Giới Tu Tiên Xem Ta Là Ân Trọng Như Núi

Chương 6

Giờ phút này, Tiêu Trạch Viễn mà Ngu Dung Ca đang nhớ thương vẫn còn ở y quán.

Các chấp sự tuy rằng biết thiếu chưởng môn không vui vì họ, nói không chừng còn không muốn nhìn thấy họ, nhưng người bệnh là trên hết, họ chỉ có thể cố gắng mà dạy dỗ Tiêu Trạch Viễn một số điểm mấu chốt và những điều cần chú ý khi hành nghề y tại nhà.

Tiêu Trạch Viễn tuy không thích lời nói trước đó của họ, nhưng trong chính sự vẫn nghe rất nghiêm túc.

Sau khi đại khái hiểu rõ, hắn lại nhận lấy mấy quyển sách mà các chấp sự đề cử, liền dùng ngữ khí ngắn gọn khách sáo để đuổi người.

Các chấp sự một trăm phần trăm không yên tâm, cho dù biết có thể sẽ làm hắn chán ghét, nhưng vẫn không ngừng dặn dò, "Ngu tiểu thư thân thể gầy yếu, cần trước dùng thuốc ôn bổ thân thể, chờ khi chuyển biến tốt hơn một chút, mới có thể chính thức điều trị..."

"Trạch Viễn hiểu."

Nhìn dáng vẻ lễ phép ít nói như trước của Tiêu Trạch Viễn, chấp sự tả nhen nhóm một tia hy vọng, "Sư điệt chế xong linh dược, có thể cho chúng ta xem qua không?"

Tiêu Trạch Viễn nhìn về phía hắn, bình tĩnh nói, "Y quán, không cần nhúng tay."

Rất tốt, Trạch Viễn hiểu, nhưng Trạch Viễn không nghe lời khuyên.

Hai vị chấp sự không thể lay chuyển hắn, không tiện nói thêm gì, đành phải lui ra. Chờ đến hành lang, họ mới thở dài lắc đầu.

Ôi, người trẻ tuổi đều muốn chứng minh bản thân, huống chi là người có thiên phú như Tiêu Trạch Viễn, không nghe lời họ nói cũng là bình thường.

Chỉ hy vọng mọi chuyện thuận lợi.

Bên kia, Tiêu Trạch Viễn đã chọn xong dược liệu trong kho dược, rất nhanh bắt đầu nấu.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy tình trạng của Ngu Dung Ca, trong đầu Tiêu Trạch Viễn lập tức lại xuất hiện một phương thuốc mới.

Hắn kê đơn nấu thuốc vô cùng lưu loát, trong lòng có một niềm vui sướng không thể nói nên lời.

Mấy tháng nay hắn luôn bị những người bên cạnh giáo dục phải tiết kiệm tiền, phải hiểu chuyện, lại bị sư phụ đá ra rèn luyện, cả ngày chỉ giao tiếp với sổ sách sách vở, đã rất lâu không được nghiên cứu y lý đàng hoàng.

Hiện giờ có Ngu Dung Ca hỗ trợ, hắn cuối cùng đã tránh được những khuôn mẫu phiền phức kia, một lần nữa đạt được sự an tĩnh.

Mãi cho đến buổi chiều, cuối cùng Tiêu Trạch Viễn mới xuất hiện trước mặt Ngu Dung Ca.

Thanh niên trước mắt vẫn như trước lạnh lùng ít nói, như hàn sơn cô nguyệt, cao không thể với tới, toàn bộ căn phòng đều vì sự xuất hiện của hắn mà bừng sáng.

Mọi thứ dường như không có gì khác biệt, trừ một điều - Tiêu Trạch Viễn nhìn về phía Ngu Dung Ca với đôi mắt rất sáng.

Ngu Dung Ca là người bệnh đầu tiên của hắn, cũng là người đầu tiên ủng hộ hắn như vậy, lại còn là cố chủ cứu hắn khỏi nước lửa tiền bạc.

Mấy tháng qua hắn lần đầu tiên được thoải mái và vui vẻ như vậy, hắn đã nôn nóng mang thuốc tới, cũng là muốn Ngu Dung Ca công nhận hắn.

Đây có lẽ là lần đầu tiên Tiêu Trạch Viễn mong đợi sự công nhận của người khác đến thế.

Ngu Dung Ca cũng vẻ mặt mong đợi, cho đến khi nàng nhìn thấy Tiêu Trạch Viễn rót ra một chén thuốc tỏa ra mùi chua chát nồng nặc, thứ tiên dược này trông hoàn toàn không giống tiên, ngược lại là màu nâu đen, còn hơi sền sệt, từ xa đã thấy mùi cay đắng nồng nặc xông đến.

Đây là thứ khủng khiếp gì vậy!

Ngu Dung Ca hoảng sợ nhìn chén dầu mỏ của Tiêu Trạch Viễn, mùi nồng nặc lập tức tràn ngập khoang mũi nàng, còn chưa chạm vào chén thuốc, dạ dày Ngu Dung Ca đã bắt đầu run rẩy, cảm giác buồn nôn từng đợt dâng lên.

Thân thể nàng không chịu nổi sự giày vò, hiện giờ ngay cả nôn mửa cũng rất khó chịu đựng, nói không chừng cuối cùng sẽ nôn ra máu.

Cố tình Tiêu Trạch Viễn còn vẻ mặt mong đợi nhìn nàng.

"Đây, đây là thuốc của ngươi?"

Sắc mặt Ngu Dung Ca tái nhợt, cố nhịn hỏi.

"Ừm." Tiêu Trạch Viễn nói, "Chữa bệnh, hiệu quả, sẽ rất tốt."

Ngu Dung Ca cũng muốn chữa bệnh, nhưng nàng nhìn thêm một cái thứ đen sì kia, sự ghê tởm càng mãnh liệt thêm một phần, mùi nồng đến mức nàng sắp ngất xỉu.

Nàng thật sự không nhịn được, gian nan vẫy tay về phía Lý Nghi, thấy sắc mặt Ngu Dung Ca nhợt nhạt như vậy, Lý Nghi cũng không bận tâm đến thứ khác, nhanh chóng mang chén thuốc kia ra khỏi phòng, rồi trở lại mở cửa sổ, Ngu Dung Ca lúc này mới cuối cùng thở được một hơi.

Tiêu Trạch Viễn có chút nghi hoặc, hắn nhìn ra sự phản cảm và kháng cự của Ngu Dung Ca, nghiêm túc nói, "Thuốc đắng dã tật."

Ngu Dung Ca che ngực, cố nén khó chịu, nàng hít sâu một hơi, trả lời cũng rất đơn giản, "Về làm lại."

Tiêu Trạch Viễn bị vinh dự đuổi ra khỏi nhà.

Hắn trừng mắt nhìn cánh cửa đang đóng chặt trước mặt, vẻ mặt đầy không thể tin được.

Hắn không ngờ Ngu Dung Ca lại có phản ứng này!

Ngày hôm qua nàng còn vẻ mặt mong đợi lưu luyến muốn hắn quay về cứu nàng, hôm nay liền trở nên lạnh nhạt mạnh mẽ như vậy, thậm chí ngay cả một câu cũng không nói thêm với hắn.

Tại sao lại như vậy!

Hắn đứng trong tiểu viện của Lý nương tử, bóng dáng trông có vẻ hơi đáng thương.

Một lúc sau, Lý Nghi từ phòng Ngu Dung Ca đi ra, Tiêu Trạch Viễn cho rằng nàng muốn nói gì đó, không ngờ Lý Nghi lại bưng chén dầu mỏ... không phải, tiên dược kia đang đặt trên bàn đá trong sân lên.

Lý nương tử nhìn hắn, do dự một chút.

Trong khoảnh khắc đó, Tiêu Trạch Viễn mơ hồ ý thức được, Ngu Dung Ca nhất định là bảo nàng đổ thuốc đi, hơn nữa phải đổ thật xa, đừng để nàng lại ngửi thấy.

Nhiệt độ xung quanh Tiêu Trạch Viễn lập tức càng thấp.

Lý Nghi dừng lại một chút, bưng thuốc đến trước mặt Tiêu Trạch Viễn.

Nàng khẽ nói, "Tiêu tiên trưởng có muốn... mang nó về, nghiên cứu lại không?"

Tiêu Trạch Viễn nhìn về phía nàng, cố chấp lặp lại, "Thuốc đắng dã tật!"

Hắn từ nhỏ bất luận làm ra thứ gì đều được các dược tu khác trân quý cẩn thận, đây vẫn là lần đầu tiên Tiêu Trạch Viễn bị người khác chê bai.

Huống chi cú đánh này lại là do Ngu Dung Ca dành cho hắn.

Ngày hôm qua nàng còn ủng hộ hắn như thế kia mà!

Không có cách nào, hắn muốn nổi giận cũng không nổi được, chỉ có thể lặp lại từ này.

Lý Nghi do dự một chút, nàng không biết có phải ảo giác của mình không, nàng thế mà lại cảm nhận được sự tủi thân của một đứa trẻ trên người vị thiên chi kiêu tử cao quý thanh lãnh này?

Nghĩ nghĩ, nàng dịu giọng nói, "Thuốc đắng dã tật là không sai, nhưng cũng phải xét đến tình trạng cơ thể của Dung Ca, nếu không uống được, thuốc tốt cũng là lãng phí."

Lý Nghi vừa dỗ vừa an ủi, cuối cùng cũng làm Tiêu Trạch Viễn cất thuốc của mình đi.

Khi Tiêu Trạch Viễn trở lại y quán, mọi người đều nhận ra sự áp suất thấp của hắn.

Hắn nhốt mình trong phòng, mãi cho đến tối cũng chưa ra ngoài.

Chấp sự tả và hữu là người phụ trách tạm thời của y quán và Tiêu Trạch Viễn, người khác có thể tránh né, họ chỉ có thể cố gắng đi tìm Tiêu Trạch Viễn.

Đêm đã khá khuya, y quán đã sớm trở nên tĩnh lặng.

Các chấp sự đi vào kho dược liệu, từ xa, hai người nhìn thấy Tiêu Trạch Viễn ngồi bên bàn, trên bàn chỉ bày một cái ấm thuốc.

Tuy rằng dáng ngồi của hắn vẫn đoan chính như vậy, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, nhưng các chấp sự luôn cảm thấy, Tiêu Trạch Viễn dường như đang... giận dỗi?

"Trạch Viễn, có chuyện gì xảy ra sao?" Chấp sự hữu thăm dò hỏi.

Tiêu Trạch Viễn cũng chưa hề động đậy, hai người cho rằng hắn sẽ vẫn giữ sự im lặng như trước.

"Nàng không uống."

Không ngờ, Tiêu Trạch Viễn buồn bã nói, "Nàng chê đắng."

Giọng điệu nghe có vẻ còn có chút tủi thân, điều này khiến hắn cuối cùng cũng giống một người trẻ tuổi chưa dấn thân vào đời.

Hai vị chấp sự nhìn nhau, một người trong đó nói, "Trạch Viễn, có thể cho chúng ta xem không?"

So với sự chống cự ban ngày, hiện tại Tiêu Trạch Viễn dường như có chút chán nản, cam chịu hành động của họ.

Chấp sự hữu liền vươn tay, hắn mở ấm thuốc ra, lập tức một mùi cực kỳ chua chát xông ra, thậm chí hơi sặc mũi.

Cẩn thận nghe ngửi, hai vị lão y tu gần như có thể phân biệt được hắn đã cho những gì vào, không khỏi nhìn nhau.

"Này..."

Tiêu Trạch Viễn thiên tài là thật thiên tài, phương thuốc này chưa từng nghe thấy, nhưng nghĩ kỹ lại, mỗi một vị thuốc đều được thêm vào một cách tinh diệu.

"Trạch Viễn, ngươi làm linh dược vẫn tinh diệu tuyệt luân như vậy, có lẽ có thể cứu sống rất nhiều đệ tử tiên môn." Chấp sự tả kích động nói.

Thần sắc Tiêu Trạch Viễn uể oải, có thể cứu người khác thì có tác dụng gì, được người khác khen ngợi thì thế nào, Ngu Dung Ca không thích.

Nàng chê đắng.

Tiêu Trạch Viễn sống lâu như vậy, lần đầu tiên hắn bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Nếu là Tiêu đại lão trong nguyên tác, mặc kệ ngươi có uống được hay không, đã kê đơn thuốc là đã nể mặt lắm rồi.

Đừng nói thuốc đắng, có một số loại thuốc kỳ lạ và độc dược không có gì khác nhau, có thể tra tấn người ta đến chết, cũng không ai dám nói gì, còn phải mang ơn đội nghĩa với Tiêu đại lão.

Nhưng Tiêu Trạch Viễn hôm nay vẫn là một tân binh mới bước chân vào giang hồ, gặp phải người bệnh đầu tiên trở thành cố chủ của mình, lại còn là Ngu Dung Ca đặc biệt khó đối phó.

Tiêu Trạch Viễn một mình giận dỗi nửa ngày, cuối cùng ý thức được, hắn vẫn phải giải quyết chuyện này.

Hắn mặt không biểu cảm đứng lên, các lão y tu giật mình, vội vàng hỏi, "Trạch Viễn, sao vậy?"

Tiêu Trạch Viễn mặt không biểu cảm: "Làm lại."

Dừng một chút, hắn lại hỏi, "Làm thế nào, mới có thể không đắng như vậy?"

Trong phương diện này, hắn hoàn toàn là không có kinh nghiệm.

Các chấp sự chấn động, mặt trời mọc từ hướng tây rồi, ngay cả chưởng môn cũng sai không động tiểu tổ tông, thế mà thật sự thỏa hiệp?!

Họ càng không ngờ, Ngu Dung Ca ngày hôm qua còn lưu luyến không rời Tiêu Trạch Viễn thế mà lại làm như vậy, cho dù nàng có luôn nâng Tiêu Trạch Viễn, các y tu cũng không lấy làm lạ, thiếu chưởng môn của họ chính là được nâng như vậy mà lớn lên.

Kết quả hôm nay nàng có thể không chút khách khí mà làm mất mặt hắn.

Nhưng một câu của người ta, lại hữu dụng hơn cả ngàn vạn lời khuyên của bọn họ.

Này... Này thật là tiểu tổ tông gặp tiểu bá vương, vỏ quýt dày có móng tay nhọn a!

Bình Luận (0)
Comment