóa thành chân thật, lại có chút kinh tâm động phách.

Từ xa, Ngu Dung Ca nhìn thấy một thân ảnh thẳng tắp, Thẩm Trạch mặc bộ quần áo màu xanh đen nàng mới đặt may cho Thiên Cực tông, eo thon chắc chắn có lực.

Gió nhẹ thổi qua, vạt áo lay động.

Hắn đi lại trầm ổn đạm nhiên, như cây tùng lạnh trong tuyết, cứng cỏi nặng nề, không tự giác liền cho người ta cảm giác an toàn không gì sánh bằng.

Chờ đến khi Thẩm Trạch đi đến gần, mới có thể nhìn thấy thân thể hắn vẫn gầy gò đơn bạc, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, là bộ dạng bệnh nặng mới khỏi.

Dáng vẻ của hắn tự nhiên cũng cực tốt, ngũ quan lạnh lùng, xương mày sắc bén, lạnh lùng tuấn mỹ.

Ngu Dung Ca đã có đủ sự miễn dịch với mỹ nhân, nhưng cũng không khỏi trong lòng cảm khái, Thẩm Trạch quả thực hoàn mỹ phù hợp với tất cả những miêu tả về kiếm tu cao lãnh xa cách trong những truyện tu tiên.

Một người như vậy trông có vẻ nên là cô sơn ngạo tuyết, không dính bụi trần, lại kéo hơn 30 đồng môn đệ tử, vừa làm cha lại vừa làm mẹ, loại tương phản này thật sự thú vị.

Ngu Dung Ca vừa định cùng hắn nói chuyện phiếm tìm hiểu nhau, Thẩm Trạch đi đến trước mặt nàng bỗng nhiên quỳ một gối.

"Trạch xin tạ ơn cứu mạng của tông chủ." Giọng hắn như người an ổn trầm tĩnh.

Khi Thẩm Trạch quỳ sống lưng vẫn thẳng tắp, như một ngọn núi cao kiên cố không thể phá vỡ, mọi nơi đều cứng cỏi trầm ổn.

Cố tình sau khi cúi đầu, sau cổ lơ đãng lộ ra một mảng trắng nõn mềm mại ôn nhuận, làm người ta nhịn không được có d*c v*ng muốn xoa.

Ngu Dung Ca ngồi ở bàn đá, nàng cười nói, "Đại sư huynh không cần đa lễ, ta so với người còn yếu hơn, liền không làm những lời cảm ơn và đẩy lễ hư ảo này."

Thẩm Trạch biết nghe lời mà đứng dậy, tiện thể nhàn nhạt liếc nhìn các sư đệ sư muội đang tránh ở cách đó không xa.

Ngu Dung Ca vừa thấy mặt liền dùng đại sư huynh trêu chọc hắn, xem ra đám người kia không chỉ quấy rầy hắn, cũng không buông tha lỗ tai Ngu Dung Ca.

Những đệ tử Thiên Cực vốn dĩ ngày thường cười cười nói nói với Ngu Dung Ca, hôm nay vừa thấy Thẩm Trạch liền im bặt.

Đại sư huynh một ánh mắt quét qua, họ liền thành thật như những con chim cút nhỏ.

Ngu Dung Ca càng cảm thấy Thiên Cực Kiếm Tông thú vị, nàng lúc đầu nghe nói Thẩm Trạch một mình chống đỡ tông môn, còn rất cưng chiều các sư đệ sư muội, nàng liền chủ quan cho rằng hắn là một mỹ nhân ôn nhu hiền lành.

Nhưng trên thực tế Thẩm Trạch không chỉ bề ngoài khí chất rất lạnh lùng tuấn lãng, trong tông môn càng rất có uy nghiêm.

Nếu từ phương diện này mà xem, Thẩm Trạch rất giống là 'nghiêm phụ'.

Nghĩ lại cũng đúng, ba vị sư huynh tâm địa tốt nhưng không có chủ kiến, một đống sư đệ sư muội đều dựa vào hắn nuôi nấng giáo dục, Thẩm Trạch lại là kiếm tu, một mình một người chống đỡ toàn bộ môn phái, sao có thể là tính cách ôn nhu như nước.

Chỉ là khi Ngu Dung Ca kéo hắn bắt đầu nói chuyện phiếm, nàng lại có chút nghi ngờ suy nghĩ của mình.

Nàng có thể từ cuộc nói chuyện mà cảm nhận được, Thẩm Trạch đối với các sư đệ sư muội của hắn là vô cùng yêu quý.

Hắn thậm chí hiền từ đến mức trong toàn bộ chuyện này, hoàn toàn không trách các đệ tử làm những chuyện ngốc nghếch như bán môn phái, thậm chí còn muốn bán hồn khế của chính mình, ngược lại quy kết tất cả lỗi lầm lên người chính mình.

Thẩm Trạch tuy rằng không nói rõ, nhưng hắn rất rõ ràng tự trách vì chính mình bị thương, mà suýt chút nữa kéo toàn bộ môn phái vào hố sâu tuyệt vọng như vậy.

Ngay cả tình cảm cảm kích của hắn đối với nàng cũng là như thế, so với cảm tạ Ngu Dung Ca cứu mạng mình, hắn càng cảm kích nàng đã cứu các đệ tử Thiên Cực.

Ngu Dung Ca thật sự mở mắt, thì ra khi hai loại tính chất đặc biệt là nghiêm phụ và từ mẫu hội tụ trên một người, lại là như thế này.

"Tiểu thư cứu mạng cứu tông, tại hạ suốt đời khó quên."

Thẩm Trạch nghiêm túc nói, "Từ hôm nay trở đi, Thiên Cực tông là tài sản riêng của tông chủ, tại hạ và 31 vị đệ tử Thiên Cực, nguyện ý vì tông chủ mà cống hiến sức lực."

Mục đích chính của Thẩm Trạch vẫn là quy phục Ngu Dung Ca, hơn nữa dứt khoát cắt quyền lực.

Cũng coi như răn đe các đệ tử còn lại, tương lai họ có thể vì Ngu tiểu thư mà vào sinh ra tử để báo ân, nhưng vẫn cứ theo lẽ thường sinh hoạt trong tông môn như trước, tuy nhiên quyền lời nói của Thiên Cực tông đã không còn liên quan đến họ, sau này chớ có vượt quá giới hạn.

Vốn dĩ các đệ tử tránh ở cách đó không xa nghe được lời nói nghiêm túc của Thẩm Trạch, đều sôi nổi đi ra, như hắn vừa nãy quỳ một gối, nghiêm túc nói, "Nguyện vì tông chủ cống hiến sức lực!"

"Ta đã biết." Ngu Dung Ca không còn từ chối nữa.

Nàng nhìn về phía họ, nhẹ nhàng cười nói, "Sau này, Thiên Cực Kiếm Tông sẽ càng ngày càng tốt."

Các đệ tử nghiêm túc giật mình, đều nhịn không được đi theo nàng nở nụ cười.

Thẩm Trạch có chút bất đắc dĩ, hắn mấy năm nay trên có già dưới có nhỏ, quản 28 người là chuyện dễ dàng như vậy sao?

Đành phải bỏ qua cái nhỏ, làm gương, dùng uy nghiêm và quy tắc để ước thúc họ.

Nhưng dù vậy, hắn cũng vẫn không bảo vệ tốt tông môn của mình.

Trải qua những trắc trở đen tối đó, các đệ tử còn có thể lộ ra bộ dạng vui vẻ nhẹ nhàng như vậy, tất cả đều là nhờ Ngu tiểu thư từ trên trời giáng xuống.

Sự hào phóng và tấm lòng thiện lương của nàng, độ ấm nụ cười của nàng, làm phẳng vết thương trong lòng họ.

Thẩm Trạch nghĩ, hắn đời này thân vốn không có bên người, chỉ có mọi người trong tông môn cho hắn ý nghĩa tồn tại.

Đại ân của Ngu Dung Ca, chỉ sợ hắn trả giá cả sinh mệnh cũng không báo đáp hết.

Từ nay về sau, hắn nguyện vì tông môn mà sống, cũng nguyện vì tông chủ mà chết.

Ngu Dung Ca cũng không biết trong lòng hắn đã lập lời thề, nàng chống cằm, đánh giá Thẩm Trạch lạnh lùng tuấn tú, ý xấu lại nhịn không được bắt đầu rục rịch.

Thương Thư Ly quá chó, Tiêu Trạch Viễn quá thành thật, trêu chọc lên cũng không có ý tứ gì.

Thẩm Trạch trông có vẻ tiến thoái có chừng mực, trí tuệ rất tốt, nghiêm túc lại không mất trang trọng, cũng không biết trong trường hợp khẩn cấp phản ứng có nhanh không?

Nàng nói, "Vậy sau này ta chính là người đứng đầu Thiên Cực Kiếm Tông, ngươi cũng phải nghe ta, không ý kiến chứ?"

Nàng hình như mỗi lần gặp người mới đều phải lặp lại một lần 'ngươi phải nghe ta', giống như những lời này là tuyên bố miễn trách nhiệm, khụ...!

Tuyệt đối không phải nàng rất hợp với sự dự đoán của chính mình nên mới chột dạ trước.

"Đó là tự nhiên."

Quả nhiên, Thẩm Trạch rất nghiêm túc gật đầu, "Ta nguyện vì tông chủ vào sinh ra tử!"

"Tốt!" Ngu Dung Ca dùng quạt vỗ một cái, nàng hứng thú nói.

"Chuyện sinh tử thì không cần, ngươi không biết một mình ta dưỡng bệnh có bao nhiêu buồn chán, vừa khéo ngươi cũng là bệnh nhân, chúng ta có thể cùng nhau tiêu khiển thời gian!"

Thẩm Trạch đang ngẩn ra thì bị Ngu Dung Ca kéo đi bắt đầu chơi những trò chơi hàng ngày nàng sưu tập được.

Trò chơi tiêu khiển của giới tu tiên rất giống với thời cổ đại, chẳng qua Ngu Dung Ca đã sửa thành phiên bản tài đại khí thô, ví dụ như ném thẻ vào bình rượu, nàng liền biến thành ném linh thạch.

Các đệ tử bị nàng kéo đến nhìn thấy linh thạch thượng đẳng độ tinh khiết cao trong tay, nhìn lại bộ dạng hứng thú của Ngu Dung Ca, tuy rằng biết linh thạch ném không hỏng, nhưng lòng vẫn đau quá!

Họ qua đi vào sinh ra tử một tháng, kiếm được cũng chưa chắc có thể nhiều hơn một nắm linh thạch trong tay Ngu Dung Ca a!

May mắn, Ngu Dung Ca quá lười, hiện giờ thân thể còn suy yếu, rất nhanh liền không có hứng thú, lại bắt đầu chơi những thứ khác.

Mới vừa thề nguyện ý vì nàng chịu chết, quay lưng đã bị nàng lôi kéo đi chơi Thẩm Trạch có chút trầm mặc.

Hắn dường như có chút nhận thức sai lầm về hình tượng tông chủ.

Tuy rằng trọng thương chưa lành, nhưng thể chất kinh người, Thẩm Trạch phân tâm liền liên tiếp thắng trò chơi.

Ngu Dung Ca không chịu, nàng che trán mình, làm bộ chơi xấu nói, "A, ta đau đầu quá, ta mất đi ký ức vừa nãy, vừa rồi không tính, chúng ta lại chơi lại một lần!"

Thẩm Trạch: ...

Lần thứ hai chơi lại, hắn không thầy dạy cũng hiểu mà học được cách bất động thanh sắc buông tay.

Ngu Dung Ca quả nhiên rất vui vẻ, thẳng đến khi bị Lý Nghi và Tiêu Trạch Viễn mặt đen mà ép về phòng nghỉ ngơi, nàng còn không quên vẫy tay với hắn, hẹn ngày mai tiếp tục ước hẹn bạn cùng phòng bệnh.

Loại vẻ mặt ham chơi không rời đó, làm cho Thẩm Trạch đã nuôi dưỡng nhiều sư đệ sư muội bỗng dưng cứng nắm đấm.

Hồi thần lại, hắn lại nhanh chóng lẩm nhẩm tông chủ ba lần, để mình nhịn xuống.

Sao hắn có thể cảm thấy tông chủ là một đứa trẻ to xác, nhất định là ảo giác của hắn.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Trạch theo thói quen áp xuống sự đau đớn kinh mạch, đi trước ra sân dùng bữa sáng.

Vừa vào sân, hắn liền nhìn thấy Ngu Dung Ca ngồi ở bàn, nàng không biết đang suy nghĩ gì, mỗi một cử chỉ đều xinh đẹp động lòng người.

Con ngươi linh động của nàng hơi chuyển, như là nghĩ đến chuyện vui mà nở nụ cười, chỉ là khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo chút ý xấu, vừa nhìn là biết muốn làm chuyện xấu gì.

Thẩm Trạch: ...

Thật sự là một đứa trẻ to xác a!

Bình Luận (0)
Comment