Giới Tu Tiên Xem Ta Là Ân Trọng Như Núi

Chương 78

Tuy rằng thời đại thế gia Thương Minh kết thúc mang đến một ít náo động quy mô nhỏ không ổn định, nhưng từ phương diện lớn mà xem, hiện giờ Tu tiên giới còn ở vào thời kỳ sôi động tẩy bài một lần nữa.

Điều này làm cho toàn bộ thế giới đều bùng nổ sức sống mới.

Cho dù là từ trên Vạn Linh Kính, Ngu Dung Ca đều có thể cảm nhận được luồng hơi thở hưng phấn bồng bột này, điều này làm nàng thật sự là không ngồi yên được.

Ôm một tâm tình hưng phấn như vậy, nàng liền mạch lưu loát viết ra rất nhiều kế hoạch.

Nhưng chờ đến khi Thẩm Trạch ngồi đối diện nàng, kiên nhẫn nghiêm túc mà nhìn kế hoạch rất có độ dày của nàng, Ngu Dung Ca mới hậu tri hậu giác mà ý thức được, Thẩm Trạch từ lúc trước khỏi bệnh, liền rốt cuộc chưa từng nhàn rỗi một ngày.

Nàng không thích chức năng của tông chủ.

Toàn bộ đều do Thẩm Trạch gánh vác.

Chỉ là chuyện của Tiên Minh cùng thế gia, hắn đã bận rộn hơn một năm rồi -- hơn nữa trong tình huống như vậy, Thẩm Trạch thế mà còn không bỏ mỗi ngày tu luyện!

Ngu Dung Ca hiếm có mà chột dạ nói, "Ngươi bằng không trước đừng nhìn, nghỉ ngơi mấy ngày rồi nói sau. Ta kỳ thật không vội như vậy."

"Không sao." Thẩm Trạch lật qua một trang hắn đã xem xong, bình thản mà nói.

"Đọc kế hoạch của ngươi, đối với ta mà nói đã coi như là nghỉ ngơi."

... Không hổ là người đàn ông cuồng nhất Thiên Cực tông!

Thẩm Trạch lấy ra một tờ trong đó, hắn nói, "Ta cảm thấy ý tưởng này của ngươi rất tốt."

Trên đó viết là hoạt động từ thiện 'cải thiện sinh hoạt, chữa trị kiến trúc' Ngu Dung Ca nhắm vào các môn phái nghèo khổ.

Giống như Thiên Cực tông đã từng nghèo đến các đệ tử quần áo đánh vá chằng chịt, mặc mấy năm.

Ở trong những căn phòng cũ nát mọc đầy cỏ dại.

Hai ba món vũ khí cấp thấp các đệ tử thay phiên dùng.

Những môn phái như vậy tuyệt đối không ít.

Cho dù thế gia Thương Minh đã bại vong, nhưng những môn phái nhỏ không có người để ý này cũng là những người được lợi ít nhất.

Không có thổ nhưỡng cùng tài nguyên, tu vi của các đệ tử môn phái này tự nhiên cũng sẽ không cao.

Thậm chí những đệ tử này rất có thể đã chết đi trong chiến đấu cùng thế gia Thương Minh.

Sư môn lại vẫn như cũ là bộ dáng khi họ còn nhỏ.

Tương lai những tu sĩ này có lẽ sẽ tiếp tục nỗ lực đi tu luyện, làm nhiệm vụ, tích cóp linh thạch, mua pháp bảo trang bị, trợ cấp cho tiên môn.

Nhưng chu kỳ nỗ lực này thật sự là quá dài.

Một môn phái hưng khởi, có lẽ cần nỗ lực của mấy thế hệ đệ tử sau lưng.

Cho nên một trong những kế hoạch tiêu tiền của Ngu Dung Ca... không phải, kế hoạch từ thiện đó chính là trợ giúp những môn phái nhỏ này, tu sửa kiến trúc, cho các đệ tử một ít trợ giúp trên phương diện sinh hoạt và tu luyện.

Mà những môn phái được trợ giúp này, sẽ cùng liên minh Chính Thanh ký kết khế ước, dùng l*m t*nh nguyện viên, nghe theo sự chỉ dẫn của Chính Thanh để làm việc thiện, báo đáp lại phần việc thiện này.

Ngu Dung Ca thì không sao cả trực tiếp cho họ những sự trợ cấp này.

Nhưng cảm giác phần lớn tiên môn là sẽ không đồng ý nhận chỗ tốt không.

Cho nên nàng nghĩ đến phương thức này.

Vừa lúc sau này đi vào quỹ đạo, liên minh Chính Thanh nhất định sẽ thiếu người.

Dùng việc thiện để trao đổi việc thiện, chẳng phải rất tốt sao?

"Đây coi như là một trong những phương thức giải quyết ta nghĩ đến. Sau này những kế hoạch lớn nhỏ này được thực thi, đệ tử tu tiên còn có thể nhận nhiệm vụ của liên minh Chính Thanh để đổi lấy linh thạch. Như vậy những người tu tiên bình thường cũng có thêm một con đường."

Lưu loát nói xong những điều này, Ngu Dung Ca nhìn về phía Thẩm Trạch, "Ngươi cảm thấy thế nào? Ta biết kế hoạch của ta có chút nhìn qua không quá thực tế, nhưng mà..."

Nàng vốn dĩ muốn nói, nhưng mà nàng có tiền, nàng tùy hứng.

Cho dù là đồ vật không thực tế, nàng muốn chính là phải được!

Kết quả, Ngu Dung Ca không nói tiếp nữa.

Bởi vì nàng đột nhiên không kịp phòng ngừa mà đâm vào giữa con ngươi của Thẩm Trạch.

Thẩm Trạch chỉ là nhìn nàng.

Trên khuôn mặt hắn là sự trầm tĩnh nhất quán.

Nhưng đôi mắt đó lại mang một sự nặng nề đến vậy.

Ánh mắt trịnh trọng như vậy, thậm chí làm Ngu Dung Ca nhất thời quên mất lời mình muốn nói.

"Không có không thực tế." Thẩm Trạch trầm giọng nói.

"Ngươi muốn, chúng ta đều sẽ từng chút thực hiện."

Hắn không nói thêm gì.

Nhưng Ngu Dung Ca lại hiểu ra, đây là lời hứa hẹn của Thẩm Trạch.

Vô luận nàng muốn thay đổi Thiên Cực tông hay là Tu tiên giới, hắn đều sẽ làm bạn nàng, làm phó thủ đắc lực nhất của nàng.

Cái kỳ hạn này sẽ là 50 năm, 100 năm, thậm chí cả đời - thẳng đến khi tất cả ý tưởng của nàng đều toàn bộ thực hiện.

Có lẽ bởi vì Thẩm Trạch là một người tốt chính trực mà có đạo đức cao, đối mặt với sự trịnh trọng của hắn, Ngu Dung Ca bỗng nhiên có chút yết hầu phát khẩn.

Sự ngưỡng mộ và tán thưởng của người khác đối với nàng, nàng có thể cười cho qua.

Mà khi Thẩm Trạch nghiêm túc mà nhận đồng nàng như vậy, nàng lại cảm nhận được một loại áp lực khẩn trương.

"Ngươi biết ta kỳ thật không có thiện lương như ta biểu hiện ra ngoài đi?" Ngu Dung Ca nhỏ giọng nói thầm.

"Ta biết." Thẩm Trạch nói.

"Ta còn biết trong đầu ngươi có ý tưởng hủy diệt Tu tiên giới cũng nhiều như cứu vớt nó vậy."

Ngu Dung Ca không tỏ ý kiến mà hừ hừ.

Sự không thoải mái khó hiểu vừa rồi cũng đã biến mất. "Còn có gì nữa không?"

"Quá nhiều linh thạch sẽ làm ngươi cảm thấy lo âu, cho nên ngươi muốn tiêu hết chúng nó. Mà làm những việc thiện này là một cái hố không đáy, cũng là ý tưởng thích hợp nhất cho ngươi muốn tiêu hết tiền tài. Bởi vì các phương thức tiêu tiền khác đều có khả năng sẽ có lợi nhuận qua lại."

Thẩm Trạch nhìn về phía nàng, ánh mắt ôn hòa, "Ta không hiểu ngươi vì sao sẽ như vậy, nhưng ta biết, ngươi lựa chọn chính là cứu vớt Tu tiên giới, mà phi hủy diệt nó. Dung Ca, cứ tùy tâm sở dục làm chuyện ngươi muốn làm, không cần vì người khác mà làm chính mình do dự."

Ngu Dung Ca thật sự thực cạn lời.

Thẩm Trạch loại chính nhân quân tử này đặt ở trong nguyên tác cho dù không chết sớm, cũng nhất định là một kiếm tu gỗ mục cô độc sống quãng đời còn lại với kiếm của hắn.

Lương tâm hiếm có của nàng vốn dĩ vì bị hắn trịnh trọng mà phó thác như thế mà cảm thấy áp lực.

Kết quả Thẩm Trạch ngược lại nói với nàng, đừng vì hắn mà ảnh hưởng nàng chính mình.

Ngu Dung Ca thậm chí hoài nghi trong tính cách hình người chiếu cố của Thẩm Trạch có chút tính cách hình lấy lòng hay không.

Bởi vì các tu sĩ tụ tập bên cạnh nàng, hầu như mỗi một người đều muốn từ chỗ nàng đạt được sự coi trọng cùng sự duy trì tình cảm.

Kỳ thật đây cũng là chuyện bình thường.

Nàng là tông chủ Thiên Cực tông, cũng là trung tâm của một môn phái lớn như vậy.

Mọi người tự nhiên đều muốn đạt được sự chú ý và quan tâm của nàng.

Chỉ có Thẩm Trạch.

Hắn tựa hồ chưa bao giờ đòi hỏi bất cứ thứ gì ở trên người nàng.

Ngược lại vẫn luôn vì nàng mà bận rộn.

Cũng đúng.

Thẩm Trạch để ý nhất chính là sư môn.

Thiên Cực tông đều đã thành địa bàn của nàng.

Hắn cũng coi như là đồ tặng kèm của Thiên Cực tông, hoàn toàn thuộc về nàng.

Ngu Dung Ca nhịn không được nghĩ, người này hoặc là có hai thuộc tính chiếu cố và lấy lòng, đã quen trả giá.

Hoặc là kỳ thật quan hệ hai người họ xa không thân cận như bề ngoài, trừ bỏ việc công xử theo phép công, Thẩm Trạch đối nàng một chút nhu cầu tình cảm cũng không có.

Vế sau tương đối quá đáng, hẳn là không có khả năng.

Rõ ràng người ta đối nàng trăm cầu tất ứng, lại nhất quán an ủi duy trì nàng.

Ngu Dung Ca chính mình liên tưởng đến chuyện khác, thế mà nhân đó bắt đầu không vui - còn có thiên lý hay không a!

Ai bảo nàng chính là tùy hứng như vậy chứ.

Nàng nhướng mày, "Thật sao? Ta muốn làm gì cũng được? Vậy ta không muốn tu luyện. Cả đời Luyện Khí kỳ cũng rất tốt."

Ngu Dung Ca mang theo chút ý niệm dỗi.

Bởi vì đây là chuyện duy nhất Thẩm Trạch chủ động hy vọng nàng làm.

Nhưng ở một phương diện khác, nàng lại cảm thấy tu sĩ Luyện Khí kỳ có thể sống hơn 100 năm đã không tồi.

Nàng đối với việc đắc đạo trường sinh thật sự không có gì hứng thú.

Sống quá lâu dường như cũng rất nhàm chán.

Nhưng tu luyện đến Trúc Cơ kỳ, sống hai ba trăm năm thì cũng có thể.

Chính là tu luyện quá mệt mỏi.

Ngu Dung Ca chính mình cũng có chút rối rắm không chừng, dứt khoát đem vấn đề vứt cho Thẩm Trạch.

Thẩm Trạch trầm mặc trong chốc lát, hắn nói, "Nếu đây là lựa chọn của ngươi, ta sẽ duy trì ngươi."

Chậc!

Ngu Dung Ca càng không vui.

Nếu thật sự có một người vì nàng tốt mà lẩm bẩm nàng tu luyện bên người, Ngu Dung Ca chỉ sợ đã sớm bảo người đó cút đi.

Nhưng Thẩm Trạch thỏa hiệp dễ dàng như thế, nàng lại cảm thấy hắn một chút cũng không để tâm đến nàng.

Kết quả vừa ngẩng đầu, Ngu Dung Ca mới nhìn thấy Thẩm Trạch cúi đầu.

Dáng ngồi vốn dĩ thập phần đoan chính của thanh niên lần đầu tiên vai rũ xuống.

Trông có vẻ cực kỳ suy sụp.

Trong lòng luồng hỏa khí không thể hiểu được kia tiêu tán.

Ngu Dung Ca không khỏi thở dài nói, "Thẩm Trạch, vì sao ngươi không vui như vậy, đều không muốn cùng ta nói thêm vài câu đâu?"

Thẩm Trạch cũng ngẩng đầu.

Tuy rằng cảm xúc có chút suy sụp, ánh mắt hắn vẫn cứ là ôn hòa trầm tĩnh.

"Ta không muốn ngươi bị người khác ảnh hưởng. Cho dù người đó là ta."

Hắn chậm rãi nói, "Dung Ca, ta là một người đã quen bị trói buộc. Ta thích bộ dáng tự do và vui sướng của ngươi. Bất luận ngươi muốn làm bất cứ chuyện gì, ta đều sẽ duy trì ngươi."

Ngu Dung Ca hỏi hắn, "Vậy ta đối với ngươi mà nói có phải là quan trọng nhất không?"

"Phải."

Nếu là lúc ban đầu mới quen, Ngu Dung Ca thích xem người ta giãy giụa tình cảm đạo đức nhất định sẽ hỏi tiếp Thẩm Trạch, đối với hắn mà nói nàng cùng Thiên Cực tông ai quan trọng hơn.

Hiện giờ Ngu Dung Ca lại không có ý nghĩ như vậy.

Đem Thiên Cực tông từ bờ vực phá sản kéo đến bây giờ, Thiên Cực tông đối với nàng mà nói thậm chí như là đứa con vất vả nuôi lớn.

Nàng chính mình đều luyến tiếc đem nó đặt ở một mặt vấn đề.

Nàng lại mở miệng nói, "Nếu vài chục năm sau ta chết, ngươi sẽ khổ sở sao?"

Thiên Cực tông là thực kiêng kỵ đề tài sinh tử như vậy.

Điều này tự nhiên là vì nàng.

Thẩm Trạch sắc mặt rốt cuộc thay đổi, hắn trầm giọng nói, "Dung Ca!"

Ngu Dung Ca sờ sờ mũi.

Tự nhận đuối lý mà dời ánh mắt, lại muốn thở ngắn than dài nói, "Ài, xem ngươi vừa rồi mất mát, ta vốn dĩ đều động ý niệm tu luyện. Nhưng ngươi vừa hung ta, ta đều quên hết rồi!"

Nàng luôn luôn có thể nói mấy câu liền nói được Thẩm Trạch lúng túng lại khó xử.

Hắn chỉ có thể thả chậm ngữ khí, bất đắc dĩ mà nói, "Dung Ca, không cần dùng chuyện như vậy để nói đùa."

"Nga." Ngu Dung Ca không để ý tới hắn.

Hai người trầm mặc trong chốc lát.

Thẩm Trạch chỉ có thể cúi đầu tiếp tục xem kế hoạch của nàng.

Một lát sau, hắn nhìn về phía nàng, nhịn không được hỏi, "Ngươi thật sự muốn tu luyện sao?"

Ngu Dung Ca khảy ngón tay.

"Cũng không phải không thể. Nhưng là tu luyện mệt mỏi quá, vất vả lắm. Hoàn toàn bất đồng với cuộc sống ta muốn."

Nàng không để ý mà nói, "Trừ phi..."

"Trừ phi cái gì?" Thẩm Trạch nhịn không được truy vấn.

Khoảnh khắc lật bài đã đến!

Ngu Dung Ca lấy ra tác phẩm của Quý Viễn Sơn.

Nàng cao giọng tuyên bố, "Trừ phi ngươi tự mình làm mẫu một chút nội dung trong thoại bản!"

Ngu Dung Ca dù sao cũng là suy nghĩ cẩn thận.

Nàng chính là một người ham chơi.

Nếu muốn tu luyện, nàng cần thiết muốn từ tu luyện tìm ra chút việc vui.

Đề nghị trước đó của Quý Viễn Sơn khá tốt.

Có gì so với việc trêu chọc một chính nhân quân tử càng có ý tứ đâu?

Đều nói người là thích thỏa hiệp.

Nàng đã lật hết chăn ra rồi, ngay cả trần nhà cũng mở ra.

Thẩm Trạch hẳn là sẽ đồng ý mở cửa sổ việc nhỏ này đi?

Ngu Dung Ca thở dài nói, "Ngươi nếu là không nghĩ nói, ta tìm người khác cũng có thể..."

Nàng làm bộ muốn rời đi.

Một cái lòng bàn tay ấm áp nắm lấy cổ tay của nàng.

Nàng là cố ý.

Thậm chí đã sớm nắm chắc phần thắng này.

Mà hai người đều rõ ràng điểm này.

Sau lưng truyền đến tiếng thở dài thấp thấp của Thẩm Trạch.

Bàn tay hắn ấm áp lại hữu lực, lại không muốn buông ra nàng.

"Được."

Ngu Dung Ca nghe được Thẩm Trạch nói.

Bình Luận (0)
Comment