Giới Tu Tiên Xem Ta Là Ân Trọng Như Núi

Chương 76

Ma giao phát ra một tiếng rít dài, nhắm về phía Mục Từ Tuyết.

Dưới trạng thái lý trí đã hoàn toàn đánh mất, chỉ có thể dựa vào bản năng thú tính hành động, giao long quả thực như là một con quái vật đá loạn.

Chỉ có tỷ lệ rất nhỏ sẽ vận dụng yêu lực của mình.

Vạt áo Mục Từ Tuyết phấp phới.

Cổ tay nàng chấn động.

Thiên Hỏa kiếm hóa thành vô số bóng chồng, giống như đóa sen đỏ đang nở rộ ở giữa không trung.

Ngón tay nàng lướt qua mũi kiếm.

Ánh sáng kiếm đỏ bay múa, chính là nhị thập tứ thức Thiên Cực kiếm pháp chính thống nhất.

Ánh sáng kiếm đỏ sắc bén xé rách lực lượng hắc ám quanh ma giao, giống như mặt trời chói chang xuyên thấu mây đen.

Ma giao vốn dĩ lao tới đối diện thống khổ sắc nhọn mà hét lên.

Nhưng mà nó cũng không có tránh né lùi bước.

Ngược lại giống như ngọc nát đá tan tiếp tục nhắm về phía Mục Từ Tuyết.

Bên miệng tràn ra ngọn lửa màu đen.

Ma giao to lớn như núi từ xa nhìn lại liền làm người ta trong lòng run rẩy.

Mục Từ Tuyết lại ở trên không trung phảng phất như đang đi dạo sân vắng.

Ma giao không những không chạm được nàng chút nào, sương khói màu đen trên người lại bị từng nhát kiếm từng nhát kiếm gọt bỏ.

Giao long ăn đau, càng thêm táo bạo phẫn nộ.

Nhưng động tác của Mục Từ Tuyết vẫn cứ không nhanh không chậm, lấy vô vàn kiếm trận để trói buộc ma giao.

Theo tiếng thét dài sắc nhọn, tia ma khí cuối cùng quanh ma giao cũng đều bị kiếm thế trừ bỏ.

Rốt cuộc lộ ra bộ mặt vốn dĩ của nó.

Con giao này thế mà đều không phải màu đen.

Nó kỳ thật là một con giao long màu xanh lục.

Chỉ là trên thân thể nó chi chít vết thương, hầu như không có mấy khối vảy hoàn chỉnh.

Có hơi thở màu đen ở bên trong huyết nhục và vảy nó dạo chơi tràn ngập.

Những ma khí bởi vì tà trận mà mạnh mẽ bám vào quanh thân bị trừ bỏ, giao long không những không khôi phục ý thức, mà là hoàn toàn tương phản.

Ma chướng làm rồng trì độn biến mất.

Ma giao không còn giống như ban đầu là một ma vật cấp thấp không có đầu óc.

Ngược lại so với vừa rồi càng thêm nguy hiểm.

Nó không còn đá loạn.

Hơn nữa bắt đầu động não, có kỹ xảo mà tập kích Mục Từ Tuyết.

Lại bắt đầu dùng ma diễm để vây truy chặn đường.

Mục Từ Tuyết sau khi hóa người chỉ có tu vi Nguyên Anh kỳ, đã không còn cách nào ung dung mà đối đãi nó như trước kia.

Lúc ma diễm của ma giao lại một lần nữa công tới, đôi mắt vàng của Mục Từ Tuyết lập loè lên sự sáng ngời như sao trời minh nguyệt.

Một tiếng rồng ngâm hùng hậu vang vọng phía chân trời!

Những tông chủ Tiên Minh đang đợi ở rất xa ngoài kia xa xa nhìn một màn này, thế mà không ai có thể từ giữa sự chấn động mà phục hồi tinh thần lại.

Nếu trước đó, trong lòng họ cho rằng ma giao là bộ dáng của rồng, thì từ giờ khắc này, họ sẽ không bao giờ nhận sai bộ dáng của rồng nữa!

Ngọn lửa màu đen đụng vào vảy trắng bạc toàn thân của Bạch Long biến mất không còn thấy bóng dáng.

Ma giao bị bóng ma bao trùm.

Nó ngẩn ngơ mà ngẩng đầu, đối diện với đôi đồng tử vàng kim của Bạch Long đang nhìn xuống nó.

Đối mặt với uy nghiêm to lớn, hầu như chiếm cứ toàn bộ chân trời của rồng, giao nhỏ bé đến giống như còn chưa khai hóa của một con rắn nhỏ.

Một loại sợ hãi sinh vật khắc vào trong xương tủy làm nó lùi bước.

Ma giao bị tà trận và huyết nhục của người vô tội nhồi vào thế mà lờ đi sự kích động muốn hủy diệt trời đất của nó, mà là xoay người liền chạy.

Thẳng đến khi Bạch Long dễ như trở bàn tay đuổi theo, ma giao mới phát sinh tiếng thét chói tai sắc bén nghẹn ngào, bị bắt phản kích.

...

Lúc trở về, vài vị tông chủ đi vào hiện trường tinh thần hoảng hốt vài ngày.

Trận chiến giữa hai con quái vật khổng lồ trong truyền thuyết, làm cho những tông chủ đã vì bình cảnh mà dần dần từ bỏ tu luyện lại một lần nữa cảm nhận được sự chấn động sâu trong linh hồn.

Sau khi Tu tiên giới ổn định, họ lại bắt đầu nhặt lại việc tu luyện, thậm chí so với lúc còn trẻ càng thêm khắc khổ.

Những điều đó chính là lời phía sau.

"Cho nên, đây là con giao kia?" Ngu Dung Ca thập phần tò mò.

Giờ này khắc này, Mục Từ Tuyết đã về tới Thiên Cực tông.

Trong tay nàng, một con giao nhỏ như lươn yếu ớt mà nằm, trông thật sự không có gì khác biệt với một con rắn nhỏ.

"Giống như rắn ấy."

Ngu Dung Ca nghĩ sao nói vậy, chọc đúng chỗ đau của con giao.

Tiểu giao lập tức ngẩng đầu, lộ ra răng nanh nhỏ, tê tê mà đe dọa nàng.

Kết quả giây tiếp theo đã bị Mục Từ Tuyết chụp đầu, lại ủ rũ không phấn chấn mà bò trở lại.

"Tuy rằng là bị bắt, nhưng nó vẫn cứ đã ăn quá nhiều huyết nhục của những người vô tội."

Mục Từ Tuyết giải thích nói, "Ta tận lực giải khai ma chướng trên người nó, nhưng phần nghiệp lực này không cách nào tiêu mất. Giây phút nó khôi phục ý thức, lấy tính mạng cùng tu vi tế thiên, để hoàn lại."

"Vậy hiện tại...?"

Mục Từ Tuyết cười cười, "Nó đã từng kém một bước là có thể hóa rồng. Lại vì tai bay vạ gió mà tan hết tu vi. Thiên Đạo vẫn là công bằng. Nó không có muốn giao ra mệnh, mà là để nó dùng công đức để đổi lấy cơ hội làm lại một lần nữa."

"Cảm giác vẫn là xui xẻo quá." Ngu Dung Ca than vãn nói.

Nàng muốn vươn tay sờ sờ tiểu giao, lại bị giao kịch liệt mà phản kháng.

Liền thu tay về, từ bỏ ý niệm này.

"Có lẽ. Nhưng đây cũng có thể là kiếp nạn trong mệnh nó. Hiện giờ vượt qua, tương lai nhất định sẽ có sự tạo hóa lớn hơn chờ nó."

Chẳng qua lời tuy nói như vậy, con Thanh Giao xui xẻo này kỳ thật có thể sống sót vô cùng hung hiểm.

Thiên Đạo để lại cho nó một mạng, nhưng không bảo đảm nó có thể sống sót.

Nếu không phải Mục Từ Tuyết dùng long khí bảo vệ nó, có lẽ con giao này đã chuyển thế rồi.

Sau khi Ngu Dung Ca nghe đại lão Long giảng giải mới biết, thì ra giống như rồng, giao hoặc là phượng hoàng... một loại linh thú sinh ra đã có điểm khởi đầu cao hơn những Yêu thú và Nhân tộc khác, Thiên Đạo đối với chúng nó cũng càng thêm hà khắc.

Nếu linh thú phạm vào nghiệp lực rất lớn, chuộc tội có lẽ muốn chuộc mười đời, so với những Yêu tộc, tu sĩ, Phàm tộc khác, sự trừng phạt phải cao hơn rất nhiều.

Cho nên lục giao thực xui xẻo.

Thiên Đạo nhìn qua cũng thực vô tình, vẫn là muốn tu vi nhiều năm như vậy của nó.

Nhưng trên thực tế đây xem như trong cái xui xẻo còn tính là kết quả tốt...?

Ngu Dung Ca nghĩ nghĩ nguyên tác, con giao long lại được tẩm bổ thêm mấy trăm năm hoàn toàn sa ngã thành ma vật không có lý trí, hại vô số sinh mạng.

Cuối cùng mới bị tu sĩ liên thủ đánh chết, phân chia tất cả đồ vật đáng giá trên người nó.

Ngay cả khung xương cũng không lưu lại.

Mà con ma giao xui xẻo này thiếu nợ ác nghiệt có lẽ chuyển thế mười đời cũng đổi không xong...

Như thế này, tính ra, xác thật vẫn là kết quả hiện tại tốt hơn một chút.

Ngu Dung Ca không cam lòng hỏi, "Nó vô tội như vậy đều phải trả cái hậu quả nghiêm trọng như vậy, vậy những tu sĩ thế gia làm tổn thương nó thì sao? Bọn họ chẳng lẽ không nên trả giá đại giới lớn hơn sao?"

Mục Từ Tuyết cười.

Chỉ là nụ cười rất lạnh.

"Đương nhiên." Nàng chậm rãi nói.

"Những kẻ trợ Trụ vi ngược này, một kẻ cũng chạy không thoát."

"Chẳng lẽ bọn họ đã chuyển sinh ở Tu tiên giới chịu khổ?"

"Tu tiên giới trước kia tuy khổ, nhưng khổ không quá nhân gian."

Mục Từ Tuyết nói, "Những người này hẳn là đều đầu thai thành phàm nhân hoặc súc sinh. Hơn nữa..."

Nàng do dự một chút, mới nói, "Lúc trợ giúp giao long, ta tựa hồ có một khoảnh khắc nhìn trộm được Thiên Đạo. Thiên Đạo làm ta nhìn thấy một hình ảnh. Những người chuyển thế chuộc tội đó, đều có được ký ức kiếp trước."

... Oa, tàn nhẫn quá.

Nhưng sao lại có chút sảng khoái một cách khó hiểu vậy?

Những tu sĩ không xem những sinh linh khác ra gì, đùa giỡn tính mạng người khác phải ở nhân gian chịu vô tận cực khổ.

Mà họ lúc lang thang trong biển khổ, lại nhớ rõ chính mình đến từ nơi nào.

Từ một tu sĩ với tay chạm trời, một chuyến lưu lạc đến tầng chót nhất của nhân gian.

Loại tương phản cùng tra tấn này có thể làm những người đó phát điên đi?

Không biết có phải ảo giác của Ngu Dung Ca không, tổng cảm thấy tiểu giao nghe thấy lời này, nặng nề mà thở hắt ra, đem đầu gác lên ngón tay Mục Từ Tuyết, trông có vẻ trong lòng đã trút xuống một ít gánh nặng, trở nên buông lỏng một chút.

"Tiểu giao thật đáng thương." Ngu Dung Ca đau lòng nói.

"Yên tâm. Về sau không có gì đáng sợ. Ăn linh thạch không? Tỷ tỷ cho ngươi ăn no nê."

Tiểu giao mặc kệ nàng.

Xoay người, dùng chóp đuôi đối với nàng.

Ngu Dung Ca bật cười.

Mục Từ Tuyết cũng bất đắc dĩ mà lắc đầu.

Đại lão Mục thân thể còn chưa khỏi hẳn.

Sau khi chào hỏi một tiếng liền lại trở về dưới Thiên Cực Tông.

Tiểu giao thì được nàng giữ lại.

"Nó cũng coi như là đã đạt thành hiệp nghị với Thiên Đạo. Hấp thu linh khí tự nhiên, công đức thêm thân, mới có cơ hội càng ngày càng tốt."

Mục Từ Tuyết nói, "Cứ để lại một chỗ cho Thanh Giao là được. Nó tự mình biết chữa khỏi bản thân như thế nào. Trên người nó có một sợi long khí của ta, không cần lo lắng nó."

Đã hiểu.

Giống như nuôi mèo ở nông thôn, để lại một cái ổ là được, đại ca mèo sẽ tự mình sắp xếp tốt cho mình.

Nhưng Thanh Giao dù có nhỏ, cũng là linh thú.

Ngu Dung Ca một mình ở cả chính phòng.

Kỳ thật chính phòng không chỉ có một phòng.

Nàng dứt khoát làm người quét dọn gian phòng bên cạnh ra, hơn nữa thực quan tâm ý kiến của người ở tương lai: "Ngươi muốn bày đồ dùng gì đều có thể nói cho Mục tiền bối để nói cho ta. Thiên Cực tông còn có vài con sông chảy và ao hồ. Ngươi có thể tùy tiện ở."

Nhìn mọi thứ trước mặt này, tiểu giao thậm chí có chút mê mang.

Bị xem như súc sinh mà khóa ở tà trận, chịu đối đãi phi nhân trong ngàn năm, giao long đã bị tra tấn ngược đãi đến mơ hồ.

Nghe được đại lão Long nói để lại chỗ cho nó, tiểu giao theo bản năng cho rằng địa vị của mình nên là lấy một cái sọt gì đó lót lót là được.

Nó thậm chí không có phản kháng, trực tiếp chết lặng mà tiếp nhận.

Không nghĩ tới tiểu cô nương yếu ớt này vừa nãy còn đâm vào lòng nó, một lát lại rất biết nói tiếng người, thế mà lại trịnh trọng quét dọn một căn phòng ra!

Xem ra, xem ra cũng có người tu không đáng ghét như vậy, hừ.

Mục Từ Tuyết rũ mắt nhìn nó một cái, vẫn chưa nói thẳng tâm tư của tiểu giao.

Mà là nói, "Nó rất vừa lòng."

"Vậy là tốt rồi." Ngu Dung Ca không yên tâm nói.

"Nó thật sự không ăn cái gì sao? Cho dù đối với tu vi không có tác dụng, nhưng nếu ăn chút đồ ăn ngon có thể vui vẻ, không phải cũng rất có ý nghĩa sao?"

Giao long ngốc nghếch.

Lúc đó lời an ủi của nàng chỉ muốn nó chết đi.

Ở Thiên Cực tông sẽ sống rất tốt, không phải tất cả tu sĩ đều cùng nó gặp phải như nhau, nó còn không quá tin tưởng.

Tiểu giao lúc này mới ý thức được, trên đường đến đây, lời đại lão Long nói đều là thật.

Nó bay nhanh mà liếc Mục Từ Tuyết một cái, ngượng ngùng mà đưa ra ý nghĩ của mình.

Mục Từ Tuyết trầm mặc một chút, "Nó muốn ăn một con trâu."

"Ta biết ngươi khẳng định đói đến muốn ăn một con trâu, nhưng ngươi muốn ăn cái gì?"

Tiểu giao cùng Ngu Dung Ca ngươi xem ta, ta xem ngươi.

Tiểu giao lại nhìn về phía Mục Từ Tuyết, không tiếng động đặt câu hỏi: Người tu nhóc con này của ngài... có phải đầu óc không tốt lắm không?

Mục Từ Tuyết:...

Nàng nói, "Nghĩa mặt chữ. Nó muốn ăn một con trâu nguyên vẹn."

"Ăn sống?" Ngu Dung Ca nhìn eo của tiểu giao với phẩm chất không sai biệt lắm một ngón tay.

Nàng có chút hoài nghi nhân sinh, "Thật sao?"

Vì thế, tiểu giao liền tự mình triển lãm một chút cái gì gọi là nuốt sống.

Nó đột nhiên há miệng, Ngu Dung Ca phảng phất nhìn thấy tàn ảnh, sau đó một con trâu lớn như vậy đã không thấy tăm hơi.

Tiểu giao đánh một cái ợ.

Được.

Linh thú của Tu tiên giới các ngươi có chút đồ vật đấy!

Ngu Dung Ca hỏi, "Ngày mai còn muốn ăn sống không? Có suy xét liệu lý một chút không?"

Tiểu giao nghi hoặc mà nhìn lại đây.

Đại lão Mục làm người phiên dịch: "Nó trước kia vẫn luôn ở trong hồ tu luyện, rất ít lên lục địa. Đói bụng liền ăn cá sống. Mỗi năm đến ngày Khải Linh (sinh nhật) mới có thể lên bờ đi trộm một con trâu ăn. Cho nên nó thích ăn trâu."

Tổng kết một chút, đứa nhỏ này từ nông thôn đến, chưa hiểu sự đời.

Món ăn ăn qua quý giá nhất chính là trâu.

Hơn nữa vẫn là ăn sống.

Như vậy không phải đã hiểu sao!

Ngu Dung Ca cam đoan, "Ngươi yên tâm. Giao ở trên người ta, bảo đảm đem những thứ ngươi không được ăn trong mấy trăm năm này đều bồi bổ trở lại!"

Thật không sai.

Lại đến thêm một tiểu thú nuốt vàng.

Tuy rằng nuốt vàng không tính là nhiều đi, nhưng loại chuyện tiêu tiền này, chẳng phải là từ các việc nhỏ làm nên sao.

Bình Luận (0)
Comment