Giới Tu Tiên Xem Ta Là Ân Trọng Như Núi

Chương 26

Ngu Dung Ca là người nghĩ gì làm nấy.

Ngày thứ hai liền hẹn Thẩm Trạch đi xem mắt trận của đại trận.

Thẩm Trạch không lay chuyển được nàng, đành phải dẫn nàng đi chủ phong.

Hai kẻ bệnh nhân thì đừng nghĩ đến chuyện ngự kiếm phi hành.

May mắn là có phi thuyền, phi thuyền có thể dùng linh thạch thượng đẳng làm nguồn năng lượng để bay, đưa họ l*n đ*nh chủ phong cao chót vót.

Mặc dù chủ phong đã bị bỏ hoang rất nhiều năm, nhưng quần thể kiến trúc của điện chính vẫn hùng vĩ, khí phách.

Các cung điện đứng sừng sững trên biển mây.

Ánh sáng vàng rực rỡ của mặt trời đậu trên mái cung điện nứt nẻ, vẫn có thể làm hậu nhân nhìn thấy một vạt khí phái của thời kỳ đỉnh cao của Thiên Cực tông vạn năm trước.

Chỉ cần đứng ở chỗ này thôi là tỏa ra một khí thế bá đạo, ai cũng phải nể, không ai dám ho he.

Chỉ là nơi này quá cao, lại không có kết giới ngăn cản, gió rất lớn.

Cho dù Thẩm Trạch cố gắng neo đậu ở vị trí gần cung điện, Ngu Dung Ca cũng khoác áo choàng dày, nhưng chỉ vừa rời thuyền hai ba bước, nàng đột nhiên trúng gió, thân thể vẫn có chút không khỏe.

Thẩm Trạch phản ứng còn nhanh hơn nàng.

Ngu Dung Ca bị gió thổi đến nheo mắt lại, liền nghe bên tai vang lên tiếng người đàn ông khẽ nói ‘đắc tội’, bàn tay mạnh mẽ cách lớp áo choàng dày đỡ lấy eo nàng.

Nàng còn chưa kịp phản ứng, liền cảm thấy hoa mắt.

Mình dường như đang đi bộ, lại như đang bay.

Đợi đến khi mở mắt ra, Thẩm Trạch đã đóng cánh cửa lớn của điện chính lại phía sau.

Ngu Dung Ca đứng trong điện chính, nàng nhìn về phía Thẩm Trạch vẻ mặt bình tĩnh, ngạc nhiên nói, “Chẳng phải ngươi chưa khỏi bệnh sao?”

Vì đều là bệnh nhân, nàng vẫn luôn có loại tình đồng chí đồng bệnh tương liên với Thẩm Trạch.

Kết quả người đồng chí này không hề suy yếu như nàng tưởng tượng.

Thẩm Trạch bất đắc dĩ nói, “Ta chỉ là bị thương thôi. Dù sao cũng là tu sĩ Trúc Cơ chỉ cách Kim Đan kỳ nửa bước.”

Cũng đúng.

Trong thời đại ma pháp thấp này của Tu tiên giới, Nguyên Anh kỳ đã là đại lão hàng đầu, Kim Đan kỳ coi như là cấp độ của tông chủ và trưởng lão của hầu hết các tiên môn.

Thẩm Trạch ở Trúc Cơ đỉnh kỳ, trên thực tế hắn không chỉ không yếu, mà còn là một thanh niên tài tuấn, là một nhân tài thực thụ.

Nếu không phải vì phần lớn tinh lực đều dành cho Thiên Cực tông, thậm chí vì thế mà chết sớm trong cốt truyện ban đầu, nếu không với năng lực của Thẩm Trạch, e rằng đã sớm đạt đến thực lực và địa vị của những thiên tài đại lão trong nguyên tác.

Một người như vậy, cho dù bị thương không thể sử dụng chân khí, thể chất cũng đủ để hạ gục ‘Ngu tiểu tra’ ngay lập tức.

Cứ tưởng mọi người đều là bệnh nhân yếu ớt, hóa ra người yếu đuối chỉ có một mình nàng!

Ngu Dung Ca hậm hực trừng mắt nhìn Thẩm Trạch, vẻ mặt như thể hắn đã phản bội tình đồng chí cách mạng.

Thẩm Trạch tuy không biết ý nghĩ cụ thể của nàng, nhưng sau một thời gian chung sống sớm chiều, hắn cũng đã gần như hiểu rõ tính tình của Ngu Dung Ca.

Hắn cười v**t v* nàng, “Chẳng lẽ như vậy không tốt sao? Ta muốn sớm một chút làm việc cho ngươi.”

Ngu Dung Ca nghĩ một chút.

Thẩm Trạch có nền tảng tốt, phục hồi nhanh, có thể sớm trở thành công cụ đắc lực...

Không phải, có thể sớm hơn nữa vì sự phục hưng của môn phái mà tỏa sáng, quả thực là chuyện tốt.

“Có lý.”

Nàng chấp nhận câu trả lời này, sau đó nhìn trái nhìn phải, “Vậy mắt trận ở đâu?”

Thẩm Trạch dẫn nàng đi qua trong điện.

Nhìn đại điện trống trơn, Ngu Dung Ca trong lòng cảm thán, các đệ tử Thiên Cực tông này thật là thật thà.

Nói bán những thứ có thể bán trong môn phái, liền thật sự không để lại cái gì.

Cũng không biết khi mang đồ đến thế gia Thương Minh, đã bị ép giá đến mức nào.

Chậc, những tiểu ngốc tử này bị nàng lừa dối thì tâm trạng thật vui vẻ, nhưng nghĩ đến việc họ bị người ngoài lừa, Ngu Dung Ca lại có chút khó chịu.

Thù này phải ghi nhớ, tất cả đều tính lên sổ của thế gia!

Ngu Dung Ca đi theo Thẩm Trạch, nơi họ đi qua đều trống rỗng như vừa bị cướp bóc.

Cho đến khi phía trước xuất hiện một cầu thang đi xuống.

Hóa ra mắt trận được giấu trong lòng núi của chủ phong.

Nàng trước đây cũng từng nghĩ đến hình dạng của trận pháp, hẳn là giống như trong phim hoạt hình, phim điện ảnh, được khắc trên mặt đất, khi được đánh thức sẽ sáng lên giống như trận pháp ma thuật.

Nhưng thực tế có chút khác biệt so với những gì nàng nghĩ.

Trên mặt đất của căn phòng đá ẩn trong lòng núi quả thực có khắc một trận pháp hình tròn, giống như một chiếc la bàn tinh xảo, nhưng trên đó lại đánh dấu sự phân bố của các ngọn núi, phương vị, v.v…

Các hình tròn trong trận pháp lồng vào nhau, lớn nhỏ không giống nhau, hơn nữa trông không chỉ là khắc lên, mà còn như những bánh răng cơ quan khớp vào nhau.

“Là có thể di chuyển?”

Ngu Dung Ca có chút giật mình.

“Đúng vậy. Trận pháp của Thiên Cực tông được làm rất tinh xảo. ‘Đại trận’ mà ngươi nói, là tổng trận. Trên thực tế còn có thể lựa chọn chính xác hơn, như mở trận của chủ phong, trận của sườn phong, v.v… Hơn nữa còn phân chia theo khoảng cách lớn nhỏ.”

Đã hiểu.

Chủ phong là khu vực trung tâm.

Khu vực trung tâm, khu vực hai, khu vực bốn, khu vực sáu đều có thiết lập kết giới.

Có thể mở ra theo nhu cầu, thậm chí mỗi ngọn núi chính đều có kết giới.

Chỉ nhìn trận pháp phức tạp, cũng đủ thấy Thiên Cực tông đã từng to lớn và hùng mạnh đến nhường nào.

Thiên Cực tông rốt cuộc đã hỗn đến nông nỗi này như thế nào?

Chẳng lẽ chỉ vì cốt truyện trong nguyên tác g**t ch*t?

Ngu Dung Ca hỏi, “Vậy làm thế nào để khởi động nó?”

Thiêu tiền, thiêu tiền.

Nàng muốn tiêu tiền!

Thẩm Trạch cứng lại.

Hắn không hiểu rõ tài sản của Ngu Dung Ca, cũng rõ ràng không nhìn thấy tiền của nàng, cho nên đối với hành vi tiêu xài của nàng luôn cảm thấy lo lắng.

Chỉ là tính tình hắn quá chính trực.

Ngày thường khuyên một câu ‘tăng thu giảm chi’ đã là cực hạn, không thể nào lại nói lời phản đối quyết định của Ngu Dung Ca.

Vì vậy, hắn chỉ nói ngắn gọn, “Dung Ca, ngươi lùi về sau một chút.”

Ngu Dung Ca lùi ra cửa.

Lúc này nàng mới phát hiện Thẩm Trạch thế mà còn mang theo kiếm.

Thẩm Trạch rút trường kiếm ra.

Ngón trỏ của hắn khép lại, lướt qua thân kiếm, ‘tranh’...

Khoảnh khắc xuất kiếm, khí chất của hắn thay đổi đột ngột.

Sự điềm tĩnh ôn hòa ngày thường biến mất.

Giống như một lưỡi dao sắc bén ra khỏi vỏ, tỏa ra luồng hàn quang nguy hiểm nồng đậm.

Kiếm quang như ngày, kiếm thế màu trắng giống như một con rồng bơi lội, mang theo vẻ đẹp lạnh lùng, nguy hiểm.

Ngu Dung Ca xem đến mức hô hấp gần như ngừng lại.

Đây là lần đầu tiên nàng trực diện đối mặt với sự phi thường của một tu sĩ, thậm chí khiến nàng quên hết mọi thứ khác, chỉ đắm chìm trong kiếm chiêu của Thẩm Trạch.

Khi nàng xem đến mức sắp quên hết tất cả, cuối cùng cũng phát hiện ra điều khác biệt.

Theo kiếm thế của Thẩm Trạch, ngày càng nhiều bạch quang tụ tập trên thân kiếm của hắn, ngưng tụ theo từng chiêu thức múa.

Đòn cuối cùng, kiếm quang màu trắng bổ vào vách đá.

Mặt đất dưới chân chấn động.

Ngu Dung Ca mới lấy lại tinh thần.

Chưa kịp mở miệng, thân hình Thẩm Trạch lay động, khóe miệng chảy xuống máu tươi.

Ngu Dung Ca hoảng hốt.

Nàng vài bước tiến lên.

Thẩm Trạch đã chống kiếm quỳ trên mặt đất.

Thấy nàng lại gần, hắn lập tức nói, “Đi chậm một chút, đừng ngã… Khụ…!”

Lời nói còn chưa dứt, liền ho ra một ngụm máu.

Ngu Dung Ca nhanh chóng giúp hắn thuận khí.

Trong lúc hoảng loạn, nàng rất nhanh hiểu ra nguyên nhân, “Có phải ngươi tự ý động chân khí, lại làm tổn thương kinh mạch không?”

Trước khi đến chủ phong, Ngu Dung Ca vừa được nhét vào tay mấy bình đan dược mới ra lò.

Nàng đang lấy ra cho Thẩm Trạch, lại thấy Thẩm Trạch đã đâu ra đấy lấy đan dược của mình ra ăn, không cho nàng cơ hội nhúng tay.

Ngu Dung Ca:……

Vị kiếm tu nguy hiểm sắc bén vừa nãy, hoàn toàn không giống với tên đang vừa ho ra máu vừa bình tĩnh uống thuốc này.

Đúng lúc này, sự chấn động dừng lại.

Ngu Dung Ca ngẩng đầu, phát hiện trên vách đá trơn nhẵn trước mặt họ, bỗng nhiên xuất hiện một chiếc bếp lò khảm vào khổng lồ.

Vành lò còn điêu khắc những con rồng sống động như thật.

“Đây là Cửu Long Càn Khôn Lô, cũng là trung tâm để mở ra đại trận của tông môn. Chính là cái mà ngươi nói… Khụ khụ khụ khụ, thiêu tiền.”

Nhắc đến hai chữ này, Thẩm Trạch liền ho khan không ngừng.

Rõ ràng có thể thấy hắn kháng cự với từ này đến mức nào.

Hắn bình tĩnh một lúc, mới nói tiếp, “Mở trận pháp cần tông chủ lệnh, nhưng tông chủ lệnh đã mất đi nhiều năm, không thể sử dụng. Một phương pháp khác, là chỉ có người kế thừa Thiên Cực kiếm pháp thực sự mới có tư cách mở ra.”

Ngu Dung Ca đã hiểu.

Thiên Cực kiếm pháp không phải ai cũng có thể kế thừa, ít nhất cũng là tinh anh của môn phái.

Rất có khả năng sẽ là tông chủ hoặc đệ tử thân truyền của trưởng lão.

Người tự học thành tài như Thẩm Trạch quả thực trăm ngàn năm cũng hiếm gặp.

Nàng có chút lo lắng nói, “Sao ngươi không nói trước với ta, lần này lại bị thương. Mấy tháng bồi dưỡng trước đây của ngươi đều công cốc rồi.”

Nếu nàng biết chỉ có Thẩm Trạch mới có thể mở đại trận, đợi thêm một hai năm cũng không sao.

Thẩm Trạch lại lắc đầu, “Ta đã nói nguyện ý vì tông chủ mà làm việc. Chút việc nhỏ này có là gì.”

Dừng một chút, hắn lại nói, “Nhưng, lần sau mở trận vẫn cần đến ta.”

Đây là chút tâm tư nhỏ của Thẩm Trạch.

Hắn sẽ không khuyên ngăn, cũng không làm chậm trễ chuyện của Ngu Dung Ca.

Nhưng hắn sẽ dùng cách rất uyển chuyển này để nhắc nhở nàng: nàng tiêu tiền một lần, hắn liền phải tự mình mở đại trận một lần.

Đương nhiên, đây cũng là một cách ngăn cản không hiệu quả.

Nếu Ngu Dung Ca không thấy đau lòng cho hắn, ngày nào cũng bắt hắn mở một lần, Thẩm Trạch cũng sẽ không từ chối.

Không ngờ Ngu Dung Ca rất cảm động.

Nàng vỗ mạnh vào vai Thẩm Trạch, “Thẩm Trạch, ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi chịu thương tổn lần này một cách uổng phí. Nó cần phải đáng giá từng đồng!”

Cái gì mà đáng giá từng đồng, không phải là cái khả năng mà hắn đang nghĩ đó chứ?

Môi hắn khẽ động, khó khăn mở lời, “Tông chủ…”

Ngu Dung Ca nhìn thẳng vào hắn, kiên định gật đầu, “Chỉ cần lò luyện vẫn luôn không tắt, ngươi sẽ không cần chịu thương tổn lần thứ hai!”

Thẩm Trạch:……

Nếu là như vậy, hắn thà chịu thương tổn lần thứ hai còn hơn!

Trong ánh mắt tuyệt vọng của hắn, Ngu Dung Ca đi đến bên cạnh chiếc lò rồng.

Bên trong không có lửa, cũng không có ánh sáng gì, dường như chưa hề được thắp sáng.

Nàng ném một viên linh thạch vào miệng rồng.

Ngọn lửa trong suốt của lò lóe lên rồi vụt tắt.

Linh thạch không còn chút bụi phấn.

Đại trận cũng không có phản ứng, dường như đang nói: Một chút đồ chơi nhỏ này, ngươi khinh thường ai đấy, ném thêm nữa đi.

Ngu Dung Ca vui vẻ.

Nàng trực tiếp ném vào chiếc túi chứa một trăm linh thạch thượng phẩm.

Lúc này mới có động tĩnh, mặt đất lại bắt đầu rung rinh.

Một vệt vàng theo chiếc lò trên vách đá chảy xuống, thẳng đến trận pháp hình tròn phức tạp dưới mặt đất, giống như nước chảy vào đường ống, lấp đầy con mương.

Nàng hỏi, “Một trăm linh thạch thượng phẩm có thể mở kết giới phòng ngự lớn đến đâu?”

Sắc mặt Thẩm Trạch tái mét, đau lòng nhưng tay vẫn vững, lập tức chọn hình vẽ trận pháp phức tạp dưới mặt đất.

Ngu Dung Ca thấy vòng lớn thứ hai sáng lên, hơn nữa còn kêu cụp cụp vận chuyển.

“Một trăm linh thạch thượng phẩm đủ năng lượng để mở trận pháp bình thường trong một ngày.”

Thẩm Trạch giải thích, “Trận pháp bình thường lấy chủ phong làm trung tâm, đến đây là hết.”

Đã hiểu.

Mới đến vòng thứ tư, không hoàn toàn bao quanh Thiên Cực tông.

“Vậy đại trận cần bao nhiêu tiền?” Ngu Dung Ca hỏi.

Thẩm Trạch chăm chú nhìn nàng, muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài nói, “Tổng trận một ngày cần 200 linh thạch thượng phẩm.”

Thảo nào nuôi môn phái tốn tiền.

Một viên linh thạch thượng phẩm tinh chất có thể sử dụng làm nguồn năng lượng, tương đương 50 linh thạch bình thường.

Nói cách khác, trận pháp bình thường một ngày tiêu hao 5000 linh thạch.

Đại trận một ngày ước chừng cần một vạn linh thạch!

Hiện nay, nhìn khắp Tu tiên giới, cũng không tìm thấy một môn phái nào có sự tự tin này.

Ngay cả mấy tiên môn hàng đầu cũng không được.

Chỉ có những tiên môn to lớn thời kỳ đỉnh cao của Tu tiên giới trước đây mới có thể hào phóng như vậy.

Đương nhiên, điều này đối với Ngu Dung Ca mà nói chẳng là gì.

Đơn vị tiền tệ ở Tu tiên giới là linh thạch bình thường, còn 1 tỷ của nàng là 1 tỷ linh thạch thượng đẳng thực thụ!

Đối với nàng, hai trăm là hai trăm.

Một vạn linh thạch chẳng liên quan gì đến nàng.

Thiêu đi, thiêu hết mình!

Mở một năm cũng chỉ tốn hơn bảy vạn linh thạch, có thể mở được!

Bảy mươi vạn linh thạch đối với nàng cũng không đau không ngứa.

Ngu Dung Ca hỏi, “Vậy mỗi ngày nạp linh thạch có giới hạn trên không?”

Nàng vừa hỏi câu này, lập tức nhận được ánh mắt cảnh giác của Thẩm Trạch.

Ngu Dung Ca dường như không nghe thấy.

Nàng lại hỏi, “Có cách nào để nạp linh thạch mà không mở trận pháp, chỉ làm năng lượng vận chuyển bên trong không?”

Vị đại lão rồng ở dưới đất kia, nếu chỉ là thừa lúc mở đại trận mà hấp thụ một chút năng lượng, cũng không biết bao giờ mới hồi phục.

Nếu nàng cung cấp tất cả linh thạch cho nàng, Mục Từ Tuyết có thể hồi phục nhanh hơn không?

Thẩm Trạch hơi nhíu mày, nghi hoặc nói, “Ngươi muốn làm gì?”

Đây là lần đầu tiên hắn hỏi vặn nàng.

Ngu Dung Ca kỳ thực không ngại nói cho hắn chuyện của nguyên tác, nhưng tất cả những chuyện liên quan đến nguyên tác, nàng đều không thể nói ra.

Chỉ là không nói nguyên tác, nàng làm sao giải thích rõ ràng vì sao mình muốn ‘thiêu tiền’?

Suy nghĩ một lúc, Ngu Dung Ca không tìm được cách giải quyết.

Nàng dứt khoát hỏi, “Ngươi tin ta không?”

Thẩm Trạch ngẩn ra.

Hắn đối diện với đôi mắt trong veo của Ngu Dung Ca.

Trong lúc này, hai người đều không mở lời.

“Đây cũng là một phần cơ duyên của ngươi sao?” Sau một lúc, hắn hỏi.

Ngu Dung Ca gật đầu.

Thẩm Trạch trầm mặc hồi lâu, cuối cùng trầm giọng nói, “Có thể cho nó tự vận hành bên trong, mà không mở trận pháp.”

Hắn thao tác không quá thuần thục một lúc.

Phòng đá vẫn còn rung nhẹ.

Ngu Dung Ca thấy những đường màu vàng dưới đất tách ra, chỉ vàng rút về lò luyện.

“Thành công.”

Thẩm Trạch khó khăn nói, “Hiện tại, không có trận pháp, nhưng năng lượng linh thạch vẫn đang vận chuyển bên trong Thiên Cực tông.”

Oa! Mắt Ngu Dung Ca sáng lên.

Quả nhiên nàng không nhìn lầm Thẩm Trạch.

Hắn và Thương Thư Ly đắc lực không kém nhau!

Nàng quay người nhìn về phía Cửu Long Càn Khôn Lô đang rực cháy, xoa tay hăm hở.

Một ngày hai trăm linh thạch thượng phẩm thì làm được gì, không bằng trực tiếp cho nó ăn một vạn đi.

Không biết cái lò rồng này có bị khó tiêu không?

Bình Luận (0)
Comment