Giọt Tình

Chương 259

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nghe anh nói xong thì tôi chịu không nổi mà nhếch miệng mắng anh.

“Đường Kiêu, anh có thể đừng ấu trĩ như thế không? Anh lớn như vậy rồi mà còn vì một bữa cơm mà ghen tuông à, sau này anh đừng có nói với ai là quen biết với tôi đấy”

Anh bĩu môi và dồn tôi vào trong góc mà gặm cắn tới tấp, tôi giống như con cá bị ngập nước vậy, bị anh hôn tới mức choáng váng hết cả lên, sau khi nghe thấy tiếng “ding” vang lên thì tôi đã chạy ào ra bên ngoài.



Đường Kiêu suýt chút nữa va cả vào tường, tôi quay đầu lại nhìn mà muốn cười bò, anh có chút ủ rũ nhưng đã nhanh chóng đuổi theo, còn tôi thì đã lẹ chân chạy về hướng bãi giữ xe.



Cũng may là anh ấy không bắt được tôi, tôi trốn ở phía sau cây cột lớn, một lúc sau thì anh lái xe đến và huýt sáo với tôi như mấy tên lưu manh vậy.

“Người đẹp, qua đêm tám trăm, chịu không cô em?” Tôi cầm theo giỏ đi chợ tức giận leo lên xe và quăng cái rổ vào đầu anh: “Qua đêm phải không? Đánh chết cái tên không biết xấu hổ này, ai qua đêm với anh hả? Hả?" "ối ối ối, đứng đánh nữa, anh sai rồi có được chưa? Vậy anh đưa em tám trăm chịu không nào?”

Anh cười khúc khích trêu ghẹo tôi, tôi lại một lần nữa ném cái giỏ vào người anh: “Đi chết đi, tôi đâu phải gái bán hoa đâu, nhưng mà nghe khẩu khí của anh thì xem ra rất hay kiếm gái nhỉ?”

Đường Kiêu dịu dàng nắm lấy tôi và xoa nhẹ: “Có em bên cạnh rồi thì anh làm gì mà còn tâm trạng đi kiếm cô gái khác nữa chứ? Mỗi ngày anh đều sợ em sẽ cắm sừng anh đến mức nơm nớp đi đánh ghen còn không kịp ấy chứ.




Thằng cha này thật không biết xấu hổ, ai cắm sừng ai còn chưa biết đấy, lúc trước khi ở bên anh thì những cô gái khác thấy anh cứ như là con ruồi thấy bãi phân nên cứ vậy quanh, ong bướm lả lợi như muốn dìm chết anh luôn, thế mà anh ta còn dám nói tôi cắm sừng anh à?

Chủ đề này mà bàn tiếp tôi sợ lại không đi đến đầu nên đã cắt ngang nó, lườm anh hỏi: “Hôm nay anh không cần đi làm à?”

Đường Kiêu lắc đầu nhìn tôi: “Thì anh ở nhà canh chừng em đấy? Đề phòng tên Đào Cần đó nổi điên lên mà hành xử bạo lực với em thì anh sẽ lập tức xông cửa vào và đánh cho hắn ta mặt mày biến dạng luôn, để xem hắn ta còn mặt mũi ra đường không!”

Tôi cười nghẹn: “Anh tưởng người ta là anh sao? Việc mà hành xử cứng rắn bạo lực thì xem ra chỉ có anh mới làm thôi?” 

Đường Kiêu trả lời tôi bằng bộ mặt nghiêm túc: “Đúng vậy, nếu như không cứng thì sao có thể ban cho em cái hạnh phúc tình dục chứ?"

Anh đột nhiên nói bậy nói bạ khiến tôi trở tay không kịp, mặt hơi ửng đỏ mà mắng anh: “Anh có bao giờ nghiêm túc được không hả? Lái xe đi, em phải đi chợ nữa!”

Mặt anh nghệch ra như tên ngốc vậy: "Anh hết sức rồi, mau hôn anh một cái đi để anh có sức mà lái xe”

Tôi xông lên đấm anh một cái: “Không còn sức lực đúng không? Anh tin em đánh chết anh ngay tại đây không hả?”

Đường Kiêu cười cười né tránh cú đấm của tôi: “Ái chà, sao em hung dữ thế? Ngày xưa em dịu dàng lắm mà, nói chuyện rất nhỏ nhẹ, đâu có giống như bây giờ hung dữ như cọp cái vậy”

Tôi nghiến răng nghiến môi tiếp tục dằn mặt anh: “Chê em không đủ dịu dàng à? Thế anh tự đi tìm sự dịu dàng đi, anh mà dám tìm tôi thì cả đời này anh đừng hòng chào cờ được nữa!”

Đường Kiêu cười một cách bất lực: “Được rồi được rồi anh biết rồi, nhìn xem em kìa.

.

.

thế nhưng ai bảo anh thích cơ chứ?”

Tôi không nói gì mà nghiêm chỉnh lại ngồi vào ghế và trong lòng thì thấy thật ngọt ngào.



Đi vào trong siêu thị, tôi bắt đầu lựa chọn nguyên liệu, Đường Kiêu giống như là đứa trẻ to lớn cứ nũng nịu bên cạnh tôi, thế nhưng chỉ nhận lại sự lạnh nhạt của tôi nên anh rất chán nản.



Sau khi lựa chọn mọi thứ xong xuôi thì hai chúng tôi đi ra khỏi siêu thị, tôi ngước lên nhìn bầu trời âm u mà bất giác thở dài một cái.




Đường Kiêu đi lấy xe và xách đồ đạc đi phía trước, khi anh nghe thấy tôi than thở thì quay đầu lại: “Sao vậy? Chị Nguyệt của em đến à?"

Tôi cảm thấy cái con người này quả là rất đáng ghét, rất dễ bị đánh đấy.

“Anh mới chị Nguyệt đến đấy, cả nhà chị Nguyệt anh đều đến đấy!”

Đường Kiêu cười một cách vô tư: “Em còn nói không phải sao? Xem em kìa, cứ y như là ăn cả thùng thuốc nổ vậy, ai mà châm lửa đốt thì nổ ngay đấy, nếu không phải thì là bị mãn kinh sớm rồi, anh thấy anh phải mua sẵn trang phục chống nổ mới được, kẻo hôm nào anh lại bị nổ chết.

"

Tôi lạnh lùng hừ một cái rồi mặc kệ anh và tức giận lên xe ngồi vào chỗ.



Sau khi anh lên xe, tôi nhìn anh, ngập ngừng muốn nói rồi thôi.

“Được rồi được rồi, anh đùa em thôi mà, em cứ tưởng thật.

.

.

Nói đi, rốt cuộc sao em lại than thở? Vì Đào Cẩn à?” 

Tôi nhanh chóng gật đầu rồi kể cho anh nghe tình sử hôn nhân thất bại của Đào Cẩn, khuôn mặt Đường Kiêu giấu đi cái nụ cười đùa cợt trước đó và nghiêm túc nói với tôi.

“Nhã Hàm, anh biết em đang lo lắng điều gì nhưng tình cảm vốn không thể miễn cưỡng được, em không nên vì một lúc mềm lòng mà từ bỏ hạnh phúc cả đời của mình.

" “Hôn nhân của Đào Cần cũng bởi vì không có tình yêu nên mới xảy ra bi kịch này, em không thể gạt cậu ta, cũng không nên gạt chính mình, yêu hay không yêu nhìn một cái là biết ngay, cuộc đời con người vốn ngắn ngủi, nếu như cứ sống tạm bợ như thế thì lãng phí quả.

.

.

“Em biết, em chỉ là “Không có chỉ là, em chỉ cần đi theo tiếng gọi con tim là được, bây giờ vẫn còn chưa lún sâu vào thì hãy cắt đứt sớm đi, như thế sẽ tốt cho cả hai”

Đường Kiêu đưa tay ra vuốt vuốt tóc tôi, tôi than thở một cái nhưng vẫn gật đầu.




Đúng vậy, tôi không được do dự nữa, thành thực đối với tôi và anh đều tốt.



Sau khi trở về thì Đào Cẩn vẫn chưa về nhà, tôi ở nhà bếp làm đồ ăn tối cho Đào Cẩn, đối diện với bàn thức ăn thì anh không lộ biểu cảm quá vui mừng nhưng khóe miệng vẫn nhoẻn nụ cười.



Tôi có chút chán nản nhưng nghĩ rằng chắc anh chán nản vì chuyện công việc nên không hề hỏi nhiều, đến khi ăn cơm xong, lúc tôi đang kể chuyện cho Tuyết Lê nghe trong phòng thì anh đột nhiên đi vào.



Tôi ngồi bên cạnh giường và kể con bé nghe câu chuyện “công chúa ngủ trong rừng”, Đào Cẩn ngồi bên cạnh nghe, góc nghiêng khuôn mặt mang vẻ đẹp rất hiền hòa.



Khi tôi kể đến đoạn hoàng tử đã tìm đến tòa lâu đài của công chúa thì Đào Cần ngồi bên cạnh khẽ mở lời.

“Câu chuyện này anh từng nghe qua một phiên bản khác, cuối cùng hoàng tử đi đến đất nước lân cận thì công chúa nước lân cận có lòng tốt giữ hoàng tử lại và nói với hoàng tử là trong tòa lâu đài rất nguy hiểm nên bảo hoàng tử hãy ở lại đây để nghỉ ngơi.

“Sau đó thì hoàng tử đã yêu công chúa nước lân cận và hai người họ sống hạnh phúc bên nhau”

Tôi không ngờ kết cục sẽ như thế nên kinh ngạc hỏi anh: “Thế công chúa ngủ trong lâu đài thì sao?”

Đào Cẩn cười một cái, trong nụ cười đó dường như đang ẩn giấu sự chua xót: “Cuối cùng thì công chúa bị bà tiên phù phép năm xưa đánh thức, công chúa nhìn thấy sự tàn khốc của thế giới này nên cuối cùng đã lựa

giot-tinh-259-0.brbrjpg


.



Bình Luận (0)
Comment