Giông Tố Thảo Nguyên

Chương 2

Bãi thi đấu rất ồn ào, náo nhiệt. Một số ít chỗ ngồi trong khán đài lộ thiên trống trải, và khán giả không ngồi - họ mang ủng, mặc quần jean xanh, đội mũ chăn bò – đi loang quang trên thềm khán giả, hoặc là làm quen với nhau, hoặc là đứng sắp hàng tại những gian hàng giảm giá. Phần nhiều họ không chú ý lắm đến đấu trường. Tiếng người nói chuyện ồn ào vang lên khắp nơi.

Trên loa phóng thanh, người bán đấu giá cao giọng rao giá đều đều trong khi con bò mộng màu xám chạy một mình trong đấu trường, người cưỡi nó đã bị hất xuống đất. Con bò này thuộc giống Brahman, to lớn, cục bướu trên lưng nhô cao, cái yếm lủng lẳng dưới cổ. Sau khi miễn cưỡng húc sừng vào anh hề giải nguy trong đấu trường đã ngồi yên trong thùng, con bò chạy đến các cánh cổng mở rộng để vào trong các bãi quây ở phía bên kia đấu trường. Đến đây cuộc trả giá đã xong, người bán đấu giá gõ mạnh cái búa xuống.

- Đã bán xong! - Lời tuyên bố dứt khoát vang đến tai đám đông. Lại một lần nữa mọi con mắt đổ dồn ra đấu trường đế đợi con bò khác xuất hiện ngay sau khi người xướng ngôn mới nói xong câu nói: - Fred, ông đã mua được con bò tốt.

Quanh các cầu vượt, nhiều công việc dồn dập chuẩn bị để đưa con vật bán đấu giá khác ra trình diện, hầu hết đều tập trung vào cầu vượt số hai. Hai bên lan can cầu vượt, nhiều người chăn bò bu lại rất đông. Nhóm người chuẩn bị đang giữ dây thòng lọng dưới chân con vật, còn số người cưỡi thú ra biểu diễn đã sẵn sàng chuẩn bị để thi đấu ngoài đấu trường. Con bò mộng chống đối cả với những người chăn bò đang cố giữ chúng bên trong cầu vượt lẫn không gian chật hẹp của cầu vượt nhốt chúng, bằng cách húc sừng vào cầu vượt và dậm chân rầm rầm lên sàn ván, mũi thở phì phò liên tục.

Trên lối đi phía sau cầu vượt có rất nhiều người, Trey đứng sau cầu vượt số hai, chàng nghe đám đông bàn tán ồn ào, câu được câu mất. Không khí rất căng thẳng. Mùi phân bò hoà lẫn với bụi bặm quen thuộc xông lên mũi chàng.

Người chăn bò đứng trước chàng, trông có vẻ lo sợ ra mặt, đang kiểm tra rất kỹ cái áo giáp trên người.

- Tôi ước gì có cái mũ sắt của những người cưỡi bò chuyên nghiệp mà đội. – Tank Willies nói với giọng thèm thuồng. Mặc dù khi ra đời anh được đặt tên là Marvin, nhưng khi lớn lên anh ta lại say mê lặn lội trong bể chứa nước cho bò ngựa, nên người ta đặt cho anh bí danh là Tank.

- Cậu khỏi cần đồ ấy, - Taylor mắng, giọng lúng búng vì cả búng thuốc nhai nằm bên má trái của anh ta.

- Ồ khỏi à? Này, cặp sừng con bò ấy ác liệt lắm, - Tank đáp với vẻ nóng nảy.

Johnny không lưu tâm đến lời bạn, anh ta lắc đầu.

- Nếu cậu đội mũ sắt không quen, cái mũ nặng sẽ làm cho cậu té nhào đầu. Vả lại, con bò cậu cưỡi sẽ rất dễ chịu. Nó sẽ nhảy hai cú ra khỏi cầu vượt rồi quay vòng theo phía trái. Cậu chỉ việc vững tay ngồi cho ngay là khỏi rớt.

- Tôi không biết tại sao tôi lại nghe theo lời khuyên của cậu. – Tank càu nhàu, đây không phải là lần đầu. – Đáng ra tôi nên cưỡi ngựa chứng mới phải.

Trey cười xoà và nói: - Nếu thế thì anh cứ nghĩ là anh đang cưỡi con ngựa chứng có sừng là được.

Tank thấy câu nói đùa của Trey không có gì đáng vui.

Cánh cổng ở cầu vượt số hai mở ra, thả con bò và người cưỡi trên lưng nó. Tank phải cưỡi bò tiếp sau đó, thời gian để khuyên bảo - đầy thiện chí nhưng không có kết quả - đã hết. Anh ta leo lên lan can cầu vượt, đinh thúc ngựa sau gót giày kêu lẻng xẻng.

- Tank, anh sẽ thành công. – Trey vỗ tay lên lưng anh ta, miệng động viên.

Tank nhếch mép nói với Johnny:

- Lạy chúa, tối nay cậu phải trả tiền bia.

Trey thấy trên lan can một bên đấu trường có chỗ ngồi còn trống, chàng bèn đu người leo lên ngồi ở đấy. Chàng thấy người cưỡi bò ở cầu vượt số hai bị bò hất văng xuống đất.

Sau khi người xướng ngôn tuyên bố: - Không đủ giây, - trong đám đông lác đác có vài tiếng vỗ tay.

Trong khi đó, Tank tụt xuống cầu vượt, cách lưng con bò trắng có vài tấc. Cặp sừng của con bò rộng gần bằng bề rộng của cầu vượt. Khi người bán đấu giá hô giá bán, giọng nhịp nhàng, Tank nắm sợi dây buộc con bò kéo mạnh. Con bò thở phì phò, quay cái đầu khổng lồ, đánh mạnh cái sừng vào một bên lan can.

- Yên. Hãy yên đi, - Tank nói, nhưng chẳng có ích gì, và đợi một lát cho con bò đứng yên trước khi kéo mạnh sợi dây thêm một chút.

Con bò nhảy dựng lên, các vó chân trước cao lên tận đỉnh cầu vượt. Sáu bàn tay, trong đó có bàn tay của Johnny, lôi Tank lên cho anh khỏi bị nguy hiểm. Trong khi đó, người nhiếp ảnh gầy gò, đội mũ lưỡi trai. mặc áo vest có nhiều túi, chụp nhanh hai bức ảnh cảnh vừa xảy ra, rồi chạy khỏi chỗ ngồi của mình ở đầu cầu vượt.

Khi bốn chân của con bò đã ở trên mặt đất lại rồi, Tank lại tụt xuống gần lưng con bò hơn, nét mặt vừa cương quyết vừa cáu giận. Khi người bán đầu giá hô xong giá con bò trước, Tank nắm chặt mấy ngón tay mang găng da quanh sợi dây. Khi con bò cảm thấy sức nặng của người cưỡi nó đè lên lưng, nó liền chuyển dịch, các cơ bắp căng lên cuồn cuộn.

Với bàn tay rảnh đưa lên trời, Tank không để cho con bò có cơ hội nhảy thêm lần nữa trong cầu vượt. Anh gật đầu ra dấu cho người giữ cửa, người này mở rộng cánh cửa ra.

Con bò giống Bahman khổng lồ phóng ra khỏi cầu vượt.

- Tank, cố ngồi trên lưng nó! – Trey hét to, Johnny leo lên ngồi trên lan can bên cạnh chàng.

Johnny còn nhìn con bò và người bạn trên lưng nó, anh ta nói: - Theo anh thì tôi có nên nói cho cậu ấy biết con bò đó rất nguy hiểm đối với người chăn bò nào đi bộ không?

- Cậu ấy sắp tự mình tìm biết về chuyện ấy… ngay bây giờ rồi, Trey đáp, miệng cười toe toét.

Sau khi nhảy lên hai cú thật mạnh ra khỏi cầu vượt, con bò quay về bên trái giữa không trung khiến cho Tank phải nhào về bên phải. Ánh sáng của máy chụp hình chớp lên liên tục từ đâu đó phía sau vai trái của Trey, chụp ảnh con bò quay lồng lộn và cảnh Tank bị văng ra khỏi con bò, bay trong không khí.

Khi con bò trắng quay lui tìm anh, một anh hề cứu nguy trong đấu trường chạy đến giữa con bò với người cưỡi bò bị té xuống đất. Con bò tạm thời bỏ mục tiêu ban đầu, xông tới tấn công anh hề, trong khi đó, một anh hề thứ hai đến lôi Tank đứng dậy, đẩy anh về phía hàng rào, mắt vẫn theo dõi con bò.

Tank đưa mắt nhìn về phía con bò để xem nó có đuổi theo anh không, rồi đâm đầu chạy về phía hàng rào. Bước chân của anh không nhanh nhẹn bằng những anh hề, nên con bò liền trông thấy anh.

- Coi chừng, Tank! – Johnny hét lên để cảnh cáo Tank, vừa khi ấy anh nghe thấy tiếng vó chân của con bò nện thình thịch trên mặt đất đang tiến đến gần anh.

Tank quên hết mệt mỏi, chạy nhanh đến hàng rào, con bò hung dữ đuổi theo sau lưng anh. Trey sợ bạn không leo lên kịp, chàng cúi người, chụp vào sợi thắt lưng ở phía sau của Tank, kéo mạnh anh ta lên bên trên lan can hàng rào chiếm mất chỗ của người nhiếp ảnh. Con bò húc đầu vào hàng rào khiến cho hàng rào rung mạnh, rồi nó quay lui ngoài đấu trường.

Tank liền cao giọng chửi thề, như muốn nói mình cưỡi bò hung dữ không đến nỗi tồi. Trey liếc mắt thấy người nhiếp ảnh nằm dài dưới đất, máy ảnh đưa lên cao cho khỏi hư, nhưng hình ảnh của nhiếp ảnh gia không giống như trước đây, chàng bèn quay mắt nhìn thẳng vào người nghệ sĩ.

Chiếc mũ lưỡi trai đã bay mất, để lộ mái tóc nâu lấp lánh dưới ánh mặt trời. Người nhiếp ảnh gầy ốm hoá ra là phụ nữ. Trey liền nhảy xuống khỏi hàng rào, bước đến gần cô ta khi cô vừa ngồi dậy, nhưng mái tóc láng mướt xoã xuống che kín khuôn mặt cô.

Chàng nắm cánh tay cô ta, giúp cô đứng lên. Mãi cho đến khi đã đứng thẳng người, cô ta mới thả cái máy ảnh ra để nó treo trên sợi dây mang trên vai. Cô phủi bụi sau quần.

- Cô không sao chứ, thưa cô? – Chàng hỏi, chỉ mong saô trông thấy được mặt cô ta.

Cô gái đưa tay vén mái tóc dài sang một bên và nhìn chàng. Trey ngạc nhiên khi thấy trước mắt mình là cô gái mà chàng đã gặp ở khách sạn. Đúng là cặp mắt xanh đã làm rung động trái tim chàng, cặp mắt như luồng gió mát trong lành thổi vào lòng chàng, khiến chàng ngây ngất.

- Tôi không sao, - nàng đáp. Rồi cô gái nhận ra chàng, nàng hơi nhếch mép cười. – Chúng ta lại gặp nhau.

- Thật là vận may của tôi. – Trey nghĩ rằng chưa bao giờ chàng nói thật lòng mình như thế này, vì chàng say sưa nhìn những chi tiết trên mặt nàng, điều mà chưa bao giờ chàng làm với cô gái nào khác, như cặp lông mày uốn cong trên mắt nàng, đôi gò má thanh tú và cái cằm nhỏ xinh. Chàng nhìn vào ánh mắt dạn dĩ, chân thật của nàng. - Lần đầu gặp nhau tôi quên hỏi tên cô.

- Tôi nhớ không nói cho anh biết. – Nàng cười, nụ cười châm chọc, chua cay. – Tên tôi là Sloan.

- Chỉ Sloan thôi à? – Chàng hỏi

Nàng nhìn vào cặp mắt chàng, ánh mắt dò xét, cẩn trọng.

- Tôi nghĩ thế là đủ rồi, - nàng đáp rồi đưa mắt nhìn quanh dưới chân nàng.

- Tên tôi là Trey, - chàng tự giới thiệu, rồi cúi xuống lượm cái mũ lưỡi trai. – Cô tìm cái này phải không?

- Cảm ơn. – Nàng lấy cái mũ lưỡi trên tay chàng, đập vào chân để phủi bụi, rồi ngậm cái mũ lưỡi trai vào giữa hai hàm răng để đưa tay bới tóc lên đỉnh đầu để khi đội mũ lên cả mái tóc dài sẽ nằm khuất dưới mũ.

Mặc dù Trey đã được giáo dục là không nên xâm phạm vào lãnh địa của người đàn ông nào khác, nhưng thấy cô gái như không muốn nói thêm về lý lịch của mình, nên chàng hỏi:

- Có phải cô đã thuộc về một người nào rồi phải không?

- Phải, - nàng đáp, nhưng chàng thấy không có chiếc nhẫn nào trên ngón tay nàng hết. Khi nàng đội cái mũ lên búi tóc, nàng nhìn Trey với vẻ hiếu kỳ. – Anh không hỏi tôi thuộc về ai chứ?

- Dù cô thuộc về ai, tôi cũng không muốn nghe câu trả lời của cô. – Câu trả lời của chàng cộc lốc… phản ứng của một tâm trạng bỗng quặn thắt khi chàng biết nàng đã có chồng.

- Tôi không nói tôi thuộc về người đàn ông nào, - nàng đáp với giọng châm biếm.

Chàng chau mày, một đường nhăn nhỏ hiện ra trên trán chàng.

- Vậy thì thuộc về ai?

Nàng hếch cằm lên, vẻ hơi hãnh diện.

- Tôi thuộc về tôi.

Chàng bỗng cảm thấy lòng nhẹ nhõm, liền chụp ngay cơ hội ngàn vàng nàng vừa cho biết, chàng hỏi:

- Đêm nay khi rời khỏi đây, cô có đến tham dự lễ khiêu vũ ngoài đường không?

- Anh mời phải không?- Nàng nghiêng đầu sang một bên, nhìn chàng đăm đăm như để có xem chàng có phải là loại đàn ông nguy hiểm cho phụ nữ đi một mình không.

- Phải, tôi mời cô, - Trey đáp

Nàng suy nghĩ một lát, rồi quyết định:

- Tôi sẽ gặp anh ở đâu?

- Tại sân khấu nơi có ban nhạc ngồi được không?

- Được, chỗ ấy tốt đấy. – Nàng đưa cái máy ảnh lên, thổi bụi bám vào mặt kình, rồi nhìn chàng. – Bây giờ tôi phải tiếp tục làm việc. Hẹn sẽ gặp anh ở đấy.

- Tôi sẽ đợi cô, - chàng đáp và nàng đến hàng rào của đấu trường, nhìn vào các hoạt động thi đấu bên trong. Trey lẩm bẩm một mình vừa đủ cho mình nghe tên mà nàng vừa giới thiệu với chàng: Sloan.

Trey nghĩ tên nàng thật kỳ lạ. Nhưng cái gì nơi nàng cũng có ve kỳ lạ hết, chắc có lẽ vì chàng thấy mình say mê cô gái. Lần này chàng chú ý đến chiếc áo len cổ lọ dưới chiếc áo vest rộng thùng thình, cái quần kaki chật và đôi ủng đế giầy dùng đi bộ.

Có ai đấy chen lấn vào vai chàng. Tiếng ồn ào náo nhiệt của đấu trường nãy giờ chỉ văng vẳng bên tai chàng, bây giờ bỗng ồn ào trở lại. Trey liền đảo mắt tìm Johnny và Tank. Chàng thấy hai người đứng bên kia lối đi, đang đợi bớt người đi cho rộng, vì những người chăn bò đang đi tấp nập trên đường sau các cầu vượt. Chàng bèn đến bên các bạn.

Khi chàng thấy Tank đứng lom khom, thoa tay lên đầu gối bên phải, chàng nhớ cảnh Tank bị con bò hất lộn nhào trong đấu trường. Chàng hỏi anh ta:

- Đầu gối ra sao?

Johnny mau miệng trả lời, không cho đấy là thương tích trầm trọng: - Ồ, cậu ấy chỉ trẹo đầu gối sơ sơ thôi.

- Làm sao cậu biết tôi chỉ đau sơ sơ? – Tank hỏi, quắc mắt nhìn bạn. - Đầu gối của tôi chứ đâu phải đầu gối của cậu ta! – Anh ta nhìn Trey nói. - Đấy là con bò cuối cùng trong đời tôi, tôi sẽ không bao giờ cưỡi bò nữa. Anh đừng tin lời Johnny nói với anh.

- Này cậu, - Johnny chống đối, - cậu rút thăm như thế là may mắn rồi đấy.

Câu nói của bạn khiến cho Trey nhớ đến vận may của mình khi gặp được cô gái da ngăm đen có cặp mắt màu xanh. Sloan. Chỉ nghĩ đến cái tên thôi là lòng chàng đã nôn nao, rạo rực. Chàng ngoái đầu nhìn lui, thấy ngay nàng. Nàng đang cúi đầu, bận thay cuộn phim mới để chụp cảnh đang diễn ra trong đấu trường, nàng làm việc một cách thành thạo của một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp. Nghĩ đến chuyện tối nay sẽ gặp nàng, chàng cảm thấy lòng hân hoan, sung sướng.

Johnny nói gì đấy với chàng, khiến chàng quay mắt khỏi nàng. Sau đó, chàng nhìn lại thì nàng đã đi chỗ khác. Mấy phút sau, chàng thấy nàng xuất hiện ở đằng xa dọc theo hàng rào.

Johnny thuộc nhóm cuối cùng cưỡi bò. Tank khoan khoái khi thấy anh ta bị bò hất nhào xuống đất chỉ sau một phần tư giây, thời gian quá ngắn so với thời gian đạt thành tích là tám giây. Tank còn sung sướng hơn nữa là Johnny bị con bò dẫm lên người. May nhờ có áo giáp che chở nên anh ta chỉ bị bầm tím một cái xương sườn thôi.

Khi họ đi ra xe tải nhỏ đậu ở bãi xe trong đấu trường, Tank chọc tức bạn: - Thở đau nắm phải không John? – Anh ta hỏi, giọng giả vờ tỏ ra thương xót. - Đừng lo. Chỉ bị bầm tím chút xíu thôi.

- Câm mồn đi, Tank – Johnny nghiến răng rít lên trả lời.

- Tốt nhất là nên hoạt động luôn. Ngồi yên một chỗ sẽ rất lâu lành, - Tank nói, lên giọng khuyên Johnny chính lời anh ta đã khuyên Tank hồi nãy.

Nhiều lần, Trey muốn góp ý các bạn, đùa bỡn với họ cho vui, nhưng trí óc chàng cứ nghĩ đến cô gái mắt xanh có tên là Sloan. Giọng nói của nàng dịu dàng êm ái cứ vang lên trong đầu óc chàng, giọng nói rất độc đáo, không có âm điệu gì của người miền Tây hết. Chàng cứ thấy hiện rõ trước mắt hình ảnh nàng nhìn chàng, ánh mắt sáng long lanh, sinh động, nhưng vẫn có nét gì cảnh giác, thận trọng. Chàng cũng nhớ mái tóc mướt như nhung của nàn có vẻ như muốn mời gọi chàng vuốt tay lên đó.

Khi ba người đi về phía bãi đậu xe, gồm đủ các loại xe và toa kéo chở súc vật, bóng đêm bắt đầu đổ xuống. Trey nhìn lui đấu trường và khu vực có khán đài đã lên đèn sáng sủa, chàng thấy khách đến xem, các đấu thủ và công nhân làm việc đi ra khỏi khu vực hội chợ, lòng hy vọng sẽ trông thấy Sloan. Đa số đều đội mũ chăn bò, số khác để đầu trần. Chàng không thấy ai đội mũ lười trai hết.

Chàng nhớ là ngay sau khi nhóm cưỡi bò tranh cao cấp thi đấu để giành phần thưởng vào tối nay xong, chàng không thấy nàng đâu hết. Có thể nàng không ở lại để xem cho hết cuộc thi đấu.

- Trey, anh đang tìm ai phải không? – Johnny hỏi, vẻ ngạc nhiên.

- Không tìm ai hết. – Câu trả lời của bạn chỉ nhằm mục đích làm cho chàng chú ý nhìn về phía trước.

- Có lẽ anh ấy kiểm tra xem có phải Kelly đang đi theo sau lưng anh ta hay không, - Tank lên tiếng, vẻ rụt rè.

Johnny liền đưa ra ý kiến của mình. – Mùa xuân vừa rồi, khi cô ta mời anh đến dự buổi khiêu vũ ở trường, tôi đã nói anh nên từ chối là hay hơn hết. Bây giờ cô ta đã có chiếc thòng lọng để tròng vào cổ anh.

Trey không muốn cương quyết cự tuyệt cô ta. Sau những lần đùa bỡn trêu nghẹo cho vui, chàng không có ý đồ gì hết. Trey nghĩ rằng con đường hay nhất là làm chệch hướng đi của cô ta thôi.

- Anh có biết tại sao cô ta làm thế không? – Chàng hỏi, giọng hơi căng một chút. Họ đã thấy chiếc xe và cùng đi về phía đó.

- Vì cô ta hy vong sẽ trở thành bà Calder sau này, chứ sao nữa, - Tank nói.

- Anh lầm rồi, - Trey bình tĩnh đáp, ánh mắt hiện rõ vẻ tinh nghịch. – Cô ta dùng tôi để làm cho Johnny ghen đấy thôi.

- Tôi à? – Johnny nhìn chàng vẻ sửng sốt.

- Đấy là chiến thuật xưa nhất trong trò bịp bợm của phụ nữ, - Trey đáp- Tôi đã thấy em gái tôi dùng phương pháp này rất nhiều lần.

- Kelly không quan tâm đến tôi đâu. – Nhưng giọng Johnny hơi có vẻ hy vọng.

Trey cố nín cười, chàng nói tiếp. – Anh đừng đùa. Cô ta để ý đến anh. Tại sao anh không mời cô ta đi chơi để xem thử tình hình ra sao?

- Johnny mới con gái đi chơi à? Thật là hết người! – Tank lên tiếng. - Chắc anh biết cậu ấy không làm được việc ấy đâu. Phải không Johnny?

- Im mồn đi, Tank. – Johnny mắng rồi leo lên cabin.

Trey leo lên sau tay lái, cắm chìa khoá vào ổ, khởi động xe. Sau khi Tank leo lên cabin, ngồi sát bên Johnny, đóng cửa xe lại, Trey nói: - Tiện thể xin báo cho hai cậu biết, tối nay hai người phải tự tìm phương tiện riêng mà về đấy.

- Tại sao vậy? – Johnny cau mày hỏi.

- Vì tối nay tôi có hẹn rồi. – Trey bật đèn trước xe, quay tay lái cho xe chạy ra phía cổng trường đấu.

- Từ khi nào vậy? – Tank ngạc nhiên hỏi thêm. Hồi nãy anh có nói gì về chuyện hẹn hò với ai đâu.

- Ấy là vì tôi không nói.

- Cô nào thế? – Tank hỏi. vẻ càng kinh ngạc hơn.

- Không phải với Kelly chứ? – Johnny hỏi, nhìn chàng với ánh mắt nghi ngờ, giọng có ý hơi ghen.

- Không, không phải Kelly, - Trey đáp, chàng cười đảm bảo.

- Vậy thì ai…? Tank hỏi, rồi anh ta búng ngón tay. – Cái cô nhiếp ảnh mà anh đã nói chuyện… cô ấy phải không?

- Phải

Tank cười nho nhỏ. – Anh không bỏ sót một người nào!

- Nhưng cô ta là ai? – Johnny hoi. – Cô ta có tên chứ?

- Sloan – Trey lái xe ra quốc lộ, nối đuôi theo đoàn xe chạy về hướng thành phố.

- Đây là tên hay họ? – Johnny cau mày hỏi tiếp.

- Tôi chưa biết nhưng sẽ hỏi. – Nghĩ đến chuyện gặp lại Sloan, chàng cảm thấy lòng hân hoan sung sướng.

Đến gần thành phố, xe cộ bị tắc nghẽn, dồn lại đông đúc, vô trật tự, vì cả một khu vực dài ba khối phố trên đường Main được phong toả để tạo thành sân chơi cho đủ loại người. May cho Trey là chàng tìm được chỗ đậu xe cách đây vài khối phố.

Khi ba người đi đến, mọi người đang hoạt động sôi nổi, người này khiêu vũ, kẻ khác chè chén ầm ĩ. Ngoài những con hẻm im lặng, đường phố chính ồn ào như chợ, kẻ nói người cười, âm nhạc khuếch đại oang oang, tất cả tạo thành một nơi hết sức náo nhiệt.

Johnny và Tank quyết định đi kiếm gì uống giải khát. Họ tách ra khỏi Trey đi uống bia, để chàng một mình đến cái sân khấu dựng lên tạm thời, ở đấy có ban nhạc địa phương chơi nhạc. Nhiều cặp chen nhau ra khu vực khiêu vũ ở trước sân khấu, ôm nhau quay cuồng theo điệu nhạc, tạo thành một biển mũ. Khán giả đứng xung quanh bên ngoài dày đến hai, ba lớp.

Trey chen vào tận vòng trong gần sân khấu, nhìn những khuôn mặt gần đấy với vẻ hăm hở. Nhưng Sloan không có trong số họ.

Chàng đợi và nhìn. Bài hát này xong tiếp đến bài hát khác, rồi bài khác, nhưng chàng vẫn không thấy Sloan đâu. Lòng bồn chồn, chàng cố mở to mắt nhìn xa hơn. Chàng đi quanh sân khấu, đi vòng khu vực khiêu vũ, mắt nhìn khắp nơi, nhìn những người mới đến. Chàng gặp môt số người quen, vài người trao đổi vắn tắt vài lời với chàng, nhưng không ai biết tâm trạng của chàng.

Một bàn tay nắm vai chàng với vẻ thân thiện. Chàng quay nhìn, thấy Johnny và Tank đang mỗi người cầm một ly bia trên tay.

- Vẫn chưa thấy cô ta a? – Tank hỏi.

- Cô ta hẹn sẽ đến đây, - chàng đáp nhưng lòng đã bắt đầu thấy lo lo.

- Dĩ nhiên cô ta sẽ đến. – Johnny lên tiếng. – Có người phụ nữ nào dám lỗi hẹn với chàng trai nhà Calder đâu.

Thông thường thì Trey đồng ý với anh ta, nhưng trong trường hợp này, Sloan không biết chàng là con nhà Calder, trừ phi có ai nói cho nàng biết. Dĩ nhiên chàng không tự nói cho nàng biết điều này.

- Tôi xin đề nghị như thế này, - Tank nói rồi dừng lại uống một ngụm bia. – Chúng tôi đi xuống theo đường này. Nếu gặp cô ta, chúng tôi sẽ dẫn cô ta đến cho anh.

- Cậu có biết cô ta như thế nào không? – Johnny nhìn Tank với vẻ ngạc nhiên.

- Dĩ nhiên tôi biết. Nào, ta đi. – Tank nắm cánh tay Johnny, quay anh ta lui, miệng chửi thề vì bia trào ra khỏi ly một ít.

Trey ngần ngừ một lát, rồi đi về phái ngược chiều với họ. Xa khỏi khu vực khiêu vũ, trong có vẻ như người ta tụ tập thành từng nhóm hay thành từng toán hai, ba người, cho nên chàng dễ nhìn vào họ để tìm ra nàng. Nhưng trong các nhóm này, thường chỉ có đàn ông với nhau thôi.

Rồi Trey thấy nàng đi đến phía chàng, ánh đèn neon trên tấm biển hiệu của quán rượu chiếu sáng mái tóc mượt mà của nàng, lòng chàng rộn rã niềm vui, máu cháy nhanh trong huyết quản. Chàng sải chân bước nhanh đến phía nàng.

Nàng nhoẻn miệng cười. – Anh quên nói sân khấu nào. Vì có đến ba sân khấu.

Nụ cười tươi thắm trên môi và ánh mắt rạng rỡ của nàng như thỏi nam châm thu hút chàng. Sự chờ đợi hồi hộp, lòng lo sợ hoang mang và nỗi mong muốn đã quyện lấy nhau, thúc giục Trey hành động.

Chàng đưa tay ôm eo nàng, kéo nàng đến gần mình và cúi đầu đặt lên môi nàng nụ hôn thật mạnh, thật lâu, khẳng định sự khao khát của chàng đối với nàng. Nụ hôn bất ngờ làm cho nàng ngạc nhiên, yên lặng, bàng hoàng, nhưng không dài lâu. Khi Trey ngẩng đầu lên, cảm giác ấm áp vẫn còn lưu lại trên môi nàng.

Qua đôi mắt nheo lại một nửa để che giấu cảm giác ham muốn trong lòng, chàng nhìn khuôn mặt nàng đang ngẩng lên để nhìn mình, ánh mắt nàng biểu lộ lòng ngây ngất say đắm. Chàng nhích lui một chút để giữa hai người có một khoảng cách nhỏ, nhưng tay chàng vẫn không buông eo nàng. Ngón tay cái của chàng áp lên bụng nàng, chàng cảm thấy mạch máu nàng đập nhanh. Máu nàng chảy nhanh chứng tỏ nàng cũng bi nụ hôn của chàng kích thích, làm cho nàng ngây ngất.

- Tôi đã quyết định phá cả thành phố để tìm cho ra cô, - chàng nói bằng giọng khàn khàn.

- Việc tìm ra tôi chắc không khó. – Sloan đáp. – Dù sao anh cũng đã biết chỗ tôi ở rồi.

- Tôi quên mất. – Trey đáp với nụ cười méo xệch. – Vì thế cô đã làm cho tôi bực mình hết sức.

Nàng cười dịu dàng, rồi đưa tay thoa nhẹ lên khoé môi chàng.- Môi anh dính cả son.

Chàng ngậm chặt môi, cảm thấy son láng mượt trên môi mình, nhưng không có mùi vị gì hết. – Cô cũng dùng son không có hương vị. – Chàng lấy lưng bàn tay lau son dính trên môi. – Cô em của tôi nói rằng đàn ông nên thưởng thức cô gái, chứ không nên thưởng thức son phấn.

- Anh có chị em gái à? – Sloan hỏi. Đây là một phần gia đình của chàng mà nàng muốn biết. – Cô ấy lớn hơn hay nhỏ hơn anh?

- Nhỏ hơn tôi một chút. - Chỉ nhỏ hơn chưa đầy 2 phút nhưng Trey không nói ra làm gì chuyện chàng và cô em gái là cặp song sinh. Chàng bèn chuyển sang đề tài khác, về vấn đề trang phục của nàng. Nàng đã thay chiếc áo vest rộng thùng thình có nhiều túi và chiếc quần màu xanh nước biển. – Cô đã dẹp máy ảnh và thay áo quần.

- Các thứ ấy quá dơ vì bụi trong đấu trường. – Nàng trả lời một cách tự nhiên khiến Trey ước chi chàng có nhiều thời gian hơn để về khách sạn tắm rửa, thay áo quần. Nhưng chàng sợ không đến đây đúng giờ. Nàng nhoẻn miệng cười, nụ cười tự châm biếm mình. – Đây là buổi khiêu vũ ngoài đường đầu tiên của tôi, nàng nói. – Cho nên tôi phải hỏi người nhân viên khách sạn nên mặc quần áo gì. Ông ta khuyên tôi nên mặc bình thường thôi.

- Đây là buổi khiêu vũ ngoài đường lần đầu tiên của cô à? Nếu thế thì đã đến lúc tôi chỉ cho cô cách thức để khiêu vũ. – Trey cười thật tươi, di chuyển sang một bên, quàng cánh tay quanh eo nàng, kéo nàng đi theo chàng vào khu vực khiêu vũ.

Nàng liếc mắt nhìn chàng và nói:

- Báo cho anh biết là tôi nhảy không giỏi đâu nhé.

Chàng nhìn nàng với ánh mắt ngưỡng mộ. – Tôi ngạc nhiên khi nghe cô nói thế. Cô có vẻ là người khiêu vũ giỏi. – Chàng dẫn nàng đi qua chỗ hở giữa đám khán giả, rồi quàng tay ôm nàng, nắm lấy cánh tay nàng đưa ra. Ban nhạc đang chơi bản nhạc có điệu chậm, rất hợp với Trey. - Đừng lo sợ về bước chân, - chàng nói, miệng cười tự nhiên. - Người ta bày ra trò khiêu vũ là chỉ tạo cơ hội cho đàn ông ôm đàn bà vào lòng thôi (câu này hay thật).

Nàng cười, nụ cười dịu dàng và đầy vẻ thích thú. – Theo tôi thì chính phụ nữ nghĩ ra trò khiêu vũ này trước. Các cô muốn quyến rũ đàn ông bước ra sàn nhảy, phải không? – Nàng trêu.

- Tôi nghĩ có lẽ cô nói đúng. - Mặc dù nói thế, nhưng chàng không nghĩ như điều mình nói, vì chàng cảm thấy chính chàng muốn dụ dỗ nàng ra sàn nhảy.

Chàng nhận thấy nàng rất cân xứng với chiều cao của mình. Nàng để nhẹ bàn tay lên vai chàng một cách tự nhiên, như thể bàn tay đã từng để lên đấy nhiều lần rồi. Nghĩ đến chuyện ấy, Trey thấy vui sướng trong lòng, chứ không hề phân vân thắc mắc.

Mỗi bước, mỗi động tác quay người, khiến cho họ càng nhích lại sát nhau hơn, tự nhiên họ tìm cách áp vào nhau cho xứng hợp với hoàn cảnh.

Trey không thể nào không chú ý đến bộ ngực tròn trịa áp vào người chàng hay là hơi thở ấm áp phả vào má vào cổ chàng. Chàng cảm thấy đau nơi háng, bèn thả mấy ngón tay nàng ra và xoè bàn tay để sau lưng nàng. Chàng hơi quay đầu nhìn mái tóc mượt mà xoã trên thái dương bên phải. Mùi tóc thơm phảng phất ngấm vào mũi vào óc chàng.

Trey thấy bản nhạc mau hết quá, chàng buộc lòng phải nới lỏng tay, để rộng khoảng cách giữa hai người.

- Cô nhảy như thế mà nói nhảy không giỏi à? – Chàng nói.

Nàng nhìn Trey, ánh mắt long lanh

- Tôi nghĩ đấy không phải là khiêu vũ

- Cô phản đối phải không? – Chàng nhướng mày hỏi, mặc dù chàng biết đấy là lời đùa bỡn của nàng, nhưng chàng nghĩ câu trả lời của nàng rất có ý nghĩ đối với chàng. Trước đây mỗi khi chàng tán tỉnh cô gái nào, không bao giờ chàng cho đây là chuyện quan trọng. Bây giờ chàng nhận thấy chàng tỏ ra nghiêm túc hơn bao giờ hết.

- Không phải thế. – Sloan đáp và nàng nở miệng cười cởi mở

- Tốt, - chàng nói, vừa khi ấy nhạc trỗi lên điệu khác, điệu tempo nhanh hơn – Chúng ta sẽ nhảy điệu nhạc nhanh hơn. Cô có thể nhảy quay cuồng trên sàn được không?

- Tại sao không? – Nàng đáp, nhún vai tự nhiên

Chàng ôm nàng rồi quay tròn, hoà lẫn vào nhiều cặp đang nhảy, mỗi cặp đều chọn cách đi phối hợp nhau cho đúng với điệu nhạc. Như Sloan đã báo cho chàng biết, nàng khiêu vũ không giỏi, nhưng chẳng ai thèm lưu tâm, họ quay cuồng, cười, quay tít, va chạm vào nhiều cặp khác mãi.

Khi cái chũm choẹ đánh cái cuối cùng, Sloan nhào vào người Trey, cười không ra hơi. - Thật quá tiến bộ đối với tôi.

Trey cười hể hả: - Cô đã cố tỏ ra cố gắng rất nhiều.

- Đấy là lời động viên các đấu thủ cưỡi bò hãy cố gắng. Tôi đã nghe người ta nói thế ngoài đấu trường. – Sloan nhìn chàng chăm chú và nói tiếp: - Tôi không biết đêm nay anh cưỡi bò như thế nào.

- Tôi không cười. – Tay càng vẫn quàng quanh vai nàng để giữ nàng đứng bên cạnh mình.

- Thật à? – Nàng mở to mắt, ngạc nhiên

- Tôi quá cao không thể ngồi lâu trên lưng những con thú hung dữ được, - Trey giải thích.

- Tại sao? Tại sao cao lại không cưỡi bò được.

- Vì trọng lượng của tôi sẽ ở trên cao, nghĩa là rất khó ngồi vững trên lưng bò khi nó muốn hất mình ra khỏi lưng nó. – Chàng cười, nụ cười vui vẻ nhưng thành thực. – Khi nào đến màn ném dây bắt bò, tôi mới cùng các người chăn bò khác có tầm vóc cao ra sức trổ tài.

Bây giờ nghe anh nói tôi mới nhớ, hầu như người cưỡi bò nào cũng cao dưới 1m80. Khi thấy anh ở phía sau các cầu vượt, tôi cứ tưởng anh sẽ cưỡi bò.

- Hai người bạn của tôi cưỡi

- Và anh đến để động viên họ? – Sloan nói.

- Đúng như thế đây. - Tiếng vĩ cầm vang lên, điệu chầm chậm và êm dịu sướt mướt. - Bản nhạc này có vẻ hợp với bước chân của cô. Chúng ta nhảy chứ?

Nàng cười trả lời, quay vào vòng tay chàng. Lần này, nàng đưa cả tay ra sau gáy chàng, đâu mười ngón tay vào nhau. Hai bàn tay chàng để trên eo nàng, họ chuyển dịch tại chỗ theo điệu nhạc du dương nhịp nhàng, hai thân hình chạm vào nhau thoải mái, như đã thân quen từ lâu.

Có người vỗ tay lên vai chàng. Hơi bực mình vì bị làm gián đoạn giây phút mê ly, Trey cau có nhìn về phía bên trái, bỗng chàng thấy Tank đang khiêu vũ với một cô gái trong thành phố.

- Tôi thấy anh đã tìm ra cô ấy, - Tank nói nghiêng đầu về phía Sloan.

Trey gật đầu, mỉm cười chiếu lệ để trả lời anh ta.

Như thường lệ, Tank không giữ được lâu chuyện gì anh ta biết. Nên anh ta hớn hở, nói với chàng ngay:

- Johnny đã mời được người anh nói, họ đang nhảy kia kìa. – Anh ta đưa ngón tay cái chỉ về phía một cặp đang nhảy ở phía trước họ tại vòng ngoài hết.

Trey nhìn theo ngón tay của anh ta, chàng thấy Johnny lắc qua lắc về như cái máy nhịp đánh không ngừng. Và cô gái tóc vàng đang lắc lư theo anh ta không ai khác hơn là Kelly Ramsey.

- Trông anh như đang bắt đầu cuộc đời mới. – Tank nhìn Trey với ánh mắt thích thú, rồi dìu người cùng nhảy đi chỗ khác.

- Những người ấy là bạn anh, phải không? – Sloan hỏi

- Đúng thế, - chàng đáp, mắt nhìn theo đôi trai gái như là đối tượng không đáng cho chàng nói thêm, nhất là với Sloan.

Nhưng nàng không cùng quan điểm với chàng. – Trông có vẻ như anh đang làm công việc mai mối cho họ.

- Tôi chỉ đùa cho vui, nhưng chuyện lại xảy ra thật bất ngờ.

Sloan nhìn cặp đang nhảy đầu kia, và Trey cảm thấy mừng thầm.

- Tôi ngạc nhiên là cô ta không chóng mặt, - nàng nói, giọng hoàn toàn kinh ngạc, Trey ngửa ra sau để cười. – Này, thật đấy,- Sloan nói tiếp để bảo vệ ý kiến của mình, rồi bật cười với chàng, mới đầu hơi ngượng ngập, nhưng sau đó cười thoải mái.

Họ cùng nhau đùa vui suốt thời gian còn lại của buổi tối, khi thì quay cuồng trên sàn nhảy, khi thì đi trên đường phố đông đúc để tìm trò chơi khác. Rất nhiều lần, Trey bị nhiều người quen gọi tên. Nhiều người, chàng chỉ đưa tay vẫy để chào họ; có người chàng phải trao đổi vài lời rồi đi tiếp.

Đến nửa đêm, người thưa bớt, do những gia đình có con nít phải ra về, chỉ còn lại những người thích chè chén vui chơi, họ ở lại để ăn nhậu cho trọn đêm. Cho nên tiếng ồn ào không những giảm bớt mà còn tăng thêm.

Trey hướng Sloan đi khỏi hai người chăn bò có vẻ đã uống quá nhiều bia. Họ đổi hướng đi lên vỉa hè, ở đây họ gặp phải một nhóm cưỡi bò của trại Triple C, họ dẫn vợ hay bạn gái theo. Thấy Trey, họ liền nhận ra chàng ngay.

- Này, Trey, - một người nói lớn. – Chúng tôi đi uống bia đây. Đi với chúng tôi cho vui.

Trey chưa kịp từ chối thì Sloan đã nói:

- Tôi không đi được. Xin lỗi, tôi xin kiếu.

- Hẹn lát nữa, - Trey trả lời và đưa tay vẫy chào nhóm người, rồi quay qua nói với Sloan. – Tôi cũng không nhận lời mời của họ.

- Không phải tôi không muốn tham dự, - nàng đáp. Nhưng tôi chỉ muốn ngày mai không buồn ngủ. Cho nên bây giờ tôi phải về để đi ngủ.

Nghe nàng nói xong, Trey nghĩ rằng chàng không muốn gì hơn ngoài việc đi đâu đó cho được yên tĩnh, xa khỏi tiếng âm nhạc oang oang, xa khỏi tiếng cười đùa và giọng lè nhè của những người đã ngà ngà say, đến nơi nào không có ai cả ngoài chàng và nàng.

- Tôi phải đưa cô đến chỗ xe cô đậu…để đảm bảo cho cô được an toàn, chàng nói.

Nàng không phản đối, làm dấu chỉ về phía nam

- Xe tôi đậu ở đằng ấy.
Bình Luận (0)
Comment