Giống Như Một Giấc Mộng

Chương 37

Biệt thự dòng chính của Lâm gia ngày thường không phải là rất đông người, cũng không đem lại cảm giác thoải mái vui vẻ gì cho cam. Chỉ là sau sự kiện tập đoàn Lâm thị đổi chủ kia, không khí ở đây như ngưng đọng lại, hết sức u ám. Vẻ mặt của tất cả mọi người trong nhà đều hiện lên vẻ lo lắng, không biết gia nghiệp nhà họ Lâm tương lai sẽ đi về đâu.

Gia chủ Lâm gia đương nhiệm – Lâm Thừa Thiên trong vòng một đêm như già thêm cả chục tuổi. Ở cái tuổi đáng lẽ là đỉnh cao của sự nghiệp như thế này, ông không hề ngờ chỉ vì chút lơ là đã khiến cho hai con sâu mọt đục khoét đến sụp đổ cả cơ nghiệp mấy chục năm nhà họ Lâm. Không chừng người sáng lập tập đoàn từ hai bàn tay trắng – ông nội của Lâm Thừa Thiên – Lâm Hiển đội mồ sống dậy rồi hộc máu chết đi lần thứ hai mất. Ngay cả ông khi xuống suối vàng cũng không còn chút mặt mũi nào nhìn mặt mấy vị liệt tổ liệt tông họ Lâm nữa.

Bây giờ trên mặt Lâm Thừa Thiên toàn là u sầu. Chuyện bị lộ những chuyện không hay trong nội bộ cấp cao của tập đoàn với bên cảnh sát kinh tế đã làm ông hoa mắt, choáng váng một phen, suýt nữa thì ông đã phải vào bệnh viện truyền nước. Nếu như còn có chuyện không hay ho gì xảy ra nữa, ông tin chắc mình sẽ đột quỵ luôn tại chỗ.

Tập đoàn họ Lâm sau khi đổi chủ đã bị cô gái trẻ kia một tay “thay máu” toàn bộ từ trên xuống dưới. Gần như tất cả con cháu nhà họ Lâm hoặc có liên hệ và được vào bằng đường cửa sau đều bị đá ra, chỉ giữ lại có mấy người thật sự có năng lực và vài ba ông già cổ hủ cố chấp không bán cổ phần như ông đây. Nói như vậy, cái tập đoàn này thực sự không còn là của Lâm gia nữa rồi. Nhưng mà cô gái trẻ này thật sự là hỏa nhãn kim tinh, ai có năng lực ai chỉ là kẻ ăn bám chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra ngay lập tức.

Nhớ tới trước kia họ Lâm cũng xem như xưng bá một phương, không ai dám đứng trước mặt mà khiêu khích. Bây giờ xem ra cũng chỉ có thể dựa dẫm vào mỗi đứa con trai duy nhất của ông. 

Nó một mình đi xây dựng công ty riêng, tuy ông chưa từng để ý, cũng chỉ cho rằng nó tuổi trẻ tâm cao khí ngạo không đành lòng làm công cho người khác, cũng có ước mơ và hoài bão riêng nên cũng để cho nó ra ngoài đối mặt với sóng gió ngoài thương trường một phen. Ông đã nghĩ rằng chỉ vài năm thôi, con trai ông sẽ chán với việc chém giết nơi thương trường, sẽ quay lại dưới cánh của ông để làm việc một cách bình thản rồi tiếp nhận tập đoàn từ tay ông như bao đứa con cháu hào môn khác. 

Nhưng không ngờ, bây giờ tập đoàn vào tay người ta, hy vọng của ông đành ký thác lên người đứa con ông coi trọng này. Mặc dù ông chưa từng để ý hỏi han thăm dò công ty của nó, ngay cả việc tên công ty của nó là gì ông cũng không biết vì nghĩ sẽ chẳng mấy chốc cái công ty này cũng sẽ bị vứt sang một bên mà thôi, vậy mà ông lại có ngày sẽ hy vọng con trai ông có thể như ông cố nó phát triển cái công ty đó trở thành một Lâm thị thứ hai. Nếu có ngày như vậy, xem ra ông cũng không còn gì để hổ thẹn khi đi gặp tổ tông nữa.

Vừa lúc Lâm Thừa Thiên định nhấc máy gọi Lâm Kỳ Anh về nhà một chuyến thì đã được thông báo rằng cậu chủ đã trở lại. Lâm Thừa Thiên có chút mừng rỡ không biết có phải là phụ tử tâm linh tương thông không. Tuy nhiên, chỉ sợ những việc sắp tới đây sẽ khiến cho chút hy vọng ít ỏi còn lại trong ông sẽ tan đi mất.

Lâm Anh để cho Trương Hổ ngồi ở ngoài phòng khách uống trà, bản thân đi lên lầu, gõ cửa thư phòng của lão cha. Hôm nay cô sẽ cho ông ta biết một tin tức vô cùng bất ngờ!

“Kỳ Anh đấy à? Vào đi!” Giọng nói mệt mỏi nhưng mang theo một tia vui mừng phát ra từ trong căn phòng.

Nhận được sự cho phép, Lâm Anh đẩy cửa bước vào.

Trước bàn làm việc, Lâm Thừa Thiên ngồi uy nghi ngạo nghễ nhưng trên mặt mang theo nét mệt mỏi rất dễ thấy. Hai bên và phía sau là những kệ sách đầy ắp. Cô cũng đã từng xem thử một số loại sách trên kệ rồi, căn bản là sách kinh tế - chính trị khô khan không có chút thú vị nào. Bên cạnh cửa sổ là một chậu cây cảnh, đây cũng là thứ có sức sống duy nhất trong căn phòng này. Trên bàn làm việc, chiếc máy tính vẫn chưa đóng, bên cạnh là những tài liệu và giấy tờ ngổn ngang.

“Ngồi đi.”

Cô quan sát căn phòng xong thì giọng nói của Lâm Thừa Thiên vang lên. Lâm Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, theo lời ngồi xuống bộ bàn ghế cách cửa không xa. Giọng điệu của Lâm Thừa Thiên vẫn luôn như vậy, đó là loại lời nói mang theo ngữ điệu mệnh lệnh khiến người khác không tự chủ làm theo. Sau khi cô ngồi xuống, ông cũng bước đến và ngồi xuống đối diện cô.

Người đàn ông cô gọi là cha đã hai kiếp này trước kia hay bây giờ vẫn luôn là một người hết sức kiêu ngạo, ông không bao giờ để cho người khác thấy bộ dạng mệt mỏi của ông. Trước mặt người khác, ông mãi mãi duy trì hình ảnh một người đàn ông quyết đoán, chín chắn làm cho người khác không thể xem thường. Vậy mà bây giờ, trước mặt người “con trai” duy nhất là cô, ông lại không để ý hình tượng của mình một chút nào.

Lâm Anh nhìn một lượt từ trên xuống dưới Lâm Thừa Thiên rồi cụp mắt xuống. Quần áo ông vẫn rất chỉnh tề lịch sự, có chăng là mái tóc hoa râm của ông có chút rối loạn. Cằm người đàn ông lún phún râu, đôi mắt mang theo vằn máu đỏ, xem ra là đã mất ăn mất ngủ mấy ngày nay. Nhìn tổng thể hình như “cha” của cô đã gầy xuống một vòng rõ ràng. Ngay cả khí chất cương nghị sắc bén cũng bị mài nhẵn đi không ít.

“Ta nghĩ con đã biết chuyện mấy ngày nay của tập đoàn. Haiz, ta không lường trước được sẽ có ngày hôm nay, cho nên tất cả hy vọng của ta đành gửi gắm vào con vậy. Nếu con có thể lấy lại Lâm thị thì tốt, còn không thì cha rất mong muốn con có thể xây dựng công ty của con thành một Lâm thị thứ hai, cha cũng rất ủng hộ. Ta tin tưởng năng lực của con cũng đủ để làm việc này…”

Vừa mới ngồi xuống, Lâm Thừa Thiên đã đề cập ngay đến vấn đề này. Ông nói rất nhiều, cô cũng chỉ có thể kiên nhẫn lắng nghe. Đại khái là ông nói rất nhanh, cũng rất nhiều, cô hoàn toàn không có cơ hội xen vào để cắt đứt.

Kiên nhẫn nghe hết lời nói của người đàn ông trước mặt, Lâm Anh nhàn nhạt nhấp một ngụm trà, cũng rất nhàn nhạt hỏi một câu: “Vậy cha có biết công ty của con tên là gì không?”

Dường như câu hỏi này khiến cho Lâm Thừa Thiên xấu hổ. Ông làm cha mà ngay cả công ty của con trai mình cũng không biết tên vậy thật không xứng làm cha. Kỳ thật cho dù Lâm Thừa Thiên có muốn biết thì cô cũng sẽ không cho ông ta tìm hiểu ra. Điểm này thật ra cũng không quan trọng, cô chỉ lôi ra để làm nền cho tin tức chuẩn bị được nói ra mà thôi.

“Chắc cha biết cái tên này nhỉ? Song Anh, tên công ty của con đấy!”

Thân thể Lâm Thừa Thiên run lên. Song Anh không phải là tên công ty của cô gái trẻ đã thâu tóm Lâm thị sao? Nhất định chỉ là trùng hợp thôi! Nhất định vậy!

“Xin chào ngài, cố chủ tịch Lâm. Xin tự giới thiệu, tôi là Lâm Anh, tổng giám đốc sáng lập nên Song Anh! Xin ngài từ nay chiếu cố nhiều hơn.” Lâm Anh nhẹ nhàng đứng lên giới thiệu lại thân phận của mình, cũng chứng tỏ tính đúng đắn của suy nghĩ hoang đường trong lòng Lâm Thừa Thiên.

Lâm Anh công bố giới tính nên không còn đè thấp giọng nói nữa, âm thanh trong trẻo cao vút khiến cho Lâm Thừa Thiên cảm thấy chói tai. Là ông nghe lầm rồi có phải không? Lâm Kỳ Anh con trai ông khi nào lại trở thành đứa con gái thâu tóm tập đoàn tên là Lâm Anh vậy?

Thì ra là ông đã bị lừa mười mấy năm nay. Thì ra một đứa nhóc tám tuổi cũng có thể lừa dối được ông bấy nhiêu năm… Lâm Thừa Thiên cảm thấy mình làm  người thật sự rất thất bại.

“Nhưng mà con vẫn là con ta, tại sao con có thể làm như vậy với Lâm thị và với ta?” Lâm Thừa Thiên nén cơn đau ở ngực trái, hỏi ra điều trong lòng.

“Ông nghĩ một đứa trẻ có thể giả nam ngần ấy năm mà không bị ai nghi ngờ thì không biết làm giả luôn cả chút giấy tờ cỏn con để lừa gạt thêm thứ khác sao? Căn bản là bởi vì ông quá tin tưởng nhúm giấy lộn đó thôi.” Lâm Anh cười một cách lạnh lùng. Cô mở cửa, đi xuống dưới lầu đưa Trương đại thúc đang uống trà lên.

“Lâm Thừa Thiên, ông biết đây là ai không? À, tất nhiên là không quen biết rồi! Vậy để tôi giới thiệu luôn, đây mới chính là cha ruột của tôi. Ngay từ đầu, tôi bước vào cái nhà này chính là một âm mưu, thưa người cha kính mến!”

Lâm Anh nhìn Trương đại thúc, trong mắt ông ấy là ngơ ngác và bất ngờ. Nhưng mà rất nhanh ông chú đã hiểu, đành phối hợp với lời nói của cô, bày ra bộ dáng của một tên cặn bã trong xã hội: “Xin chào ngài Lâm. Thực cảm ơn ngài vì đã nuôi dưỡng Tiểu Anh hộ tôi trong thời gian qua. Bây giờ Lâm thị đã nằm trong tay chúng tôi, xem ra tin tức chúng tôi đem đến cho ngài đã đủ để trả lễ rồi. Ngài cứ an tâm, Lâm thị sẽ được chúng tôi chăm sóc tốt!”

Lâm Anh nghe đến cái loại giọng điệu này cũng không nhịn được mà nổi da gà một trận. Nhưng mà bây giờ thế nào thì cô cũng thấy thương cho người đàn ông cô gọi là cha ngót nghét mấy chục năm kia. Phải rồi, ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng lại trở mặt đập nát tất cả hy vọng thì còn gì đáng thương bằng.

Mà hình như tin tức này quá lớn đi, tiêu hóa không nổi nên Lâm lão cha bị nghẹn đỏ bừng cả mặt, toàn thân kịch liệt run rẩy. Hồi lâu cũng thốt lên được một câu: “Nghiệt… nghiệt chủng…” Lâm Thừa Thiên gầm lên một câu rồi tê liệt ngã xuống đất.

“CHA!!!” Một tiếng hét vang lên nhưng đừng nghĩ đây là tiếng hét của Lâm Anh, cô mới không có rảnh rỗi như vậy.

Cửa thư phòng bị đẩy mạnh, Lâm Anh còn chưa kịp đến kiểm tra hơi thở của Lâm Thừa Thiên thì đã bị một lực vô cùng lớn đẩy qua một bên. Lâm Yên chạy đến quỳ bên cạnh Lâm Thừa Thiên, đau thương khóc lên. Chợt nhớ ra Lâm Anh là kẻ đã làm nên chuyện này vẫn còn đứng bên cạnh nhìn thì đỏ mắt hét lên: “Lâm Kỳ Anh, cái nhà này nuôi anh-cô mười mấy năm trời. Chúng tôi đã có khi nào từng ngược đãi hay khinh thường gì cô hay chưa? Cha đã rất yêu thương và tự hào về cô! Tại sao cô lại có thể đối xử với chúng tôi như vậy, cô nói đi???”

Lâm Yên tưởng như nổi điên, chạy đến nắm lấy cổ áo sơ mi của cô mà lắc đến nỗi cô choáng váng cả mặt mũi. Lâm Anh chỉ cười hết sức lạnh nhạt, ngạo nghễ nhìn vào mắt cô nàng: “Làm việc xấu cũng cần có lý do sao? Hay là muốn tiền của nhà cô cũng cần phải có lý do rõ ràng? Bây giờ tôi chân thành khuyên cô nhanh nhanh gọi cấp cứu cho lão già đang nằm dưới đất đi, bằng không Thừa Thiên rất nhanh liền thành ‘thăng thiên’ đó~”

Lâm Yên khôi phục lại chút thần trí nhưng vẫn không bỏ qua cho Lâm Anh, cô ta đẩy cô ngã vào bàn uống trà rồi lớn giọng hô lên: “Người đâu, mau gọi cấp cứu cho cha tôi! Mau gọi cấp cứu!!!”

Sau đó thư phòng rất nhanh liền hỗn loạn. Lâm Anh và Trương đại thúc chỉ đứng yên nhìn bọn họ vội vàng chạy đến, vội vàng gọi cấp cứu, vội vàng nâng gia chủ lên xe cứu thương rồi lại vội vàng chạy đến bệnh viện.
Bình Luận (0)
Comment