Giống Như Một Giấc Mộng

Chương 23

“Kỳ Anh… Cậu cứ để tôi ở lại đây… Nhanh chân… chạy đi…” Tử Di dùng hết chút khí lực cuối cùng nói với cậu: “Tôi có chết… cũng không hối…” Nói rồi, mi mắt của cô nặng nề hạ xuống.

“Này… này… Tử Di, cô đừng có ý nghĩ chết lãng xẹt như vậy chứ. Cô tỉnh lại đi, lỗi là của tôi cơ mà.. Cô nói không hối hận là có ý gì đấy? Trả lời tôi!” Giọng của cậu từ khe khẽ trở nên mất khống chế.

Bên kia, cuộc đấu súng vẫn đang diễn ra. Những phát súng vang dội chói tai. Đạn nhanh chuẩn bay đi với tốc độ cao. Vậy mà ở bên này, Lâm Kỳ Anh đang ngồi hối hận và tự trách bản thân.

Kỳ Anh vẫn đang trong tình trạng tự trách đột nhiên bị lôi đi. Cậu hốt hoảng định kêu lên nhưng rất nhanh đã bị bịt miệng: “Cứ la lên nếu cậu muốn chết ở nơi này.”

Chỉ một câu nói thôi đã làm cho đầu óc của cậu ngay lập tức tỉnh táo lại. Tình huống cấp bách thế này mà cậu dám ngồi đây tự trách, cậu đúng là đồ điên. Việc đầu tiên cần nghĩ đến phải là tìm cách thoát đi mới đúng.

Nhưng mà khi Lâm Kỳ Anh định đưa cả Tử Di đi, người kia lại ngăn lại ý nghĩ ấy: “Bây giờ đã là lúc nào rồi mà cậu còn muốn đem theo một cái xác chết bên mình? Cậu ngu ngốc đến hết thuốc chữa rồi đúng không?”

“Nhưng Tử Di cô ấy…” Cậu định phản bác nhưng lại không biết nên nói điều gì cho phải.

“Tử Di cô ấy làm sao? Cô ấy chết rồi. Điều này chính cậu đã rõ ràng. Tôi sẽ cho người đem xác của cô ấy về hỏa táng sau. Bây giờ thoát thân trước rồi nói.”

Anh ta nói xong liền kéo theo Kỳ Anh chạy mà không ngoái đầu lại.

Lâm Kỳ Anh đột nhiên kéo anh ta lại, cứng rắn nói: “Là tôi hại cô ấy như thế này. Tôi cảm thấy mình phải có trách nhiệm!”

“Cậu bớt điên đi có được không? Nếu không có cậu, cô ấy cũng sẽ âm thầm giúp đỡ cho Huyền Phong tránh bớt phiền toái từ Cửu Long. Cậu cho rằng Cửu Long Bang sẽ để cô ấy sống yên ổn hay sao? Tôi sợ là sẽ chết khó coi hơn thế này nhiều.”

“Hoàng Khánh, cậu không có chút cảm giác nào trước cái chết của người khác sao? Cậu lạnh lùng vô tình đến vậy sao? Nhìn người khác chết ngay trước mặt, cậu vẫn có thể ung dung tự tại sao?” Sau một khoảng thời gian im lặng, Lâm Kỳ Anh đột nhiên hỏi.

“Tôi sẽ không đau lòng vì những người không quan trọng.” Hoàng Khánh cũng đột nhiên dừng chân, trả lời câu hỏi của cậu.

“Cậu…” Lúc này, dường như mối liên hệ mỏng manh giữa Kỳ Anh và người con trai đang đứng trước mặt cậu vụn vỡ thành từng mảnh nhỏ.

“Nhưng tôi cũng đã từng rất đau đớn khi cậu…” Tiếng súng vang lên đột ngột làm cho Lâm Kỳ Anh sững người. Hoàng Khánh khuỵu xuống, sau lưng cậu ta là khuôn mặt của một kẻ trong nhóm người cậu ta mang theo. Không phải cảnh sát, không phải Huyền Phong mà lại là người của mình. Một kẻ phản bội… nhục nhã làm sao.

Ngay lập tức có một viên đạn lao đến xuyên qua thái dương của tên phản bội. Hắn cứ như thế ngã xuống đất, chết cũng không kịp nhắm mắt.

Kỳ Anh chứng kiến sự việc này, cậu cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo. Sau đó cậu nhanh chóng dìu Hoàng Khánh chạy thoát khỏi nơi nguy hiểm này.

Kỳ Anh không lao ra đường lớn mà rẽ vào một con ngõ nhỏ hẹp. Dìu Hoàng Khánh ngồi dựa vào tường, Kỳ Anh dồn hết sự bình tĩnh của mình và chút vật dụng ít ỏi đi sơ cứu cho Hoàng Khánh. Vì tình trạng nguy cấp, cậu rút điện thoại ra gọi cho con trai quản gia nhà họ Lâm – Kha Viễn Tường, bảo anh ta nhanh chóng lái xe đến đón cậu.

“Hoàng Khánh, cậu phải giữ tỉnh táo, đừng có ngủ mất. Nếu cậu mà dám ngủ, tôi sẽ bán quách chiếc xe mô tô của cậu.” Kỳ Anh cố gắng nói chuyện với cậu ta.

“Cậu nghĩ cậu có thể… bán nó đi được sao…?” Hoàng Khánh nhếch môi, đau đến nhe răng trợn mắt.



“Không nghĩ đến cậu ngốc… mà tôi cũng ngốc theo cậu…”

“Cậu dám nói lại lần nữa không? Tôi ngốc ở chỗ nào? Cẩn thận tôi bẻ gãy hai cái răng cửa của cậu.” Kỳ Anh trừng mắt nhìn cậu ta.

“Nếu cậu không ngốc thì cậu có thể bất chấp nguy hiểm đi cứu người không liên quan sao? Lại còn là một kẻ sớm muộn gì cũng chết…”

“Ai mà sẽ không chết cơ chứ? Sau này tôi cũng sẽ chết đi, vậy cậu còn đến cứu tôi làm gì?” Kỳ Anh kiên trì phản bác.

“Bởi vì… tôi không muốn cậu chết bây giờ… Như vậy quá lãng phí cơ hội khó khăn lắm trời mới cho…” Hoàng Khánh bắt đầu không giữ vững thần trí. Dù cho cơn đau có buốt lên tận não thì cậu ta cũng không có cách nào tỉnh táo.

“Cơ hội trời cho gì? Cậu đang nói về cái gì?”

Lâm Kỳ Anh chưa kịp hỏi, một chiếc xe đã dừng lại ngay trước mặt. Viễn Tường nhanh chóng giúp Kỳ Anh đưa Hoàng Khánh lên xe.

“Cậu chủ, chúng ta đến nơi nào?”

“Đến nơi đó đi.” Lâm Kỳ Anh cũng không quản nhiều chuyện, nơi nào có thể che giấu người bị thương thì tốt.

Kha Viễn Tường thật ra cũng không thân thiết với vị thiếu gia này cho lắm. Chỉ là thỉnh thoảng cậu sẽ bảo anh đưa cậu đến nơi đó. Mà nơi đó, ngoại trừ anh, chưa có ai trong Lâm gia biết Kỳ Anh thường xuyên ghé nơi này. Họ chỉ biết cậu có làm từ thiện nhưng họ không quan tâm đến việc cậu làm từ thiện ở đâu.

Đây là lần đầu tiên anh ta thấy cậu chủ của mình đưa một người lạ mặt đến. Điều đó có lẽ là: Người kia là người có được sự tin tưởng của Lâm thiếu dòng chính.

Nơi đó mà Lâm Kỳ Anh nói đến chính là cô nhi viện Hạnh Phúc.

Trước khi Lâm Anh được đưa đến Lâm gia, cô đã có một khoảng thời gian sống ở cô nhi viện này. Lúc đó bà ngoại của Lâm Anh chứng kiến cái chết của Nhan Trúc, chút nỗ lực cuối cùng của bà cũng sụp đổ.

Bà sống đến cái tuổi ấy, nhìn đứa con gái duy nhất của mình vì một thằng đàn ông tệ bạc mà chịu mọi nhục nhã sinh ra đứa cháu ngoại. Nhưng sau đó con bà cũng không được sống yên ổn chút nào.

Sau khi sinh con, Nhan Trúc bị bệnh tật quấn thân. Bà chống đỡ đến lúc ấy cũng đã là quá sức. Việc con gái mất giáng cho bà một cú mạnh, khiến cho bà quỵ ngã.

Cả cái nhà lúc đó một chút tiền cũng không còn, nợ nần khắp nơi. Bà con làng xóm cũng không thể thấy bà như vậy mà không giúp đỡ. Mà khi ấy, bà cụ không nuôi nổi Lâm Anh nữa cũng đành đưa cô vào cô nhi viện, một mình bà đi tìm tên đàn ông khốn nạn làm hại đời con gái bà để cho cô một cuộc sống tốt hơn.

Lâm Anh sống ở đó nửa tháng không tính là tốt nhưng cũng được xem là có cái ăn cái mặc. Tuy nhiên, lúc đó cô quá gầy nhỏ, lại mới đến nên trở thành cái đích để bắt nạt của vài đứa nhóc.

Chúng kéo tóc cô, ném bùn vào người cô, làm nhiều việc khác nữa chỉ để khiến cô khóc. Nhưng mà dường như sau cái chết của mẹ, tất cả cảm xúc của cô đều bị trôi tuột đi hết.

Mỗi ngày, Lâm Anh ngồi trước bậc thềm cô nhi viện, nhìn về phía núi non trùng điệp, hướng về ngôi nhà nhỏ trước kia cô sống mà lẩm bẩm gọi mẹ hàng trăm hàng nghìn lần. Cô gọi nhiều đến nỗi những tên nhóc kia nghĩ cô bị tâm thần nên không dám đến gần trêu chọc cô nữa.

Cô cứ nghĩ rằng mình sẽ vô cảm cho đến cuối đời, nhưng mà hai người kia lại khiến cho cô biết cười trở lại…

Lâm Kỳ Anh ngừng hồi tưởng lại quá khứ vì chiếc xe đã đỗ lại đúng nơi cậu muốn.

Những năm gần đây cậu hay đến nơi này, đóng góp khá nhiều tiền cho cô nhi viện, còn chơi với đám trẻ nữa nên rất được chào đón.

Cô nhi viện này thực chất là một nhà thờ, sau mới đem những đứa trẻ không cha không mẹ về nuôi dưỡng và giáo dục chúng thành người.

“Viễn Tường, phiền anh mời đến đây một bác sĩ có uy tín giúp tôi.”

“Vâng, cậu chủ.”

Kha Viễn Tường bây giờ chỉ mới 20 tuổi, là thế hệ quản gia tiếp theo của Lâm gia. Anh ta vốn vẫn còn đang học Đại học và làm việc cho tập đoàn của nhà họ Lâm.

Bây giờ Lâm Kỳ Anh vẫn đang trong quá trình xem xét anh ta. Nếu anh ta là trung khuyển của Lâm gia thì cậu cần phải khôn khéo trong việc lợi dụng anh ta cho kế hoạch của mình. Hoặc là cậu dứt khoát đá anh ta ra khỏi kế hoạch để tránh bớt sơ sót. 

Có vài việc tự tay làm sẽ yên tâm hơn mà đúng không?
Bình Luận (0)
Comment