Nếu như vào những ngày bình thường trước đây, việc làm mấy thiếu gia thế gia biến mất sẽ rất dễ dàng làm người ta nghi ngờ.
Thì hiện tại, trong sự hỗn loạn, thế gia còn không lo nổi mình, lại càng không có nhiều tinh lực để quan tâm đến con cháu trong tộc như vậy.
Huống chi, để có thể có được hậu duệ có thiên tư không tồi nhiều hơn một chút, người thế gia thực sự rất thích sinh con.
Như khi mấy gã đệ tử thế gia có thiên tư bình thường, ham ăn biếng làm này biến mất, vì có tiền án, người trong tộc thậm chí sẽ tức giận mắng họ gây phiền phức vào lúc này.
Đều sẽ không hoài nghi trong đó có ẩn tình.
Quá trình hai cô gái còn lại chiếm giữ thân xác đệ tử thế gia trộm đi ra rất thuận lợi.
Lê nương thì khó hơn nhiều.
Ai làm Tôn gia là một trong ba đại thế gia, mà nguyên thân của nàng, Tôn Cử, cho dù vô dụng, cũng là đại thiếu gia.
Địa vị của những người bạn bè thân thiết xung quanh hắn đương nhiên không bằng hắn.
Muốn trốn khỏi trung tâm của Tôn gia, thực sự có chút khó khăn.
Lại qua nửa tháng, kết giới ở nhà cũ Tôn gia bị phá.
Trong một mảnh hỗn loạn, Lê nương cuối cùng tìm được thời cơ thoát thân.
Nàng rất thuận lợi tiếp xúc với người Tiên Minh đến.
Bị đưa lên tiên thuyền.
"Đừng lo lắng. Hai người bạn khác của ngươi đều đang chờ gặp mặt ngươi. Ngủ một giấc là đến."
Lê nương cảm ơn đối phương.
Nàng ngồi bên cửa sổ tàu bay, nhìn ngọn lửa ngút trời ở nhà cũ Tôn gia bên dưới dần dần biến mất.
Một loại mệt mỏi rất sâu lan tràn khắp toàn thân nàng.
Nàng cuối cùng có thể không cần sắm vai người mà nàng hận.
Không cần duy trì sự dịu dàng giả dối ở giữa những người mà nàng chán ghét nhất.
Giường gỗ trong khoang thuyền tàu bay rất cứng, xa không bằng giường nệm xa xỉ mềm mại của Tôn gia.
Nhưng Lê nương lại ngủ rất say.
Đây là đêm đầu tiên nàng không bừng tỉnh.
Nàng ngủ say như đã một năm chưa nhắm mắt.
Thậm chí ngày hôm sau bị người đẩy vai đánh thức, mới mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Đi xuống cầu thang.
Ánh mặt trời từ trong khe hở núi cao chiếu xuống.
Nàng nheo lại đôi mắt, theo bản năng hỏi, "Đây là nơi nào?"
"Đây là Thiên Cực tông." Một giọng nữ xa lạ lại quen thuộc vang lên.
Lê nương quay đầu, nàng có chút kinh ngạc, "Mặc Ngọc cô nương?"
Người tới đón nàng đúng là hồ yêu Mặc Ngọc.
Gần hai năm không gặp, cô bé nụ hoa chớm nở ngày nào đã lớn lên thành một mỹ nhân.
Đôi mắt hạnh nhân như mắt nai con của Mặc Ngọc làm nàng trông như một mỹ nhân dịu dàng tinh xảo và văn nhã.
Sự sắc bén và cảnh giác lúc còn nhỏ cũng đều biến mất không thấy.
Nàng mặc trường bào Thiên Cực tông, trông hoàn toàn là bộ dạng của đệ tử tiên môn.
Nhưng đều là Yêu tộc, Lê nương vĩnh viễn không cách nào quên tiểu hồ yêu lúc nhỏ, đã xé nát đối thủ thế nào.
Thù Từ Mặc Ngọc cho dù khi ở trên đảo Cực Lạc cũng xuất chúng rõ ràng.
Các Yêu tộc nhận thức nàng rất bình thường.
Tuy rằng không có ấn tượng với Lê nương, Mặc Ngọc vẫn khẽ gật đầu, lộ ra ý cười trấn an.
"Đi theo ta." Mặc Ngọc vừa dẫn đường vừa nói.
"Kỳ thật tông chủ còn muốn gặp ngươi một mặt, nhưng Tiên Minh gần đây rất bận, nàng vẫn luôn không có trở về."
Dọc đường, hai người nói chuyện với nhau đều không ngừng.
Chỉ là đại đa số thời gian đều là Mặc Ngọc nói chuyện.
Mặc Ngọc có lúc cùng nàng giới thiệu phong cảnh bên đường của Thiên Cực tông, có lúc cùng nàng phổ cập khoa học giải thích chuyện có liên quan đến Tôn Linh Anh và hai nữ tử khác.
Thế mà đều không có lúc rảnh rỗi.
Chờ đến khi sắp bước lên ngọn núi ngoại môn, Mặc Ngọc mới ý thức được Lê nương bên cạnh vẫn luôn cười nhìn nàng.
"Làm sao vậy?" Mặc Ngọc hiếm thấy có chút ngượng.
"Có phải ta nói quá nhiều không?"
Lê nương cười lắc đầu.
"Trông ngươi sống rất hạnh phúc."
Nàng nói, "Ta tin rằng Thiên Cực tông là một nơi tốt đẹp."
Có thể làm một Yêu tộc sinh ra ở luyện ngục lộ ra thần sắc bình thản thỏa mãn như vậy, quen thuộc và không giấu được sự kiêu ngạo khi giới thiệu.
Có lẽ nơi này so với nàng tưởng tượng còn muốn tốt hơn.
Mặc Ngọc cười đáp, nàng kéo tay Lê nương, "Ngươi không muốn nhìn thấy bằng hữu của mình sao?"
Thiên Cực tông quả thật như là nơi tránh nạn của toàn Tu tiên giới.
Ngu Dung Ca cứ tùy tiện nhặt tu sĩ, Phàm tộc, Yêu tộc, thậm chí tông môn về.
Thiên Cực tông cả ngày đều náo nhiệt phi thường.
Tuy rằng mấy ngọn núi nhỏ gần đó cũng đều được dọn dẹp, có người ở.
Nhưng trong lòng mọi người muốn ở nhất vẫn là ngọn núi ngoại môn, có thể là vì tông chủ ở nơi đó đi.
Ngọn núi ngoại môn từ chân núi vẫn luôn ở kín đến đỉnh núi.
Theo bậc thang đi lên, ngẫu nhiên gặp các đệ tử xuống núi, đều chào hỏi với Mặc Ngọc.
Đi vào bên ngoài một viện ở giữa sườn núi, Lê nương ngước mắt nhìn lên.
Liền nhìn thấy hai thanh niên ngồi trong sân.
Một người đang vẽ tranh, một người đang thêu thùa.
Ánh mặt trời vừa hay, mạ lên toàn bộ trong viện một tầng ánh sáng nhàn nhạt.
Mặc Ngọc gõ gõ cửa viện, cười nói, "Các ngươi xem ai tới?"
Hai người trong viện ngẩng đầu.
Đối diện với đôi mắt Lê nương, không khỏi đột nhiên đứng lên.
"Lê tỷ tỷ!"
Lê nương hoảng hốt mà dang rộng cánh tay, ôm các nàng vào lòng.
Mặc Ngọc cười nhìn cảnh này, rồi sau đó lặng yên không một tiếng động mà rời đi.
Thiên Cực tông cả ngày náo nhiệt phi phàm, ngọn núi ngoại môn càng là như thế.
Mặc Ngọc một đường cùng các đệ tử tu tiên gặp phải mà chào hỏi.
Khi đi đến chân núi, liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đợi ở nơi đó.
"Ca!" Nàng đi lên khoác lấy tay Thù Từ, "Ta còn tưởng rằng ngươi không đợi ta đâu."
Gần hai năm thời gian, thân hình thanh niên càng thêm thon dài thẳng tắp, đã cùng người trưởng thành không có gì khác nhau.
Khí chất hiện giờ của hắn càng là ôn tồn lễ độ.
Chỉ là một đôi mắt hồ ly hơi xếch kia, tựa như sao trời thâm thúy quyến rũ người.
Trông có chút bóng dáng của tài tử phong lưu.
Làm rất nhiều nữ tu đều ngượng ngùng khi nhìn thẳng vào đôi mắt hắn.
"Chuyện quan trọng như vậy, đương nhiên phải đợi ngươi cùng đi."
Thù Từ nói, "Hành động lần này, các tông đều phải phái người đi. Thiên Cực tông chúng ta cũng không thể lạc hậu."
Thiên Cực tông vì Ngu Dung Ca và Thẩm Trạch, đôi phó tông chủ chính này, mà địa vị ở Tiên Minh vượt trội.
Các tông môn khác thậm chí đối với Thiên Cực tông có một loại cảm giác nhỏ cẩn thận che chở, coi như một biểu tượng tốt đẹp.
Nhưng các đệ tử Thiên Cực lại không nghĩ vậy.
Họ không muốn dựa vào tông chủ để được người khác chiếu cố.
Mỗi đệ tử hiện giờ đều ra sức tu luyện, là để có một ngày thực sự chấn hưng môn phái, chứ không phải để bị các tông khác bảo vệ.
Quan trọng nhất là, tông chủ mỗi lần đi tổng bộ Tiên Minh, luôn có thể nhìn thấy các đệ tử tinh anh của tông khác.
Nàng gần đây khen người đều là tông khác.
Các đệ tử đều ghen tị.
Lần hành động này, Tiên Minh tính toán một lần đánh hạ đảo Cực Lạc.
Cũng là lần đầu tiên Thiên Cực tông được cho phép gia nhập đại chiến giữa tiên môn và thế gia.
Các đệ tử mài đao soàn soạt, tính toán làm những người khác cũng được chứng kiến, sự khổ tu của họ ở Thiên Cực tông không phải luyện suông!
Lần hành động này, thân là hai Yêu tộc xuất thân từ đảo Cực Lạc, hiểu rõ nội tình, song sinh đương nhiên là sự trọng yếu trong những người trọng yếu.
Mặc Ngọc nắm chặt nắm tay.
Hoàn toàn không thấy bộ dạng thành thục vừa nãy.
Ánh sáng trong mắt nàng lóe lên, "Cuối cùng cũng đợi đến ngày này. Chúng ta muốn đem tất cả tiền của tông chủ cướp về! Không, gấp đôi!"
Hai năm trước khi Ngu Dung Ca cứu họ, đã ước định hợp đồng trả nợ kỳ hạn mười năm.
Nhưng hai nhóc song sinh làm sao không hiểu được, nàng đây là để làm an lòng họ.
Để báo đáp tiểu thư, Thù Từ và Mặc Ngọc đã sớm chuẩn bị xong.
Muốn đem một phần linh thạch và pháp bảo lớn coi như là chiến lợi phẩm dống cho nàng.
Nàng xứng đáng với tất cả đồ tốt nhất.
"Hắt xì!"
Ngu Dung Ca ở tổng bộ Tiên Minh xa xôi hắt hơi một cái.
Nàng sao lại cảm thấy có gì đó không đúng?
"Minh chủ, mau về nghỉ ngơi đi."
Nàng hắt hơi một cái này, các tông chủ bên bàn lập tức có chút lo lắng, "Có phải gần đây quá mệt mỏi không?"
Mặc dù nửa tháng trước, Ngu Dung Ca đã kiên quyết từ chức minh chủ tạm thời của Tiên Minh.
Tương lai Tiên Minh cũng sẽ do các tông môn lớn liên hợp chấp chưởng, không còn chọn minh chủ nữa.
Nhưng các tông chủ vẫn cứ gọi nàng như vậy.
Nàng vừa cự tuyệt, các tông chủ liền nói, họ gọi không phải minh chủ Tiên Minh, mà là minh chủ Liên minh Chính Thanh a!
Ngu Dung Ca không lời gì để nói.
Liên minh từ thiện Chính Thanh và Tiên Minh hiện giờ thành viên trùng lặp rất cao.
Khác nhau ở chỗ, Chính Thanh hoàn toàn thuộc về cá nhân Ngu Dung Ca.
Các tông môn khác xem như là từ thiện gia nhập.
Nếu sau này phải làm từ thiện, đó là những việc đã được duyệt do Ngu Dung Ca dẫn đầu, họ sẽ đi thực hành.
Lý lẽ là phân rõ như vậy.
Nhưng người vẫn là những người này.
Ngu Dung Ca cũng không biết, vì sao các tông chủ trưởng lão này lại cam tâm tình nguyện nghe một tiểu cô nương chỉ có Luyện Khí kỳ như nàng nói.
Phải biết ngay từ đầu khi nàng muốn làm gì, mọi người còn phải tiến hành nhiều lần thương lượng.
Hiện tại thì tốt rồi.
Nàng có ý tưởng gì mới, gần như ngay trong ngày là có thể gõ định.
Sự tín nhiệm của mọi người với nàng đã cao đến mức không thể nói lý.
Chỉ khi gặp chuyện tu vi và sức khỏe của nàng là chủ đề, mới có thể nhìn ra tất cả tu sĩ đang ngồi đều lớn tuổi hơn nàng.
"Minh chủ, gần đây có tu luyện tâm pháp không?"
Có tông chủ khuyên nhủ, "Tu sĩ muốn khỏe mạnh, phương thức nhanh nhất chính là tu luyện."
"Tu tu, thật sự tu luyện."
Ngu Dung Ca đã từ bỏ chống cự, tùy ý mọi người cằn nhằn.
Phải biết lần đầu tiên các tông chủ quan tâm vấn đề tu luyện của nàng, nàng nói một cách đanh thép, "Tu tiên giới chưa bình phục, việc nhỏ của chính ta tính là gì!"
Kết quả lời nói của nàng lần đầu tiên mất hiệu lực!
Tất cả tông chủ đều thực nghiêm túc mà bày tỏ, sức khỏe của nàng và việc thế gia sụp đổ quan trọng như nhau.
Nếu nàng quan tâm Tu tiên giới, liền nên tu luyện cho tốt.
Thiên lý ở đâu a!
Mọi người ở Thiên Cực tông vì sự tu luyện của Ngu Dung Ca, cũng đã hao phí đại lượng tế bào não.
Tuy rằng thân thể này mà hệ thống nặn cho nàng bản thân đã có Luyện Khí kỳ, coi như đã tiết kiệm cho nàng khoảng thời gian nhập môn cơ sở khô khan.
Nhưng tu luyện bản thân vẫn rất nhàm chán.
Ngu Dung Ca trước kia lúc xem tiểu thuyết, cho rằng tu sĩ tu luyện chính là nhắm mắt minh tưởng, khống chế chân khí du tẩu gì đó huyền diệu khó hiểu.
Kết quả đến chính nàng, mới phát hiện hóa ra trước khi đả tọa tu luyện còn phải xem sách tâm pháp, còn phải đọc thuộc lòng khẩu quyết tâm pháp.
Hơn nữa phải dựa theo những gì viết trên tâm pháp, hiểu rõ các bộ phận kinh mạch huyệt vị trên cơ thể mình.
Nhìn mấy ngày tâm pháp, Ngu Dung Ca bỗng nhiên cảm giác đã hoà giải với chính mình.
Cảm ơn.
So với khổ tu trường sinh, nàng bỗng nhiên cảm thấy ôm một đống tiền không tiêu hết mà chết sớm gì đó, cũng không phải không thể tiếp nhận.
Thế là trong Thiên Cực tông luôn xuất hiện một cảnh tượng này, Ngu Dung Ca nhìn nửa nén hương sách, liền tê liệt ngã xuống trên ghế.
Kêu thế nào cũng không bò dậy.
Lại giục nàng, nàng liền bắt đầu ở trên ghế liêu chân giở trò.
Lần này mọi người ở Thiên Cực tông đều im lặng.
Đệ tử bình thường không tu luyện, đánh một trận liền tốt.
Tông chủ không tu luyện, lại nên làm thế nào?
Họ đến một câu nói nặng cũng luyến tiếc nói.
Huống chi thân thể nhỏ này của Ngu Dung Ca, tự mình giở trò quá mức mệt còn phải uống thêm một chén thuốc.
Ai đều không thể khống chế tiểu bá vương của Thiên Cực tông, đành phải chuyển giao cho đại lão Mục trong tay.
Đại lão Mục khai ảo cảnh, muốn tự mình dạy dỗ nàng.
Chính là nay đã khác xưa.
Ngu Dung Ca đã sớm không còn sự kính sợ Mục Từ Tuyết như lần đầu tiên nhìn thấy nàng.
Hơn nữa hoàn toàn ngược lại.
Nàng nhận thấy sự khoan dung không lên tiếng của đại lão Mục đối với mình, càng thêm muốn làm gì thì làm.
Trong Thiên Cực tông nàng chỉ là ngồi trên ghế giở trò.
Đến ảo cảnh của đại lão Mục, nàng liền có thể lăn lộn đầy đất.
"Không sao, không sao, ta mệt mỏi. Ta không muốn đọc thuộc lòng tâm pháp!"
Mục Từ Tuyết chống huyệt Thái Dương, nhìn Ngu Dung Ca chơi khăm.
Nàng phảng phất thấy được tỷ tỷ kia của mình có hài tử sẽ là bộ dạng gì.
"Dung Ca."
Nàng vừa mới nhẹ nhàng gọi tên Ngu Dung Ca, Ngu Dung Ca liền ôm lấy đuôi rồng của nàng.
Ngu Dung Ca đáng thương hề hề mà nói, "Chờ thế gia sụp đổ ta liền tu luyện, được không?"
Mục Từ Tuyết biết nàng là đang kéo dài thời gian.
Chính là nhìn vẻ mặt đáng thương vô cùng của nàng, đại lão Long vẫn mềm lòng.
"Vậy chờ sau khi thế gia sụp đổ rồi nói sau."
Suy nghĩ một chút, nàng nói, "Tu vi hiện giờ của ta đã dưỡng đến Nguyên Anh trung hậu kỳ. Nếu có yêu cầu, ta cũng có thể giúp các ngươi một tay."
"Tình huống hiện tại rất tốt, không cần Mục tiền bối."
Ngu Dung Ca nhận được sự đảm bảo của nàng, lập tức lộ ra tươi cười.
Mục Từ Tuyết bất đắc dĩ đem nàng thả ra ảo cảnh.
Hơn nữa đối với mọi người bên ngoài vẻ mặt hy vọng mà nhàn nhạt nói, "Vẫn là để nàng thoải mái mấy ngày đi. Chờ sau khi thế gia sụp đổ cũng không muộn."
Mọi người: ... Sự cưng chiều trẻ con quá mức này không thể thực hiện a, đại lão Long!
Thế là, vấn đề tu luyện của Ngu Dung Ca vẫn luôn bị trì hoãn.
Nàng ở cuộc họp hắt hơi, liền bị các tông chủ bảo hộ quá mức gấp gáp quay về nghỉ ngơi.
Thẩm Trạch đưa nàng về phòng.
Lúc đi ra, liền nhìn thấy một người lén lút mà ngồi xổm ở bên ngoài, đúng là Quý Viễn Sơn.
"Ngươi ở chỗ này làm cái gì?" Thẩm Trạch hỏi.
Quý Viễn Sơn vẫy tay về phía hắn, như là chê Thẩm Trạch đi quá chậm.
Dứt khoát đem hắn kéo đến bên cạnh.
Hắn muốn nói rồi lại thôi hồi lâu, mới nói, "Chuyện tông chủ không muốn tu luyện này, ta có thể... sẽ có chút giúp đỡ."
Kỳ thật ngay từ đầu mọi người không phải không có nếm thử cùng nàng làm giao dịch, ví như tu luyện bao lâu liền có thể thế nào thế nào... linh tinh.
Nhưng dùng cái gì để câu thèm khát của nàng đây?
Mỹ thực bánh ngọt?
Không được.
Tông chủ vốn dĩ thể yếu, làm sao có thể cắt giảm ẩm thực.
Quần áo phấn son?
Cũng không được.
Một tông chi chủ là thể diện của tông môn, làm sao có thể cắt giảm?
Kết quả nghĩ đi nghĩ lại, mọi người ở Thiên Cực tông không thể không thừa nhận, đừng nói đại lão Long cưng chiều trẻ con, họ cũng luyến tiếc vì chuyện tu luyện mà cố ý không đưa đồ tốt cho nàng.
Mà bản thân Ngu Dung Ca cái gì cũng không thiếu.
Cái ý niệm này liền không có kết quả gì.
"Có ý gì?" Thẩm Trạch hỏi hắn.
Quý Viễn Sơn hít sâu hồi lâu, mới cuối cùng mở miệng.
"Kỳ thật... kỳ thật ta chính là Ngửa Đầu Vọng Cá Mặn. Thoại bản tông chủ thích nhất chính là ta viết..."
Thẩm Trạch lập tức không thể tưởng tượng mà nhìn về phía hắn.
Có thể là ánh mắt chính nhân quân tử quá có áp lực.
Quý Viễn Sơn hắng giọng, hắn nói, "Ta riêng vì nàng viết một cuốn sách mới. Bên trong còn xen kẽ chút nội dung cơ sở tâm pháp. Ngươi có lẽ có thể dùng đến."
Thần sắc Thẩm Trạch lập tức vô cùng kính nể.
Quý Viễn Sơn đem thoại bản trong lòng ngực lén lút lấy ra, đưa cho hắn.
Nhìn Thẩm Trạch đưa tay về phía phong bì, Quý Viễn Sơn hít một hơi, "Đừng xem sách của ta trước mặt ta!"
"Đa tạ." Thẩm Trạch thành tâm nói, "Ngươi có lòng."
Quý Viễn Sơn vừa muốn che mặt bỏ chạy, kết quả chạy vài bước, lại quay về thì thầm, "Nếu sách không đủ k*ch th*ch, ngươi có thể... hiến thân một chút sao."
Thẩm Trạch trừng mắt về phía Quý Viễn Sơn.
Quý Viễn Sơn vội vàng nói, "Ngươi không cần hiểu lầm ý ta. Ta là nói ta trong sách nhét rất nhiều nội dung tâm pháp. Ngươi có thể lấy thân mình làm mẫu. Tông chủ nàng luôn luôn gian xảo. Liền thích trêu đùa người. Ngươi nếu dùng chính mình làm mồi nhử, nàng nhất định cảm thấy hứng thú."
"Không được sau lưng nghị luận tông chủ." Thẩm Trạch nhíu mày nói.
Quý Viễn Sơn vỗ tay một cái, "Chính là cái vị này! Trêu đùa ngươi, loại chính nhân quân tử này mới có ý tứ. Nếu đổi là ta, tông chủ khẳng định làm ta mau cút đi."
Thẩm Trạch: ...
Thẩm Trạch: "Ngươi có thể tránh ra một chút sao?"
"Đại sư huynh, ngươi làm thế nào để làm bản thân vô vị tẻ nhạt được như vậy?"
Quý Viễn Sơn kiến nghị nói, "Ngươi biết kỳ thật việc thể hiện ra d*c v*ng tiến công phù hợp, sẽ làm ngươi có đàn ông hơn không?"
Thẩm Trạch mặt vô biểu cảm: "Cút."
"Được rồi, ngươi sớm nói như vậy không phải được."
Quý Viễn Sơn nhanh chóng bỏ chạy.
Mà huyệt Thái Dương của Thẩm Trạch lại bắt đầu nhảy nhảy mà đau lên.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía sân của Ngu Dung Ca, hít sâu một hơi, lại một lần nữa bước vào.