Giọt Tình

Chương 233



Mộc Tử Thông tới đây làm gì?

Tôi đột nhiên có dự cảm không lành.

Đang định cúi đầu xuống, bên kia liền vang lên tiếng huýt sáo to rõ: “Ha ha, em Nhã Hàm à.”

Tôi không thể không lúng túng ngẩng đầu, chào đón anh ta trong ánh mắt hồng chuyện của mọi người, vội vàng kéo anh ta ra khỏi văn phòng, đi đến quán cà phê tầng ba. *ầy ầy ầy, em Nhã Hàm, anh còn chưa kịp nhìn xem công ty em có người đẹp hay không đâu, sao em lại nôn nóng kéo anh đi vậy?”

Đi một mạch tìm ghế dài ngồi xuống, tôi nhìn thẳng vào tên đang cười hì hì đối diện. “Mộc Tử Thông, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Mộc Tử Thông khoan thai gác tay lên ghế, hôm nay anh ta mặc bộ âu phục màu hồng vô cùng bựa, thắt cà vạt màu đỏ sậm, trong mùa đông gió lạnh thấu xương này, cặp mắt đào hoa vô cùng quyến rũ. “Không làm gì cả, nghe nói em chuyển công ty, đương nhiên anh muốn tới thăm em rồi, ài, em Nhã Hàm à, em thật là nhẫn tâm, chẳng nói với anh gì cả, người ta đau nát tim rồi này.”

Anh ta nói chuyện buồn nôn muốn chết, khiến tôi không kìm được rùng mình.


Tôi lạnh lùng ngắt lời anh ta: “Còn có gì muốn nói nữa không? Nếu như không có thì tôi đi đây...

Nói xong tôi định đứng dậy, lại bị anh ta ấn xuống. “Đừng vội, em Nhã Hàm, dù gì anh cũng được coi là anh Tử Thông của em, em nhẫn tâm bỏ mặc anh vậy sao? Nhẫn tâm để một mình anh cô độc khô héo ở đây ư?”

Tôi

Tên này dùng từ kiểu gì vậy? “Được rồi được rồi, đúng là không chịu nổi anh, con người anh là kiểu không có việc thì không đến tìm, tuyệt đối không thể nào là vì nhớ tôi nên đến tìm tôi, nói đi nói đi, rốt cuộc tìm tôi làm gì?”

Anh ta bĩu môi, vẻ mặt kiêu ngạo, không thể không nói ngoại hình anh ta rất hút mắt, mới ngồi ở đây mấy phút, đã có ba nhân viên phục vụ cầm thực đơn tới để anh chọn món.

Khi anh ta đang định nói tìm tôi làm gì, đúng lúc lại có một cô em phục vụ tới bảo chúng tôi chọn món, tôi trực tiếp lạnh lùng nhìn cô ấy, nói thậm sâu. “Anh ta là gay, còn là thụ, các cô đừng cầm thực đơn lượn lờ vờn quanh nữa, muốn chụp ảnh thì tranh thủ thời gian đi, chụp xong chúng tôi còn phải nói chuyện.

Biểu cảm của nữ phục vụ đó ngạc nhiên giống hệt Mộc Tử Thông, nhưng mà ánh mắt trước mang theo xem thường, ánh mắt sau mang theo phẫn nộ.

Sau khi cô gái này đi, thế giới của hai chúng tôi yên tĩnh lại.

Tôi mỉm cười nhìn anh ta phía đối diện: “Nào nào nào, tiếp tục đi.”

Mộc Tử Thông giữ biểu cảm “Nếu không phải tôi nể tình cô là phụ nữ tôi đã đánh cô rồi”, u oán nhìn tôi. “Em Nhã Hàm à, em bôi xấu thanh danh của anh như vậy là sao, em dám nói anh là thụ ư? Em có tin anh lập tức dẫn em đến khách sạn kiểm tra hay không?”

Mặt tôi hơi ửng đỏ, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh vỗ bàn: “Đứng đắn chút cho tôi, tôi bận lắm, có chuyện mau nói có rắm mau thả, tôi còn phải đi làm.”

Anh ta tức giận quay mặt sang chỗ khác, lấy ra một tấm thiệp mời thiết kế theo phong cách rất hiện đại từ trong túi xách. Tôi nhìn lướt qua, trên đó là hình sườn mặt của anh ta, lông mi của anh ta dưới ánh mặt trời dài như yêu tinh, phóng to ra có thể làm poster được luôn.

Tôi khó hiểu nhìn anh ta: “Ý gì đây?”


Mộc Tử Thông nhún vai: “Cuối tuần này là tiệc sinh nhật ba mươi tuổi của anh, em qua chơi đi.”

Nhìn chằm chằm nụ cười sâu xa bên mỗi anh ta, tôi nghi ngờ nói: "Có phải anh có âm mưu gì không?”

Anh ta nhíu mày: “Âm mưu? Muốn lừa quà của em có tính không?”

Tôi cười xùy: “Thiếu gia ăn sung mặc sướng như anh thiếu gì được chứ? Chỉ vì lừa quà của tôi à?” “Dĩ nhiên rồi, anh nhớ em mà, tìm em ôn chuyện, vậy cũng không được à?”

Tôi bị lời của anh ta chặn họng, nếu không đi thì không nể mặt anh ta, nhưng nếu tôi đi... có lẽ Đường Kiêu cũng sẽ đi. “Cái đó. Có thể dẫn theo người nhà không?”

Tôi nghĩ đến việc dẫn theo Đào Cẩn, dù sao Mộc Tử Thông và Đường Kiêu đều ở đó, lần trước hai người bọn họ khiến tôi suýt nữa cắm sừng Đào Cần, lần này... nhỡ đầu lại bị lừa thì sao?

Tôi đang mải nghĩ cách dẫn Đào Cẩn đi cùng liệu có phù hợp hay không, Mộc Tử Thống lại nói sâu xa bên cạnh: “Tùy em thôi, có điều nếu em muốn chọc tức Đường Kiêu thì không cần đâu, thứ Bảy cậu ấy đi Hồng Kông, không thấy hai người show ân ái được.

Sao lại thế... Chẳng phải anh đang căng thẳng với Phần Dục Nam sao?

Tôi chớp mắt mấy cái, hỏi anh ta: “Chẳng phải anh ấy rạn nứt với người nhà họ Phàn rồi sao? Bây giờ lại về Hồng Kông à?” 

Mộc Tử Thông không hề ngạc nhiên: “Đương nhiên rồi, Phàn Dục Nam còn chưa biết hành vi của chúng tôi đầu, chắc chắn cô ấy sẽ nghĩ cách bù lại lần hủy hôn lễ này.

Trái tim tôi chìm xuống đáy cốc trong nháy mắt: “Ồ, biết rồi. “ÀI, tiếc thật đấy, rõ ràng anh đề cao hai người nhất, nhưng ai dè hai người đều từ bỏ, bỏ đi vậy, anh lười nhiều lời với hai người, đến lúc đó nhớ mang quà cho anh, à đúng rồi, còn phải mặc lễ phục nữa.

Tôi vừa nghe tới lễ phục đã cảm thấy lành lạnh, nhưng nghĩ đến Đường Kiêu sẽ không xuất hiện ở đó, chắc tôi cũng không cần phải dẫn theo Đào Cẩn đi cùng, dù sao hình như Mộc Tử Thông không thích anh ấy lắm, tôi dẫn theo anh ấy đi chẳng phải khiến người ta khó chịu sao?

Sau khi Mộc Tử Thông đi rồi, tôi về công ty, các đồng nghiệp xung quanh lập tức sục sôi, đua nhau chạy tới mọi tin từ tôi. “Ài, Nhã Hàm, anh đẹp trai vừa rồi là bạn trai cô à?”


Tôi thành thật lắc đầu: “Không phải đâu”

Người xung quanh, nhất là đồng nghiệp nữ, ánh mắt bọn họ sáng lên: “Vậy anh ấy có bạn gái không?”

Tôi nghiêm túc suy nghĩ, sau đó bổ sung: “Cái này... chắc là không có, có điều mọi người đừng có ý đồ với người ta, người ta là người thừa kế Mộc Thị đấy, chị em chỉ nên nhìn thôi.”

Xung quanh lập tức vang lên tiếng hít hà “Mộc thị? Là Mộc Thị tài sản hơn ba tỷ tệ sao?”

Tôi gật mạnh đầu, xung quanh liên tiếp vang lên âm thanh tan nát cõi lòng. “Ài, sao cô lại quen người thừa kế Mộc Thị vậy? Chẳng lẽ cô cũng là thiên kim tiểu thư ngầm nào đó?"

Tôi chọc trấn một đồng nghiệp nữ: “Cô đọc nhiều tiểu thuyết quá à? Tôi là dân đen trăm phần trăm đấy, thiên kim tiểu thư đầu ra chứ?”

Không chờ bọn họ tiếp tục đặt câu hỏi, thư ký Đào Cẩn là Hà Thành Hoan đã tới, nói với tôi: “Nhã Hàm, Chủ tịch Đào bảo cô qua có chút việc.

Tôi không chút suy nghĩ đứng lên, đi đến văn phòng Chủ tịch, sau khi gõ cửa, tôi nghe thấy giọng nói lười biếng đầy cuốn hút vang lên ở bên trong. “Vào đi.”

Sau đó tôi đẩy cửa vào, nhìn thấy Đào Cẩn đang ngồi trên ghế ông chủ cẩn thận xem tài liệu. “Đào Cẩn, anh tìm em à?”

Bình thường không có ai tôi hay gọi tên anh, anh cũng rất hiền hoà, vẫy tay với tôi. “Em qua đây, anh cho em xem cái này.




Bình Luận (0)
Comment