Giới Tu Tiên Xem Ta Là Ân Trọng Như Núi

Chương 86

Các đệ tử Thiên Cực tông phát hiện, tông chủ của họ dường như gần đây phá lệ dụng công.

Nàng thế mà một ngày có thể tu luyện suốt hai canh giờ!

Nhớ tới bộ dáng ghét học ban đầu của tông chủ, lại nhìn thấy nàng hiện giờ cần cù như vậy, các đệ tử chảy xuống nước mắt cảm động.

Đây là chuyện đại hỷ.

Đệ tử Thiên Cực tông cao hứng, ở Vạn Linh Kính liền rút thưởng năm ngày.

Đừng hỏi nguyên nhân gì, hỏi chính là có tiền, vui vẻ, tùy hứng.

Mọi người đều biết, hiện giờ tông chủ tu luyện đều hoàn toàn do phó tông chủ phụ trách, trong lòng mọi người không khỏi kính nể.

Không hổ là phó tông chủ của họ.

Ngay cả đối mặt với tông chủ ghét học mà cũng có cách!

Ngay cả Lý Nghi vừa mới gấp gáp trở về, chuyện đầu tiên gặp Ngu Dung Ca cũng nhịn không được nhắc tới cái này.

"Ngươi thế mà thật sự bắt đầu tu luyện tốt, thật tốt." Lý Nghi nắm tay nàng, từ trên xuống dưới mà đánh giá Ngu Dung Ca, thực vui mừng mà nói.

"Quả nhiên vẫn là tu luyện mạnh nhất thân kiện thể. Ngươi hiện tại trông so với nửa năm trước còn muốn khỏe mạnh."

"Ta còn có bắp tay nhỏ nè!"

Ngu Dung Ca cuốn lên tay áo, hướng về Lý Nghi triển lãm đường cong cánh tay xinh đẹp của nàng.

Tu luyện tâm pháp đối với nội tại thân thể càng có hiệu quả.

Bất đồng lớn nhất đó là Ngu Dung Ca cảm thấy hiện tại tố chất thân thể của mình, hẳn là loại trạng thái hoàn mỹ khỏe mạnh của phàm nhân có thói quen vận động quanh năm, lại ăn uống đều thực lành mạnh.

Phi thường uyển chuyển nhẹ nhàng có lực.

Thậm chí cả phần thịt mềm mại ban đầu đều có đường cong.

Chẳng qua cái này đã coi như là trạng thái khá tốt mà tâm pháp Luyện Khí kỳ có thể đạt tới.

Nếu muốn tiếp tục tấn chức, vẫn là yêu cầu rèn luyện luyện thể.

Nhưng Ngu Dung Ca đã rất vừa lòng!

"Thật tốt a. Vẫn là Thẩm Trạch có cách." Lý Nghi cảm khái nói.

"Lúc đó ta ở bên ngoài bận, chỉ là nghe những người khác lo lắng ngươi không nghĩ tu luyện, nhưng làm ta lo lắng hỏng rồi."

Hắn có cách? Hừ.

Ngu Dung Ca không có ý kiến gì.

Nàng duỗi tay ôm lấy cánh tay Lý Nghi.

"Không nói gì khác. Tỷ tỷ, chuyện bên ngoài ngươi đều xử lý tốt chưa? Lần này Hội trưởng ở lại Thiên Cực tông lâu sao?"

Lý Nghi cười gật gật đầu.

"Phàm tộc ở phương diện này có thể so với người tu tiên thông minh nhiều. Cũng chính là lúc bắt đầu yêu cầu ta hỗ trợ. Hiện giờ các nơi thương hội đều vận chuyển lên, cũng có nhân sự, cơ bản không có việc gì yêu cầu ta bận rộn."

Lý Nghi nói, "Cái này cũng nhờ sự giúp đỡ của ngươi."

Ngu Dung Ca cho Lý Nghi trợ giúp Phàm tộc xây dựng thùng vàng đầu tiên.

Càng đừng nói nàng sau lưng đại biểu Tiên Minh bật đèn xanh, làm việc thành lập thương hội trở nên đơn giản rất nhiều.

Trừ cái này ra, Chính Thanh liên minh của Ngu Dung Ca cũng đem việc không lạm sát kẻ vô tội, bảo hộ kẻ yếu viết vào thủ tục.

Hiện giờ uy vọng của Chính Thanh liên minh cơ hồ cùng Tiên Minh cao giống nhau.

Thậm chí bởi vì Chính Thanh liên minh có điều lệ sàng lọc vinh dự tu sĩ nghiêm khắc, ngược lại khơi dậy các đệ tử tu tiên theo đuổi.

Người tu tiên có lẽ cũng không để ý sinh tử Phàm tộc, nhưng không lạm sát kẻ vô tội, bảo hộ kẻ yếu bản thân cũng là đạo đức cơ bản của chính đạo tiên môn.

Cái này không chỉ là vì người khác, cũng là vì đạo tâm của chính mình.

Chỉ là Chính Thanh đem chuyện này ghi rõ ràng hơn một chút mà thôi.

Nói tóm lại, dưới sự quản lý của nhiều người, trạng thái sinh hoạt của Phàm tộc trong ngắn ngủn một năm đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Cũng là vì dựa lưng vào Chính Thanh liên minh và Tiên Minh, lại là nhân vật trung tâm của Thiên Cực tông, Lý Nghi với thân phận Phàm tộc, đạt được sự tôn trọng ngang nhau.

Những việc nàng muốn thi hành cũng đều thuận lợi mà tiến hành.

Nghe nói hiện giờ Phàm tộc các nơi xem Lý Nghi giống như đang xem thần nữ vậy, còn có người muốn vì nàng lập công đức bia và pho tượng, đều bị Lý Nghi uyển chuyển từ chối.

Phàm tộc là căn nguyên của Lý Nghi, cũng là chấp niệm của nàng.

Tình cảm của nàng đối với Phàm tộc, xa so với Ngu Dung Ca muốn sâu hơn.

Hiện giờ nhìn thương hội của mình bận rộn ở các nơi đã đi lên quỹ đạo, Phàm tộc các nơi cũng đều sinh hoạt tốt hơn, chấp niệm của Lý Nghi cũng rốt cuộc buông xuống rất nhiều.

Lần này về Thiên Cực Tông, Lý Nghi tính toán bắt đầu theo đuổi nhân sinh của chính mình, nàng muốn tẩy tủy phạt kinh, bắt đầu lại từ đầu.

Dù cho nàng thiên phú bình thường, còn lãng phí quá lâu niên hoa, lấy hơn ba mươi tuổi bắt đầu tu luyện, không chỉ có phải chịu đau thấu xương khi tẩy tủy, chờ đợi nàng sẽ là lữ trình tu tiên gian nan hơn.

Nhưng Lý Nghi đối với điều này thập phần thản nhiên, hơn nữa không sợ hãi gì cả.

Cực khổ của phàm nhân là sự sinh tồn.

Mà cái khổ của người tu tiên là vất vả hướng về phía trước.

Cái này đối với Lý Nghi mà nói không tính là gì.

Lý Nghi đã làm tốt nhất dự tính.

Lại không nghĩ tới Ngu Dung Ca sao lại ngồi xem mặc kệ nàng.

Đừng nhìn Thiên Cực tông bề ngoài thoạt nhìn còn chỉ là một môn phái trung đẳng, nhưng tài sản vô hình trong tay tông chủ Ngu Dung Ca quá nhiều.

Lại không phải không có điều kiện này, đỉnh cấp đan dược dùng làm kẹo mà ăn cũng không có vấn đề gì.

Nửa tháng sau.

Lý Nghi thân mặc áo trong, đi vào trong điện đã bố trí tốt. Ngu Dung Ca tự mình đưa nàng tới cửa.

Lý Nghi lúc này mới phát hiện, người tẩy tủy cho nàng đều không phải là tu sĩ bình thường, mà là Mục Từ Tuyết tổ tiên!

Nhìn thấy Mục đại lão, Lý Nghi ngẩn ra.

Ngay sau đó theo bản năng quay đầu nhìn phía ngoài cửa Ngu Dung Ca.

Ngu Dung Ca cười cùng nàng vẫy vẫy tay.

Thần sắc kinh ngạc tan đi, Lý Nghi mím môi, từ xa hướng về phía nàng gật đầu.

Rồi sau đó xoay người đi hướng Mục đại lão.

Nếu là đoạn thời gian vừa quen biết, nàng sẽ kinh sợ, hận không thể dùng sinh mệnh của mình đi báo đáp nàng.

Nhưng hiện tại, các nàng đã cùng nhau đi qua rất xa.

Lý Nghi biết, các nàng còn có tương lai xa hơn.

Tương lai còn dài.

Sau khi Lý Nghi theo Mục Từ Tuyết bế quan, Thiên Cực tông lại một lần khôi phục yên lặng thường ngày.

Hiện giờ Tu tiên giới không có gì đại sự, Tiên Minh mỗi tháng từ xa họp hai lần là đủ rồi.

Thẩm Trạch hiện giờ lại đem chú ý đặt ở việc phát triển Thiên Cực tông.

Ngu Dung Ca làm tông chủ, nghị sự môn phái vẫn là phải đi.

Chỉ là những người bên cạnh nàng đều là cuốn vương tinh anh, căn bản không cần nàng bận tâm gì.

Nàng lại có được một phiếu quyền phủ quyết.

Không thể không nói, cái tông chủ này làm được quá vui vẻ.

Ngu Dung Ca tin tưởng ngay cả bá đạo tổng tài hiện đại chỉ sợ cũng không thoải mái như nàng.

Kỳ thật nghị sự môn phái cơ bản đều là những chuyện vặt vãnh hàng ngày.

Từ Thẩm Trạch, Liễu Thanh An và những người khác xử lý là được.

Ngu Dung Ca liền ngồi ở vị trí chủ, vẻ mặt đứng đắn mà chạy thần.

Nàng chống cằm, đôi mắt bất tri bất giác chạy tới trên người Thẩm Trạch.

"Cho nên thôn xóm linh thực của Phàm tộc hiện giờ có lẽ có thể..."

Giọng kiếm tu trầm ổn thanh lãnh.

Thẳng đến khi hắn theo bản năng đón lấy ánh mắt Ngu Dung Ca.

Hai người đối diện khi, lời nói của Thẩm Trạch ngắt quãng một cái chớp mắt.

Ngay sau đó hắn dường như không có việc gì mà dời đi ánh mắt, ngữ điệu bình tĩnh mà giảng thuật tiếp.

Ở phương diện tu luyện và những món đồ chơi kia, Ngu Dung Ca và Thẩm Trạch coi như lưỡng bại câu thương, ai cũng không thảo được lời.

Đánh đổi cho việc Ngu Dung Ca một ngày tu luyện hai canh giờ, là Thẩm Trạch bị những thủ đoạn hoặc tò mò hoặc đùa dai của nàng làm lẫn lộn giới hạn công việc và riêng tư.

Thẩm Trạch là một người có đạo đức cảm rất cao, thập phần tự xét lại.

Cho nên đương tại loại trường hợp công chúng này, trên người hắn lại không ngừng truyền đến cảm giác căng chặt bị trói buộc, làm Thẩm Trạch ý thức không ngừng giằng co.

Sự nghiêm túc đứng đắn của nghị sự và sự riêng tư dính sát của hắn và Ngu Dung Ca vào ban đêm qua lại lặp lại.

Thẩm Trạch sắp chịu không nổi.

Rõ ràng là chuyện vốn dĩ bị hắn hoàn toàn bỏ qua.

Những món đồ chơi nhỏ mà Ngu Dung Ca đùa dai tặng, ngược lại làm hắn không ngừng nhớ tới những chuyện không nên nghĩ.

Sau khi hội nghị kết thúc, trở lại sân, Ngu Dung Ca rốt cuộc có thể trở lại ghế bập bênh của mình.

Nàng duỗi một cái lười eo, liền nhìn thấy Thẩm Trạch ở bên cạnh nàng ngồi xuống.

"Chúng ta nên nghiêm túc nói chuyện." Thẩm Trạch rất nghiêm túc.

Ngu Dung Ca lại nói, "Ta khát."

Thẩm Trạch nghiêm túc mà nhìn nàng. Ngu Dung Ca đáp lại bằng ánh mắt vô tội.

Qua nửa ngày, Thẩm Trạch vẫn là đứng dậy rót nước.

Ngu Dung Ca ôm ly nước.

Nàng uống mấy ngụm, mới hỏi, "Ngươi muốn nói chuyện gì?"

"Không có việc gì." Không nghĩ tới, Thẩm Trạch nói.

Ngu Dung Ca:?

Thần sắc Thẩm Trạch có chút đau đớn, "Lúc đi rót nước cho ngươi, cảm thấy ta có lẽ nói không lại ngươi. Vẫn là thôi vậy."

Ngu Dung Ca:???

Đừng a!

Sao lại dễ dàng từ bỏ như vậy?

Không hề cố gắng một chút sao?

"Không được nói như vậy!"

Ngu Dung Ca nghiêm túc mà nói, "Kiếm tu không thể nhẹ nhàng từ bỏ!"

"Ta không muốn đeo." Vì thế, Thẩm Trạch nói.

"Nó làm ta vẫn luôn thất thần."

Ngu Dung Ca thực thi một phiếu quyền phủ quyết: "Không được."

Thẩm Trạch không thể làm gì mà nhìn nàng.

Ngu Dung Ca cũng cảm thấy mình tựa hồ có chút quá mức ức h**p người.

Sao nàng lại hư như vậy?

Linh quang nàng chợt lóe, "Hay là thế này đi. Ngươi lại mang thêm cái khác, có lẽ phân tán lực chú ý liền sẽ không thất thần... Ai, đừng chạy a?"

Nhìn Thẩm Trạch thở phì phò mà rời đi, Ngu Dung Ca thở dài một hơi.

Nàng có thể đem phó tông chủ tính tình ổn định nhất toàn tông khí thành như vậy, cũng coi như là một loại bản lĩnh đi?

Bất quá người tốt dễ dàng bị bắt nạt.

Chính là bởi vì tính tình thật sự quá tốt.

Buổi tối Ngu Dung Ca nhìn căn nhà trống rỗng, nhắn tin cho Thẩm Trạch:

【 Hôm nay không tới sao? Ta lạnh quá. 】

Nghĩ nghĩ, nàng bổ sung một câu, 【 Không có chìa khóa sao? 】

Không lâu sau, liền nghe được tiếng gõ cửa ngoài cửa.

Ngu Dung Ca không khỏi lộ ra ý cười.

Nửa tháng sau, Lý Nghi xuất quan còn xa xa không hẹn, một người khác ở bên ngoài cũng đã trở về.

Từ khi Tiên Minh giải quyết nhị tông, tình thế đã ổn định, Thương Thư Ly liền không giống trước đây như vậy nguyện ý ở Thiên Cực tông ngốc, thường xuyên biến mất là mấy tháng.

Vốn dĩ là đại ma đầu nguyên tác, kết quả Thương Thư Ly hiện giờ ngược lại thành thợ săn tiền thưởng - một thân chính khí người tu tiên quá nhàm chán.

Vẫn là tà tu ma tu càng thích hợp để Thương Thư Ly triển khai trò chơi nhân tính.

Nghe nói Thương Thư Ly đã thành tên thợ săn tiền thưởng thanh danh tệ nhất.

Ma tu tà tu nghe được giọng hắn liền hai chân run lên, kêu cha gọi mẹ mà nhận lỗi.

Vì thế, Thương Thư Ly thập phần tiếc nuối.

Để có thể nhìn thấy một mặt chân thật của đám tà tu, Thương Thư Ly thậm chí sẽ dịch dung câu cá.

Thẳng đến gần đây đám tà tu ác nhân bị hắn làm cho như chim sợ cành cong, ngay cả mồm to ăn thịt cũng không dám, Thương Thư Ly mới cảm thấy tựa hồ nên trở về một chuyến.

Cho đám ác nhân này chậm rãi, sang năm lại tiếp tục chơi!

Vì thế, Thương Thư Ly mang theo quà tặng hắn chuẩn bị cho Ngu Dung Ca vui vẻ mà trở về ăn Tết.

Hắn đem kết quả gặp ác nhân và thực nghiệm nhân tính gần nửa năm nay đều viết ở vở, đặc biệt mang về để cùng Ngu Dung Ca thưởng thức.

Ngu Dung Ca quen thuộc mà làm lơ những câu viết ở trên 'Hảo nhớ tiểu thư', 'Muốn cùng tiểu thư cùng nhau thưởng thức trăng sáng, nhưng trăng sáng không chói mắt bằng ngài' chờ lời đường mật, trực tiếp bắt đầu xem chính văn.

Nàng một bên thưởng thức, một bên cùng Thương Thư Ly giao lưu những thực nghiệm nhân tính không có nhân tính hơn, đối với nhau lộ ra nụ cười âm hiểm.

"Lần này trở về liền ở lại một đoạn thời gian đi."

Ngu Dung Ca buông sách. Nàng nói, “Đáng tiếc Mục tiền bối còn đang bế quan...”

Thương Thư Ly lập tức thở phào nhẹ nhõm, “Vậy tốt quá. Khụ, ta là nói Mục tiền bối bế quan chính thức quan trọng. Chờ nàng xuất quan ta lại đi bái kiến.”

Vừa dứt lời, một con xà nắm tay to, dài đến ngang eo người trưởng thành vèo một cái bò tới trong lòng ngực Ngu Dung Ca.

"Đây là tiểu Giao." Ngu Dung Ca từ ái mà sờ sờ đầu tiểu Giao.

“Nó hiện giờ còn đang khôi phục thân thể. Luận bàn thích hợp đối với nó có lợi cho sức khỏe. Người trong tông đều đã luận bàn với nó, liền còn thừa ngươi.”

Thương Thư Ly:…

Hắn là cùng loài bò sát như Giao Long xà này không qua được, đúng không.

Đương nhiên, câu này chửi thầm hắn chỉ dám nói trộm trong lòng.

Kỳ thật tiểu Giao không nên trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà lớn như thế.

Nhưng mà Thiên Cực tông cho nó ăn những thứ ngon quá nhiều, tiểu Giao chính mình cũng nỗ lực.

Sau khi chào hỏi, ước định vài ngày nữa luận bàn, tiểu Giao liền vội vàng rời đi, đi trước đến nhà ăn xà tham ăn được thiết lập riêng cho nó mà ăn một bữa no nê - cái nhà ăn hoàn toàn mới chỉ vì nó tồn tại được xây xong, Ngu Dung Ca kiên trì muốn đặt tên này.

Tiểu Giao từ nghĩa đen cảm nhận được sự giễu cợt của nàng.

Làm sao bây giờ đây, cũng chỉ có thể tha thứ nàng.

Nói tóm lại, ăn xong bữa thứ sáu hôm nay, tiểu Giao chui vào ao hồ Thiên Cực tông, lại bắt đầu khổ tu.

Bên này, Thương Thư Ly ở trong phòng Ngu Dung Ca cùng nàng cùng nhau nhấm nháp điểm tâm, nhưng trực giác nhạy bén của hắn tổng cảm thấy có gì đó không đúng.

"Sao ta cảm giác kỳ lạ vậy." Hắn lẩm bẩm nói.

“Chỗ nào kỳ lạ?”

Thương Thư Ly không thể nói rõ.

Chỉ là cảm thấy giống như có thứ gì đó đã thay đổi.

Nhấm nháp xong trà chiều đã lâu, Thương Thư Ly quyết định cùng những người quen trong Thiên Cực tông gặp mặt từng người một, trò chuyện, xem hắn biến mất gần nửa năm nay có phải đã xảy ra cái gì không.

Đến nỗi vì sao không trực tiếp hỏi Ngu Dung Ca, còn không phải Thương Thư Ly quá hiểu rõ nàng.

Nàng muốn nói thì vừa rồi sẽ nói cho hắn.

Những lời thực sự, hắn hỏi cũng là không hỏi được.

Đơn giản mà nói, hắn nhát gan.

Kết quả mới vừa ra khỏi nhà, Thương Thư Ly liền nghênh diện đụng phải Thẩm Trạch.

"Ngươi đã trở lại?" Ngoài ý muốn nhìn thấy Thương Thư Ly nửa năm không gặp, Thẩm Trạch ngược lại rất cao hứng.

“Trở về bao lâu rồi, dùng bữa trưa chưa?”

"Vừa trở về. Ăn rồi." Thương Thư Ly nói, “Gần đây nửa năm...”

Thẩm Trạch chờ hắn nói tiếp, kết quả Thương Thư Ly cẩn thận mà đánh giá hắn một lượt.

“Sao vậy?”

"Sao ta cảm thấy ngươi thay đổi ở chỗ nào đó?" Thương Thư Ly vuốt cằm, tinh tế cân nhắc.

“Giống như khí chất so với trước đây ôn hòa hơn nhiều. Ngươi...”

Thương Thư Ly dừng lại.

Hắn bỗng nhiên nghĩ đến vừa rồi ở trong phòng, cũng nhận thấy được một tia không thích hợp.

Thương Thư Ly quay đầu nhìn về phía sân, lại nhìn về phía Thẩm Trạch tựa hồ nguyên bản muốn đi vào.

Hắn hít hà một hơi.

“Các ngươi... Các ngươi có phải có chuyện gì giấu ta không?”

Không thể nào.

Không phải là khả năng hắn nghĩ đến chứ?!

Bình Luận (0)
Comment