Giọt Tình

Chương 15



Quán bar này là một quán chỉ có rượu, trong đó chỉ có vài ca sĩ vô danh và khách uống rượu chứ không có những thứ bậy bạ khác.

Tôi không biết lý do anh ta đưa tôi đến đây, tôi không thích uống rượu, vả lại tửu lượng cũng không tốt, một ly thôi là say Tồi.

Tôi nghĩ là do Đường Kiêu quá cô đơn nên mới kéo một người tửu lượng kém như tôi đến đây.

Có thể là do áp lực mấy bữa nay nên tôi đã cầm chai rượu lên uống lấy uống để, còn vừa uống vừa khóc nữa.

“Tên khốn nạn Khương Chí Cang! Tôi vì anh nhiều như thế mà anh lại… lại…” Tôi nghẹn ngào, nốc ừng ực rượu, hoàn toàn quên béng bên cạnh tôi còn có một Đường Kiêu.


Tôi đã quên mất trong lúc không tỉnh táo mình đã nói những gì, chỉ nhớ là mình uống say đến nỗi đi đứng loạng choạng, phải nhờ Đường Kiêu dìu tôi lên xe.

Trên xe tôi vẫn tiếp tục kêu gào làm loạn, chỉ đến khi tỉnh táo lại chút mới phát hiện ra Đường Kiêu đang ắm tôi, nhẹ nhàng đặt lên giường.

Cơ thể Đường Kiêu tỏa ra hương thơm dễ chịu, tôi năm lấy áo anh ta và ngửi nó, đôi mắt trở nên mơ màng.

Trong mơ hồ thì Đường Kiêu đã cởi bỏ quần áo của tôi, đôi bàn tay nhẹ nhàng sờ lên làn da của tôi khiến tôi toàn thân tê tái.

Tôi muốn phản kháng nhưng bị tay anh ta nắm lấy, anh ta nói nhỏ bên tai tôi, giọng điệu có chút ghen tuông.

“Lý Nhã Hàm, cô ở bên cạnh tôi mà lại nghĩ về người đàn ông khác à.” Tôi vừa định mở miệng nói thì đã bị anh ta dùng nụ hôn khóa môi tôi khiến tôi toàn thân nóng bừng. Đôi chân của tôi quấn lấy eo của anh ta và nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh ta.

Trải qua một đêm mây mưa khiến tôi sắp không còn sức lực nữa.

Tôi chống người chật vật ngồi dậy, nhìn Đường Kiêu đang ngủ say bên cạnh, nhớ tới chuyện điên rồ đêm qua, tôi đỏ cả mặt.

Không hiểu sao hương thơm trên người Đường Kiêu khiến tôi mê loạn, hoàn toàn biến thành một người khác Đường Kiêu đã dậy, hàng mi khế động đậy của anh ta rất đẹp làm tôi mất cả hồn.


“Lý Nhã Hàm, cô đừng nhìn tôi như vậy chứ.” Tôi xấu hổ quay đi nơi khác, lặng lẽ mặc quần áo lại.

Đường Kiêu tiến đến gần tôi, khuôn ngực trần vạm vỡ mê hoặc lòng người.

“Quần áo tôi mua cho cô hôm qua, mặc vào cho tôi xem nào.” Mặc dù anh ta hết lời dụ dỗ tôi nhưng tôi thấy quá xấu hổ khi phải mặc những bộ đồ đó trước mặt anh ta. Nhưng anh ta lại lấy chuyện trên máy bay uy hiếp tôi, tôi hết cách chỉ có thể ngoan ngoãấn nghe lời.

Chiếc váy màu xám đen rất vừa với tôi, không chỉ phô diễn được đường cong cơ thể của tôi mà còn che đậy được những khuyết điểm. Kèm theo đó là chiếc tất ren màu đen làm tôi cũng thấy mình rất hấp dẫn.

Đôi mắt Đường Kiêu rực lửa, tôi rụt cổ lại đỏ mặt xấu hổ.

Anh ta lao vào tôi, hơi thở ấm nóng của anh ta phà vào mặt khiến mặt tôi bỗng chốc đỏ ửng lên.

Dường như không có chút phản kháng nào, tôi lại bị anh ta hành một trận nữa.

Anh ta rất dịu dàng, còn dùng tay che đầu tôi lại để không phải đụng vào thành giường.

Từ lần xảy ra trên máy bay đến giờ, tôi hoàn toàn không thể phản kháng lại Đường Kiêu.


Tôi không rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy trong vòng tay anh ta rất an tâm, không giống với cảm giác kỳ lạ bất an khi bên cạnh Khương Chí Cang.

Sau một buổi tối và buổi sáng trong khách sạn thì Đường Kiêu đưa tôi đến nhà hàng để ăn cơm trưa, anh ta còn muốn đưa tôi đến công ty xem qua.

“Lý Nhã Hàm, công việc thư ký này… làm cũng tốt đó.” Mới ăn được một nửa, câu nói thình lình của Đường Kiêu khiến tôi thiếu chút phun hết cơm trong miệng ra.

Tôi liếc nhìn xung quanh, cũng may không có nhiều người.

“Lý Nhã Hàm?” Tôi đờ người buông chén đũa xuống, giọng nói phía sau khiến tôi chỉ muốn trốn khỏi nơi này.






Bình Luận (0)
Comment