Giới Tu Tiên Xem Ta Là Ân Trọng Như Núi

Chương 65

Ngu Dung Ca là loại tính tình không thể thành thật quá lâu.

Làm việc theo từng bước một tuyệt đối là từ trái nghĩa của nàng.

Mỗi khi nàng an an ổn ổn làm người tốt một thời gian, liền phải phát một chút điên để thỏa mãn chính mình.

Thẩm Trạch cũng hiểu rõ điểm này.

Cho nên để tránh nàng bỗng nhiên làm chuyện lớn, chuyện Ngu Dung Ca xúi giục các chưởng môn và trưởng lão các tông đi cướp của thế gia, thật sự không tính là gì.

Hắn thậm chí cảm thấy tiên môn có Ngu Dung Ca, một tồn tại có suy nghĩ bay bổng, nhiều lần cực kỳ chiêu người, là chuyện tốt.

Có đôi khi đối mặt với lưu manh, phải côn đồ hơn đối phương.

Hiện giờ thế gia nói vậy đã bị đánh cho ngốc người.

Thẩm Trạch và Ngu Dung Ca đã sớm liệu định thế gia không dám tùy ý gây ra đại chiến.

Thế thì vì sao tiên môn không thể dùng thủ đoạn tương tự từng bước bức bách đâu?

"Ngươi nói thế gia có thể nhịn được bao lâu?"

Ngu Dung Ca sờ sờ cằm, hứng thú bừng bừng, "Có muốn thêm chút gia vị để k*ch th*ch họ không."

Tay của đệ tử Thiên Cực tông đang nghỉ ngơi bên cạnh run lên.

Hoảng hốt mà nghĩ, hóa ra việc lừa gạt các tông chủ, chưởng môn đức cao vọng trọng đi cướp bóc, còn không tính là k*ch th*ch sao?

"Cũng không vội vã lúc này." Thẩm Trạch nhắc nhở.

"Chẳng lẽ ngươi không muốn thấy những tu sĩ nổi bật từ đại tỷ thí sao?"

Ngu Dung Ca đương nhiên rất mong chờ.

Mười người đứng đầu Luyện Khí kỳ, mười người đứng đầu Trúc Cơ kỳ, mười người đứng đầu khu luyện khí, mười người đứng đầu khu luyện đan.

Sau khi xác minh thân phận, sẽ được mời đến Tiên Minh ăn một bữa tiệc khánh công.

Mà tu sĩ đứng đầu bốn khu vực đều có thể đưa ra một yêu cầu.

Chỉ cần là những yêu cầu cụ thể như cầu tiền, cầu đan dược hay cầu pháp bảo, đều sẽ được thỏa mãn.

Đừng coi thường mười người đứng đầu Luyện Khí kỳ.

Có thể đi đến cuối cùng, những người này chỉ có thể là Luyện Khí đỉnh kỳ, cách Trúc Cơ chỉ một bước.

Hơn nữa mười người này, chính là từ trong mấy vạn tu sĩ Luyện Khí kỳ sát ra!

Bất luận là vận khí, thực lực hay thiên phú, họ tuyệt đối chiếm được hai trong ba cái.

Ngu Dung Ca cho rằng 40 người này, tuyệt đối có hơn một nửa là nhân vật trong nguyên tác.

Thậm chí mặc sức tưởng tượng một chút, những người này, rất có khả năng trở thành trụ cột của Tu tiên giới tương lai.

Những người tài giỏi như thế, không giúp đỡ một lần thì không nói nổi.

Nàng đã không thể chờ đợi để nhìn thấy những người này!

Nhìn tông chủ cứ như vậy bị Thẩm Trạch vô thanh vô tức dời đi sự chú ý, quên đi ý định muốn gây chuyện của mình, ánh mắt của các đệ tử nhìn về phía đại sư huynh đều rất kính nể.

Thế gia quả thật bị đẩy vào tình cảnh dở dang.

Dù cho giữa họ cũng có phái chủ chiến, nhưng càng nhiều gia tộc không muốn cùng tiên môn thật sự đánh nhau.

Nói một câu khó nghe, đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc.

Đệ tử tiên môn đã không còn gì để mất.

So với chết đi một cách uất ức hèn nhát, họ thà cùng thế gia đánh một trận vỡ đầu chảy máu.

Thế nhưng thế gia có được quá nhiều.

Lui một bước cũng chẳng qua là tổn thất một chút lợi ích không làm lay chuyển căn bản mà thôi.

Nhưng nếu là đánh nhau, nhẹ thì tổn thương gân cốt, nặng thì lại lần nữa mất đi lực lượng kiềm chế Tu tiên giới.

Huống chi thế gia vì an toàn và lợi ích, tất cả đều tụ tập sống chung.

Không phải ở trong tiên thành thì cũng ở trong thị trấn của từng gia tộc.

Tu sĩ muốn tìm phiền phức thì tìm là trúng.

Mà họ muốn phản kích như thế nào?

Giết một tiên môn, còn có vô số tiên môn khác nhìn chằm chằm ngươi!

Các gia chủ Thương Minh hối hận không thôi.

Họ không nghĩ rằng Chính Thanh liên minh chơi thật.

Chẳng qua là muốn quan sát một chút mà thôi.

Kết quả chậm một bước thì chậm từng bước.

Đầu tiên là mười vạn người của đại tỷ thí thu phục lòng người.

Tiếp đến là Vạn Linh kính có thể tùy thời liên hệ, xâu chuỗi tất cả tu sĩ lại với nhau.

Chỉ riêng hai hành động này, liền trực tiếp làm thế gia lâm vào cục diện bị động xấu hổ.

Nơi đây dù sao cũng là Tu tiên giới, thực lực tối thượng.

Đã không có những thủ đoạn bỉ ổi bẩn thỉu chia cắt các tiên môn độc lập, thế gia liền mất đi ưu thế lớn nhất.

Điều này cũng đúng là việc mà Ngu Dung Ca lúc ban đầu muốn làm.

Xé ra một khe hở trên thiên la địa võng bao phủ thế gia.

Liền có vô số tu sĩ mượn cơ hội phản công.

Đại tỷ thí tinh anh cuối cùng cũng tổ chức rất thành công.

Gần như có mấy vạn tu sĩ đến tham gia vây xem lễ khai mạc.

Đến bước này, mọi việc đều là dương mưu.

Người của thế gia và hai đại tông có phái người đến ẩn nấp hay không, đã không quan trọng.

Quảng trường võ đài luận bàn đứng đầy tu sĩ.

Họ đều có chút tò mò lễ khai mạc mà trên Vạn Linh kính nói là cái gì.

Không phải Ngu Dung Ca không muốn làm cho hoa mĩ, nhưng Chính Thanh đại tỷ thí lần đầu tiên bộc lộ quan điểm, vẫn là đơn giản mộc mạc một chút thì tốt hơn.

Thế là, mọi người liền nhìn thấy trên đài luận bàn ở trung tâm có sáu vị tu sĩ trung niên bước lên.

Một số đệ tử tu tiên từ trang phục tông môn trên người họ mà suy đoán ra thân phận.

"Vị kia chẳng phải Mã tông chủ của Thái Hư Tông sao?"

"Còn có vị kia, hình như cũng là tông chủ của một đại tông xếp trong top 10..."

Họ chính là vài vị tông chủ trong số những người hợp tác với Ngu Dung Ca.

Đây cũng là kết quả đã được mọi người thương nghị.

Họ quyết định không lãng phí cơ hội mà toàn bộ Tu tiên giới đang ngóng trông lần này.

Lựa chọn làm sáu vị tông chủ có vị trí khá cao, tông môn lớn nhất hiện giờ làm đại diện.

Thậm chí có hai vị vừa mới cướp bóc trở về.

Đổi bộ quần áo liền lên sân khấu.

Ngu Dung Ca lấy danh nghĩa đẹp, "Chính vì như thế, mới càng nên lên đài. Như vậy mới càng có thể gột rửa hiềm nghi!"

Nàng lại nói, "Hơn nữa chư vị đạo hữu thật nên tự mình nhìn xem những khuôn mặt trẻ tuổi kia. Các ngươi hành việc thiện, có thể cứu được bao nhiêu vãn bối nơi đây a."

Ngu Dung Ca làm như vậy, thật sự làm các tông chủ lên đài.

Quả nhiên, nhìn thấy vô số khuôn mặt trẻ tuổi dưới đài, các tông chủ vốn còn có chút ngượng ngùng vì hành động của mình không chính đại quang minh, cũng chậm rãi buông xuống khúc mắc.

Sau khi sáu vị tông chủ tự báo thân phận, động viên các đệ tử tu tiên ở đây, hơn nữa tuyên bố một tin tức lớn.

Tiên Minh đã được thành lập, hơn nữa các môn phái gia nhập hiện giờ, đã có mấy chục cái.

Tin tức này vừa ra, toàn trường chấn động.

Rồi sau đó gây nên tiếng hoan hô như núi hô biển gầm.

Các nằm vùng thế gia và hai tông bị trộn lẫn trong đám tu sĩ đều tròn mắt.

Chuyện này vẫn chưa kết thúc, bởi vì các tông chủ đã minh xác điểm mặt gọi tên một số người.

“Thế gia Thương Minh lấn người quá đáng!" Tông chủ Mã ngẩng cao đầu nói.

"Biết bao nhiêu đệ tử tu tiên vì thế gia mà chết. Vận mệnh của họ không nên như thế. Mối thù này không báo, thiên lý khó dung!"

"Mối thù này không báo, thiên lý khó dung!"

Mấy vạn tu sĩ toàn trường đồng loạt hô to, chấn động đến đại địa cũng run rẩy.

Một tông chủ khác tiếp lời nói, "Chư vị đạo hữu nói vậy cũng đã phát hiện, trong Tiên Minh không có bóng dáng của Trấn Ma phái và Thiên Võ tông. Bởi vì hai tông này đức không xứng vị, đã sớm không xứng đảm đương vị trí lãnh đạo tiên tông."

"Ngày trước không phải không có tông môn thử liên hợp, cuối cùng đều không đi đến đâu. Nguyên nhân trong đó chính là hai đại tông từ giữa gây khó dễ, ngang ngược ngăn cản!"

Tông chủ kia nói, "Chúng ta nắm giữ bằng chứng hai đại tông ngầm lui tới với thế gia. Chính vì làm giao dịch với thế gia, cho nên chúng nó mới hành động như vậy, không hy vọng Tiên Minh được thành lập."

Lời này tức khắc lại gây ra hỗn loạn, nhưng hầu như không có tu sĩ phản đối.

Trừ tu sĩ trung lập không quen với hai đại tông ra, còn lại phàm là đã từng tiếp xúc với đệ tử của hai tông, hầu như đều không có ấn tượng tốt gì về hai tông đó.

Các đệ tử thế gia và hai tông ẩn mình trong đám đông đều đổ mồ hôi lạnh.

Họ cũng chưa từng nghĩ những tông môn tổ chức đại tỷ thí này lại to gan đến thế.

Lúc trước hai đại tông và thế gia ngầm trao đổi, đều cảm thấy tình huống không quá nguy hiểm.

Bỗng nhiên nhảy ra một liên minh muốn làm đại tỷ thí?

Lớn lối! Quan sát một chút.

Thật sự biến thành đại tỷ thí?!

Nói vậy những tông môn đứng sau màn này sẽ mai danh ẩn tích một thời gian, để tránh bị người theo dõi.

Kết quả các nơi của thế gia cháy khắp nơi, hiện giờ những tông chủ này thế mà không chút sợ hãi.

Không chỉ lộ diện trước mặt mấy vạn tu sĩ, càng là tuyên bố thành lập Tiên Minh, chèn ép hai đại tông, còn hướng thế gia tuyên chiến.

Chỉ tính nhân tâm hiện giờ của Tiên Minh, đừng nói chuyện xấu là hai đại tông làm, cho dù hai tông là vô tội, qua một chuyến này, họ cũng coi như là bị hoàn toàn loại bỏ ra ngoài.

Hai đại tông muốn biện bạch cho mình, nhưng vấn đề đến.

Vạn Linh kính cấm hai tông và thế gia đăng nhập.

Cho dù họ mua được tu sĩ khác để nói chuyện giúp mình trên Vạn Linh kính...

"Trực tiếp xóa lời nói của họ?" Đệ tử tinh anh khác tò mò hỏi.

Ngu Dung Ca khẽ mỉm cười.

Xóa lời nói có vẻ không bán hàng hai giá a.

Nàng không những không xóa, còn sẽ mở rộng ra một chút.

Tự nhiên sẽ có càng nhiều đệ tử tu tiên đến mắng họ.

Ai bảo hai tông đó ngang ngược quen rồi.

Các đệ tử đều dùng lỗ mũi xem người, đắc tội quá nhiều tu sĩ.

Hai tông không phát ra tiếng thì còn tốt.

Dù sao mười mấy vạn tu sĩ, phần lớn đều chỉ nghe nói, chưa tiếp xúc với họ, cũng không có gì tình cảm đặc biệt.

Lúc này thì tốt rồi.

Mỗi tu sĩ vừa lên Vạn Linh kính, luôn có thể nhìn thấy chủ đề của người giả vờ làm hai tông kia treo trên diễn đàn.

Bên trong đều là mắng họ cùng phổ cập kiến thức những việc làm hàng ngày của hai tông.

Các tông chủ hai đại tông tức giận đến muốn hộc máu.

Ai cũng chưa nghĩ đến, uy tín của tông môn họ lại trôi đi theo cách có chút buồn cười này.

Loại đả kích kiểm soát dư luận giảm chiều như thế, người tu tiên ở niên đại này làm sao có thể thấy được.

Đương nhiên, mấy tông chủ trung tâm chứng kiến toàn bộ quá trình hai tông ngã xuống thần đàn hiện giờ vỗ tay tán thưởng.

Tương lai nói không chừng sẽ bắt đầu kiêng kị và hoài nghi Ngu Dung Ca.

Điều này cũng coi như là chuyện bình thường của con người.

Ai thấy cách giết người không cần đao như vậy mà không cảm thấy sợ hãi đâu.

Chẳng qua hiện giờ mọi người đều có kẻ địch chung, mà uy vọng của Ngu Dung Ca cũng chưa từng có tăng vọt.

Những thứ tiêu cực này vẫn chưa nổi lên mặt nước.

Ngu Dung Ca đối với cách giải quyết chuyện này rất đơn giản.

Mời những tông chủ trung tâm quan trọng nhất này đến Thiên Cực tông, làm cho họ thấy Mục Từ Tuyết.

Thấy chưa, một Long tổ tông lớn như vậy.

Cả nhà chúng ta, Vạn Linh kính nàng đưa, về sau nàng giám sát, liền hỏi ngươi có phục hay không.

Các tông chủ tự nhiên phục sát đất a!

Phải biết một cái chén vỡ còn sót lại từ thời kỳ đỉnh cao trước đây cũng có thể được coi là bảo bối mà cúng bái.

Huống chi là cường giả bản thân ở niên đại kia đâu?

Hơn nữa vị cường giả này vẫn là một con rồng a!

Tổ tông ở thời kỳ đỉnh cao của Tu tiên giới.

Cường giả Động Hư.

Tiên thú bạch long chỉ có thể nhìn thấy trong ghi chép.

Phúc lợi mặt chính được kéo đầy.

Đương nhiên, chuyện Mục Từ Tuyết hiện giờ chỉ có Nguyên Anh kỳ không có bị để lộ ra ngoài.

Làm cường giả Động Hư, ghi chép về bản thân nàng đã từng có thể tìm thấy ở một góc trong sách cổ của các tông.

Các tông chủ vừa đến Thiên Cực tông, đã bị Long đại lão ném vào ảo cảnh tra tấn một trận.

Tiện thể dùng kính vấn tâm để suy đoán một chút.

Chờ khi ra ngoài, họ đều mồ hôi ướt đẫm.

Khi gặp mặt Mục Từ Tuyết, cũng đều cung cung kính kính mà hành đại lễ với vị đại lão cùng niên đại với tổ tông của tông môn mình.

Mắt vàng của Mục Từ Tuyết nhàn nhạt quét qua, vô hình cho người ta áp lực như núi.

Nàng ngắn gọn động viên vài câu, liền mời người tiễn khách.

Các tông chủ tự nhiên không có gì lời oán hận.

Họ lau mồ hôi, oán giận nói, "Ngu minh chủ, ngươi không đủ ý tứ a. Chuyện lớn như vậy, hiện giờ mới nói cho chúng ta biết."

Điều này tựa hồ cũng giải đáp sự thần bí của Ngu Dung Ca.

Thảo nào nàng có nhiều linh thạch như vậy, bởi vì người ta có Long tổ tông.

Thảo nào nàng có Vạn Linh kính, bởi vì Long tổ tông.

Mọi việc đều tìm được đáp án.

Ánh mắt các tông chủ nhìn Ngu Dung Ca muốn nói rồi lại thôi.

Có Long tổ tông làm chỗ dựa, bản thân nàng lại có năng lực như thế.

Quả thực chính là lãnh đạo tiên môn được trời chọn a!

Cái gì, nàng chỉ có Luyện Khí kỳ?

Ngày trước các tông chủ cũng cảm thấy một tu sĩ quan trọng nhất chính là tu vi.

Nhưng hôm nay lại không cho là như vậy.

Tu sĩ có thực lực khắp nơi đều có.

Nhưng toàn bộ Tu tiên giới lại chỉ có một Ngu Dung Ca.

Hơn nữa nàng không chỉ thông minh, còn hiểu chừng mực.

Sợ tương lai nảy sinh tranh chấp, trước tiên đem chi tiết của mình cho mọi người xem.

Người toàn tâm toàn ý vì Tiên Minh như vậy thật sự quá quý giá.

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người càng ngày càng kính nể, trên đầu Ngu Dung Ca dần dần hiện ra một dấu chấm hỏi.

Nàng chỉ là ngại phiền phức, muốn phòng ngừa chu đáo, để sau này không bị người làm phiền.

Làm sao ánh mắt của họ đều thay đổi rồi?

Hiện giờ đã đi làm, tăng ca là không thể nào, vĩnh viễn không thể nào.

Việc bộc lộ quan điểm ở lễ khai mạc đại tỷ thí cũng là Ngu Dung Ca đề nghị.

Bao gồm cả việc trực tiếp tuyên chiến và làm rõ âm mưu, hất đổ bàn của đối phương, cũng là nàng khởi xướng.

Ngu Dung Ca thích sạch sẽ gọn gàng, kiếm đi đường cong.

Cố tình các tông chủ cũng đều vô cùng kiên quyết, thật sự đem những việc này làm xong.

Mà trên việc chọn người lên đài, cũng là Ngu Dung Ca cho mấy vị tông chủ của những tông môn lớn nhất, trả giá nhiều tâm huyết nhất lên sân khấu.

Một câu cũng chưa nhắc đến mình.

Các tông chủ cũng đối với nàng kính nể càng ngày càng sâu.

Hiện giờ mọi việc được xây dựng nên đều là do sự kiên trì và trả giá của Ngu Dung Ca.

Chính là bản thân nàng lại cũng không mưu cầu gì.

Ngay cả vinh dự vốn thuộc về nàng cũng không để tâm, lại nhớ đến người khác.

Làm sao lại có người vĩ đại như vậy!

Các tông chủ đồng ý với đề nghị của Ngu Dung Ca, bởi vì họ cho rằng Ngu Dung Ca và Thiên Cực tông quá quan trọng.

Hiện giờ không phải thời cơ tốt nhất để nàng xuất hiện.

Tông môn lần đầu tiên lộ diện nhất định sẽ bị theo dõi.

Chuyện nguy hiểm như vậy, không thể để Thiên Cực tông gánh vác.

So với các tông môn khác, nó nhỏ yếu như vậy, nhưng nó lại mấu chốt đến thế.

Các tông chủ trong lòng nghẹn một hơi.

Họ muốn thế gia sụp đổ, trả lại cho Tu tiên giới một bầu trời yên bình.

Đến lúc đó, họ muốn cho toàn bộ Tu tiên giới nhìn thấy vinh quang vốn nên thuộc về Ngu Dung Ca và Thiên Cực tông!

Nhưng kỳ thật, nguyên nhân Ngu Dung Ca không muốn lên đài rất đơn giản.

Nàng thậm chí không nghĩ nhiều đến vậy.

Nàng không phải là người sẽ không xúc động, mà là nghĩ đến liền có chút xấu hổ.

Nàng luôn cảm thấy mình làm những việc này có tư tâm.

Nàng kỳ thật không yêu tiên môn đến vậy.

Chỉ là vì nàng muốn tiêu tiền mà thôi.

Nhưng hiện giờ mọi người lại đem nàng đặt càng lúc càng cao.

Mấy trăm năm trôi qua, tu sĩ tiên môn khó khăn lắm mới rốt cuộc vì một hồi thịnh hội mà tụ tập lại với nhau.

Ở trong sân luận võ này, chuyện sắp được tuyên bố là sự liên hợp và phản kích mà số đông tu sĩ mong đợi.

Mà sau đó, rất nhiều tính mạng tu sĩ sẽ bị đứt đoạn trong cuộc đấu tranh cùng thế gia.

Ở một trường hợp quan trọng như vậy, Ngu Dung Ca hy vọng bất luận trên đài hay dưới đài đều là sự thuần túy chân thành, chỉ thuộc về những người tu tiên thật lòng vì Tu tiên giới, chứ không phải nàng.

Thương Thư Ly đem toàn bộ thế giới coi như một ván cờ.

Ngu Dung Ca không đến mức như hắn, nhưng cũng vẫn luôn đối với thế giới trong sách này cảm thấy xa cách.

Có lẽ vì nàng biết lai lịch và điểm đến của mình, nàng luôn bàng quan thế giới này, lại theo bản năng kháng cự gia nhập.

Chỉ là trong sách đã miêu tả, những người không được viết đến dần dần có sinh mệnh chân thật.

Giống như cỏ nhỏ từ khe đá mà vươn lên.

Không hề sinh trưởng theo từng bước một ở nơi nó nên ở, lại mạnh mẽ kiên cường như thế, làm người ta không thể rời mắt.

Ngu Dung Ca thông qua hình chiếu thạch quan sát mọi việc khi đại tỷ thí khai mạc.

Loại sinh mệnh lực hướng về phía trước kia từ võ đài luận bàn quét đến chủ điện.

Những tu sĩ khác bên cạnh nàng cũng đều sôi trào.

Đến tận hôm nay họ mới có thể xác định, họ thật sự làm được.

Tiên Minh, Tiên Minh thuộc về tu sĩ!

Trong một mảnh ồn ào hoan hô, ánh mắt Ngu Dung Ca có chút hoảng hốt.

Có một loại ấm áp, vô hại lại cứng cỏi kiên cường đang một chút cạy ra trái tim vốn kiên cố lạnh băng của nàng.

Cảm xúc của nàng phức tạp đến cực điểm.

Đặc biệt là hành vi giống như chơi đùa của chính mình, thật sự ảnh hưởng đến mấy vạn, thậm chí hơn mười vạn tu sĩ.

Nàng làm cho họ thấy được hy vọng, thay đổi nhân sinh của họ.

Đại não Ngu Dung Ca một mảnh hỗn loạn.

Trong sự ồn ào như sóng biển, chỉ có Thẩm Trạch vẫn còn ở bên cạnh nàng.

Hắn như một cây tùng cổ thụ.

Vĩnh viễn an tĩnh, ổn trọng, cho người ta cảm giác đáng tin cậy không lời nào tả xiết.

Luôn vô thanh vô tức ở bên cạnh nàng.

Ngu Dung Ca túm lấy tay áo Thẩm Trạch, chui một đầu vào lòng hắn, vùi mặt không chịu ra.

Nàng không nói gì cả, Thẩm Trạch lại ôm lấy nàng, an ủi mà v**t v* tóc nàng.

"Kỳ thật không đáng sợ như vậy, phải không?" Hắn ôn tồn nói.

Ngu Dung Ca giãy giụa ngẩng đầu, hung ác mà trừng mắt nhìn Thẩm Trạch một cái, lại lần nữa vùi vào lòng ngực hắn.

Bỗng nhiên phát hiện mình bất tri bất giác cũng động chút thật lòng với thế giới này, hơn nữa vì các tu sĩ khác mà cảm động.

Cho nên vì vậy mà xấu hổ gì đó, chuyện này tuyệt đối không tồn tại!

Bình Luận (0)
Comment