Giọng Nói Của Anh

Chương 6

Bên trong phòng làm việc an tĩnh, ánh đèn sáng tỏ.

Lúc Phó Bác Ngôn nói những lời này, hoàn toàn không kiêng dè bất cứ ai.

Động tác trên tay cũng chưa từng dừng lại, khớp xương rõ ràng ngón tay thong thả ung dung sửa sang lại ống tay áo, khẽ  cúi đầu, nhìn từ bên kia, gò má của anh có hình dáng rõ ràng, sóng mũi cao, mắt nhìn xuống, giống như vô thức hấp dẫn những người khác.

Tiêu Viễn bị sặc một chút, ho nhẹ, mặt đỏ lên, vẻ mặt kinh ngạc: "Cậu vừa mới nói gì?"

Ba mươi tuổi?

Người này còn dùng giọng nói uất ức như vậy, anh ấy không khỏi tò mò muốn biết, rốt cuộc thì sức quyến rũ của vị dẫn chương trình kia lớn bao nhiêu, có thể khiến cho người này biến thành như vậy.

Huống chi, là một người đàn ông thành công, ba mươi tuổi, cũng không lớn chứ?

Phó Bác Ngôn hiếm khi lại nâng ánh mắt, nhẹ nhàng nhìn anh ấy với vẻ dò xét.

"Tìm tôi còn có chuyện khác sao?"

"Có." Tiêu Viễn đáp lời: "Dù của tôi đâu?"

Phó Bác Ngôn hơi ngẩn ra, suy nghĩ đến người kia, chậm rãi nâng khóe môi nở một nụ cười nhẹ: "Lần sau đi."

Tiêu Viễn sững sờ, có chút kinh ngạc: "Là cậu không muốn đòi về, hay là người kia không chịu trả?"

Nghe vậy, Phó Bác Ngôn dừng một chút, hiếm khi lại cười khẽ: "Cô ấy có lẽ đã quên mất."

Anh nghĩ đến vẻ mặt khẩn trương của người nọ khi đối mặt với mình, không nói ra lời, chắc đã hoàn toàn quên mất còn có chuyện về cây dù.

Gương mặt khẽ ửng hồng, đôi mắt như ngậm nước, thỉnh thoảng vì xấu hổ mà cúi thấp đầu, tất cả đều thu hút anh.

Nghĩ tới đây, vẻ mặt anh không khỏi dịu dàng hơn nhiều.

Khiến Tiêu Viễn ở một bên tấm tắc lấy làm lạ: "Tôi sắp không chịu nổi cậu, ăn khuya đi, tài liệu hầu như đều đã sửa lại đúng không."

"Ừ, cậu đi đi."

Tiêu Viễn: ". . . . . ."

Trọng sắc khinh bạn.

*

Buổi sáng, bảy giờ, Noãn Noãn giãy dụa từ trên giường bò dậy, tùy ý cầm một áo khoác, đi tới phòng khách bật TV.

Chuyển đến đài Orange mình quen thuộc nhất.

Vừa mở ra, liền thấy được Phó Bác Ngôn mang âu phục ngồi trước ống kính, môi anh mím chặt, mặt mày nhíu lại, không nhìn thấy nụ cười, đôi mắt thâm thúy, thỉnh thoảng khẽ cúi đầu nhìn về phía bài tin tức.

Quả nhiên, một giây kế tiếp, Noãn Noãn liền thấy tựa đề tin tức được thể hiện bằng kích thước lớn <Tình hình điều tra về vụ phòng hỏa Viện dưỡng lão ở thành phố Z>.

Giọng nói của Phó Bác Ngôn trầm thấp, hơi có một chút giọng mũi, chắc là do bị bệnh, khàn khàn khác thường.

Giọng nói như tiếng nước va vào đá, giọng nói dễ nghe, so với lúc bình thường thì từ tính hơn, giọng nói trầm thấp hơn lúc bình thường một chút, mang theo chút mơ màng.

Ngồi nghiêm chỉnh trước ống kính, mặt không đổi sắc nói về sự kiện phóng hỏa mà chiều hôm qua báo chí đưa tin.

[Xin chào mọi người, chào mừng đến với chương trình Tin tức buổi sáng của ngày hôm nay, tôi là người dẫn chương trình Phó Bác Ngôn.

Về vụ phóng hoả ở Viện dưỡng lão thành phố Z, là do con người gây nên, tối hôm qua, khi phát hiện, các vị cụ ông, cụ bà ở trong viện đã cùng các nhân viên tích cực dập lửa, nhưng tiếc thay, vẫn có hai vị lão nhân gia(người lớn tuổi) bị bỏng, bây giờ đang được điều trị tại bệnh viện... Vấn đề còn lại chúng ta sẽ tiếp tục chờ đợi công tác điều tra, cũng hy vọng hai vị lão nhân gia bình yên vô sự, đang dịp đầu xuân, mưa xuân vẫn còn rả rích, nhưng dù vì nguyên nhân khách quan hay chủ quan, hy vọng mọi người có thể tiến hành các biện pháp đề phòng hoả hoạn cho gia đình mình, cũng mong các đơn vị hữu quan tăng cường công tác phòng cháy, chữa cháy cũng như điều tra vụ phòng hoả.

Tiếp theo, chúng ta đến với tin tức...]

Mỗi một chữ mỗi một câu, giống như là tiếng ngọc chạm vào đá, vang vọng, mỗi âm như đang gõ vào tim, không gì sánh được.

Đối với thanh khống mà nói, Noãn Noãn thật sự rất thích giọng nói của anh.

Có thể nghe ngủ, cũng có thể nghe khi tỉnh lại, giống như có ma lực, ai cũng không chống cự được.

Đưa tay vuốt mày, đối với nội dung tin tức cũng cảm thấy khó chịu, nhưng không thể giúp được gì, chắc hẳn Phó Bác Ngôn cũng cảm thấy như vậy, làm người dẫn chương trình Tin tức, mỗi khi phải nói đến nội dung tin tức như vậy, tâm trạng có vẻ cũng xuống thấp.

Sau khi xem xong, Noãn Noãn liền tắt TV, một lần nữa, trở về phòng nghỉ ngơi.

Trong phòng, rèm cửa sổ kéo kín, gió thổi không lọt, trong phòng mờ tối, đây là thói quen của Noãn Noãn, cô quen ở mọt mình trong không gian kín, cảm thấy như vậy có thể làm cho mình tự do hơn một chút.

Sau khi nằm lại trên giường, cầm lấy điện thoại, cô có một chút  rối rắm.

Số điện thoại của Phó Bác Ngôn đã lưu từ hôm qua, nhưng nick wechat dù đã thuộc lòng, vẫn chưa add.

Chủ yếu là, cô đang giùng giằng, nếu như add anh vào thì câu đầu tiên nên nói gì.

Nhìn đồng hồ, đã bảy giờ ba mươi lăm phút.

Noãn Noãn hơi suy nghĩ một chút, sắc mặt nghiêm túc, giống như vừa có một quyết định trọng đại, ngón tay nhanh chóng ấn lên màn hình dãy số đã thuộc lòng, giống như chỉ chậm chút thôi thì sẽ không kịp vậy.

Search-Add, làm liền một mạch.

Sau khi thêm bạn, cô đổi thành tư thế nằm nghiêng, bắt đầu chăm chú nhìn xem lúc nào thì được chấp nhận.

Một phút đã qua, không thấy thông báo.

Năm phút đồng hồ đã qua, vẫn không có.

Noãn Noãn suy nghĩ một chút, có phải nhớ nhầm số không?

Đưa tay lấy xuống quyển sổ nhỏ hôm qua dặt trên đầu giường, dùng ánh sáng yếu ớt của điện thoại, thử kiểm tra, nhưng không hề sai.

Hay là do lúc gõ chữ, đánh quá nhanh, nên đánh nhầm rồi?... Cô lọt vào trong những phỏng đoán tuần hoàn vô hạn.

Nghĩ đi nghĩ lại, mí mắt sập xuống, đến khi sắp ngủ, điện thoại di động vẫn luôn nắm trong tay cũng rung một cái.

Cô giật mình tỉnh lại, vội vàng mở điện thoại di động lên nhìn, phía trên có thông báo: Yêu cầu kết bạn của bạn đã được chấp nhận, bây giờ các bạn có thể trò chuyện với nhau.

Trò chuyện sao...Nên nói gì đây nhỉ?

Noãn Noãn suy nghĩ kỹ một hồi, mới bắt đầu ấn lên màn hình, nhập chữ.

Noãn Noãn lười biếng: Xin chào Phó lão sư... Tôi là Trình Noãn Noãn, ngài còn nhớ tôi không?

Cau mày nhìn chằm chằm tin nhắn một lúc, Noãn Noãn suy nghĩ một chút, xoá bỏ, một lần nữa tiếp tục tìm đề tài để trò chuyện.

Noãn Noãn lười biếng: Xin chào.

Tiếp tục xoá bỏ.

Sau khi lặp đi lặp lại hành động đó một lúc lâu, cuối cùng cô lại nhận được tin nhắn do Phó Bác Ngôn gửi đến trước.

Khi nhìn thấy, Noãn Noãn kinh ngạc một lúc, nhìn chằm chằm, còn đưa tay lên véo mặt mình, mới xác định bản thân không nhìn lầm.

Phó Bác Ngôn: buổi sáng tốt lành.

Noãn Noãn lười biếng: Phó Lão sư buổi sáng tốt lành, phó Lão sư vừa mới kết thúc chương trình sao?

Lúc thấy tin nhắn, Phó Bác Ngôn nhíu mày, tâm tình không tốt vì tin tức hôm qua, trong nháy mắt liền trở nên khá hơn nhiều.

Phó Bác Ngôn: Đúng vậy, cô có xem?

Noãn Noãn lười biếng: Có xem, tôi chính là fans trung thành của Phó lão sư, mỗi một chương trình đều không bỏ lỡ.

Phó Bác Ngôn: Dậy sớm vậy sao?

Noãn Noãn lười biếng: Đúng vậy, xem xong ngủ tiếp [che mặt].

Lần này, Phó Bác Ngôn là thật sự cười nhẹ lên tiếng, tại sao cô có thể đáng yêu như vậy.

Anh cười một tiếng, liền khiến mấy vị đồng nghiệp xung quanh đều nhìn lại.

"Phó Lão sư có chuyện gì vui sao?"

Phó Bác Ngôn chậm rãi thu lại nụ cười: "Ừ, không có chuyện gì thì tôi đi về nghỉ trước, mọi người cũng về sớm một chút, tối hôm qua đã chịu đựng một ngày, buổi tối rồi lại đến."

"Được, Phó Lão sư đi thong thả."

*

Trong căn phòng mờ tối, Noãn Noãn liền vùi mình ở trên giường, câu được câu không  nói chuyện phiếm cùng Phó Bác Ngôn.

Cho đến tám giờ, Phó Bác Ngôn trực tiếp gởi một tin nhắn thoại đến.

Phó Bác Ngôn: nhớ ăn sáng, bên này tôi còn có chút việc gấp, phải làm việc.

Noãn Noãn thận trọng đưa di động đến gần bên tai, hưng phấn, nghe tới nghe lui không dưới mười lần, sau đó mới thỏa mãn đặt di động sang một bên, nhanh nhẹn ngâm nga một khúc ca và rời giường.

Trong nháy mắt, cô cảm thấy, có được số wechat của Phó Bác Ngôn, dù phải lúng túng tìm nhiều đề tài để nói chuyện, giờ được nghe giọng nói này, tất cả đều đáng giá.

Giọng nói ấy, giống như vang lên ngay bên cạnh, hấp dẫn, lười biếng, mê người.

Giọng nói ấy, khiến cô cứ muốn nghe nó mãi, lặp đi lặp lại, so với lúc xem TV, càng dịu dàng hơn.

Bởi vì buổi sáng sớm nói chuyện phiếm, khiến cho tâm tình Noãn Noãn cả buổi sáng đều vô cùng vui vẻ, cho đến khi đến đài truyền hình, tâm tình mới từng chút từng chút hạ xuống dần.

Đứng ở cửa phòng làm việc của một nhà sản xuất, nghe thấy giọng nói từ bên trong truyền ra, tâm tình của cô, trong nháy mắt thấp đến đáy cốc.

"Tại sao Trình Noãn Noãn có thể nhận được cành ô liu(*) mà đài Orange đưa ra kia, tại sao không thể là tôi?" Kỷ Băng Linh nhìn về phía nhà sản xuất, gây sự, "Tỷ lệ người xem của chương trình do Trình Noãn Noãn phụ trách cũng không chênh lệch với tôi quá nhiều cơ mà, cô ta có thể cùng Phó Lão sư hợp tác dẫn chương trình với nhau, tại sao tôi không thể, chúng tôi không thể cạnh tranh công bằng cho cơ hội này sao, tại sao lại quyết định nội bộ?"
(*) Cành ô liu là biểu tượng cho sự hoà bình, hình ảnh ném cành ô liu tượng trưng cho việc đưa ra một sự hợp tác.

Chương trình đó của Noãn Noãn, được quay ở thành phố Z, đến lúc đó cũng do đài Orange phát sóng.

Mà trưởng đài đồng ý với việc này, một là bởi vì thân phận của Noãn Noãn, một phần cũng là vì đây là một cơ hội rất tốt để rèn luyện.

Noãn Noãn chưa từng thử dẫn chương trình với người khác, cho nên đây coi như là một cơ hội đặc biệt mà đài dành cho cô.

Làm ở đài truyền hình, hai đài truyền hình khác nhau, đều tranh giành về tỷ lệ người xem đài, nhưng cũng tương tự, khi hai đài có chương trình hợp tác, thì nếu xét các khía cạnh khác, sắp xếp như vậy là hợp lý.

Nhà sản xuất vô cùng nhức đầu, nhìn về phía Kỷ Băng Linh nói lời mang theo thâm ý: "Đó là bởi vì Noãn Noãn có thực lực không tệ, cho nên trong đài sắp xếp cô ấy, phía bên cô cũng có công việc rất nhiều, không đủ sức."

"Tại sao, sao tôi lại không đủ sức?" Kỷ Băng Linh cảm thấy cực kỳ không công bằng, "Tôi tự cho rằng thực lực của bản thân cũng không hè kém hơn cô ta, nếu như cô ta có thể đi, tại sao tôi không thể đến đài Orange cùng hợp tác với Phó Lão sư?"

Nhà sản xuất dừng một chút, lúc đang nghĩ ngợi làm như thế nào trả lời, Noãn Noãn gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Dựa vào cửa, Noãn Noãn khẽ cười một tiếng: "Bởi vì tôi và trưởng đài tương đối thân quen, cô không biết sao?"

Lời nói này, hoàn toàn không có một chút xíu ngượng ngùng nào.

Sắc mặt Kỷ Băng Linh trắng nhợt, có lẽ là không nghĩ tới, nói xấu sau lừng người khác còn bị chính người đó nghe được.

"Không biết xấu hổ." Suy nghĩ hồi lâu, cô ta chỉ có thể từ trong miệng nói ra ba chữ này.

Nhân viên đài truyền hình, đúng là cũng có đồn đại sau lưng rằng Noãn Noãn và trưởng đài có quan hệ gì đó, nếu không, tại sao lại có những ưu đãi tốt như vậy.

Huống chi, hai ngày trước còn đánh phó trưởng đài, cũng không còn nhìn thấy Noãn Noãn chịu trừng phạt gì.

Noãn Noãn khẽ cong môi, đôi mắt hồ ly quyến rũ chứa đầy ý cười: "Ừ, hình như có chút như vậy." Cô đi vào bên trong, gõ bàn một cái, nói, ghé mắt nhìn về phía Kỷ Băng Linh, đôi mắt sắc bén: "Về sau nếu có việc có thể tìm tôi để nói chuyện, nói xấu người khác sau lưng, hy vọng lần sau không thấy thế này nữa."

Nói xong, Noãn Noãn nhìn về phía nhà sản xuất: "Đây là đoạn có điều chỉnh, nhìn xem một chút nhé."

"Cứ để đó đi, cô cứ đi đi."

Noãn Noãn gật đầu một cái: "Được."

"Đợi chút." Kỷ Băng Linh gọi cô lại.

Noãn Noãn quay đầu nhìn về phía cô ta, không chút để ý nói: "Còn có việc?"

"Tôi muốn cạnh tranh với cô, về việc dẫn chương trình đó cùng Phó lão sư, nếu như tôi thắng, cơ hội đó thuộc về tôi."

Noãn Noãn hơi ngừng lại, nâng ánh mắt, thái độ hờ hững, nhưng lời nói ra lại khiến Kỷ Băng Linh hận không thể nghiến nát răng"

"Cô lấy gì để cạnh tranh cùng sân khấu với tôi."

Tác giả có lời muốn nói:  
Noãn Noãn: ngụ ý là, cô không có tư cách.

Phó Lão sư: tất nhiên là không thể so sánh được, lão bà(vợ) mà tôi đã quyết định. Mong cô không nên trở thành chướng ngại vật trên đường truy thê(theo đuổi vợ) của tôi, cám ơn!


Bình Luận (0)
Comment