Giới Tu Tiên Xem Ta Là Ân Trọng Như Núi

Chương 84

Đưa Cố tiền bối đến sau, Liễu Thanh An liền rời đi.

Ngu Dung Ca mời Cố Đan Dương vào viện, ngồi xuống bàn đá trong viện, vừa ăn vừa nói chuyện.

Đối với Ngu Dung Ca là phần tử kh*ng b* xã giao, nàng cảm thấy không có gì là một bữa cơm không giải quyết được.

Người dù xa lạ, ăn một bữa mỹ thực ngon, cũng liền quen thuộc.

Nhưng khí chất của Cố Đan Dương tiền bối quá hiền từ, ngược lại làm nàng bớt đi cảm giác khẩn trương ban đầu.

Nói sao đây, khí tràng của lão tiền bối quá lớn.

Lễ nghi ăn cơm lại quá ưu nhã, làm Ngu Dung Ca cũng đi theo thực không nói.

"Rất phong phú, cũng ăn rất ngon. Ngươi có lòng."

Cố tiền bối buông đũa, nàng nhìn về phía Ngu Dung Ca, "Ta có thể gọi ngươi Dung Ca không?"

Ngu Dung Ca liên tục gật đầu, "Đương nhiên có thể."

Có thể là thần sắc sùng bái và thưởng thức trong ánh mắt nàng nhìn lại đây quá rõ ràng, giống như một con chó nhỏ vậy chuyên chú, làm Cố Đan Dương lại nhịn không được cười cười.

"Dung Ca. Chuyện đã trải qua ta đã hiểu rõ, cũng biết được ngươi có một tính tình ghét cái ác như kẻ thù." Cố tiền bối ôn thanh nói.

"Chỉ là sau này không cần lại làm chuyện như vậy. Cho dù không phải ngươi tự mình làm, cũng dễ dàng dính lên nhân quả."

"Ta biết. Ta lúc đó đã nghĩ tới điểm này." Ngu Dung Ca thấp giọng lẩm bẩm.

"Khi đó Thiên Cực tông không có nhiều lực lượng. Nhưng ta lại quá tức giận, chỉ có thể thương nghị ra biện pháp này để hả giận... Nhưng ta cũng coi như là cứu người đi?"

"Cũng xem là như thế. Rốt cuộc những con cháu thế gia làm ác kia nghiệp lực quá sâu. Có lẽ báo thù đó là gặp được ngươi." Cố Đan Dương nói.

"Ngươi cùng Thiên Cực tông, Tiên Minh đã giúp đỡ toàn bộ Tu tiên giới quá lớn. Điểm nhân quả này không tính là gì. Chỉ là lần sau không cần còn như vậy. Vì loại người kia, không đáng."

Ngu Dung Ca không nghĩ tới Cố Đan Dương gặp nàng chuyện đầu tiên thế mà là vì nàng suy nghĩ.

Nàng đáp, "Hiện tại có Tiên Minh, sẽ không lại có chuyện như vậy xảy ra."

Nàng xem nhiều tiểu thuyết tu tiên như vậy, đương nhiên biết Tu Tiên giới chú trọng nhân quả nghiệp lực gì đó.

Nhưng ý tưởng của Ngu Dung Ca lúc đó chính là không sao cả.

Xem mấy kẻ ăn chơi trác táng kia tự mình chịu sự tổn thương và tra tấn tương tự, giải được một ngụm ác khí, rất đáng giá.

Thương Thư Ly càng là không tiếc gì, cùng nàng ăn nhịp với nhau.

Nhưng kia xác thật cũng là biện pháp bất đắc dĩ.

Nếu có lực lượng chính đại quang minh có thể trực tiếp giải cứu đảo Cực Lạc, nàng cũng không đến mức dùng phương thức 'hắc ăn hắc'.

"Cố tiền bối. Vậy ngươi cảm thấy mấy cô nương kia còn có thể cứu chữa không?"

Ngu Dung Ca nghiêm túc nói, "Bất luận yêu cầu tài liệu gì, ta đều sẽ tìm tới."

"Tự nhiên là có thể cứu chữa. Bệnh trạng hồn lìa khỏi xác và pháp bảo Thiên cấp, đồng thời đạt tới hai yêu cầu này người không nhiều lắm." Cố Đan Dương buông chén trà.

"Chỉ là chuyện có liên quan với hồn phách không người nào có thể đảm bảo xác suất thành công. Nếu tài liệu cần thiết đạt tiêu chuẩn, đại khái có ba phần thất bại."

Nghe thấy cái này, Ngu Dung Ca ngược lại nhẹ nhàng thở ra.

Bảy phần có thể thành công, so với nàng và Tôn Linh Anh nghĩ đến muốn cao hơn rất nhiều.

Ngày sau, Tôn Linh Anh cũng chạy tới Thiên Cực tông, gặp được Cố tiền bối.

Đối mặt hai người tiểu bối các nàng, thái độ của Cố Đan Dương thập phần hiền từ, hoàn toàn nhìn không ra nàng tu là đạo hạnh thần bí như thông linh.

Mà về ba cô nương kia, muốn lấy pháp bảo Thiên cấp làm vật chứa, làm thân thể của các nàng.

Điều này không phải muốn các nàng đi làm kiếm linh, mà là trái lại.

Kiếm linh hoặc linh thức khác là vì pháp bảo mà tồn tại, chỉ có thể ở bên trong pháp bảo, khống chế pháp bảo.

Nhưng cách làm của tu sĩ thông linh, là làm pháp bảo Thiên cấp chịu tải hồn phách, tính chỉ là mượn tài liệu của nó.

Chất liệu pháp bảo Thiên cấp bản thân đều là đỉnh cấp.

Ngu Dung Ca lấy vẫn là tác phẩm đỉnh cao mới tinh đến từ vạn năm trước.

Đem pháp bảo chuyển thành thân xác cho hồn phách, đủ để chịu tải thân thể này.

"Chỉ là có một điểm. Sau khi trùng tu thân thể thành công, thọ nguyên của mấy cô nương này chỉ có khoảng một trăm năm, hơn nữa không cách nào tu luyện."

Cố Đan Dương nói, "Tiêu hao pháp bảo đỉnh cấp và thiên phú bản thân của các nàng, sẽ tạo thành tu vi trong khoảng Luyện Khí kỳ đến Trúc Cơ kỳ. Đến nỗi là nhiều hay ít, liền xem vận khí của các nàng."

Ngu Dung Ca và Tôn Linh Anh đều không có dị nghị.

Chỉ còn lại sự cảm tạ đối với Cố Đan Dương.

Một trăm năm thọ mệnh so với các nàng nghĩ đến tốt hơn rất nhiều.

Những Yêu tộc đảo Cực Lạc từ nhỏ đã bị huấn luyện và làm cho lớn nhanh một cách tàn khốc, thậm chí còn bị cho ăn đan dược để khống chế thiên phú và tu vi.

Cho dù được cứu xuống, đại bộ phận trong đó cũng rất khó sống hơn trăm năm.

Cố Đan Dương cẩn thận chọn một số pháp bảo, tìm được ba bảo vật hợp với bản tính của ba người nhất, liền mang theo người bế quan.

Để nặn thân cho hồn phách chuyện lớn như vậy, trên người một người chỉ sợ cũng cần tiêu hao ít nhất ba đến sáu tháng thời gian.

Mà sau khi dung hồn thành công còn phải dưới sự chỉ thị của nàng tu luyện công pháp để ổn định hồn thức.

Lần sau gặp lại Cố Đan Dương cùng ba cô nương còn lại, chỉ sợ ít nhất cũng phải một vài năm sau.

Vạn nhất nàng muốn chỉ dẫn các nàng thêm một chút, chỉ sợ phải ba năm.

Đây cũng là thái độ bình thường nguyên bản nhất của Tu tiên giới.

Tu sĩ trung cao giai động một cái liền sẽ biến mất năm, tám năm.

Trưởng giả thậm chí sẽ mấy chục, trăm năm.

Chẳng qua tu sĩ đã từng cho dù biến mất mấy chục năm, lúc đi ra Tu tiên giới cũng là bộ dáng khi bế quan, hiện tại thì không nhất định.

Cố Đan Dương lão tiền bối vừa mới bị sự xuất hiện của Vạn Linh Kính làm kinh ngạc đến liền đi bế quan.

Ngu Dung Ca quyết định dùng ba năm này để cao tốc phát triển Tu tiên giới một chút, tốt nhất là làm lên hậu cần, lại cho người tu tiên một đợt chấn động.

Không có cách nào.

Tu luyện nàng không được, nhưng mấy ý tưởng kỳ quặc này thì có hàng loạt.

"Dung Ca, đa tạ ngươi."

Tôn Linh Anh nói, "Ta cũng nên đi trở về."

Tôn Linh Anh hiện tại là người dẫn đầu thực sự của thế gia.

Nửa năm trước còn có người thế gia khác phân cao thấp cùng nàng, hiện giờ đã toàn bộ bị nàng thu phục - điều này cũng đại biểu nàng thật sự rất bận rất bận.

Thế gia làm xong những công việc còn dây dưa chưa làm, trừ cuộc sống và tài chính, tư duy cũng giống nhau.

Tôn Linh Anh gánh vác rất nhiều.

"Trên đường chú ý an toàn." Ngu Dung Ca vỗ vỗ vai nàng, hào phóng mà nói.

"Thiếu tiền thiếu đồ vật đều nói cho ta, không cần vì ta mà tiết kiệm tiền!"

Tôn Linh Anh mím môi cười, nàng nói, "Được."

Tiễn Tôn Linh Anh đi, Ngu Dung Ca một lần nữa nằm lại ghế bập bênh của mình, không khỏi thở phào một hơi.

Cẩn thận nghĩ lại, nàng bị nữ cường nhân vây quanh.

Tôn Linh Anh đang bận rộn xây dựng thế gia.

Lý Nghi đang nỗ lực vì thương hội Phàm tộc.

Mặc Ngọc cùng ca ca nàng đang làm sự nghiệp ở Yêu giới.

Mục đại lão đang làm chỗ dựa và định hải thần châm cho mọi người.

Mà nàng một bên trốn việc, một bên chỉ phụ trách ra tiền ra tài nguyên, nhìn những người khác xây dựng tiên môn - thật tốt!

Các nàng đều có tương lai tốt đẹp!

Bị nữ cường nhân vây quanh có thể hay không chính mình cũng nỗ lực hơn?

Cười chết, căn bản sẽ không, ngược lại càng muốn ăn bám.

Ngu Dung Ca cảm thấy nếu ở hiện đại, mình nói gì cũng coi như ông chủ mỏ than cấp bậc kia.

Tiền nhiều việc ít tôn trọng người khác, thật tốt a!

Chẳng qua không biết vì sao, tuy rằng việc không phải nàng làm, nàng nhiều nhất chỉ là ở bên cạnh xem náo nhiệt mà thôi, nhưng vì sao chuyện của nữ tử Yêu tộc kết thúc, vẫn cảm thấy mệt mỏi quá?

Ài, mệt mỏi quá, muốn nằm yên một năm mới có thể khôi phục lại.

Đúng lúc này, Thẩm Trạch đi vào trong viện.

"Dung Ca, chuyện lớn đã kết thúc, nên tu luyện." Hắn hoãn thanh nói.

"Tu luyện như đi ngược dòng nước, không tiến ắt lùi. Nửa tháng rồi ngươi chưa đả tọa, lại kéo dài, nỗ lực trước đó cũng uổng phí."

Ngu Dung Ca nằm trên ghế bập bênh. Nàng oán niệm mà nói, "Thẩm tông chủ, ngươi có biết chủ động đưa đến cửa không dễ dàng bị người quý trọng, bởi vì có được quá dễ dàng."

"Ngươi có thể không quý trọng ta."

Thẩm Trạch biết nghe lời phải, "Nhưng ngươi phải tu luyện."

Ngu Dung Ca k** r*n một tiếng.

Tên Thẩm Trạch này càng ngày càng đáng sợ, cũng càng ngày càng khó trêu chọc.

Lúc đầu tùy tiện nói gì, hắn ít nhất còn có chút ngượng ngùng khó xử.

Hiện tại cảm giác hắn giống như một ngọn núi, gió táp mưa sa đều bất động.

Thậm chí có một loại cảm giác bình tĩnh đáng sợ như sư tử con đối mặt với đứa trẻ bướng bỉnh ở nhà trẻ đã thành thói quen!

"Người không thú vị như ngươi một chút cũng không làm người khác thích!"

"Ừ." Thẩm Trạch đem một quyển sách đưa cho nàng.

"Thoại bản ở đây, nên tu luyện."

Ngu Dung Ca:...

Tuy rằng nàng kỳ thật chẳng làm chuyện gì khác người, chỉ là đem Thẩm Trạch coi như thú bông to lớn của mình mà quá qua ngày, làm hắn bồi nàng thực hiện một số tình tiết thú vị trong thoại bản, ngẫu nhiên còn thay quần áo để diễn kịch linh tinh...

Rốt cuộc giọng Thẩm Trạch rất êm tai, dáng người cũng rất đẹp.

Còn có thể dựa theo cốt truyện trêu chọc hắn, liền rất thú vị a.

Nhưng sao lại phát triển đến bước này, đúng là rất vô ngữ.

Một người sao lại đem loại chuyện này làm ra một bộ dáng nghiêm cẩn nghiên cứu khoa học thăm dò?

Ấn tượng rập khuôn đối với kiếm tu lại gia tăng rồi!

Cho rằng nàng ăn cái bộ này sao?

Nhìn nàng vẫn không nhúc nhích, bộ dáng chán ghét học tập thập phần nghiêm trọng, Thẩm Trạch đành phải trước đem thoại bản lấy về.

"Lần trước nhìn thấy trang này?"

Thẩm Trạch thở dài một tiếng.

Dưới ánh sáng ban ngày, ngón tay đẹp đẽ khớp xương rõ ràng móc lấy cổ áo của mình, đem vạt áo kín mít của kiếm tu chậm rãi kéo xuống... Lại buông ra.

Ngu Dung Ca một bên hừ hừ, một bên nhịn không được lén lút ngắm.

Đáng giận!

Tuy rằng bên người nàng soái ca mỹ nữ rất nhiều, nhưng khoản cấm dục ngoài lạnh trong nóng tựa hồ chỉ có Thẩm Trạch một người.

Huống chi mỗi lần nhìn thấy hắn xử lý công việc kia cho nàng với bộ dáng đáng tin cậy trầm ổn, nhìn thấy hắn trước mặt các đệ tử uy quyền lại thanh lãnh xa cách, bộ dáng cao không thể với tới, nàng liền luôn nhịn không được ngứa ngáy trong lòng.

Có khi sắm vai nhân vật, Ngu Dung Ca nhìn Thẩm Trạch chỉ thỏa hiệp với nàng, nguyện ý bồi nàng chơi những thứ này để thỏa mãn nàng, luôn luôn đối với nàng có yêu cầu gì cũng làm, cho nên có vẻ phá lệ vô hại, nàng rất muốn lộ ra tiếng cười của vai ác, sau đó nói một số lời thoại nổi tiếng trong thoại bản.

Đại khái là loại kia 'khặc khặc khặc khặc, các đệ tử Thiên Cực tông coi ngươi là ánh trăng sáng, những vị tông chủ coi trọng ngươi, có biết đóa hoa cao lãnh Thẩm tông chủ còn có một mặt này không?' linh tinh lời thoại quỷ súc.

Nhưng bởi vì quá quỷ súc, nàng còn chưa có cơ hội thực hành qua.

Nói tóm lại, được rồi, nàng tựa hồ có một chút... Ăn cái bộ này.

Ngu Dung Ca hừ nói, "Ngươi có biết thú bông của con gái luôn có ngày chơi chán không? Ngươi trở về đi."

Nghe thấy câu này, thần sắc Thẩm Trạch rốt cuộc có biến hóa rất nhỏ.

Ánh mắt hắn nhìn lại đây tựa hồ cùng quá khứ không có gì khác biệt.

Nhưng trong nháy mắt kia, có vẻ có chút vô thố.

Ngu Dung Ca sau đó mới nghĩ thông suốt, Thẩm Trạch đã sớm ái mộ nàng, nhưng có lẽ chính bản thân hắn cũng không rõ ràng chuyện này.

Mà đối với loại tính cách chăm sóc người khác này, ái mộ làm Thẩm Trạch đối với điểm mấu chốt của nàng càng thêm buông lỏng, thậm chí bất tri bất giác vứt bỏ cả tự tôn.

Thẩm Trạch vô hình trung hoàn toàn dâng hiến tất cả cho nàng, cho dù là làm món đồ chơi trong tay con gái, bồi nàng chơi những thứ nàng thích, vì nàng tìm niềm vui.

Chỉ cần Ngu Dung Ca vui vẻ, tất cả đều có ý nghĩa.

Người thông minh như Thẩm Trạch, thậm chí không ý thức được chuyện mình vô hình trung đã làm.

Chỉ có khi Ngu Dung Ca làm ra bộ dáng muốn rút lui rời đi, tim hắn mới bỗng nhiên mê mang vô thố mà co rút đau đớn.

Ngu Dung Ca giờ phút này lại không nghĩ nhiều như vậy, nhưng nàng thích trêu chọc Thẩm Trạch, lại không phải thật muốn làm hắn khổ sở, cho nên lập tức bổ sung nói, "Trước đó không hay ho lắm, ta muốn cùng Quý Viễn Sơn thương lượng chuyện sau đó."

Thẩm Trạch cũng không biết vì sao mình lại thở phào một hơi.

Chỉ là nghe xong Ngu Dung Ca nói, hắn hơi hơi nhíu mày, "Thật sự muốn cùng hắn thương lượng?"

Hắn vừa nói như vậy, Ngu Dung Ca cũng cảm thấy giống như chuyện của hai người họ mà cùng Quý Viễn Sơn thương lượng tựa hồ có chút kỳ quái.

Nhưng là nhưng là... Không được.

Nàng giống như ở phương diện này gặp phải bình cảnh.

Nàng không hiểu sao không thỏa mãn chỉ là căn cứ thoại bản giả vờ.

Cần phải giải quyết thế nào đây?

Ngu Dung Ca bảo đảm nói, "Chỉ lần này, về sau đều sẽ không."

Chiều tối.

Ngu Dung Ca rốt cuộc chờ được Quý Viễn Sơn leo núi xuống nước chơi một ngày trở về, túm người đến bụi cỏ lẩm nhẩm lầm nhầm.

Hai người ngồi xổm ở trong bụi cỏ cao bằng người.

Ngu Dung Ca lẩm bẩm nói, "Đều tại ngươi. Đưa ra cái ý kiến thối gì. Trước kia ta trêu chọc trêu chọc người cũng đã rất thú vị. Kết quả hiện tại đùa người thật phân tích cốt truyện đều cảm thấy không có gì ý tứ."

"Ngươi đối với Thẩm tông chủ mất đi hứng thú à?" Quý Viễn Sơn nhỏ giọng hỏi.

"Cái này thì không." Ngu Dung Ca ngượng ngùng mà nói.

"Chỉ là hiện tại điểm đạo đức sụp đổ này đã không thỏa mãn được ta."

Quý Viễn Sơn:...

Là hắn cắn trúng thật rồi, hay là thuộc tính hải vương của tông chủ muốn kích hoạt rồi?

Bình Luận (0)
Comment