Giọt Tình

Chương 184



Nhìn khuôn mặt lúc trắng lúc xanh của Phần Dục Nam, tôi vui đến nỗi muốn hát lên, đến cả bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.

Ra khỏi thang máy, tôi liền buông tay Đường Kiêu ra.

Dù sao Phàn Dục Nam mới là bạn gái trên danh nghĩa của anh, tôi chạy đến hang ổ người ta cướp đàn ông, đến lúc đó bị người của cô ta bám đuổi từ vịnh Đồng La tới Tiêm Sa Chủy, cuối cùng không những rơi vào kết cục nơi đất khách quê người, còn bị người ta dán nhãn người thứ ba.

Đây là một sự sỉ nhục đó...

Sau lưng tôi lành lạnh, chờ bọn họ ra ngoài trước mới tìm được bóng dáng Đào Cần trong hội trường.

Trai đẹp chính là một tọa độ tự nhiên, nhìn quanh hội trường một vòng, phát hiện ngoại trừ một bộ phận giống cái đang trộm ngắm Đường Kiêu đằng sau tôi ra, một phần lớn khác đang trộm ngắm Đào Cẩn, đương nhiên, còn có một bộ phận thậm thụt nhìn qua nhìn lại.


Không sai, bọn họ đồng thời nhìn lén hai báu vật này.

Cho nên nếu muốn tìm được Đào Cẩn rất đơn giản, quan sát phương hướng những cô gái đó liên tục quay đầu là biết

Tôi đi đến ngồi xuống bên cạnh anh ta, vờ không biết anh ta hỏi: “Anh đẹp trai, không ngại tôi ngồi đây chứ?”

Đào Cẩn sững người, lập tức cười khẽ một tiếng: "Đương nhiên không ngại.

Tôi cũng cười ngọt ngào với anh: “Con người anh đẹp trai thật tốt”

Sau đó tôi hào phóng ngồi xuống chỗ bên cạnh, nhìn quanh, trước mặt còn có một tấm thẻ nhỏ, cầm lên xem, trên đó viết chữ thiếp vàng “Chủ tịch Đường Kiêu Tập đoàn Đường thị”.

Xem ra, khách hôm nay đều nhận được thiếp mời, mấy người chúng tôi được thêm vào sau, nhưng thời gian chỉ một đêm, bọn họ đã làm xong những chuyện này, năng suất làm việc quả là cao.

Tôi tìm được chỗ ngồi của tôi bên cạnh Đào Cẩn, ừm, trên đó viết “Trợ lý Lý Nhã Hàm Chủ tịch Tập đoàn Đường thị”.

Tôi có cảm giác rất chói mắt, dù sao tất cả mọi người tới hôm nay đều là gia tộc lớn ở Hồng Kông, mà một con tôm tép như tôi cũng dựa vào mặt mũi của Đường Kiêu để chen vào.

Ngồi một lúc, tôi buồn đi vệ sinh, bèn đi vào nhà vệ sinh một chuyến, lúc đi ra khỏi va vào người một nhân viên tạp vụ. Anh ta không ngừng xin lỗi tôi, tôi lắc đầu nói không sao, lập tức đi vào trong nhà vệ sinh trang điểm lại rồi đi ra.

Một lát sau, tôi nhìn thấy Đường Kiêu và Phàn Dục Nam cùng đi theo một vị phu nhân bước tới.

Nói là phu nhân không hề khoa trương chút nào, mặc dù đã có phần lão hóa, nhưng phong thái vẫn còn đó, từ khuôn mặt của bà ấy vẫn có thể nhìn ra hồi trẻ bà ấy cũng là đại mỹ nhân, chắc hẳn vẻ đẹp của Phàn Dục Nam được di truyền từ bà ấy.


Phu nhân nhếch môi cười, tóc được búi đoạn trang gọn gàng ở đằng sau, vô cùng có khí chất.

Bà ấy mặc một bộ sườn xám mẫu đơn viền vàng màu đỏ cùng màu với con gái, trên tay đeo một chiếc vòng tay phỉ thúy chất lượng cực tốt, ngay cả khuyên tại cũng là phỉ thúy xanh biếc trong suốt, nhìn cả người ung dung quý phái, đoan trang nhã nhặn.

Bà ấy khiến người ta không khỏi cảm khái, cũng chỉ có người phụ nữ như vậy mới sinh ra được cô con gái xinh đẹp dịu dàng như vậy.

Người phụ nữ đó hớn hở kéo tay Đường Kiêu giới thiệu anh với những người khác, Phàn Dục Nam ở một bên cười ngượng ngùng, tài tử giai nhân khiến người ta hâm mộ.

Thấy tôi nhìn đến mê mẩn, Đào Cẩn ở bên cạnh hỏi tôi: “Nhìn gì vậy? Ghen rồi à?"

Tôi nghiêng đầu cười ha ha: “Anh nói đùa đấy à? Tôi còn đang mong được rời khỏi anh ta đây mà anh còn nói tôi ghen, mắt anh bị sao đấy?”

Đào Cẩn nhún vai: “Tại tôi, là tôi đoán sai”

Tôi híp mắt xích lại gần Đào Cẩn, hỏi anh ta: “Con gái của anh đâu? Sao không thấy tới? Hay là anh lo ôm con gái ảnh hưởng tới số đào hoa của anh, cho nên không mang con bé đến?”

Đào Cẩn nhìn tôi vô tội: “Tôi là người ba tốt đấy, cô có thấy tôi bỏ mặc con bé trong phòng hôm nào không?”

Như thế... “Trợ lý của tôi họp ở San Francisco trở về rồi, tôi bèn để cô ấy chăm con giúp tôi một lúc, dù sao mấy ngày nay một mình tôi chăm sóc Shelly cũng có cảm giác hơi quá sức, bây giờ cuối cùng trợ lý đã trở về, tôi cũng có thể thở phào, nhân cơ hội nghỉ ngơi một lát.

Tôi hơi bực bội: “Vậy vì sao anh không tìm mẹ kế cho con bé? Bây giờ tuổi của đứa bé còn nhỏ, cũng dễ bồi dưỡng tình cảm...

Đào Cẩn cười hơi ngượng ngùng: “Thật ra tôi đã tìm cho đứa bé ứng viên tốt nhất cho chức mẹ kế rồi...


Bên này anh ta còn chưa nói dứt lời, bên kia đột nhiên vang lên giọng cao vót, tôi thấy một cô gái mặc váy ngắn màu xanh nước đứng lên: "Sao không thấy nhẫn tôi đầu vậy?”

Tôi và Đào Cẩn không hẹn mà cùng quay đầu sang, không thấy nhẫn đâu sao?

Cô gái cao quý kia sắp khóc đến nơi: “Đó là nhẫn đính hôn Bá Luân nhà tôi mua cho tôi, mặc dù chỉ có ba carat, nhưng đó là nhân chứng tình yêu của chúng tôi, tôi vô cùng quý, luôn đeo trên tay, sao lại không thấy đâu vậy?”

Tôi nhăn mày, ba carat à, hơn mấy trăm nghìn tệ đấy.

Sao lại không thấy vậy?

Tôi đang thấy lạ, đột nhiên người bên kia nói muốn kiểm tra camera, tôi nhìn thấy Phàn Dục Nam dẫn bọn họ cùng đi đến phòng giám sát. Có lẽ Đường Kiêu không thích quan tâm việc nhỏ lông gà vỏ tỏi này, bèn quay đầu nhìn qua tôi và Đào Cẩn, không khách sáo qua đây ngồi.

Buổi tiệc vốn đã chuẩn bị xong nhưng vì chuyện mất nhẫn này mà chậm trễ hơn hai mươi phút, tôi đang nhàm chán ngồi trên ghế thì tự nhiên thấy nhóm người bọn họ đằng đẳng sát khí đi đến đây.

Nhưng bọn họ... đi về phía chúng tôi ngồi ư?




Bình Luận (0)
Comment