Giống Như Một Giấc Mộng

Chương 32

“Muốn ăn gì?” Anh vừa lái xe vừa hỏi.

“Ăn gì cũng được… Ừm mà, thức ăn Trung đi, cay càng tốt.” Lâm Anh vừa mới mở miệng đã suy nghĩ lại. Thật ra đã lâu cô chưa có ăn mấy món cay Tứ Xuyên, bởi vì bảo dưỡng chút nhan sắc với cái dạ dày yêu dấu đấy mà.

“Anh chỉ hỏi vậy thôi, anh đã đặt nhà hàng sẵn rồi.” Hoàng Khánh cười nhưng lại khiến cô trở nên bực bội. Hừ! Đặt sẵn rồi còn làm bộ hỏi!

Nhưng khi anh đưa cô đến nhà hàng Thần Cảnh, cô lại thay đổi suy nghĩ trước đó, bây giờ cô thấy anh thật biết cách đùa giỡn người khác. Rõ ràng nhà hàng này loại thức ăn nào cũng có, còn đặc biệt giỏi làm thức ăn cay Tứ Xuyên. Anh nói vậy là cố tình trêu chọc cô thất vọng rồi lại làm cô vui vẻ. Cái tên này quay lại nước ngoài mấy năm rồi cũng hiểu chọc người hơn nhiều đấy.

Hoàng Khánh lịch sự mở cửa xe cho cô, cầm tay cô cứ như cầm tay một vị đại tiểu thư mà đưa vào bên trong nhà hàng. Cô đã đến Thần Cảnh kha khá lần rồi nhưng mà hồi hộp như bây giờ thì là lần đầu. Cũng không hẳn là hồi hộp nhưng nó mang đến một cảm giác rất khác.

Cô không hiểu cảm giác của mình khi bên cạnh Hoàng Khánh cho lắm nhưng cảm giác rất thân thiết, còn có chút an tâm khó nói ra thành lời. Từ trước tới giờ, Lâm Anh vẫn tự tin bản thân rất mạnh mẽ, dù cho có gì đang chờ phía trước thì cũng không cản nổi cô. Tuy nhiên Hoàng Khánh lại khiến cho cô muốn từ bỏ những thứ mà mình đang làm chỉ để trở thành một cô gái bình thường như bao cô gái khác.

Cũng từng có rất nhiều lúc cô tự hỏi vì sao mà cô lại làm những việc đó. Những lúc đó cô thường tự nói là vì trước kia đã bị họ rẻ rúng khinh thường, bị họ hãm hại phải sống thật khổ sở nhưng chính cô cũng không thể tin nổi lý do này. Bởi vì sau khi sống lại, chẳng có ai khinh thường cô cả, mọi người đều đối xử tốt với cô cho dù có là giả dối đi chăng nữa.

Ha ha! Bây giờ cô lại thấy có chút dư thừa khi suy nghĩ lung tung như vậy rồi. Còn sống và tận hưởng hiện tại là được rồi. Aiz, vậy cứ ăn theo ý thích đi, lo gì tương lai chứ!

“Em có thể không nghĩ đến việc đó nữa được rồi đấy. Anh cũng đã mệt mỏi khi đi với em rồi, giải thoát cho nhau đi thôi.” Câu nói này là một câu nói vô cùng điển hình và quen tai khi chia tay cho nên cũng chẳng có gì đáng để ý, cái khiến cô để ý là giọng nói của người nói ra câu này phi thường quen thuộc.

“Anh nói cái gì vậy? Bây giờ ý anh là tôi không còn đủ sức hấp dẫn và giá trị với anh sao? Anh nghĩ tôi đã phải chịu bao nhiêu đau lòng khi phải đính hôn với một người mà người đó không bao giờ đặt sự chú ý lên người tôi? Anh nghĩ tôi là đồ vật, có giá trị thì dùng, hết giá trị rồi thì vứt đi sao? Anh quả là con người thực dụng. Tôi hận anh!” Cô gái ở trong phòng hét lên, dù cho phòng riêng có cách âm đi chăng nữa thì cũng chẳng có tác dụng, huống hồ cửa phòng này lại chỉ khép hờ.

“Cô hiểu rõ giá trị của bản thân lắm, rất tốt! Vậy thì tôi càng không tiễn!” Giọng nói của người đàn ông lại cành lạnh nhạt hơn, không có chút nào đau lòng hay bất đắc dĩ.

“Anh giỏi lắm! Tôi không tin ngoài tôi ra, anh còn có thể đính hôn với ai khác!”

Lâm Anh cũng không phải là người tò mò gì, chỉ là cửa phòng đột ngột mở ra khiến cho cô nhìn rõ hoàn cảnh trong căn phòng này. Cô gái xinh đẹp tức giận đang cầm tay nắm cửa đẩy ra. Giữa căn phòng là một bàn thức ăn còn chưa có ăn xong. Và người đàn ông vừa mới nói chuyện vẫn đang ngồi đong đưa ly rượu một cách ung dung. Anh ta không ai khác lại chính là Hoắc Tĩnh Long.

Hoắc Tĩnh Long nhìn theo ra cửa lại bỗng nhiên nhìn thấy Lâm Anh đang nắm tay một chàng trai trẻ tò mò nhìn vào trong phòng. Ánh mắt hai người chạm nhau không báo trước nên anh khá là bất ngờ. Nhưng mà lòng anh giống như bị ai đó nhéo mạnh một cái. Chỉ là anh rất nhanh dằn xuống loại cảm giác ấy mà bước ra chào hỏi cô.

“Lâm Anh, trùng hợp quá nhỉ?” Anh nở nụ cười bắt chuyện với cô như thể con người lạnh lùng mới đây không phải là anh vậy. “Cô đi ăn trưa sao?”

“Ừ. Không biết chuyện mới đây là sao đây nhỉ? Chia tay bạn gái sao? Ở tuổi anh mà chia tay bạn gái rồi định ở vậy đến già à?” Hôm nay cô vui vẻ, phá lệ nói chuyện cũng hài hước hơn rất nhiều. Nhưng mà cái vị bên cạnh dường như không được vui, anh cứ liên tục giật giật tay cô khiến cho cô phải nhéo tay anh một phát. Người ta đang xã giao mà cứ thích phá đám là thế nào?

“Nếu em lo cho anh thì có thể kết hôn với anh.” Hoắc Tĩnh Long hiếm khi thấy cô đùa nên cũng đùa lại cô. Nhưng mà ai biết được đó là đùa hay anh muốn thế thật.

“Thật là vinh hạnh.” Cô cười cười. Có trời mới biết trong đầu anh ta có cái gì, cưới anh ta về không bị hành cho chết mới là lạ! Nhưng mà bây giờ cô còn chưa có cưới anh ta đâu, bàn tay cô đã bị người bên cạnh hành hạ sắp hỏng rồi. “Thôi tôi đi trước đây nhé, hẹn gặp anh sau.”

Chào tạm biệt xong, cô nhanh chóng đi theo anh vào trong phòng ăn riêng của hai người. Cô ngồi đối diện nhìn khuôn mặt nhăn nhó của anh, trong lòng thầm tự hỏi lý do khiến anh buồn bực. “Anh sao thế? Tâm trạng không tốt?”

Hoàng Khánh hừ nhẹ một tiếng, cô còn không tự giác biết lỗi! Chẳng lẽ cô muốn kết hôn với ông chú đó sao?

Lâm Anh không hiểu, anh hừ cái gì? Mà thôi, trước tiên cô phải gọi thức ăn để lấp đầy bụng đã. Nhưng mà bữa này anh trả hay cô trả đây ta? Thật là đau đầu mà. Tuy nhiên, việc anh đen mặt thật sự chẳng ảnh hưởng chút nào đến tâm tình ăn uống của cô cả. Cô ăn đến vô cùng vui vẻ, chẳng thèm để ý đến anh. 

Rốt cuộc vẫn là anh không nhịn được hỏi: “Cô thật sự muốn kết hôn cùng anh ta sao?”

“Ai nói với anh thế?” Cô hít hà dùng khăn giấy lau miệng, đúng là đồ cay Tứ Xuyên có khác, ăn thật thích. “Cái đó chỉ là xã giao, nói đùa thôi, anh không hiểu sao? Ai lại đi lấy một ông chú gian xảo về nhà chứ!” Đây là cái kẻ suốt ngày nói cô ngu ngốc đấy à? 

Anh đang nghĩ gì vậy, đây rõ ràng chỉ là một câu đùa giỡn, như thế nào lại suy nghĩ nhiều đến vậy? Từ khi nào anh trở nên đa tâm đến thế? Hoàng Khánh liếc nhìn Lâm Anh, lại thấy cô đang nhìn mình nên cũng thu hồi tầm mắt.

“Từ nãy đến giờ anh chưa ăn gì đấy. Còn không mau ăn đi, anh còn muốn ngồi nhìn đến khi nào?” Phải ăn nhanh rồi còn đưa cô đi chơi tiếp chứ, anh làm cái gì mà cứ thần người như vậy.

Sau đó thì Hoàng Khánh cắm cúi ăn, Lâm Anh lại nhìn anh ăn không chớp mắt. Ông trời quả thật bất công, có một số người đã đẹp thì ngay cả ăn, ngủ, nghỉ gì cũng đẹp cả, lại không thể chê vào đâu được nữa chứ. Cô là đang ghen tỵ với vẻ ngoài của kẻ đáng hận nào đó. Đẹp trai như vậy có thể nào ở nước ngoài đã quyến rũ vô số thiếu nữ rồi kham không nổi chạy về đây trốn không?

“Đừng nhìn như thể anh nợ em năm trăm vạn vậy. Hay là đột nhiên hôm nay bỗng thấy anh quá đẹp trai nên nhìn không rời mắt nổi rồi?” Hoàng Khánh đang ăn đột nhiên nhìn cô, cười tựa tiếu phi tiếu.

Khuôn mặt trẻ con không kém của cô đột nhiên hơi đỏ lên, chỉ là vẫn cố làm như không có gì nói: “Anh quá tự tin rồi!”

“Vậy vì sao em nhìn anh không chớp mắt đây? Chẳng lẽ trên mặt anh có cái gì đó quyến rũ tầm mắt của em đến vậy trừ vẻ đẹp của anh ra?” 

Lâm Anh đột nhiên cảm thấy kỳ lạ. Hoàng Khánh liệu có thật sự biết bí mật của cô không? Có vẻ điều đó là thật, nhưng vì sao anh biết? Cái này mới là việc làm cô đau đầu, cô luôn che giấu không nói với ai trừ Nhã Phương Nguyên. 

Tạm thời bỏ qua những việc đó, bây giờ cô còn có thắc mắc khác. Tại sao anh lại giành hôm nay ra đi chơi với cô, còn xem đó là điều kiện hợp tác chứ? Hơn nữa, tại sao khi cô đùa giỡn việc kết hôn với Hoắc Tĩnh Long thì anh buồn bực không vui? Anh và cô còn đối xử với nhau cứ như người yêu lâu năm rồi vậy.

Chẳng lẽ anh biết cô là nữ từ trước và thích cô lâu rồi? Cô chợt táo bạo nghĩ vậy. Nếu thật sự là như vậy… chắc anh sẽ phải đợi thêm một thời gian nữa rồi. Rất nhanh, rất nhanh thôi, cô sẽ chấm dứt mọi chuyện, công bố thân phận của mình. 

Lần này, đến lượt anh phải chờ rồi.
Bình Luận (0)
Comment