Giới Tu Tiên Xem Ta Là Ân Trọng Như Núi

Chương 69

Chờ đến cuối cùng được rảnh rỗi, Ngu Dung Ca rốt cuộc có thời gian gọi Thương Thư Ly lên, làm hắn hỗ trợ liên hệ Tôn Linh Anh.

Thương Thư Ly vô cùng tiếc nuối.

Hắn còn tưởng rằng nàng đã quên rồi.

Khoảng cách lần trước hắn làm việc đến hiện tại, Ngu Dung Ca vì thành lập Tiên Minh, số tu sĩ quen biết tăng lên mãnh liệt.

Mỗi ngày bên người đều có người khác nhau.

Có thể là rận nhiều không sợ cắn, Thương Thư Ly nghĩ.

Cũng không thiếu Tôn Linh Anh này một người.

Liền thành thành thật thật hỗ trợ liên hệ.

"Ngươi nói cái gì?" Đầu bên kia của pháp bảo liên lạc.

Tôn Linh Anh kinh ngạc nói, "Người sau lưng ngươi muốn gặp ta?"

Nàng đã gần nửa năm không thấy Thương Thư Ly.

Lại vẫn không cách nào quên cảm giác nguy hiểm hắn mang đến trên đảo Cực Lạc lúc ấy.

Tôn Linh Anh lúc ấy còn thấy tiếc nuối, cho rằng nhân vật nguy hiểm như Thương Thư Ly, cho dù không thể mượn sức về, cũng nên tận lực xử lí quan hệ cho tốt.

Đáng tiếc Thương Thư Ly đương nhiên cũng không để ý tới.

Kết quả hắn hiện tại bỗng nhiên truyền đến liên lạc.

Không những tự mình chứng thực hắn thế mà cũng bị thế lực nào đó sử dụng.

Mà người sau lưng hắn còn đối với nàng thực cảm thấy hứng thú?

Tôn Linh Anh cẩn thận hỏi, "Ngươi thuộc về thế gia, tán tu hay là tiên môn?"

"Cái nào cũng không phải!"

Thương Thư Ly thực không kiên nhẫn.

Hắn vô cùng kháng cự chuyện một người khác thu hút được ánh mắt của Ngu Dung Ca, lại thế mà là từ trong tay chính mình mà qua.

Nhưng mà ở bàn đối diện, Ngu Dung Ca cảnh cáo mà lườm hắn một cái.

Thương Thư Ly mới không tình nguyện mà nói, "Được rồi, là tiên môn. Nhiều hơn nữa ta cũng không thể nói, ngươi cứ nói ngươi có nguyện ý hay không đi."

Tôn Linh Anh trầm tư một lát, nàng nói, "Được. Hẹn một thời gian. Để chúng ta trò chuyện một chút."

Ngày hôm sau, nàng mượn cớ rời khỏi Tôn gia, đến một nơi yên tĩnh vắng vẻ.

Lại một lần nữa liên hệ với Thương Thư Ly.

Đầu bên kia nhanh chóng được nối.

Tôn Linh Anh cho rằng sẽ là Thương Thư Ly xuất hiện.

Lại từ hắn chuyển giao cho người sau lưng hắn, từ hắn ở giữa giới thiệu lẫn nhau.

Đây được xem là một nghi lễ lần đầu gặp mặt rất thông thường.

Không ngờ, một nữ lang trẻ tuổi đột nhiên không kịp phòng ngừa mà xuất hiện trong tầm mắt nàng.

Tôn Linh Anh ngơ ngẩn.

Nàng rất nhanh phản ứng lại, "Ngươi chính là... người muốn gặp ta?"

"Không sai." Ngu Dung Ca cười nói.

"Ta tên Ngu Dung Ca. Là minh chủ tạm thời hiện giờ của Tiên Minh."

Thần sắc Tôn Linh Anh chấn động!

Làm người thừa kế Tôn gia hạ nhiệm một cách cam chịu hiện giờ, nàng đi theo gia chủ Tôn mở không ít hội nghị.

Đương nhiên hiểu hiện giờ thế gia Thương Minh chật vật và bực bội biết bao.

Các gia chủ không dưới mười lần tức giận mắng rằng các tiên tông cầm đầu Tiên Minh đều thay tính đổi nết.

Không biết là lão già cáo già nào âm thầm thao túng, làm cho họ ưu thế hoàn toàn không còn.

Không một ai nghĩ tới, Tiên Minh được phủ thêm khăn che mặt thần bí thế mà có một vị minh chủ trẻ tuổi như vậy.

Hơn nữa vị minh chủ này không chỉ so với họ tưởng tượng còn muốn có liên quan sâu hơn với thế gia.

Ít nhất từ trước đại tỷ thí, nàng đã nhắm vào thế gia, thậm chí vô thanh vô tức làm cho sáu công tử thế gia xui xẻo.

Hiện tại, người này thế mà lựa chọn cùng nàng trực tiếp trò chuyện.

"Ta cần nghiệm chứng thân phận của ngươi." Tôn Linh Anh bình tĩnh mà nói.

Ngu Dung Ca không có ý kiến.

Hai người ngươi tới ta đi, so đúng vài lần chuyện thế gia bị tập kích cùng một vài chi tiết khác.

Tôn Linh Anh liền cơ bản có thể xác định nàng hẳn là không nói sai.

"Vì sao lựa chọn ta?" Nàng trầm giọng nói, "Ta đoán sự tồn tại của bản thân ngươi mới là át chủ bài lớn nhất của Tiên Minh. Dễ dàng nói cho ta, một thiếu gia chủ Tôn thị, có phải quá tự tin không?"

Ngu Dung Ca hỏi lại, "Ngươi sẽ tiết lộ bí mật sao?"

Tôn Linh Anh không trả lời.

Nàng nhìn chằm chằm đôi mắt Ngu Dung Ca, muốn dùng cách có chút hống hách doạ người như vậy để bắt được cảm xúc chân thật của nàng.

Ngu Dung Ca tùy ý nàng nhìn chằm chằm.

Từ trong mắt nàng, Tôn Linh Anh nhìn thấy là sự bình tĩnh không hề sợ hãi rụt rè.

Thật giống như nàng đã nhìn thấu tất cả, thậm chí... nhìn thấu bí mật sâu nhất trong lòng mình.

Tim Tôn Linh Anh đột nhiên nhảy dựng.

Nàng xác định sự quản lý biểu cảm của mình rất tốt.

Nhưng Ngu Dung Ca lại nhẹ nhàng cười, "Trông ngươi sẽ không tố giác đâu."

Tôn Linh Anh hỏi lại, "Ngươi muốn gì?"

Đây là một loại đấu sức không tính cao siêu.

Khi nói chuyện làm ăn hoặc sự tình, người đầu tiên đưa ra yêu cầu rất dễ dàng rơi vào bị động hoặc hạ phong.

Tôn Linh Anh cần biết được mục đích của Ngu Dung Ca, để suy nghĩ bản thân nên ứng phó thế nào.

Nhưng mà... Nhưng mà Ngu Dung Ca như là cơn gió không thể bị giàn giáo đã được ước định mà bắt được.

Nàng vừa định dùng sức, nàng đã chạy mất.

"Ngươi biết ta thường xuyên bị người hỏi câu này không?" Ngu Dung Ca cười nói.

"Mọi người gặp mặt ta lần đầu, luôn thích hỏi 'ngươi muốn gì', 'ngươi muốn từ trên người ta được cái gì'. Nhưng cuối cùng họ mới phát hiện, vấn đề này chẳng có ý nghĩa gì."

Ngu Dung Ca chống cằm, ý cười mà nói, "Tôn thiếu chủ, ta quả thật có ý với ngươi. Ngươi có muốn hỏi chính mình một chút, ngươi muốn gì, ngươi có thể từ trên người ta được cái gì không?"

Dừng một chút, nàng bổ sung nói, "Đương nhiên nếu ngươi hiện tại lập tức ngừng liên lạc, hướng Thương Minh hội báo sự tồn tại của ta cũng không sao cả."

Nhìn chằm chằm nàng, Tôn Linh Anh nhịn không được nghĩ.

Sự biểu hiện ra ngoài của Ngu Dung Ca là cố ý hay là vô tình?

Minh chủ Tiên Minh giấu ở chỗ tối là một đại sư thao túng lòng người.

Nàng có thể nhẹ nhàng hóa giải sự hiểm nguy trong giọng nói, rồi sau đó phản ném ra một thứ có lợi cho mình.

Hoặc cũng có thể Ngu Dung Ca nói như vậy.

Vậy nàng là một kẻ điên tùy tâm sở dục, thích xa hoa đánh cuộc.

Hơn nữa dùng lợi thế không ai có thể chống cự để kéo người lên bàn.

Tâm tư Tôn Linh Anh xoay chuyển nhanh chóng.

Nàng không thích bị động.

Nhưng lời nói của Ngu Dung Ca quá có lực hấp dẫn.

Nếu nàng thật sự là minh chủ Tiên Minh, những chuyện chấn động toàn bộ Tu tiên giới đã xảy ra đều từ tay nàng...

Tôn Linh Anh không thể không thừa nhận, một nhân vật như vậy, nàng có thể từ trên người nàng có được rất nhiều...

Suy tư một lúc, Tôn Linh Anh mở miệng nói, "Nếu ngươi muốn hợp tác với ta, ta đồng ý. Bởi vì ta hy vọng có thể tăng nhanh tiến độ thế gia sụp đổ. Thế gia Thương Minh cũng không muốn cùng các ngươi cứng đối cứng, mà là muốn luộc ếch trong nước ấm... Nếu có thể đem đấu tranh tận lực ép đến vài năm sau, cho dù đánh lên, thế gia cho dù tổn thương gân cốt, cũng sẽ không tổn thương đến căn bản."

Nàng nhìn về phía Ngu Dung Ca, trầm giọng nói, "Nếu muốn hoàn toàn nhổ khối u của Thương Minh, tốt nhất thừa dịp hiện tại sĩ khí của người tu tiên tăng vọt mà một lần đánh hạ. Nếu không thì hậu hoạn vô cùng!"

Ngu Dung Ca mặt đầu tiên liền nói cho nàng thân phận của mình.

Tôn Linh Anh nói những điều này xem như có qua có lại thành ý.

Nhưng nàng vẫn chưa nhìn thấy thần sắc kinh ngạc trên mặt Ngu Dung Ca.

Tôn Linh Anh trong lòng thở dài.

Xem ra Tiên Minh so với thế gia tưởng tượng uy h**p lớn hơn, nghĩ đến cũng rộng lớn và xa xôi hơn.

"Đây cũng là ý tưởng của chúng ta." Ngu Dung Ca cười nói.

"Ta thích người nói chuyện sảng khoái. Hợp tác của chúng ta chính thức bắt đầu!"

Khi kết thúc trò chuyện, Tôn Linh Anh còn có chút hoảng hốt.

Nàng thật sự dùng phương thức đơn giản và như trò đùa như vậy... đã đạt thành một liên minh âm thầm quan trọng nhất của Tu tiên giới sao?

Dựa trên nội dung hợp tác tạm thời gõ định vừa rồi.

Tiếp đó sẽ có tu sĩ khác của Tiên Minh tới liên hệ với nàng.

Vì thực lực tiên môn và thế gia đã hoàn toàn không giống trong nguyên tác, Tôn Linh Anh không cần như trong nguyên tác mà nội ứng ngoại hợp từ bên trong thế gia.

Tiên Minh chỉ cần nàng kể lại một số cơ mật của thế gia.

Lúc cần thiết mê hoặc các gia chủ khác là đủ rồi.

Liên lạc sau này, Ngu Dung Ca thậm chí còn dặn dò riêng nàng một câu, "Ta biết trong lòng ngươi có chí hướng lớn, cho nên ngươi muốn yêu quý danh vọng của mình."

Tôn Linh Anh không đồng ý nói, "Sự được mất cá nhân của ta so với đại cục mà nói không là gì."

"Không. Ngươi rất quan trọng." Ngu Dung Ca có ý chỉ.

"Nếu chúng ta đều đồng ý Thương Minh nhất định sẽ sụp đổ, vậy ngươi đã nghĩ tới chuyện sau này chưa? Thế gia cần người dẫn đầu mới. Nếu người kia muốn thật sự thu phục lòng người, liền không thể là phản đồ thế gia."

Lời này nói được Tôn Linh Anh có chút kinh ngạc.

Nàng cũng không có nói với Ngu Dung Ca nguyện vọng trong lòng mình, nhưng nàng lại như là rất hiểu mình.

Tôn Linh Anh để lời này trong lòng.

Nàng trước đây cũng đã cố ý mượn sức các thế lực khắp nơi của thế gia.

Hiện giờ vì thế càng nỗ lực.

Nhìn thấy bên Tôn Linh Anh rất thuận lợi, Ngu Dung Ca mới cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.

Kỳ thật phương thức nàng liên hệ Tôn Linh Anh có chút mạo hiểm, nhưng không còn lựa chọn nào khác.

Nàng đã xem qua nguyên tác, biết ý tưởng và tương lai của Tôn Linh Anh.

Lại không thể trực tiếp chính xác giúp đỡ, làm người ta cảm thấy quá thái quá.

Cho nên chỉ có thể để Tôn Linh Anh chủ động bộc bạch một chút.

Ngu Dung Ca lại chỉ điểm nàng một vài trên đó, mới sẽ không bị người phát hiện có vấn đề.

Ngu Dung Ca là cảm thấy cuộc đời của Tôn Linh Anh trong nguyên tác có chút đáng tiếc.

Trong nguyên tác, các tu sĩ không chờ tới Tiên Minh.

Tất cả càng thêm khó khăn.

Tôn Linh Anh nội ứng ngoại hợp bổ sung vào khoảng khuyết thiếu của tiên môn.

Tôn Linh Anh vẫn luôn ôm ý tưởng đồng quy vu tận để lay động thế gia Thương Minh.

Nếu chết trên chiến trường, vậy lừng lẫy nghĩa cử cũng coi là oanh oanh liệt liệt.

Chính là nàng còn sống.

Trách nhiệm và mộng tưởng làm nàng nỗ lực chỉnh hợp các thế gia còn lại.

Đáng tiếc bên người nàng chỉ sợ không một ai có thể hiểu nàng.

Nàng muốn cứu là những người hận nàng.

Hiện giờ có Tiên Minh thế lực tiên môn mạnh mẽ như vậy, cần gì phải làm bẩn tay Tôn Linh Anh?

Lấy thủ đoạn và đầu óc của nàng, thế gia sau khi Thương Minh giải tán, ở trong tay nàng, có lẽ cuối cùng sẽ có một ngày khôi phục vinh quang đã từng.

Hiện giờ lo lắng cuối cùng trong lòng cũng được giải quyết.

Ngu Dung Ca cảm thấy chính mình hẳn là có thể nghỉ ngơi.

Để không phân tán sự tập trung của các đệ tử tu tiên đối phó thế gia, nàng còn có rất nhiều việc tiêu tiền, đều tính toán sau khi thế gia sụp đổ rồi mới dùng.

Đến nỗi chuyện chính thức đối phó thế gia, vậy không cần nàng quản.

Sau khi Thẩm Trạch và các tông chủ khác thương lượng, nàng, vị minh chủ đại lý này, gật đầu là xong rồi.

Cuộc sống nhỏ này thật là thoải mái.

Nàng khắp nơi đốt lửa, đốt một cách thỏa thích, còn không cần tự mình giải quyết hậu quả.

Đáng tiếc tất cả mọi người bên người đều bận đến quay cuồng.

Đến cả song sinh đều bận đến mỗi ngày chỉ có thể đến liếc nhìn nàng một cái.

Làm Ngu Dung Ca cảm thấy mình như một bà lão không có tổ.

Nàng dứt khoát mỗi ngày co ro trong phòng ngủ xem thoại bản.

Cảm thấy tiếc nuối. Trừ tiểu thuyết của 'Ngửa Đầu Vọng Cá Mặn' linh động lại thú vị, những thoại bản khác cũng không có ý tứ gì.

Thế nhưng nàng lại ngoài ý muốn lật ra một rương thoại bản trong Tàng Bảo Các mà đại lão Long trước đây đã cho nàng.

Wow.

Bên trong viết quả thật một cái tuyệt.

Cốt truyện lật ngược không ngừng.

Hơn nữa mấy đoạn nóng bỏng đến làm người hít một hơi.

Vẫn là lão tổ tông chơi hoa a!

Ngu Dung Ca người này không có gì lòng thẹn tục trần.

Đối với một rương thoại bản quý giá này, nàng đại thêm tán dương Mục Từ Tuyết.

Kết quả liền nhìn thấy thần sắc Mục đại lão có chút cổ quái.

Như là hoài niệm, như là buồn cười, còn có chút bất đắc dĩ khi đối mặt với một đứa trẻ hư.

"Làm sao vậy?" Ngu Dung Ca nghi hoặc nói.

"Những thoại bản này... là a tỷ thích."

Mục Từ Tuyết bất đắc dĩ nói, "Nàng thích đến riêng lưu lại bản khắc, bảo ta thu trong bảo khố."

Ngu Dung Ca bừng tỉnh đại ngộ.

Bảo sao những cuốn sách trong rương này đều là kinh điển.

Hóa ra là do Khương đại lão, khai sơn chi chủ Thiên Cực tông, khuynh tình đề cử a!

Ánh mắt Ngu Dung Ca sáng rực, "Không được, ta cũng muốn khắc ấn một phần nữa. Đỡ phải nó thất truyền!"

Thế là mấy ngày sau, Thẩm Trạch trầm mặc mà nhìn cái rương thoại bản được thêm vào tư khố của mình.

"Phó tông chủ thay tông chủ thu những vật phẩm quý báu là truyền thừa tốt đẹp của Thiên Cực tông."

Ngu Dung Ca nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Không tin ngươi hỏi Mục đại lão."

Mục Từ Tuyết không khỏi che mặt mình.

Có thể tông chủ không quá đáng tin cậy gì đó, cũng là một loại truyền thừa của Thiên Cực tông đi...

Bình Luận (0)
Comment