Ngày hôm sau, các đệ tử tu tiên khác đều bị đưa đi.
Chỉ có Quý Viễn Sơn được giữ lại.
Tuy rằng Ngu Dung Ca đã đồng ý gặp hắn, nhưng các tông chủ vẫn cứ lấy cớ giữ lại Quý Viễn Sơn để khảo sát mấy ngày.
Thiên phú của người trẻ tuổi này tuyệt đối là đỉnh cấp.
Hơn nữa từ cách nói chuyện mà xem, đầu óc hắn phản ứng cũng rất nhanh, tư duy lanh lợi.
Gặp được một hạt giống tốt như vậy, các tông chủ đều vô cùng tiếc tài, muốn mượn cơ hội chỉ dẫn hắn thêm một chút.
Quý Viễn Sơn mỗi ngày cũng là có lễ có tiết, chăm học hỏi, trông có vẻ là một vãn bối rất được lòng người.
Vẻn vẹn mấy ngày thôi, lòng yêu quý của các tông chủ đều sắp tràn ra ngoài.
Khi nói chuyện với Ngu Dung Ca cũng hết lời ca ngợi.
Ngu Dung Ca, "?"
Nghe thế nào lại không quá giống hắn trong nguyên tác?
Tiểu tử này không phải vì có thể thấy nàng mà cố ý giả vờ vài ngày làm học trò tốt đi.
Nàng vô hình trung đã đoán đúng sự thật.
Quý Viễn Sơn cũng rõ ràng hắn một mình bị giữ lại nơi đây, còn mỗi ngày đều bị các đại nhân vật của Tiên Minh khảo sát.
Vừa thấy chính là đang đánh giá hắn có đáng tin tưởng hay không.
Quý Viễn Sơn vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của chính mình, mấy ngày nay cố gắng giả vờ siêng năng cầu tiến.
Quả thực sắp mệt đến liệt.
May mắn trước khi gương mặt thật lười biếng của hắn bại lộ, các tông chủ rốt cuộc cũng buông, mang theo Quý Viễn Sơn rời khỏi nơi này, đi tới tổng bộ Tiên Minh.
Quý Viễn Sơn may mắn trở thành người ngoài đầu tiên tham quan tổng bộ Tiên Minh.
Chẳng qua hắn không để ý những chuyện này.
Mà là tập trung tinh thần quan sát những người ở trong chủ điện, hy vọng có thể tìm được tu sĩ giấu ở sau lưng kia.
Tông chủ dẫn hắn vào vốn còn âm thầm chú ý phản ứng của Quý Viễn Sơn sau khi đi vào tổng bộ Tiên Minh.
Liền nhìn thấy hắn thất thần, ánh mắt lấp lánh mà tìm người khắp nơi.
Không khỏi không nhịn được mà bật cười.
"Được rồi, đừng tìm. Người ngươi muốn gặp không ở nơi này."
Tông chủ gọi một đệ tử đi ngang qua, "Đây là người minh chủ muốn gặp. Ngươi dẫn hắn đi."
Đệ tử kia cung kính vâng lời, mang theo Quý Viễn Sơn xuyên qua chủ điện.
Vì chuyện đại tỷ thí, các tông chủ gần nửa năm nay có hơn một nửa thời gian đều trực tiếp ở tại nơi đây.
Trên ngọn núi sau chủ điện đã xây lên rất nhiều khu nhà, cung cấp nơi ở cho các tu sĩ Tiên Minh.
Tuy rằng các tông chủ có thể đi ở cung điện trên đỉnh núi gần đó, nhưng Ngu Dung Ca luôn không quen ở những nơi quá rộng lớn.
Cho nên dứt khoát cùng các đệ tử Thiên Cực tông đi theo đến ở tại một cái sân.
Quý Viễn Sơn đi theo đệ tử kia dừng ở ngoài sân.
Đệ tử dẫn đường có lễ hỏi thăm đệ tử Thiên Cực tông trong sân rằng minh chủ có ở đó không, có thể vào không.
Mà hắn ở một bên đánh giá mọi thứ trước mắt.
Làm người lãnh đạo chân chính có thể sau màn thống lĩnh mấy chục tông môn, vị minh chủ này trông có vẻ phong cách sống vô cùng đơn giản mộc mạc.
Không chỉ không có gì phô trương, càng là ở cùng các đệ tử bình thường trong một sân viện chất phác như vậy.
Trông có vẻ là một người đi theo con đường thân thiện.
Quý Viễn Sơn trong lòng không ngừng phác họa hình tượng vị minh chủ gan to này.
Bên kia, đệ tử Thiên Cực tông từ phòng chính đi ra.
Hắn phất phất tay, ý bảo hai người đi vào.
"Đi thôi, minh chủ vừa lúc ở đây." Vị tu sĩ dẫn đường nói.
Quý Viễn Sơn lấy lại tinh thần, cảm ơn đệ tử kia.
Hắn xuyên qua sân, bước vào phòng chính.
Vòng qua bình phong, một bóng tuyết thanh sắc xen tím đột nhiên xông vào tầm mắt.
Vị trí chính giữa đại sảnh ngồi một nữ tử trẻ tuổi tuấn mỹ.
Tấm áo tím nhạt càng làm nổi bật khí chất dịu dàng uyển chuyển của nàng.
Nàng rũ mắt, vẫn luôn đang xem sách.
Thẳng đến khi Quý Viễn Sơn vào nhà mới rốt cuộc buông xuống.
"Ngươi chính là người đứng đầu sân Trúc Cơ muốn gặp ta?"
Giọng nói của nàng dễ nghe ôn nhuận hỏi.
Quý Viễn Sơn kinh ngạc đến ngây người tại chỗ.
Đôi mắt phượng vốn luôn lười biếng lần đầu tiên mở to hơn cả đèn lồng.
Này, sao có thể?
Vị nữ tử trẻ tuổi này thế mà là người sau màn kiếm đi đường cong, ra tay rất tàn nhẫn và quyết đoán kia?
Nàng so với Quý Viễn Sơn tưởng tượng còn trẻ hơn, hơn nữa hoàn toàn không giống với Quý Viễn Sơn tưởng tượng.
Hắn cho rằng tu sĩ trẻ tuổi lộ ra mũi nhọn sau màn kia cũng nên là một người trông nguy hiểm hay sắc bén.
Nhưng khí chất của Ngu Dung Ca quá có tính mê hoặc.
Làm người phản ứng đầu tiên liền cảm thấy nàng là một nữ tử ôn nhu khoan dung độ lượng.
Được rồi, ngoài mềm trong cứng cũng có thể lý giải.
Nhưng chuyện này cũng thôi đi.
Thế nhưng Quý Viễn Sơn có mắt quá tốt.
Hắn rõ ràng nhìn thấy cuốn sách trong tay Ngu Dung Ca vừa mới thu lại, là một quyển thoại bản tục tĩu truyền lưu lén lút giữa các đệ tử.
Quyển thoại bản này kỳ thật tuyến chính thăng cấp đoạt bảo viết vô cùng xuất sắc.
Đáng tiếc tính cách của nhân vật bên trong quá phóng khoáng.
Mọi người đều động chút là quần bay loạn xạ.
Là loại trình độ nếu như bị sư phụ phát hiện, chỉ sợ phải ăn một trận đòn.
Quan trọng nhất là, quyển thoại bản này, kia, chính là, quyển thoại bản này là hắn lén lút khoác áo choàng viết a!
Tu sĩ sau màn lộ ra mũi nhọn là một vị minh chủ mỹ nhân dịu dàng vô hại.
Mà vị minh chủ ôn nhu kia trong tay lại đọc chính là sách cấm tục tĩu do bản thân hắn viết, bị các sư phụ các tông coi là độc vật.
Đầu óc Quý Viễn Sơn đều muốn nổ tung!
Cho dù bản thân hắn lại thích nằm yên sờ cá, lại trộn lẫn vào và không để tâm đến những chuyện khác.
Nhưng đáy lòng hắn kỳ thật là kính nể Chính Thanh liên minh đã làm ra đại sự như vậy.
Mà khi cuộc thi tinh anh cuối cùng, nhìn thấy các tông chủ lên đài tuyên bố Tiên Minh thành lập, Quý Viễn Sơn lập tức ý thức được sau lưng họ còn cất giấu một vị cao nhân.
Vị tu sĩ khống chế nút thắt kia nhất định tuổi không lớn.
Cho nên mới dám làm những chuyện vui sướng đến thế, đi đường vòng như thế.
Càng quan trọng hơn, vị đại lão này không chỉ tự mình có ý tưởng, còn có thể thật sự làm cho những lão tông chủ lớn tuổi này nghe theo lời của mình.
Một người tài giỏi biết bao!
Quý Viễn Sơn liều sống liều chết luận bàn trong đại tỷ thí gần một tháng, chỉ để có thể thấy được phong thái của vị đại lão này.
Kết quả vị đại lão mỹ nhân vốn nên thánh quang chiếu rọi khắp nơi, ôn nhu khoan dung, trong tay lại cầm truyện người lớn do chính hắn viết.
Quý Viễn Sơn thiếu chút nữa không đập đầu xuống đất.
Hận không thể trực tiếp chạy trốn, lại tự đánh mình choáng váng để quên chuyện hôm nay.
Người vô liêm sỉ như hắn, đều có chút thể diện phát sốt.
"Gặp, gặp qua minh chủ." Quý Viễn Sơn lắp bắp.
Ngu Dung Ca nghi hoặc nhìn thanh niên thẹn thùng này.
Nàng bắt đầu hoài nghi nguyên tác có phải là văn lậu giả mạo hay không.
Làm sao nhân vật có thể lệch đến lợi hại như vậy?
"Không cần đa lễ."
Ngu Dung Ca khách khí nói, "Ngồi đi, uống trà."
Quý Viễn Sơn nhìn thấy quyển thoại bản của hắn bị Ngu Dung Ca tùy tay đặt trên mặt bàn, thế mà không hề che giấu.
Lỗ tai hắn đều sắp bốc hơi nóng.
Nghe được Ngu Dung Ca bảo hắn uống trà, hắn rót đầy một ly, trực tiếp uống cạn.
Ngu Dung Ca cười nói, "Nghe nói ngươi không đề phần thưởng gì, chỉ muốn thấy ta một mặt. Hiện tại ngươi đã thấy rồi, có gì muốn nói với ta không?"
Quý Viễn Sơn cố gắng làm ánh mắt mình không đi dòm quyển thoại bản.
Hắn nhìn về phía Ngu Dung Ca, nhịn không được nói, "Minh chủ cùng ta tưởng tượng không giống."
"Ồ? Chỗ nào không giống?" Ngu Dung Ca rất tò mò.
Quý Viễn Sơn muốn nói lại thôi, "Minh chủ so với ta tưởng tượng... còn ôn nhu hơn rất nhiều. Ta cho rằng ngài sẽ là loại tu sĩ kiên quyết và tiến thủ hơn."
Ngu Dung Ca cười cười.
Nàng quả thật có một khuôn mặt mỹ nhân bệnh yếu ớt rất có tính mê hoặc.
Giống như loại tiểu bạch hoa vô hại, dù không bệnh cũng trông rất yếu ớt.
Nhưng Quý Viễn Sơn vẫn là gặp nữ tử thấy ít.
Khí chất của một cô nương thường thường quyết định bởi cách trang điểm của nàng.
Hôm nay nàng trông ôn nhu, chỉ là vì nàng mặc một thân váy áo màu tím phù hợp khí chất ôn nhu.
Thế mà lại làm hắn giật mình.
Chỉ là trò chuyện, Quý Viễn Sơn liền bắt đầu ý thức được Ngu Dung Ca tuyệt đối không phải ôn nhu như bề ngoài.
Cũng chậm rãi cùng ấn tượng ban đầu của hắn về minh chủ càng dán sát lại với nhau.
Bởi vì Ngu Dung Ca không những không có ý tránh hắn, ngược lại hứng thú bừng bừng mà thảo luận với Quý Viễn Sơn mấy chuyện nàng sắp tới rất muốn làm.
Nói tóm lại, một chuyện so với một chuyện điên hơn!
Ý nghĩ của Quý Viễn Sơn từ lúc ban đầu 'chỉ có tu sĩ gan to kiếm đi đường cong không câu nệ tiểu tiết như vậy, mới có thể phá vỡ cục diện bế tắc hiện giờ' biến thành 'minh chủ không phải cứu vớt thế giới thì cũng là có thể hủy diệt thế giới'.
Hắn bỗng nhiên phát hiện, các tông chủ Tiên Minh kỳ thật đã hi sinh quá rồi.
Hiện giờ mọi việc xảy ra bên ngoài, xa so với những gì Ngu Dung Ca thiết tưởng lúc đầu muốn ôn hòa hơn rất nhiều.
Nhưng cứ cho là như thế, Quý Viễn Sơn vẫn có chút bị nàng hấp dẫn.
Trên người Ngu Dung Ca đã có một loại ôn nhu của tình yêu rộng lớn với thế gian, cũng có một mặt lạnh nhạt và đạm bạc.
Có những quỷ kế điên cuồng phóng khoáng và táo bạo, cũng có sự khát khao lý tưởng hóa tương lai.
Trên người nàng tràn ngập mâu thuẫn và phức tạp.
Bí ẩn khó lường như thế làm người ta không thể rời mắt.
Ngay lúc này, ngoài phòng truyền đến tiếng gọi của một thiếu niên tràn đầy sức sống, "A tỷ!"
Âm thanh đến trước người một bước, rồi sau đó Lý Thừa Bạch mới bước vào trong phòng.
Hắn hiện giờ cũng gần mười lăm tuổi.
Nam hài vốn mảnh khảnh như một cành liễu mới đâm chồi mà cao lớn lên.
Hiện tại đã cao hơn Ngu Dung Ca một cái đầu.
Chỉ là từ ngũ quan và đôi mắt vẫn có thể nhìn ra hắn vẫn là một đứa trẻ.
Lý Thừa Bạch sau khi tiến vào mới phát hiện trong phòng còn có người lạ mà hắn không quen biết.
Sức mạnh thần thái phi dương trên người hắn tức khắc ngẩn ra, bước chân dừng lại, quy củ hành lễ nói, "Tông chủ."
"Giả vờ chậm quá." Ngu Dung Ca cười mắng, tiện tay rót cho Lý Thừa Bạch một ly trà.
Lý Thừa Bạch từ giọng điệu của nàng phán đoán đây không phải một trường hợp quá chính thức.
Liền cười hì hì, đến ngồi xuống bên tay trái Ngu Dung Ca.
Liền vừa lúc đối mặt với Quý Viễn Sơn.
Ngu Dung Ca vô cùng mong đợi mà nhìn hai người họ.
Hy vọng có thể nhìn ra phản ứng hóa học của bạn tốt trong nguyên tác.
Đáng tiếc hai người hành lễ với nhau xong thì không có gì đặc biệt, ngược lại đều nhìn nàng.
Ngu Dung Ca nghĩ nghĩ, nàng hỏi Quý Viễn Sơn, "Ngươi có bằng lòng ở lại Tiên Minh thêm một thời gian không? Không biết sư môn ngươi bên kia..."
Quý Viễn Sơn có lễ nói, "Tại hạ luôn ra ngoài vân du, sư phụ ta đều quen rồi. Người rất tự hào ta có thể ở Tiên Minh làm khách, ở thêm một thời gian cũng không sao."
Ngu Dung Ca gật gật đầu.
Nàng vừa định cùng Lý Thừa Bạch nói thêm gì đó, liền nhìn thấy thiếu niên tò mò mà lén lút cầm lấy quyển thoại bản trên bàn nàng.
Quý Viễn Sơn muốn nói lại thôi.
Ngu Dung Ca vẫn ung dung mà chú ý.
Đến tận khi Lý Thừa Bạch mở thoại bản ra, sau đó cả mặt đỏ lên.
Nàng lúc này mới nở nụ cười, nhìn thiếu niên chật vật không thôi mà trả sách về.
Nàng không hề che giấu ý cười đắc ý của mình.
Lý Thừa Bạch đến cả tai và cổ đều đỏ, xấu hổ buồn bực mà nhỏ giọng nói, "Tỷ... Tỷ tỷ."
Ngu Dung Ca lúc này mới thu lại nụ cười, trong giọng nói mang theo ý cười nói, "Hai người các ngươi đi ra ngoài chơi đi."
Lý Thừa Bạch và Quý Viễn Sơn gần như xông ra khỏi phòng.
Một người so với một người chạy trốn nhanh hơn.
Quá xấu hổ! Hai người đồng thời nghĩ.
Ấn tượng của Quý Viễn Sơn về Ngu Dung Ca liên tục biến đổi mấy lần.
Hắn hiện tại hoàn toàn không nhớ nổi ấn tượng đầu tiên của mình về nàng là gì.
Ôn nhu là sự hiểu lầm lớn nhất của hắn về Ngu Dung Ca!
Hai người như ruồi không đầu mà chạy ra khỏi sân.
Lại mờ mịt mà ngồi xổm ở bên núi.
Quý Viễn Sơn nhìn nhìn tiểu thí hài bên cạnh, bỗng nhiên có cảm xúc đồng bệnh tương liên với hắn.
Bên kia, Ngu Dung Ca mở Vạn Linh kính, phát tin tức cho Thương Thư Ly.
Thương Thư Ly ở đối diện giả chết, không có trả lời.
Mà đây đã là lần thứ ba hắn không trở lời.
Ngu Dung Ca một chút cũng không ngoài ý muốn, bởi vì nàng đang muốn xin phương thức liên lạc của Tôn Linh Anh từ Thương Thư Ly.
Tôn Linh Anh chính là tiểu thư Tôn gia đã cùng Thương Thư Ly liên thủ lừa các công tử thế gia như Tôn Cử.
Cũng là người lãnh đạo phái phục hồi thế gia Tố Tổ trong nguyên tác.
Lại vì cùng tiên môn nội ứng ngoại hợp, phản bội thế gia.
Cuối cùng cũng không biết kết cục là gì, liền cùng thế gia vội vàng xuống sân khấu.
Ngu Dung Ca rất muốn cùng nàng nói chuyện, nàng cảm thấy Tôn Linh Anh có lẽ có thể mượn sức.
Chỉ có điều nàng muốn Tôn Linh Anh làm cũng không phải phản bội thế gia như trong nguyên tác, ít nhất không thể làm lộ liễu như vậy.
Trong mắt Ngu Dung Ca, thế gia Thương Minh sụp đổ là chuyện sớm muộn.
Nhưng sau khi Thương Minh sụp đổ, còn lại một đám thế gia hơi thở thoi thóp.
Nàng cảm thấy ý tưởng của Tôn Linh Anh muốn khôi phục lại thế gia tu tiên đã từng khá tốt.
Chỉ là tiền đề không thể để nàng lại đi lại con đường cũ trong nguyên tác.
Không ngờ Thương Thư Ly gần đây lại bắt đầu bướng bỉnh, thế mà giả chết để che giấu mình.
Ngu Dung Ca khẽ mỉm cười, bắt đầu đếm ngược cho hắn, "Ba."
Thương Thư Ly không đáp lại.
Ngu Dung Ca, "Hai."
Thương Thư Ly vẫn không có đáp lại.
Khi nàng tính toán phát một tin quá khứ, Thương Thư Ly liên lạc tới.
Liên lạc vừa được nối, mặt Thương Thư Ly nhảy ra.
Chuyện đầu tiên hắn làm chính là kháng nghị, "Người phụ nữ kia có gì tốt, còn không bằng ta một phần ngàn!"
Ngu Dung Ca hiền lành hỏi, "Còn cần ta đếm ngược lại lần nữa không?"
Thương Thư Ly tức giận hừ ra tiếng.
Nói đùa, hắn Thương Thư Ly sẽ sợ thủ đoạn đếm ngược ba hai một hiểm độc này sao!
"Không cần!" Thương Thư Ly chính khí lẫm nhiên nói, "Ta lại không điếc."
Liền nộp lên phương thức liên hệ của Tôn Linh Anh.
Ngu Dung Ca đạt thành mục đích, nhìn thấy Thương Thư Ly ngoài mặt hầm hừ, kỳ thật vẫn luôn dùng đôi mắt nhỏ liếc nàng.
Chẳng qua là thiếu việc viết 'chờ nàng an ủi' trên mặt.
Hắn căn bản không giận, chỉ là đang muốn lợi.
"Gần xong việc thì trở về đi. Ta đều nhớ ngươi." Ngu Dung Ca rất phối hợp diễn xuất của hắn.
"Ta phỏng chừng thế gia nửa năm sau không dễ cướp nữa đâu. Ngươi cũng nên để người ta bổ sung hàng hóa."
Đúng vậy. Thương Thư Ly mấy tháng gần đây vẫn luôn bận rộn thêm dầu vào lửa cho thế gia.
Không cướp bóc thì cũng là đấu pháp cùng cường giả thế gia.
Cố tình hắn lại trơn trượt như lươn.
Khi chiếm thế thượng phong thì đánh người ta đến chết.
Vừa phát hiện tình huống không tốt, chạy trốn nhanh hơn bất cứ ai.
Cường giả thế gia đều sắp bị hắn làm phiền đến chết rồi!
Thương Thư Ly lại sống vô cùng dễ chịu.
Không nên nói, cảm giác quang minh chính đại làm chuyện xấu mà không sợ bị mắng quá sảng khoái!
Gần đây sự cảnh giác của thế gia càng ngày càng mạnh.
Thương Thư Ly cũng cảm thấy cần phải trở về.
Hắn thở dài nói, "Ài, đây không phải vì Tu tiên giới tốt sao. Ta vất vả một chút cũng không là gì."
"Quả thật." Ngu Dung Ca đau lòng nói.
"Nhìn ngươi đều mệt gầy đi rồi. Nhanh chóng trở về bồi bổ đi."
Ở nơi thế gia Thương Minh xa xôi, mấy gia chủ liên tiếp đánh hắt xì.
Gần đây thật đúng là năm cũ không thuận a.
Họ không phải phạm phải tiểu nhân rồi chứ!