"Được rồi." Ngu Dung Ca cười híp mắt mà nói.
"Hiện tại có thể nói chuyện."
Thương Thư Ly quơ quơ còng tay, lại lần nữa xác nhận mình thật sự tránh thoát không ra.
Không có pháp thuật, cảm giác nguy cơ của Thương Thư Ly tăng nhiều.
"Tiểu thư. Không cần thiết như vậy đi. Này có phải hay không có chút quá khách khí?"
Thương Thư Ly kêu khổ nói, "Cho dù không có thứ này, ta cũng sẽ biết gì nói hết a!"
"Thật sự?" Ngu Dung Ca nhướng mày nói.
"Vậy ngươi rốt cuộc ở sau lưng ta rải bát cái gì?"
Hay lắm!
Hắn liền biết là Thẩm Trạch mách lẻo!
Mệt hắn còn miễn cưỡng tiếp nhận sự tồn tại và địa vị của Thẩm Trạch.
Không nghĩ tới tên này còn hư hơn cả hồ ly tinh nhiều!
Nhưng Thương Thư Ly biết, hiện tại Ngu Dung Ca cùng Thẩm Trạch mới là ích lợi thể cộng đồng.
Từ Thiên Cực tông bắt đầu, lại đến Tiên Minh, Chính Thanh, đem hai người họ trói chặt đến không thể tách rời.
Cho nên hắn chỉ là hừ hừ một chút, không có nói bậy Thẩm Trạch.
"Nghe nói hai người các ngươi ở bên nhau?" Hắn nói.
"Còn chưa tới cái nông nỗi kia." Ngu Dung Ca suy nghĩ một chút, "Nhưng có chút quan hệ riêng tư."
Cái này xác thật là từ ngữ có thể khái quát nhất trạng thái hiện giờ của nàng và Thẩm Trạch.
Tình bạn trở lên, người yêu chưa đầy.
Chẳng qua những người khác là dùng tình cảm ma hợp, hai người trưởng thành họ là dùng thân thể ma hợp, khụ khụ...
Nàng và Thẩm Trạch cũng chưa cảm thấy chuyện này có bao nhiêu kinh ngạc.
Chỉ là hai người họ thân là chính phó tông chủ thân phận đặc thù, cho nên trước mắt thực thi tuyến ngoại giao 'ngươi không hỏi ta không nói, ngươi hỏi ta liền thoải mái hào phóng nói cho ngươi'.
Nhìn Thương Thư Ly một bộ bộ dáng mạo chua, Ngu Dung Ca buồn cười nói, "Sao oán khí của ngươi lại nặng như vậy?"
"Ta có thể..."
"Không thể."
"Ta còn cái gì cũng chưa nói đi!" Thương Thư Ly căm giận nói.
Hai tay hắn bị khóa, chỉ có thể gục xuống ở trước người, thoạt nhìn có chút vô tội đáng thương.
Ngu Dung Ca cũng không hiểu sao có chút mềm lòng.
Nàng bất đắc dĩ nói, "Được. Ngươi nói đi."
"Vì sao Thẩm Trạch có thể, mà ta không được?"
Thương Thư Ly hỏi, "Ta chỗ nào so với hắn kém?"
Ngu Dung Ca hỏi ngược lại, "Vậy ngươi lại vì sao muốn đâu? Là để đạt thành mục tiêu ban đầu của ngươi?"
Thương Thư Ly ngẩn ra.
Hắn tựa hồ giờ phút này mới từ ký ức xa xưa nhảy ra khỏi mục tiêu ban đầu bị chính mình quên mất.
Ngay từ đầu hắn cho rằng Ngu Dung Ca ở thế giới này độc nhất vô nhị, nàng cùng hắn giống nhau là người chơi.
Mà còn có cái gì là so với việc chinh phục một người chơi khác càng thú vị đâu?
Tìm được nhược điểm của nàng rồi đánh nát nàng, hay là có được trái tim nàng, đều là một loại thắng lợi trò chơi.
Hai người họ đối với điều này đều trong lòng biết rõ ràng.
Hắn là một con sói tham lam, vì có được lạc thú mình muốn mà dừng lại bên người nàng.
Hắn có thể vì nàng mà làm việc, nhưng cũng đang rình mồi như hổ.
Nếu Ngu Dung Ca ngày nào đó làm hắn không còn vừa lòng, Thương Thư Ly khả năng sẽ tùy thời cắn ngược lại nàng một miếng.
Nhưng mà, không biết từ khi nào, sự nguy hiểm này tựa hồ dần dần nhạt đi.
Ngu Dung Ca không biết không trúng mà chậm rãi thuần hóa hắn, làm Thương Thư Ly mất đi tính nguy hiểm nguyên bản.
Hắn thậm chí rất lâu rồi không có ý tưởng muốn chiến thắng nàng này.
Thẳng đến giờ phút này, Thương Thư Ly mới bỗng nhiên ý thức được mình đã biến hóa bao nhiêu.
"...Không phải như thế." Thương Thư Ly thấp giọng nói.
Hắn nhìn phía Ngu Dung Ca, thần sắc hiếm có mà đứng đắn nghiêm túc.
"Ta kỳ thật đã sớm không để ý mục tiêu lúc trước. Dung Ca, ta thừa nhận ngươi là người thắng giữa chúng ta."
Thương Thư Ly nói, "Ta chỉ là không rõ. Trong thế giới này chỉ có hai người chúng ta là đồng loại, nhưng trong lòng ngươi, ta tựa hồ trước nay đều không đặc biệt."
Hắn nói, "Ta có thể thua bởi ngươi. Nhưng ta không hiểu, vì sao ta lại thua bởi những người khác."
Ngu Dung Ca nhìn về phía Thương Thư Ly.
Ánh mắt nàng bình tĩnh như vậy, làm ánh mắt Thương Thư Ly bắt đầu lập lòe, cuối cùng trước một bước đột nhiên nghiêng đầu, chật vật mà tránh né ánh mắt nàng.
"Kỳ thật trong lòng ngươi rõ ràng đáp án, không phải sao?" Ngu Dung Ca bình tĩnh mà mở miệng.
Thương Thư Ly đem thế giới coi là một bàn cờ.
Hắn nhìn thấu sự tự do của Ngu Dung Ca đối với thế giới này.
Họ giống nhau, luôn sẽ thấy rõ thứ mà mọi người bên cạnh muốn, hơn nữa lấy cái này tới vì chính mình kiếm lời.
Hắn trước nay đều cho rằng chỉ có hắn và Ngu Dung Ca mới là người chơi trên bàn cờ.
Nhưng mà đối với Ngu Dung Ca người xuyên sách này mà nói, Thương Thư Ly và những người khác thật sự sẽ có cái gì bất đồng bản chất sao?
Thương Thư Ly thông minh như vậy, hắn đã sớm nên nghĩ đến điểm này.
Hắn chỉ là không muốn tin tưởng trong mắt Ngu Dung Ca, hắn cùng vạn vật chúng sinh bị hắn xem nhẹ không có bất luận gì khác nhau.
Người chơi ngạo mạn cho rằng tìm được đồng loại, lại không có nghĩ đến, người kia so với hắn còn muốn cao ngạo.
Giống như hắn nhìn không thấy chúng sinh, Ngu Dung Ca cũng đồng dạng đối với hắn có mắt không tròng.
Còn có cái gì so với chuyện này càng đả kích nhân tâm?
Sự trầm mặc ở giữa hai người trôi đi.
Thương Thư Ly bỗng nhiên cười khẽ ra tiếng.
"Đây là báo ứng của ta." Hắn nhẹ giọng nói.
"Ta đùa bỡn nhân tâm, chung quy cũng bị chính trái tim mình lừa gạt."
"Thương Thư Ly. Là chính ngươi quy định phạm vi hoạt động." Ngu Dung Ca nói.
"Ta chưa bao giờ cảm thấy ta là người chơi nhìn xuống chúng sinh. Ta cùng những người khác trên thế giới này không có bất luận gì khác nhau."
Hai người họ thủ đoạn xác thật rất giống nhau, nhưng mà Ngu Dung Ca làm không được máu lạnh như Thương Thư Ly.
Mấy năm nay ở Tu tiên giới đối với Ngu Dung Ca mà nói là quá trình thu hoạch.
Bởi vì nàng chưa bao giờ xem nhẹ bất luận một sinh mạng nào, nàng nhận lấy tấm lòng chân thành của nhóm người tu tiên, người bên cạnh nàng cũng càng ngày càng nhiều.
Ngu Dung Ca đối mặt toàn bộ thế giới khi là khoan dung tiếp nhận, mà Thương Thư Ly lại là bài trừ cực đoan.
Họ xác thật rất hiểu biết lẫn nhau, trong tính tình cũng có nơi tương đồng, thoạt nhìn là người cùng loại, nhưng trên thực tế khác biệt khá xa.
Thương Thư Ly trầm mặc, cả người hắn hơi thở thập phần trầm thấp.
Ngu chưa bao giờ gặp qua Thương Thư Ly bộ dáng sa sút như vậy.
Nàng nhịn không được mở miệng hỏi đến, "Có phải hay không đồng loại thật sự đối với ngươi mà nói quan trọng như vậy sao? Cho dù không có điểm này, chẳng lẽ ta không vẫn là người hiểu ngươi nhất?"
"Kia không giống nhau!" Thương Thư Ly khô cằn mà nói.
"Được rồi. Cho dù trong lòng ngươi ta và những người khác không có gì khác nhau, thì vì sao lại là Thẩm Trạch, mà không phải ta?"
Hắn có chút quật cường, có chút ủy khuất, "Ta ngay cả gia nhập các ngươi cũng không được sao?"
Ngu có chút đau đầu, "Thương Thư Ly. Ngươi có thể nói cho ta, ngươi rốt cuộc vì sao lại kiên trì chuyện này như vậy?"
Thương Thư Ly trầm mặc.
Qua nửa ngày, hắn nói, "Giữa chúng ta đã không có ích lợi gắn bó. Cái này làm cho ta cảm thấy... Rất không quen."
Nói ra lời nói thật, đối với người như Thương Thư Ly mà nói là đáng sợ.
Mức độ trí mạng ước tương đương yêu thú vì tín nhiệm nhân loại, đem yêu đan của mình nhổ ra tùy ý đối phương đắn đo.
Phương thức xử lý quan hệ nhân tế của Thương Thư Ly chính là không ngừng mà chế hành lẫn nhau.
Hắn như là một dị tộc bắt chước nhân loại, mỗi câu nói mỗi sự kiện đều là quá trình cân nhắc và tính toán.
Không có bất luận mưu mẹo và đường lui, việc nói thẳng thắn thà rằng giết hắn còn khó chịu hơn.
Vai Thương Thư Ly một chút gục xuống dưới.
Hắn không tìm được phương thức có thể tiếp tục cùng Ngu Dung Ca bảo trì sự thân mật ích lợi, lại đem bản thân mình lộ ra.
Thân thể hắn còn hướng Ngu Dung Ca, đầu lại quật cường mà liếc qua đi.
Thái dương Ngu Dung Ca thẳng nhảy, "Cho nên biện pháp giải quyết ngươi nghĩ đến, chính là cùng ta có giao dịch thân thể?"
Thương Thư Ly cam chịu mà rũ đầu.
Ngu Dung Ca tức không đánh mà ra.
Nhịn không được ở dưới bàn đá hắn một cước.
Nàng thật là không thể lý giải mạch não của Thương Thư Ly.
Việc cỏn con, ở bên hắn đều mau não bổ ra một cái vở kịch cung đấu.
"Thương Thư Ly. Ngươi là một tên ngốc tử sao? Này coi như cái vấn đề gì?"
Nàng nói, "Ngươi có hay không nghĩ tới, ta cũng sẽ lo lắng ngươi có một ngày bởi vì nhàm chán mà biến mất không còn thấy bóng dáng đâu?"
Thương Thư Ly ngẩng đầu.
Ánh mắt lập lòe mà trộm ngắm nàng.
"An ủi ta?" Hắn nhỏ giọng nói thầm.
"Chẳng lẽ ta cùng mỗi người bên cạnh ta đều có giao dịch ích lợi sao?" Ngu Dung Ca tức giận nói.
"Thân thể của ta khôi phục khỏe mạnh, vì sao Tiêu Trạch Viễn không lo lắng ta đuổi hắn đi đâu? Huynh muội Hồ tộc sao sẽ an tâm mà đi Yêu giới làm sự nghiệp, không lo lắng quan hệ của ta và họ phai nhạt đâu?"
Cái này liền vượt qua phạm vi nhận thức của Thương Thư Ly.
Hắn chỉ là biết không luận bất luận sinh vật nào đều có bản năng tụ tập, đây là kiến thức mặc định.
Hắn như cũ nhỏ giọng nói, "Bởi vì các ngươi... Quan hệ tốt?"
"Đúng vậy. Chẳng lẽ quan hệ hai người chúng ta không tốt sao? Ngươi sao lại lo lắng loại chuyện nhàm chán này?"
Ngu Dung Ca nói, "Phòng của ngươi liền ở trong sân của ta. Lại không có người đi chiếm. Ngươi từ đâu mà nhìn ra ta muốn đuổi ngươi đi rồi?"
Thương Thư Ly vừa nghĩ như vậy, giống như... Là như thế này?
Hắn ngồi thẳng. Không xác định nói, "Cho dù ta thua bởi ngươi, cũng không có giá trị lợi dụng, ngươi cũng sẽ không đuổi ta đi?"
"Đúng vậy!" Ngu Dung Ca bất đắc dĩ mà nói.
"Thiên Cực tông là nhà của mọi người. Chỉ cần ngươi nguyện ý, nơi này vĩnh viễn có vị trí của ngươi."
Thương Thư Ly được đảm bảo, cả người nháy mắt yên ổn xuống dưới.
Hắn hai tay đáp ở trên bàn, yên lặng nhìn Ngu Dung Ca, mỹ mãn mà nở nụ cười.
Ngu Dung Ca cho rằng hắn tốt rồi.
Không nghĩ tới Thương Thư Ly bỗng nhiên nói, "Nhưng lòng ta vẫn là trống rỗng."
"Có phải không?" Ngu Dung Ca hiền lành mà nói.
"Có phải đang tưởng niệm Mục tiền bối không?"
"Ta không có. Ta không phải!" Thương Thư Ly liên tục cự tuyệt.
"Chỉ là đối với ta mà nói, một câu lời hứa mà thôi, ta rất khó hoàn toàn yên tâm."
Đã hiểu.
Không có hợp đồng bóc lột cả người không thoải mái đúng không?
Thời buổi này, thế mà còn có cải trắng đơn thuần như vậy chủ động muốn làm công khẩn cấp.
Nụ cười Ngu Dung Ca càng thêm điềm mỹ, "Cái này dễ làm. Chúng ta lại ký một cái hợp đồng, tuyệt đối làm ngươi vừa lòng."
Có được khế bán mình mới của mình, Thương Thư Ly rốt cuộc an tâm.
Hắn cảm thấy mỹ mãn mà thu hồi.
Ngu Dung Ca cho rằng chuyện này kết thúc, kết quả Thương Thư Ly lại nhịn không được nói một câu, "Cho nên ta rốt cuộc kém ở Thẩm Trạch nơi nào?"
Hay lắm.
Đều học được cái kiểu gọi lại như thuật nói chuyện của talkshow rồi.
Ngu Dung Ca ngoắc ngón tay, Thương Thư Ly liền thấu lại đây.
Nàng nhẹ nhàng mà v**t v* đỉnh đầu hắn.
Thương Thư Ly liền đè thấp thân thể.
Khi tay nàng lại một lần trải qua, hắn chủ động ngẩng đầu, làm lòng bàn tay nàng rơi xuống lông mày và sống mũi thẳng tắp của hắn.
Ngu Dung Ca lại thu hồi tay.
"Đây là ngươi. Thương Thư Ly." Nàng bình tĩnh mà nói.
"Ngươi là một người có dã tâm và tham lam. Chỉ cần đối phương lộ ra cho dù chỉ một chút xơ hở, ngươi liền sẽ đem đối phương cắn nuốt không còn sót lại gì."
"Nếu ngươi bước vào lĩnh vực riêng của ta, ngươi sẽ nghĩ mọi cách đoạt lấy khống chế hết thảy của ta. Đây là bản tính của ngươi."
"Mà việc kiềm chế ngươi yêu cầu ta phải lúc nào cũng duy trì sự thanh tỉnh. Quá phiền toái."
Thương Thư Ly tiếc nuối nói, "Ngươi thì bất đồng. Ta sẽ không làm như vậy."
Ngu Dung Ca cười.
"Giống như ngươi không tín nhiệm lời hứa của ta, ta đồng dạng cũng không có cách nào hoàn toàn tin tưởng ngươi."
Quá thông minh, quá lợi kỷ người thường thường không có cách nào làm được hoàn toàn tín nhiệm lẫn nhau.
Chỉ có núi cao chót vót trầm mặc, ao hồ rộng lớn bình tĩnh, mới có thể hoàn toàn cất chứa tất cả góc cạnh trong tính tình của nàng, làm nàng cảm thấy an toàn và thả lỏng, lại vĩnh viễn không cần lo lắng bị cái này cắn nuốt.
Sau khi rốt cuộc tiễn đi Thương Thư Ly phiền toái hơn cả con Husky này, Ngu Dung Ca vẫn luôn chưa thấy được Thẩm Trạch.
Thẳng đến khi một đệ tử nội môn lại đây đưa cơm, nhìn thấy nàng bên này đã bận xong rồi, mới hưng phấn mà nói, "Tông chủ. Chiều nay khi Đại sư huynh cảnh giới buông lỏng, đã đi vào trong núi tránh lôi trận để chuẩn bị độ kiếp rồi! Bế quan giai đoạn trước ít nhất còn muốn nửa tháng, cho nên hắn dặn chúng ta không cần quấy rầy ngài."
Nhanh như vậy sao?
Ngu Dung Ca bỗng nhiên cảm thấy, Thương Thư Ly về sau ngày tháng chỉ sợ sẽ càng ngày càng nhiều màu sắc.