Giới Tu Tiên Xem Ta Là Ân Trọng Như Núi

Chương 23

Hai tháng sau, tình trạng sức khỏe của Ngu Dung Ca cuối cùng cũng ổn định, nàng lập tức gấp không chờ nổi mà bắt đầu chuẩn bị cho việc chuyển nhà.

Các đệ tử nghe thấy tin tức này là vui vẻ nhất.

Dược Trang ở có thoải mái đến mấy, cũng không phải nhà của mình.

Họ còn hứng thú muốn làm người dẫn đường cho Ngu Dung Ca, nhưng đang vui vẻ, cảm xúc bỗng nhiên trùng xuống.

“Làm sao vậy?” Ngu Dung Ca hỏi.

“Tông môn chúng ta nghèo rớt mồng tơi, tông chủ đi có thể không quen.” Một nữ đệ tử tên Thanh Hòa buồn bã nói.

Thiên Cực tông bao năm qua, một thế hệ lại nghèo hơn một thế hệ.

Vốn dĩ còn đỡ, nhưng gặp phải Thẩm Trạch bị trọng thương, các đệ tử trừ những thư tịch truyền thừa của môn phái như kiếm phổ ra, còn lại đồ vật có thể bán được đều bán hết.

Họ thường xuyên ra vào sân của Ngu Dung Ca, đương nhiên biết nàng rất coi trọng chất lượng cuộc sống, còn không biết nàng có thể quen với cuộc sống gian khổ như vậy hay không.

Nhìn thấy vẻ khó xử của mọi người, Ngu Dung Ca bật cười nói, “Có gì đâu, phòng ốc cũ nát thì sửa, phòng trống thì sắm thêm đồ, ta đâu có thiếu chút tiền đó.”

Các đệ tử:……

Đúng rồi, tông chủ của họ không phải người bình thường, nàng cực kỳ giàu có.

Ngu Dung Ca liếc thấy Thẩm Trạch ngồi bên cạnh, cau mày, vẻ mặt nghiêm túc, liền biết hắn đang đau lòng vì nàng sắp phải tiêu một khoản tiền lớn nữa.

Cảm nhận được ánh mắt ung dung của nàng, Thẩm Trạch bất đắc dĩ nói, “Tông chủ, nên tiết kiệm chi phí...”

Hắn đã quá hiểu tính ngang tàng của nàng, nếu Ngu Dung Ca muốn tân trang nhà cửa, sắm sửa đồ đạc, chắc chắn sẽ không chỉ trang hoàng cho riêng mình, mà rất có khả năng sẽ tân trang luôn toàn bộ ngọn núi.

Đó lại là một số tiền khổng lồ!

Thẩm Trạch lại biết mình không có tư cách quản nàng, đau lòng một hồi, cũng chỉ có thể nặn ra được một câu này.

Đây cũng là mục đích của Ngu Dung Ca.

Ai bảo tên này ngày thường tính tình quá tốt, chỉ có chuyện tiêu tiền mới có thể động đến thần kinh của hắn.

Hơn nữa nàng thực sự quá hư hỏng, biết rõ Thẩm Trạch tiết kiệm, nàng lại tiêu tiền như nước chảy, cố tình đưa sổ sách cho hắn xem để Thẩm Trạch đau lòng càng có cảm giác chân thật hơn.

Bất cứ ai nhìn thấy thu chi của Ngu Dung Ca đều sẽ phải giật mình.

Ngoài ra, Thẩm Trạch còn có một lo lắng khác.

Đợi các đệ tử tản đi, trong sân chỉ còn lại hai người, Thẩm Trạch mới hạ giọng nói, “Tông chủ, tài sản không thể lộ ra ngoài, ngài cứ luôn vô tư như vậy, thật sự là…”

Hắn chỉ chiếc vòng cổ xưa trên tay Ngu Dung Ca.

Trên người nàng không có trang sức nào khác.

Rõ ràng, những khoản tiền khổng lồ kia đều xuất ra từ chiếc vòng tay trữ vật này, quá lộ liễu, ai cũng sẽ chú ý.

Ngu Dung Ca lại nói, “Đưa nhẫn trữ vật của ngươi cho ta.”

Thẩm Trạch không hiểu nguyên do, nhưng vẫn nghe lời tháo nhẫn ra, đặt trên bàn đá.

Ngu Dung Ca cũng tháo vòng tay, ném thẳng cho hắn.

Dù với thân thủ của Thẩm Trạch sẽ không thể bắt trượt, nhưng vẫn bị hành động của nàng làm cho giật mình.

“Mở ra xem đi.” Nàng nói.

Thẩm Trạch có chút do dự, cuối cùng vẫn nghe lời mở nhẫn trữ vật.

Nhẫn trữ vật không bị khóa, nhưng… bên trong trống rỗng, đến một viên linh thạch cũng không có?

Hắn kinh ngạc nhìn về phía Ngu Dung Ca, thấy nàng đã đeo chiếc nhẫn màu xám của hắn lên ngón tay.

Nhẫn của nam tử hơi lớn so với nàng. Ngu Dung Ca v**t v* chiếc nhẫn, giơ tay liền lấy một nắm linh thạch thượng phẩm trong suốt ra đặt lên mặt bàn.

“Đây, đây là...”

Ngu Dung Ca thích thú ngắm nhìn vẻ kinh hoảng thất thố của Thẩm Trạch, sau đó mới đại phát từ bi giải thích, “Không liên quan đến pháp bảo trữ vật, ta có một cơ duyên khác.”

Cho dù là túi trữ vật cao cấp nhất, cũng không thể chứa được một tỷ linh thạch.

Số tiền này thực ra nằm trong một không gian đặc biệt, Ngu Dung Ca có thể lấy ra thông qua bất kỳ pháp bảo trữ vật nào.

Đây vốn là bí mật lớn nhất của nàng, Ngu Dung Ca lại lấy ra để trêu chọc Thẩm Trạch.

“Ngu Dung Ca!”

Quả nhiên, Thẩm Trạch hiếm khi không kiểm soát được cảm xúc, hắn đứng bật dậy, thậm chí theo bản năng gọi tên nàng.

Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, Ngu Dung Ca đắc ý nở nụ cười.

“Làm đại sư huynh thay đổi nét mặt, thật không dễ dàng.”

Nàng nháy mắt, “Ai bảo ngươi chủ động hỏi ta.”

Chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, mồ hôi lạnh đã thấm ướt sau gáy Thẩm Trạch.

Ngực hắn phập phồng, nhìn Ngu Dung Ca vẻ mặt vô tội, đại não từng cơn tối sầm lại.

Nàng đã không còn thuộc phạm vi hùng hài tử, nàng quả thực là một tiểu kẻ điên!

Trải qua thời gian chung sống này, Thẩm Trạch thậm chí có thể nhận ra rằng, Ngu Dung Ca tuy chủ động trị bệnh, cứu người, thậm chí còn thể hiện dã tâm.

Nhưng đồng thời, nàng lại coi mọi thứ như món đồ chơi để làm hài lòng chính mình, kể cả sinh mạng của nàng.

Nàng dường như đối xử tốt với tất cả mọi người, nhưng nàng cũng không để tâm bất kỳ chuyện gì.

Thẩm Trạch hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại.

Hắn ngồi xuống, tự tay đeo vòng tay trở lại cổ tay nàng.

“Sau này đừng làm như vậy nữa, được không?”

Hắn cố gắng nói bằng giọng thật dịu, gần như là dỗ dành một đứa trẻ, “Đừng phô trương tài sản, cũng đừng để người khác biết về cơ duyên trên người ngươi, điều này rất quan trọng, không thể dùng để đùa giỡn.”

Ngu Dung Ca vẫn mân mê chiếc nhẫn của hắn, nàng nhẹ nhàng nói, “Nhưng, ta không thích ngụy trang bản thân, cũng không muốn chịu loại uất ức này.”

Nàng ngước mắt nhìn về phía Thẩm Trạch, cười rạng rỡ.

“Ngươi không phải muốn bảo vệ ta sao?”

Nàng nói, “Vậy ngươi cố gắng nhiều hơn một chút đi.”

Thái dương Thẩm Trạch đau nhức từng cơn, hắn thở dài, lại một lần nữa thỏa hiệp, “Vậy ngươi đừng tùy tiện rời đi, cứ ở mãi nơi an toàn này làm chính mình, để chúng ta bảo vệ ngươi, được không?”

Yêu cầu này Ngu Dung Ca đồng ý.

Thân thể nàng vốn ốm yếu như vậy, có muốn ra ngoài cũng không có tâm trạng.

Ngay cả lời hứa đi chơi với Thương Thư Ly cũng chưa thực hiện, ít nhất nàng còn muốn ở yên một thời gian.

Nhìn nàng cuối cùng cũng chuyển dời sự chú ý, thành thật trở lại, Thẩm Trạch vẫn còn sợ hãi từng trận.

“Kẻ điên nhỏ.” Hắn không nhịn được nói khẽ.

“Ừm.” Ngu Dung Ca không để ý lắm mà đáp, “Ta khát.”

Ôi, đều do Thẩm Trạch chăm sóc người khác quá thuần thục, ở cùng hắn hơn hai tháng, Ngu Dung Ca cảm giác mình sắp thoái hóa rồi.

Sau khi trêu chọc được người, nàng vô cùng mãn nguyện, tiếp tục suy nghĩ việc chính.

Ngu Dung Ca có yêu cầu rất cao về phẩm chất tiêu tiền của mình.

Nàng muốn cố gắng tiêu tiền thật sảng khoái, không tiêu tiền một cách hồ đồ, không hối hận khi tiêu tiền, vì vậy nàng cần phải có một kế hoạch.

Dược Trang chính là nơi thử nghiệm quy mô nhỏ của nàng.

Nàng tham khảo một số mô hình công ty hiện đại, cố gắng chuẩn hóa tất cả tiền đầu tư cho cấp dưới, có thể làm được có dấu vết để lại.

Hiện tại xem ra, dường như thực thi cũng không tệ, chỉ cần tinh chỉnh thêm một chút là có thể áp dụng lên Thiên Cực tông.

Rất nhanh, tin tức cũng truyền đến từ y quán.

Có rất nhiều đệ tử y tu đều muốn ứng tuyển bốn suất kia.

Rất nhiều đại tiên môn đều thuê dược tu và đan tu dài hạn, nhưng việc các đệ tử y tu thi nhau cạnh tranh sôi nổi như vậy, dường như vẫn là lần đầu tiên.

Lương chưởng môn lo lắng quả nhiên đã trở thành sự thật.

Các đệ tử y quán có ấn tượng cực tốt với Ngu Dung Ca, chưa kể thần tượng của họ là thiếu chưởng môn cũng đã đi theo nàng, đương nhiên họ đều muốn tranh nhau rời đi cùng Ngu Dung Ca.

Ngu Dung Ca vui vẻ nhận hai đệ tử y tu và hai đệ tử đan tu xuất sắc nhất của y quán.

Xét thấy trong Thiên Cực tông chắc chắn không có lô đỉnh đáng tin cậy để luyện đan luyện dược, nàng dứt khoát mua thẳng bốn chiếc lô đỉnh trung phẩm tại y quán.

Hiện nay có tuyến cung ứng dược liệu, có y sư và đan tu, hoàn hảo!

Điều duy nhất Ngu Dung Ca không ngờ tới là, các thuộc hạ Phàm tộc ở Dược Trang thỉnh thoảng nghe được tin tức nàng sẽ rời đi từ quản sự, lập tức gây ra chấn động.

Mấy chục Phàm tộc gan lớn hơn lấy hết can đảm chạy đến gặp nàng.

“Ngươi nói gì, các ngươi đều nguyện ý đi cùng ta sao?” Ngu Dung Ca có chút nghi hoặc.

“Vâng ạ!”

Người hán tử dẫn đầu có sự kính sợ bẩm sinh với người tu tiên cao cao tại thượng.

Nhưng Ngu tiểu thư thì khác... Hắn lấy hết can đảm, nhìn về phía nàng.

“Chúng ta đều muốn đi cùng tiểu thư.”

Hắn nói, “Cho dù không cần tiền công cao như vậy, chúng ta, chúng ta cũng muốn làm việc cho tiểu thư…”

“Cho dù ta rời đi, Dược Trang này vẫn là tài sản riêng của ta.”

Ngu Dung Ca giải thích, “Các ngươi vẫn đang làm việc cho ta.”

“Không giống nhau.” Người phụ nữ trung niên bên cạnh khẽ nói.

Đúng vậy, không giống nhau.

Phàm tộc ở Tu tiên giới, có một số tổ tiên là hậu duệ của tu sĩ có tư chất không tốt, không kế thừa được căn cốt của tổ tiên, sau lưng lại không có chỗ dựa, dần dần trở thành người thường.

Cũng có một số người tổ tiên từ thế gian được dẫn tới.

Tóm lại, phàm nhân sinh sôi nảy nở trên mảnh đất không thuộc về họ, nhưng thế giới này, đối với họ mà nói quá đỗi tàn khốc.

Bình dân bá tánh ở thế gian sống cũng rất gian nan, nhưng những khổ cực phải chịu vẫn là thiên tai nhân họa có thể lý giải được trong trật tự nhân gian.

Nhưng Tu tiên giới thì khác.

Tu tiên giới đối với người tu tiên đều rất nguy hiểm, đối với phàm nhân lại càng là đòn chí mạng.

Ngươi vĩnh viễn không biết mình sẽ sống được bao lâu, sẽ chết đi với bộ dạng như thế nào.

Là bị hung thú nuốt vào bụng khi đang thu hoạch, là làm những việc gian khổ nhất rồi chết sớm vì mệt, hay là bị tán tu muốn thử nghiệm pháp bảo mới tiện tay g**t ch*t.

Sự áp bức của thực lực trong Tu tiên giới khủng khiếp hơn nhiều so với sự áp bức quyền thế ở nhân gian.

Phàm tộc vĩnh viễn sống trong lo lắng, không biết vận rủi khi nào ập đến.

Giống như Lý Nghi, nàng đã nỗ lực nhiều năm như vậy, thậm chí có thể mở một cửa hàng trang sức nhỏ trong thế giới tu tiên giả, nhưng nàng vẫn có một cảm giác xa lạ với mảnh đất này.

Nỗi sợ hãi như một chuỗi thức ăn, vĩnh viễn treo lơ lửng trên đầu mỗi người Phàm tộc.

Nhưng, bên cạnh Ngu tiểu thư thì khác.

Nàng dường như có một sức hấp dẫn đặc biệt, làm cho mọi thứ xung quanh chậm lại, phát triển lấy ý chí của nàng làm trung tâm.

Sau khi nàng đến Dược Trang, các thuộc hạ Phàm tộc đã trải qua những tháng hạnh phúc nhất trong đời.

Họ không còn lo lắng, mà có thể sống cuộc sống của mình một cách nghiêm túc.

Cuộc sống yên tĩnh hạnh phúc như vậy, quả thực đẹp như trong mơ.

Quan trọng nhất là, trong mắt Ngu Dung Ca, họ đều là ‘con người’, những con người bằng xương bằng thịt, chứ không phải đồ đạc, chậu hoa, hay vật tiêu hao.

Dường như thiên tài địa vị cao hay Phàm tộc giản dị bình thường, đối với nàng mà nói đều không có bất kỳ sự khác biệt nào.

Các Phàm tộc muốn đi cùng nàng, cho dù phải sống một cuộc sống khổ hơn trước đây, cho dù phải vì nàng mà đi chết, họ cũng muốn đi theo nàng.

Họ ăn nói vụng về như vậy, lắp bắp hồi lâu, dường như cũng không nói rõ được điều gì.

Các Phàm tộc luống cuống cúi đầu, lại nghe Ngu Dung Ca nói, “Được thôi, các ngươi có muốn đón người nhà đi cùng không?”

Nàng thậm chí không hề suy nghĩ, liền đồng ý với họ.

Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu, nhất thời không hiểu ý nàng.

“Tiểu, tiểu thư, nhà ta chỉ có mẹ già, bà ấy đã không thể làm việc được nữa.”

“Nhà ta chỉ có hai đứa trẻ, cha chúng làm công trong tiên thành, chúng còn nhỏ, chỉ sợ…”

“Các ngươi hiểu lầm ta.” Ngu Dung Ca gãi đầu, “Các ngươi không phải muốn đi theo ta sao, vậy dọn cả nhà đi cùng không phải tốt hơn sao. Thiên Cực tông lớn như vậy, chẳng lẽ không chứa nổi các ngươi?”

Nghĩ nghĩ, nàng lại bổ sung, “Nhưng ta sẽ không cho người nhà các ngươi trợ cấp đâu, nhưng ta sẽ phát cho các ngươi hạt giống, xây nhà khai khẩn đều phải do chính các ngươi làm.”

Không ai trả lời.

Ngu Dung Ca nhìn về phía mọi người, chỉ thấy các Phàm tộc đều ngây người nhìn nàng.

Ngu Dung Ca chậm chạp bổ sung, “Đương nhiên, nếu các ngươi không muốn thì thôi…”

“Nguyện ý, chúng ta đương nhiên nguyện ý!”

Mắt của các Phàm tộc đều đỏ hoe, có vài người đã không kìm được mà nức nở.

Họ có một người che chở.

Cuối cùng họ cũng có thể không còn sợ hãi, an tâm trồng trọt sinh sống...

“Nhưng Dược Trang nơi này ta vẫn cần người. Nếu các ngươi định cư ở Thiên Cực tông, mà làm việc ở Dược Trang, cứ nửa tháng ta sẽ phái phi thuyền đến đón các ngươi về thăm người thân.”

Nàng nhìn về phía họ, “Như vậy, các ngươi có muốn ở lại làm việc không?”

Đây là cách giải quyết tương đối tốt mà Ngu Dung Ca nghĩ ra.

Người ở Dược Trang đều là thợ lành nghề.

Nhỡ thật sự đều theo nàng về nhà trồng trọt, bên này lại phải tuyển người mới.

Đối với ý tưởng của nàng, các Phàm tộc đương nhiên cảm động rơi nước mắt mà chấp nhận, thậm chí quỳ thẳng không đứng lên.

Một hồi trấn an hỗn loạn, trong sân mới khôi phục lại yên tĩnh.

Ngu Dung Ca vừa thở phào, liền thấy tu sĩ quản sự của Dược Trang đứng một bên, vẻ mặt u oán, tủi thân nhìn nàng, như thể đang nhìn kẻ phụ lòng mình.

Nàng hắng giọng, “Quản sự, ngươi đã quên ngươi là người của Dược Cốc?”

Tu sĩ quản sự thở dài một tiếng thật sâu, cũng không biết tiếc nuối điều gì, lúc này mới lắc đầu rời đi.

Ngu Dung Ca giờ đây có thời gian chờ đợi rất ngắn.

Vừa bận rộn xong những việc này, nàng lại lần nữa cạn kiệt năng lượng, nằm liệt trên ghế bập bênh, chờ Thẩm Trạch gọt trái cây cho mình.

Kỳ thực, suy nghĩ trong lòng nàng cơ bản nhất quán với cảm nhận của các Phàm tộc.

Nàng sẽ không vì thân phận của những đại lão trong nguyên tác mà chủ động ôm đùi.

Đối với mấy người kia, nàng cơ bản đều làm theo ý mình.

Những người này có thể tụ lại với nàng là bởi vì đôi bên tình nguyện, chưa bao giờ có chuyện Ngu Dung Ca phải vội vàng đi theo.

Nàng cũng sẽ không vì các nhân vật trong nguyên tác mà uất ức hay thay đổi bản thân, càng sẽ không để ý đến thân phận Phàm tộc.

Nàng tiêu tiền cứu người là vô lợi tính.

Đây cũng là điều khiến Lương chưởng môn cảm thấy rợn tóc gáy.

Nàng không mưu cầu thân phận của họ, đương nhiên cũng sẽ không vì địa vị thấp kém của Phàm tộc mà đối xử khác biệt.

Nếu đã cứu người, đương nhiên là cứu tất cả.

Thậm chí về mặt tâm lý, Ngu Dung Ca còn thiên vị Phàm tộc hơn, bởi vì chính nàng vốn dĩ là một phàm nhân!

Đến tối, khi cơn buồn ngủ ập đến, Lý Nghi bận rộn cả ngày mới vội vàng xuất hiện.

Nhìn thấy dáng vẻ của nàng, Ngu Dung Ca liền cười nói, “Đừng nói với ta, ngươi cũng muốn khóc một trận.”

Lý Nghi không khóc.

Nàng chỉ tiến lên, sau đó ôm lấy nàng thật chặt.

Ngu Dung Ca cảm nhận được cái ôm nồng nhiệt của người phụ nữ, nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, không nói gì cả.

Lý Nghi trước đây đã từng kể với nàng rằng người nhà nàng đều đã qua đời.

Nhưng khi thấy những Phàm tộc khác được đối xử tử tế, nàng vẫn không khỏi xúc động.

Giữa các nàng mà nói lời cảm ơn thì thật khách sáo.

Sau khi Lý nương tử buông nàng ra một chút, Ngu Dung Ca cười nói, “Chúng ta sắp đi Thiên Cực tông rồi, ngươi có việc để bận rộn đấy.”

“Được.” Lý Nghi chăm chú nhìn nàng, nghiêm túc nói, “Cứ giao tất cả cho ta.”

Trên thực tế, Lý Nghi hiện tại đã bắt đầu bận rộn.

Nàng đang chuẩn bị đồ đạc, vật dụng hàng ngày và đồ trang trí cần mang đến Thiên Cực tông.

Thế gia Thương Minh tăng giá những món đồ liên quan đến pháp bảo tu luyện.

Những vật dụng hàng ngày này thì giá cả đều bình thường, nàng liền đi thẳng đến tiên thành để mua.

Thời gian dọn đến Thiên Cực tông càng gần, mọi người càng bận rộn.

Ngay cả Tiêu Trạch Viễn cũng đích thân trở về Dược Cốc một chuyến, lấy đi rất nhiều dược liệu.

Hai kẻ bệnh nhân lại thành những người nhàn nhã nhất.

Ngu Dung Ca nghêu ngao hát, ngồi bên bàn, trên bàn bày đầy những lọ sơn móng tay rực rỡ.

Nàng vô cùng vui vẻ sơn móng tay cho mình.

Để tiểu đệ bận rộn ngược xuôi, còn mình thì tận hưởng cuộc sống.

Đây mới là cuộc sống của một phú bà nên có.

Ngược lại, Thẩm Trạch ngồi một bên lại mang vẻ mặt nặng trĩu.

Khi hắn không nói gì, khuôn mặt lạnh lùng có chút khó gần.

Ngu Dung Ca biết hắn đang lo lắng điều gì.

Nàng tiêu tiền như nước đã đủ làm hắn đau lòng, giờ đây hắn bỗng nhiên phát hiện nàng thường xuyên đi trên lằn ranh nguy hiểm, hoàn toàn không hiểu khiêm tốn là gì, chắc chắn càng không yên tâm.

Khi sơn đến ngón thứ ba, Thẩm Trạch đã im lặng hồi lâu mới mở lời, “Trước đây ngươi vẫn luôn như vậy sao?”

“Đúng vậy.”

Ngu Dung Ca dưới ánh mặt trời xòe ngón tay ra, ngắm nghía.

Thẩm Trạch hỏi, “Nếu ngươi không gặp Lý Nghi và Tiêu Trạch Viễn, mà gặp phải kẻ xấu, thì sẽ làm gì bây giờ?”

Ngu Dung Ca nhìn về phía hắn, cười nói, “Thì cứ vậy thôi, còn có thể làm gì nữa.”

Kỳ thực nói như vậy là có chút cố ý ức h**p người khác.

Ngu Dung Ca có thiên phú đặc biệt trong việc nhìn người.

Nàng cũng luôn tin tưởng vào đôi mắt của mình, đã tin ai thì sẽ trao niềm tin, thậm chí không cần thử.

Liệu có khả năng nhìn nhầm người không?

Có.

Nhưng nàng không quan tâm thành bại.

Thương Thư Ly nói nàng là cuồng sĩ, quả thực có chút cảm giác này.

Điều này thậm chí không liên quan đến việc nàng xuyên thư.

Trong xương cốt của Ngu Dung Ca vốn đã có sự liều lĩnh không sợ hãi, sau khi xuyên qua gặp phải khốn cảnh lại càng k*ch th*ch điểm này.

Thẩm Trạch chăm chú nhìn nàng.

Hồi lâu, hắn bất đắc dĩ thở dài.

“May mắn là ngươi đủ may mắn.”

Ngu Dung Ca không tỏ ý kiến.

Nàng vùi đầu sơn móng tay, mái tóc dài buông xuống vai, suýt che khuất tầm nhìn.

Thẩm Trạch có chút do dự, không biết có nên giúp nàng vén tóc lên không, sợ mất đi chừng mực.

Đúng lúc này, Ngu Dung Ca không vui nâng tay lên cho hắn xem, oán giận, “Lại sơn ra ngoài rồi.”

Thẩm Trạch quen thuộc lấy khăn giấy, gấp lại thành một góc nhọn, giúp nàng nhẹ nhàng lau khô.

Ngu Dung Ca dứt khoát đưa luôn chiếc cọ nhỏ cho hắn.

Bàn tay cầm kiếm quả thực rất ổn định.

So với tốc độ chậm chạp của nàng, tốc độ của Thẩm Trạch vừa nhanh vừa chuẩn, rất nhanh đã giúp nàng sơn xong một bên.

“Chờ đã, mặt trên phải thêm cái này.”

Ngu Dung Ca một tay rút ra một tờ giấy, vẽ một đồ án lên đó.

Thẩm Trạch không tiếc lời khen ngợi, “Vẽ tốt lắm.”

Ngu Dung Ca:……

Đây là cái gì, thật sự coi nàng là trẻ con mà dỗ dành sao?

Đối diện với ánh mắt cạn lời của Ngu Dung Ca, Thẩm Trạch khẽ cười.

Gió nhẹ vừa lúc, mặt trời chiều ngả về tây.

Luyện kiếm xong, Thanh Hòa nghêu ngao hát, đi ngang qua sân của tông chủ.

Nàng quen thuộc tiến lên.

Các đệ tử đều rất thích đi ngang qua lúc này để chào hỏi Ngu Dung Ca.

Nàng luôn ở trong sân dưới bóng cây râm mát, cho dù không làm gì, cũng đẹp và dễ nhìn như vậy.

Bất cứ ai đến vấn an, nàng đều ôn nhu cười, thỉnh thoảng còn mời họ vào uống chút nước, ăn chút gì.

…Nếu lúc gặp tông chủ mà bên cạnh không có đại sư huynh thì tốt hơn.

Tuy rằng họ chạy đến lúc luyện tập đúng là đang lười biếng, nhưng đại sư huynh quá đáng sợ, chỉ một ánh mắt cũng khiến chân họ mềm nhũn.

May mắn còn có tông chủ tốt với họ, bảo họ đừng để ý đến hắn, còn cho họ nghỉ ngơi thêm một lúc.

A! Thế giới này có thể chuyển đến sống cùng tông chủ không?

Thanh Hòa bước đi thoải mái tiến vào sân ngoài.

Nàng ngước mắt nhìn vào bên trong.

Cảnh tượng trong sân khiến nàng sợ đến suýt vấp ngã.

Nàng nàng nàng, nàng thấy gì, đại sư huynh thế mà lại đang sơn móng tay cho tông chủ?!

Thanh Hòa trợn mắt há hốc mồm.

Nàng hoàn toàn không thể tưởng tượng được đại sư huynh xưa nay nghiêm túc lạnh lùng, thế mà lại có một mặt kiên nhẫn và ôn hòa như vậy.

Bàn tay trái trắng nõn thon dài của Ngu Dung Ca được Thẩm Trạch nhẹ nhàng nắm.

Nàng đang chống cằm ngẩn ngơ, hoàn toàn không nhận ra có người bên ngoài.

Chỉ có Thẩm Trạch nghiêng mặt, liếc mắt về phía sân ngoài.

Thanh Hòa lập tức giật mình, theo bản năng xoay người bỏ chạy.

“Sao vậy?”

Ngu Dung Ca thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Thẩm Trạch đang dừng tay.

“Không có gì.”

Thẩm Trạch dừng lại một chút, tiếp tục công việc.

Mấy đứa nhóc này, hắn rõ ràng chỉ nghiêm khắc hơn một chút khi bọn chúng tu luyện thôi, tại sao đứa nào cũng sợ hắn như vậy?

Bên kia, Thanh Hòa kinh hồn bất định chạy về sân đệ tử.

“Ngươi đi đâu vậy, sao lại chạy về mồ hôi nhễ nhại thế?”

Các đệ tử khác có chút nghi hoặc.

“Ta, ta ta…” Thanh Hòa hổn hển, nàng muốn nói lại thôi, nói không đầu không đuôi.

“Ta biết khi tông chủ và đại sư huynh có ý kiến bất đồng, chúng ta nên nghe ai rồi.”

“Nghe ai?”

“Nghe tông chủ!” Thanh Hòa kiên định nói.

Nàng vốn còn lo lắng, liệu đại sư huynh có không cam tâm khi nhận Ngu tiểu thư làm tông chủ không, dù sao trước đây hắn mới là người có tiếng nói ở Thiên Cực tông.

Cảnh tượng vừa thấy đã gây ra chấn động cực lớn cho tâm hồn non nớt của Thanh Hòa.

Xem ra đại sư huynh không những không không cam tâm, hắn thậm chí còn tình nguyện nữa!

Bình Luận (0)
Comment